- 12 Chom Sao Boylove Can Nha Vui Ve Chap 5

Tùy Chỉnh

CHAP 5: ĐAU

"OÁI!!!"

"Chết cha! Anh xin lỗi! Cậu có sao không, Sư Tử?" Cự Giải hốt hoảng chạy lại đỡ lấy Sư Tử - người vừa té đến 'ruỳnh' một cái trên sàn vì vũng nước để lại từ cuộc chiến của anh với hai thằng 'đầu thì to óc bằng quả nho' Bạch Dương, Thiên Bình.

"Có sao không? Có sao không?"

"Đã chết chưa?"

Từ chỗ núp, mấy tên giặc còn lại lôi cả người ướt nhem nhốn nháo chạy ra vây quay Sử Tử hỏi han lo lắng. Anh phất tay, ra hiệu vẫn ổn rồi lóc cóc trèo lên ghế, xoa bóp cái lưng khốn
khổ. Song Ngư nghe tiếng, vội vội vàng vàng chạy đi lấy lọ dầu nóng.

"Mau, cởi áo ra xoa dầu, không nhỡ nó nhức lên thì khó chịu lắm!"

Nói xong vô cùng tự nhiên túm áo anh vạch lên. Khổ nỗi cái áo còn chưa kịp qua rốn đã bị một lực kéo sụp đến tạn đầu gối, thiếu điều muốn rách luôn cái áo.

"Ể?". Cả đám ngơ ngác nhìn.

Chẳng biết Xử Nữ từ đâu và từ lúc nào đã phi ra ngồi cạnh Sư Tử, tay giữ chặt lấy áo anh, gương mặt đỏ bừng như khỉ ăn ớt, lí nhí nói:

"Để anh đưa anh ý về phòng xoa dầu."

Cả bọn trợn mắt lên nhìn cậu phải mất sáu giây rồi phá lên cười.

"Ây cha cha, ấy ơi ấy ghen hả?", Bảo Bình cười đến độ thiếu cả đứng đắn, cứ thế ngả ngớn lên người Bạch Dương.

"Cá ơi, cẩn thận kẻo dính máu Hoạn Thư là mông nát nhừ luôn đấy!", Ma Kết ngồi bên cạnh cũng chõ miệng vô góp vui. Cả bọn cứ thế trêu chọc Xử Nữ không thương tiếc, khiến cậu đã ngại nay còn ngại hơn. Cậu vội vàng kéo tay Sư Tử dìu vô phòng.

"Cầu cho mấy người cười chết luôn đê!" Cậu hậm hực đóng cái cửa đến 'rầm' một cái, ngăn không cho tiếng cười man rợ của cái lũ bại não kia lọt vào. Sư Tử nãy giờ ngồi rung rinh trên giường, nhìn cậu mà cười toe toét
như mùa thu tỏa nắng. Nhìn cái bản mặt đó mà Xử Nữ chỉ muốn cho một đấm, cơ mà cũng xót anh vừa bị ngã nên thôi.

"Cười cái gì? Vui lắm mà cười!"

"Không, không có!", Sư Tử nén cười, tằng hắng giọng, lắc đầu nguầy nguậy. Cậu thô lỗ đẩy anh xuống giường rồi mạnh bạo kéo áo anh lên. Đổ đến nửa lọ dầu lên chỗ bầm tím, cậu ra sức xoa bóp. Sư Tử nằm dài trên giường, khuôn mặt mãn nguyện nhìn cậu chăm chú. Mới đầu cậu còn có thể châm trước, miễn cưỡng lờ đi ánh mắt đùa cợt của anh, nhưng càng lúc anh càng không biết điều, còn dám nở nụ cười dâm đãng.

"Làm cái quái gì mà cứ cười thế hả?", cậu gắt lên.

"Không, chỉ là em biết anh có máu buồn mà!", khuôn mặt dâm đãng kia dần chuyển thành vẻ đáng thương.

"Máu buồn? Phải ha?!", Xử Nữ bĩu môi, "Xong rồi đó!" Nói rồi cậu kéo áo anh xuống, sau đó dợm bước ra ngoài, tảng lờ anh đi. Nhưng đang đi thì bị kéo ngã xấp xuống giường, cả người Sư Tử đè lên, liếm nhẹ lên vành tai cậu.

"NÀY!!! LÀM CÁI GÌ ĐẤY??!", Xử Nữ giãy đành đạch, gào lên một cách giận dữ. Căn bản là cậu đã đoán được ý đồ của cái tên đang nằm đè trên mình. Ôi không! Tiết hạnh đang bị đe dọa, cần phải khẩn cấp thoát ra ngay! Sư Tử phì cười, nút mạnh vào cổ cậu. Hơi thở nóng ấm của anh phả vào khiến cậu giật mình rụt cổ lại.

"Anh đã làm gì đâu mà em phản ứng kinh vậy?"

"Không làm gì thì phắn xuống! Tên dở này, muốn chết hả?"

"Hưm? Thế nếu anh có làm gì thì khỏi xuống nhé?", đểu giả châm chọc.

"XUỐNG M... ƯM..." Sư Tử đã nhanh chóng bịt cái miệng đang chuẩn bị gào thét ra một đống thứ mà nghe qua
cũng biết là không mấy lịch sự bằng một nụ hôn thật sâu. Bàn tay cáo già kia đã chui tọt vào trong áo Xử Nữ, sờ soạng khắp nơi. Đoạn, anh lật người lại, kéo cậu ngồi cố định trên người mình, rồi bắt đầu giở giọng đáng thương:

"Ngoan... Thương anh không nè? Anh bị ngã, bầm hết cả lưng, cử động chút xíu thôi cũng đã thấy đau... Mà anh lại đang tính phục vụ em bù cho mấy bữa hôm trước toàn lăn ra ngủ... Cho
nên là..."

Anh cố tình kéo dài giọng, làm cậu thêm bất an, tay lại còn xoa từ eo xuống đến mông. Cậu thiệt muốn tặng anh một đấm lắm rồi đấy.

"Em yêu, tự động đi, nhaaaa...."

"A?? NOOOOO!!!!!!!!!!!"

. . .

Tại phòng khách, 05 0 PM...

Bảo Bình ngồi trên ghế, mặt chảy dài như nhựa nến. Anh đây đương chán muốn chết. Lí do cho cái việc chán não chán nề này là: Sáng nay anh đi chợ, không rõ xui xẻo thế nào mà đột nhiên từ đâu phóng ra một chiếc xe đạp, lao
như điên về phía anh. May mắn là anh nhảy sang một bên né kịp, nhưng vẫn bị xe chẹt qua chân, thành ra giờ không lết đi đâu được. Hội kia rủ nhau ra ngoài ăn thịt nướng, bỏ mặc
anh ở nhà một mình. Chỉ có mình Xử Nữ là hình như bị 'bệnh' nên ở nhà với anh, nhưng tên đó nằm trong phòng ngáy o o suốt, có thèm ra đâu. Suy cho cùng, anh vẫn là ở nhà một mình. Bảo Bình ngồi trề môi trên ghế, cứ nghĩ đến cái tên-nào-đó là lại thấy bực. Cái loại mồm mép tép nhảy! Suốt ngày nói yêu, nói thương người ta, nhưng chỉ toàn vật với đè người ta là giỏi. Những lúc như thế này thì lại tớn đi ham vui, không thèm hỏi han gì luôn. Ức chế dồn nén, anh túm lấy cái gối bên cạnh rồi tưởng tượng ra khuôn mặt tên đó, giằng xé đánh đập cho thỏa cơn giận.

BỘP

"Á!!!!"

Đương hung hăng là thế, nhưng anh vẫn giật mình hét lên the thé khi đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai mình. Hóa ra là tên chết dẫm Bạch Dương. Vốn giận hắn từ sẵn trong người, nên anh liền tỏ thái độ luôn:

"Sao không đi ăn thịt nướng cho đã cái mồm anh đi? Về nhà làm gì?"

"Ăn xong rồi. Mọi người rủ nhau đi tăng đi hai hết, nhưng anh không đi. Ai lại để vợ yêu ở nhà một mình được?!", Bạch Dương giở giọng
nịnh nọt. Bảo Bình liền cắn mạnh vào mu bàn tay của tên đó:

"Đã bảo là đừng có gọi tôi là vợ yêu
mà!"

"Sao không được gọi chứ?", hắn ngạc nhiên.

"Tôi với anh cùng là đàn ông con trai cả! Thế quái nào tôi lại là vợ anh được? Tôi là chồng anh thì có!", anh gân cổ lên cãi.

"Nhưng anh nằm trên mà!" "Im ngay, tôi mới là chồng anh!".

Nói xong liền tiện tay túm lấy cái gối bên cạnh, tương thẳng vào mặt hắn rồi ngồi thụp xuống ghế mở to ti vi, lờ đi cái tên Bạch Dương. Nhưng anh đã không ngờ rằng anh đã phải trả giá đắt cho hành động của mình. Cái gối tuột xuống khỏi mặt Bạch Dương, để lộ ra khuôn mặt đen xì với cả đống gân xanh nổi đầy trên trán. Nhưng ngay sau đó, hắn chỉ nhếch mép cười, nhẹ nhàng tiến lại gần Bảo Bình. Hắn khẽ khàng tước lấy chiếc điều khiển
ti vi trên tay anh và tắt nó đi, cúi gần xuống tai anh, thì thầm những lời đường mật mà lạnh gáy: "Để xem ai là chồng ai nhé?"

Vừa dứt lời, hắn đã bế thốc cả người anh lên vai, tiến thẳng về phòng ngủ. Bảo Bình hoảng hốt giãy giụa gáo thét:

"BUÔNG RA!!! LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ???"

PHỊCH

Bạch Dương hất mạnh Bảo Bình lên giường, rồi nhanh như cắt trườn lên trên người anh. Hơi thở của hắn phả vào cổ, vào tai khiến anh khẽ rùng mình.

"Thì cho em thấy ai là chồng ở đây!",

hắn tóm lấy bàn tay anh, khẽ liếm nhẹ lên nó. Bảo Bình nghe tới đây thì ứa nước mắt. Anh xụt xùi van nài: "Hức... Anh là chồng... Làm ơn tha cho em...
Hức... Em không muốn đi khập khiễng như anh Xử đâu!"

Hắn khẽ hôn nhẹ lên trán cậu, mỉm cười như thiên thần: "Bây giờ em cũng đã đi khập khiễng rồi. Chi
bằng để anh cho em nằm vài ngày, không phải sẽ mau khỏi hơn sao?"

"KHÔNG!!!! KHÔNG!!!! CỨU TÔI VỚI!!!!"

. . .

Tối hôm đó... Xử Nữ thức dậy trong sự mệt nhọc với đôi chân bủn rủn. Thậm chí cậu còn không thể đứng thẳng được. Nhìn qua cũng biết hậu quả của việc đó là do ai gây ra. Phải khó khăn lắm cậu mới an toàn tiếp ghế mà không gây thêm cho mình bất cứ chấn thương nào.

"Anh mua cháo ngao về cho cậu ăn đó. Ăn nhanh đi cho lại sức."

Ma Kết thẩy nhẹ bát cháo nóng hổi đến trước mặt cậu. Nhìn nó khổ sở thế khiến anh không kìm lòng mà châm chọc:

"Anh nhớ người đau lưng là Sư Tử cơ mà. Em xoa dầu kiểu gì mà nó lại lây qua em vậy?".

Nhưng nhận thấy cái lườm rách mắt của thằng bé, anh đành im lặng. Xử Nữ tuy bụng rỗng nhưng ăn chỉ thấy cháo nhạt toẹt như nước ốc, lòng thầm rủa cái tên Sư Tử đáng ghét. Hại cậu đến thân tàn man dại như thế này, ăn không ngon, ngủ không yên, đi
đứng thì cứ như vừa mổ trĩ. Thề là tối nay, cậu nhất định sẽ bắt con gián, bỏ vào đũng quần tên đó cho hắn hiểu thế nào là đau đớn.

"Mà em có biết Bạch Dương đâu không? Đang đi nửa chừng thì nó bỏ về mất tăm, anh không thấy giày của nó."

"Em ngủ suốt hà. Có biết gì đâu!"

"Hờ, Bảo Bình không biết ăn uống gì chưa? Anh chỉ dám mua tạm cho nó bát cháo. Mà Song Ngư đưa cháo lâu thế nhỉ? Đang định kêu nó rửa bát cùng anh..."

Ma Kết vừa nói dứt câu thì cả căn nhà rung lên vì một âm thanh đầy thống khổ kèm theo một tiếng 'choang'.

"EM KHÔNG THẤY GÌ HẾT!!!! EM KHÔNG THẤY GÌ HẾT!!!!!!!"

Song Ngư - chủ nhân của tiếng hét - đang nước mắt dàn dụa trước cửa phòng Bảo Bình. Bé Cá tội nghiệp *chấm nước mắt*...