- 12 Chom Sao Boylove Can Nha Vui Ve Chap 7

Tùy Chỉnh

CHAP 7: TRẺ TỰ KỈ + TRẺ TĂNG ĐỘNG = ?

Ở căn nhà này tồn tại hai nhân vật vô cùng đặc biệt. Đôi lúc chúng khiến những thành viên còn lại nghĩ rằng chúng là người ngoài hành tinh và
mục đích chúng nó đến với Trái Đất vẫn còn là một ẩn số. Hai con người đặc biệt đó là ai? Lulu xin được kể ba câu chuyện nhỏ...

1. Trẻ tự kỉ: Bảo Bình.
Bảo Bình ngồi ở góc giường, tay cầm chiếc thước kẻ, cẩn thận vén quần lên đến tận háng. Chả biết làm gì mà giơ chân che mặt kín mít, nhăn trán nhíu mày dí thước vào bắp chân, cẩn thận soi tỉ mỉ. Có một sự tập trung không hề nhẹ ở đây, bằng chứng là có một giọt mồ hôi to như hạt dưa đang chảy dọc theo thái dương của cậu. Sư Tử đi ngang qua thấy nên mới ngó vào. Cơ
mà ngó hoài, nhìn hoài, dòm hoài đến nỗi suýt rớt mắt khỏi tròng mà nó vẫn không có phản ứng gì. Nghĩ đến nát óc mà vẫn không đoán được nó đang làm gì nên anh xông thẳng vào phòng, nhảy lên ngồi cạnh vỗ vai nó:

"Êu, cưng đang làm gì đấy?" "Suỵt, yên nào anh! Em đang nghiên cứu..."

"Nghiên cứu gì? Xem chân mình dài bao nhiêu hả? Hay mày đo lông chân đấy? Cho anh chơi với!"

"Im nào, khổ quá!"

"Làm gì đấy?"

"Yên yên!!!"

"Làm..."

"Im!!"

"Này..."

"KHỔ LẮM ẾU THỂ CHỊU NỔI!!!! IM GIÙM NGƯỜI TA CÁI, ĐANG ĐO KHOẢNG CÁCH GIỮA MẤY CÁI LỖ CHÂN LÔNG MÀ CỨ... LÀ THẾ ÉO NÀO?!!"

"..."

2. Trẻ tăng động: Song Ngư
Song Ngư từ trong phòng phi thẳng ra ngoài phòng khách túm lấy Kim Ngưu đang ngồi ngả ngớn trên ghế xem 'You came from the star' mà hét lên đầy phấn khích, bắn cả nước miếng đầy mặt anh:

"Anh anh anh!!!!"
"Giề?", Ngưu đại vương lười biếng đáp.

"Em vừa mới làm thí nghiệm này hay cực..."

"Ờ... Rồi sao?"

"Có kết quả rồi!!!", nó rú lên.

"Và...?", anh thờ dài não nề, kiên nhẫn nghe nó nói.

"Đây nè, em kể cho nghe...", vừa nói vừa xán lại gần,

"Hôm trước em xem cái phim 'The
Human Centipede' thấy cái thằng cha trong đấy gắn mồm thằng này vào đ** thằng nọ rồi cho thằng đầu tiên ăn. Thằng đó sẽ ỉ* rồi thằng ra rồi thằng nối tiếp đấy sẽ ăn rồi lại ỉ* tiếp. Cứ thế đến thằng cuối cùng... Hay đúng không?"

"Buồn ói thì có!", mặt xanh lè đáp lại nó.

"Thế rồi em mới tự đặt ra một câu hỏi: Thế ăn không thải và thải không ăn thì con nào chết trước..."

"..."

"Và em đã làm một thí nghiệm."

"..."

"Hôm trước em mua được hai con chuột thí nghiệm trên mạng...rồi em lấy keo 502 dán đít một con, con còn lại dán mồm..."

"..."

"Hôm nay có kết quả rồi!"

"Là?"

"Con dán đít chết rồi hô hô hô..."

"..."

"Từ đó em suy ra là nếu ăn mà không đi nhà xí thì sẽ chết sớm hơn cứ đi nhà xí mà không ăn. Em là thiên tài phải không anh?"

"Mày... Đồ Tàu Khựa!!!"

Vậy là chúng ta đã nắm sơ qua được độ điên ở mức báo động đỏ của hai nhân vật này...

Câu hỏi được đặt ra là: Một mình chúng nó riêng lẻ đã điên như vậy rồi, vậy hai đứa mà kết hợp lại với nhau thì sẽ thành cái gì? Đáp án nằm ở câu truyện thứ ba sau đây...

Một buổi sáng nọ, Song Ngư tỉnh dậy và phải giật mình trợn mắt lên khi thấy bên cạnh mình trống trải. Thiên Bình - kẻ nổi tiếng là mê ngủ nhất quả đất - đã không còn trên chiếc giường
khi mới chỉ 07:45 sáng.

Không chần chừ, nó lạch bạch chạy ra ngoài xem thằng trời đánh thánh vật kia ở đâu. Tương tự, Bảo Bình cũng thức giấc trong tình trạng vắng bóng chàng Cừu thân thương của nó. Quá shock, nó liền tung chăn bật dậy chạy
vụt ra ngoài xem xét tình hình.

BINH

Một tiếng động long trời nổ đất vang lên. Do phòng hai đứa ở đối diện nhau nên thành ra chúng nó vừa lao ra ngoài đã cộc đầu cái xuỳnh.

"Đây là đâu? Sao toàn thấy sao là sao thế này?". Hai đứa đồng thanh kêu lên.

"Bình Nước?!"

"Cá Rán!?"

Bảo Bình - thánh tự kỉ đích thực - sẵn sàng bỏ hàng giờ ra để đo khoảng cách các lỗ chân lông.

Song Ngư - ác quỷ đội lốt thiên thần - dán đít chuột để kiểm nghiệm thực tế.

Sẽ thế nào nếu hai đứa chúng nó ở nhà một mình? Ôi, sẽ gì nữa, nó đang diễn ra rồi đây thi...

Sau khi hì hục tìm đồ ăn sáng, chúng nó phát hiện thấy một mảnh giấy nhỏ, treo tòng teng trên cái tủ lạnh của đám kia để lại: "Bọn này ra ngoài có chút chuyện, hai đứa dậy thì tự nấu ăn. Chiều về tụi này sẽ mua pizza cho!"

Đọc xong mảnh giấy thì cả hai đứa chỉ nhún vai rồi lò dò dắt nhau ra phòng khách chơi. Nhưng lại xảy ra một vấn đề tương đối nghiêm trọng: Chúng nó chán!

"Chán quá, Bảo ơi...", Song Ngư cầm cái remote chuyển qua chuyển lại mấy kênh rồi quay ra thở dài.

"Thế Cá muốn chơi game trên ti vi không?", Bảo Bình chu môi.

"Có, nhưng ở đâu?"

"Đây nè, đi theo tớ!"

Nói đoạn Bảo Bình dắt tay Song Ngư kéo vào phòng Song Tử, Cự Giải. Phòng của hai tên này là thiên đường game với màn hình 3D 60 inch được đặt trong góc phòng. Bảo Bình giật
phăng cái tấm màn phủ ra rồi quăng cho Song Ngư cái kính và chiếc remote cảm ứng. Hai đứa lôi đủ các băng trò chơi ra và chơi hết từng thứ. Và rồi cái gì sẽ xảy đến thì cũng xảy đến, chúng nó tìm được trò chơi bowling. Song
Ngư vốn là đứa hiếu thắng, thấy Bảo Bình ném được cú Strike thì tức lắm, thế là mắm môi mắm lợi, nhắm thẳng cái màn hình phi một đường thẳng tắp, nhưng chiếc remote lại trượt
khỏi tay, cứ thế bay ra đằng trước.

XOẢNG

Màn hình vỡ tan tành...

RẦM

Chiếc ti vi lắc lư một hồi rồi đổ rạp xuống đè vỡ nát mấy cái băng game chúng nó xếp ở dưới.

"Chúng mình... chưa hề vào đây đúng không Bảo?", Song Ngư quay ra nhìn Bảo Bình đầy chờ đợi. Và như hiểu ý thằng bạn, Bảo Bình gật đầu lia lịa:

"Chỉ là ảo giác thôi, mình chưa có vào đây...", nói rồi nhanh tay dựng cái màn hình để lại cẩn thận trên tủ. Còn Song Ngư thì vội vội vàng vàng hốt hết đống băng vỡ kia quẳng sang nhà hàng xóm. Hai đứa nhẹ nhàng chạy ra ngoài đóng cửa lại, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vấn đề phát sinh sau đấy là khi phá nát đồ đạc của cặp Song-Giải thì chúng nó đói, mà nhà hết đồ ăn nên chẳng có gì cho chúng nó nấu. Vậy
nên Song Ngư quyết định gọi đồ ăn ở ngoài về, nhưng đến lúc mở cửa mới biết đám kia lúc đi đã khóa béng cái cửa lại, còn cầm luôn chìa khóa theo. Hai đứa vắt óc ra ngồi nghĩ. Nhà chúng nó ở là kiểu căn hộ ở khu tập thể nên cũng khó để có mà trèo ra ngoài cửa sổ rồi đi lấy đồ.

Song, hai đứa nó vẫn đánh liều, kiếm dây tròng qua người rồi leo xuống cái hẻm ở cạnh đó sau đó lượn ra đằng trước lấy đồ rồi lại leo lại. Dù sao thì chúng nó cũng toàn đứa nhẹ cân nên mới dám làm thế.

"Không đủ dây...", Song Ngư tay cầm sợi dây thừng thả thong lòng qua cửa sổ để đo.

"Thế thì lấy quần áo buộc thêm vào." Bảo Bình mắt sáng bừng.

"Được không đó? Nhỡ ngã thì sao?"

"Yên tâm, cột chắc là được. Trên phim vẫn làm thế mà!"

Đoạn, hai đứa rủ nhau lấy quần áo của Sư Tử với Xử Nữ ra cột. Hai người này hay mua đồ đắt tiền, quần áo xịn khỏi nói, đem cột đảm bảo không rách luôn. Dây rợ chuẩn bị hết xong thì
đem tròng vào người Bảo Bình rồi thả xuống. Song Ngư ở trên lo giữ với kiểm tra dây. Bảo Bình tiếp đất thành công, lượn ra đằng trước lấy đồ rồi quay lại con hẻm, tròng đồ ăn vào dây để Song Ngư kéo lên trước. Xong xuôi nó lại thả dây xuống để câu Bảo Bình lên. Có một định lí như thế này: Xuống bao giờ cũng dễ hơn lên, đi bao giờ cũng dễ hơn về.

Có một chuyện đã xảy ra: Khi kéo Bảo Bình lên khoảng tầng hai thì có một âm thanh hơi bị thiếu tự nhiên phát ra.

ROẸT

Song Ngư trợn mắt, thả tay theo quán tính để chạy ra kiểm tra dây. Thành ra là dây chưa đứt mà người ở dưới đã rơi.

"A A A A A A A A A A A A A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!",

Bảo Bình ré lên thất thanh khi cả người nó rơi đến vèo một cái xuống.

BỊCH

Song Ngư hoảng hồn chạy lại, đứng từ trên cửa sổ hét xuống: "CHẾT CHƯA? CÒN SỐNG KHÔNG?"

Bảo Bình rất may là lúc rơi xuống thì nhắm trúng cái xe rác mà rơi nên may mắn không bị thương gì. Chỉ có người thì hôi rình như cú thôi. Haiz, chật vật một hồi thì nó cũng lên được đến nhà. Đống quần áo đắt tiền của Sư Tử với Xử Nữ ban trưa đem ra để làm dây đã nhăn nhúm cả lại, còn bị bẩn đen xì không khác mớ giẻ lau nhà. Sợ bị phát hiện, cả hai liền gấp lại rồi nhét một cái vào tủ quần áo, coi như chưa hề đụng qua. Vì người Bảo Bình bị bẩn hết nên chúng nó quyết định đi tắm và chọn phòng tắm trong phòng Ngưu-Mã. Vì Ngưu đại ca rất thích tắm
chung với bé Nhân Mã nên ảnh tậu hẳn một bồn tắm lớn có bồn sục, nhạc nhẽo để hai người cùng tắm (tất nhiên đi kèm cái ý ý trong phòng tắm). Hai đứa này muốn thử cảm giác vừa ăn vừa tắm để xem nó phiêu như thế nào.
Thế là chúng nó tung tăng chạy vào phòng của Ngưu đại vương, vừa nhảy vào bồn cái là lột phăng hết quần áo. Lúc nước với bọt tắm đã ngập đầy mình thì Bảo Bình mới nhớ là hai đứa nó quên đem đồ ăn vào. Song Ngư quyết định chạy ra lấy vì nó muốn thử cảm giác không một mảnh vải che
thân chạy loăng quang khắp nhà nó ra sao. Thế là thằng nhỏ hớn hở tồng ngồng chạy ra ngoài bưng cả đống đồ ăn vào. Về phần Bảo Bình, thấy thằng bạn chạy đi thì nó chỉ biết lắc đầu
chán nản, người đâu mà tự nhiên quá. Rồi chả biết nghĩ thế nào, mắt nó sáng như đèn pha tông cửa xông ra khỏi phòng tắm lục lọi khắp phòng Ngưu-Mã, bới ra chiếc Ipad mới tậu được của Kim Ngưu. Song Ngư bê cả núi đồ ăn, vào phòng tắm thì thấy thằng bạn kia đang nằm phè phỡn giữa bồn, ngồi chơi Flappy Bird thì la ó: "Ê, đỡ cái coi!" Thấy đồ ăn là mắt Bảo Bình rực lửa. Nó nhanh chóng vươn tay ra đỡ lấy đồ ăn và lơ đi cái tiếng 'tõm' nghe rất thiếu tự nhiên kia. Sắp xếp đồ ăn xong xuôi, Song Ngư mới chui vào bồn tắm và tận hưởng sự dễ chịu mê người. "Bảo, Ipad đâu rồi? Mượn chơi với!", nó vẫy thằng bạn như phát hiện ra một phát kiến vĩ đại. Im lặng... Bảo Bình đứng hình trong vòng vài giây rồi từ từ đưa mắt nhìn xuống dưới. Song Ngư cũng nuốt khan hướng mắt nhìn về phần 'nhạy cảm' của Bảo Bình. Chiếc Ipad từ khi nào đã nằm yên vị trên cặp đùi trắng nõn nà dưới nước của Bảo Bình. Không gian im lặng lại bao trùm một cách nặng nề. Hai đứa chúng nó ngồi nhìn cái Ipad đến lõm cả mắt. "Cá, làm sao bây giờ?" "Cá làm sao biết?" "Hay mình lấy máy sấy ra sấy. Khô rồi là dùng được ngay ấy mà!" "Ý hay đấy!" Thế là hai đứa lôi máy sấy ra hì hụi sấy. Sấy nóng đến nỗi muốn cháy cả cái màn hình mà
Ipad vẫn không lên hình, chỉ một màu đen xì. "Chắc bên trong vẫn ướt... Mình tháo ra sấy từng cái một ha?" Rồi xong. Chúng nó tháo lanh tanh bành cái máy ra sấy từng bộ phận một. Ờ, tháo ra thì giỏi, để xem lắp vào có giỏi không nhé? Cả hai đứa ngồi lắp đến hộc máu suốt một
tiếng đồng hồ cũng không lắp được. Thậm chí còn tháo luôn cái Ipad của Thiên Yết ra để lấy mẫu mà vẫn không được mà còn hỏng luôn cả cái Ipad của Yết. Kết quả chúng nó quyết định
lấy băng dính dán đại vào. Thế là cái Ipad mới tậu được của Kim Ngưu bị Bảo Bình cuốn chi chít một đống băng dính dày cộp, còn Song Ngư thì hì hụi dốc lọ keo con voi vào Ipad của Thiên Yết. Xong xuôi hai đứa đặt lại chỗ cũ, coi như từng đụng đến, còn giao kèo:

"Nếu anh Ngưu với anh Yết có hỏi thì chối phắt đi là được!"

Lại tiếp tục ngồi treo mõm ngoài phòng khách xem ti vi. Bỗng dưng Bảo Bình chuyển sang kênh có chiếu phim 'Siêu nhân gao', thế là hai đứa lại nảy ra một ý tưởng:

"Nhân Mã có nguyên cả bộ sưu tập vũ khí siêu nhân đấy...", Bảo Bình nói, lông mày còn hơi rướn lên.

"Mình mượn chơi chút xíu thì không sao đâu, ha?", Song Ngư tiếp lời.

Nói rồi bốn mắt nhìn nhau, miệng nở nụ cười đầy gian xảo. Hai đứa nó tranh nhau xông vào phòng Nhân
Mã bới tung tủ đồ của thằng bé lên. Nào là áo choàng rồi súng, kiếm, mặt nạ đủ kiểu... Toàn là đồ sưu tập đắt tiền bị chúng nó lôi ra không thương tiếc. Hai đứa mặc áo choàng, đeo mặt nạ đầy đủ đứng ra giữa phòng khách choảng nhau như trên phim kiếm hiệp, còn tự chế ra mấy câu
thoại ngớ ngẩn.

"Alexkrrosso, ngươi đã giết chết cha ta và tình yêu của ta, nay sẽ là lúc nhà ngươi đền mạng!"

"Giỏi thì rút kiếm ra, đừng nhiều lời,
Kamatonito!"

KENG

XOẸT

XOẢNG

Song Ngư vung tay quá trớn, thế là phang thẳng vào chai rượu ngoại mà Ma Kết để giành tiền mua tặng ông nội. Hai đứa mặt tái nhợt, vội vội vàng vàng chạy đi kiếm chai khác thay thế. Khốn nỗi chúng nó làm gì có tiền, mà chai rượu này đắt lắm chứ rẻ gì đâu. Kiếm được cải vỏ chai khác, hai đứa nó hì hụi chắt nốt chỗ rượu còn dư kia sang rồi bàn kế tính tới tính lui cho Kết không phát hiện ra.

"Rượu cứ đổ thêm nước vào là được ha?", Song Ngư cầm chai rượu.

"Nhìn cái biết liền!", Bảo Bình xua tay.

"Thế đổ thêm giấm hén?". Vừa nói vừa dốc nửa lọ giấm vào chai rượu.

"Cái màu nó không được sẫm cho lắm..."

"Thêm tí tương ớt..."

"Chưa đủ..."

"Sốt cà chua?"

"Bị mất mùi rượu rồi!"

"Đổ cồn vào, cồn 90 độ ý!"

"Thêm cái này..."

"Cái này nữa"

"..."

Hai đứa chắt chắt lọc lọc xóc xóc cái chai rượu tạp chất đấy lên một hồi thì nó cũng có cái màu gần gần với cái màu rượu vang ban đầu rồi đặt
lại chỗ cũ, còn giao hẹn là phải chối biến đi khi bị gán tội (Hai đứa nghĩ mình khôn lắm sao?).

Thời gian cứ thế trôi qua. Chẳng mấy chốc đã 07:45 tối, hội kia lục đục kéo về nhà. Cả lũ ngó nghiêng xung quanh tìm thì thấy hai nhóc tì kia nằm lăn lóc trên ghế sofa ngủ ngon lành. Thấy thế Bạch Dương với Thiên Bình liền
ra hiệu cho đám kia im lặng rồi nhẹ nhàng bế hai nhóc tí lên đưa về phòng ngủ. Tụi kia nhìn bóng hai thằng đó thì chỉ phì cười. Công nhận là chúng nó thật có phúc khi vớ được hai đứa nhóc ngoan hiền dễ thương, chả
bù cho mình, không phải quỷ cái thì cũng cỡ bà chằn. Nói rồi thì kéo nhau phòng ai về phòng nấy.

. . .

"A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Căn nhà rung lên bần bật.

Đính chính: Hai đứa chúng nó thật vô phúc!

. . .

Trong hai căn phòng phía cuối dãy, có hai con người khẽ đưa tay bịt tai hai tiểu bảo bối của mình lại rồi nhẹ nhàng chui vào chăn ôm vào
lòng. Khuôn mặt cả hai đứa đều tỏ rõ sự đồng cảm sâu sắc với cái đám đang khóc như cha chết ngoài kia.

"Tại mấy người để thích để đồ đắt tiền ở nơi dễ tìm thấy thôi. Không phải lỗi của bảo bối đâu à nha!"

Qua đây chúng ta cũng biết được:
Trẻ tự kỉ +Trẻ tăng động = Lũ phá hoại!

Từ rày có chết cũng không để hai con quỷ sứ này ở nhà một mình nữa!