Trang chủ12 nữ thần(Hinata)Chương 315: Chiến Hồn

12 nữ thần(Hinata) - Chương 315: Chiến Hồn

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

"Vạn Lý Độc Hành ra mắt thủ lĩnh!"

Dương há hốc mồm nhìn Độc Hành cúi chào mình, mới trước đó là Nhất Ảnh cực kỳ hung hãn, giờ lại trở thành Vạn Lý vô cùng lễ phép. Dương đang tự hỏi liệu có phải tên Độc Hành này đang giả điên?

Vạn Lý Độc Hành là một trong những biệt danh mà Dương đọc được trong truyện kiếm hiệp ở thế giới cũ, sau đó hắn chôm biệt danh này cùng nhiều biệt danh khác để làm kho biệt danh bao ngầu dành cho thành viên Hắc Đạo.

Mà lúc này Dương rùng mình thầm nghĩ nếu Độc Hành biết Vạn Lý Độc Hành là biệt danh của một tên dâm tặc, nếu Sùng Hạo và Hoài Bão biết Quân Tử Kiếm và Đông Phương Bất Bại là biệt danh của hai kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ thì có lẽ cuộc chiến tiếp theo sẽ là Độc Hành, Hoài Bão và Sùng Hạo liên thủ diệt trừ chính hắn.

Mà lúc này, Hoài Bão, Sùng Hạo đang đề phòng nhìn Độc Hành, cả hai cũng đang tự hỏi liệu tên này có đang giả điên.

Chợt Độc Hành gầm lên dữ tợn rồi lao đến dùng hai tay siết chặt cổ Dương, răng hắn nghiến ken két, mắt trợn trừng.

Rồi đột nhiên Độc Hành ngã ngửa ra đất, bất tỉnh.

"Ơ?" Dương ngơ ngác há mồm trước tình huống không thể bất ngờ hơn.

"Đứa nào lại sờ thử coi nó xỉu thật hay giả vậy?" Dương lo sợ vừa lui ra xa vừa nói.

Ba thằng nhìn nhau, không ai dám lại gần Độc Hành, cuối cùng, Sùng Hạo một tay cầm đao một tay cầm kiếm tiến đến.

Căng thẳng, Sùng Hạo khom người dò xét cơ thể Độc Hành.

"Hù!" Đột nhiên Hoài Bão hù một tiếng làm Sùng Hạo giật mình nhảy dựng lên rồi quay người bỏ chạy va vào người Dương.

"Thằng chó! Giỡn kì vậy!" Tỉnh hồn, Sùng Hạo tức giận mắng Hoài Bão.

Hoài Bão gãi đầu ra vẻ hối lỗi: "Xin lỗi, ta lỡ mồm."

"Mày là quỷ chủ! Tao giết mày!" Chợt âm thanh khàn đặc phát ra khiến Hoài Bão và Sùng Hạo lạnh sống lưng, nhưng sau đó, cả hai phát hiện hóa ra Dương là thằng lên tiếng, cả hai liền lao vào đập Dương tới tấp.

"Ái! Ư! A! A!" Dương vừa rên vừa ôm đầu chạy vòng vòng, sau đó chợt hắn giật mình la lên: "Khoan! Ta có ý này!"

Lúc này, bọn Dương đang bị vây trong một cơn lốc lớn do Thánh Kỳ Khởi Phong Trận gây ra nên người bên ngoài không thấy được diễn biến bên trong. Tất cả cùng nín thở chờ đợi khi cơn lốc đang tan dần.

Rồi những bóng người lộ ra, người ta thấy Hoài Bão đứng thẳng tắp oai phong, một tay chắp sau lưng, một tay cầm Phong Vân kiếm chỉ xéo xuống đất.

Người ta thấy Sùng Hạo đứng thế đứng uy dũng, một tay gác Xích Long đao trên vai, một tay cầm Thuận Thiên kiếm ngang hông.

Người ta thấy Bình Thường đứng khoanh tay lạnh lùng, Nghịch Thiên kiếm giắt chéo sau lưng. Ba tên này đứng thành hình tam giác quay lưng vào nhau, và ở giữa ba tên, người ta rùng mình hít một hơi thật sâu khi thấy Độc Hành đang nằm sấp dưới mặt đất, không rõ sống chết!

"Ngầu vãi đạn! Ba tên này vậy mà đánh bại Độc Hành!" Có người kinh thán.

"Chẳng lẽ Hùng Vương Bảng sắp biến động!"

Trước sự kinh ngạc của những người xung quanh, Dương âm thầm tự đắc vì kế hoạch của bản thân. Hắn đã nghĩ kế lật người Độc Hành nằm sấp lại rồi ba thằng cùng tạo dáng ngầu lòi như vừa đánh bại Độc Hành để dọa nạt đối thủ.

Trong khi đang khoái chí, Dương chợt cảm thấy một cảm giác kì lạ dâng lên khắp linh hồn mình.

Sau lưng Dương, Hoài Bão và Sùng Hạo cũng có cảm giác tương đồng.

Trên bầu trời của Địa Tâm Cảnh lúc này, chiếc kén khổng lồ đã thu nhỏ lại thành hình dáng một người phụ nữ, toàn thân người này được quấn chi chít những sợi tơ mỏng manh màu đỏ tía.

Còn trên bầu trời bên ngoài Địa Tâm Cảnh, khi ánh bình minh vừa từ màu máu trở lại màu bình thường, trên bầu trời đột nhiên có ba ngôi sao tỏa sáng lấp lánh giữa ban ngày, ba ngôi sao này xếp thành một hình tam giác đều. Dị tượng nối tiếp dị tượng, điều mà trong suốt chiều dài lịch sử cực kì hiếm khi xảy ra.

Lúc này, Dương đang cảm giác linh hồn hắn đang thay đổi, giống như sắp đột phá, nhưng cũng có phần nào đó khác biệt.

Đột phá là quá trình linh hồn phát triển vượt bậc cả về lượng lẫn chất, riêng Dương lại có cảm giác như linh hồn hắn không chỉ tăng cường về lượng và chất, mà ngay cả bản chất linh hồn hắn cũng đang biến đổi.

"Vì sao?" Dương tự hỏi.

Chợt Dương nhận thấy hắn có thể cảm nhận được linh hồn của Hoài Bão lẫn Sùng Hạo cũng có những thay đổi tương tự.

Cả ba đang dần bay lên, khắp người tỏa ra ánh sáng chói lóa như ánh sao.

Trong đầu Dương chợt nghe như văng vẳng tiếng Sùng Hạo từnghỏi: "Ngươi chiến đấu vì điều gì?"

Rồi Dương lại nghe tiếng chính mình trả lời: "Ta chiến đấu vì tình yêu! Còn ngươi chiến đấu vì điều gì, Hoài Bão?"

Có tiếng Hoài Bão đáp: "Vì lý tưởng! Sùng Hạo, còn ngươi thì sao?"

"Ta chiến đấu vì đam mê!"

Tình yêu.

Lý tưởng.

Đam mê.

Trong đầu Dương, Hoài Bão và Sùng Hạo cùng nhớ lại những lần đối đầu và sát cánh cùng nhau, từ lần đầu cả ba gặp nhau trong cuộc thi liên học viện, rồi Hoài Bão và Sùng Hạo đối đầu nhau ba năm sau đó, khi Dương cùng Hoài Bão đến thung lũng Thề Nguyền, lúc Dương và Sùng Hạo kiên cường trước Đông Phương Kim Long trong Tứ Linh Cảnh và chiến một trận bất phân thắng bại ngay sau đó. Rồi Dương và Hoài Bão hợp tác chiến Mộc Tinh Xương Cuồng.

Cả ba lại nhớ đến lúc cùng nhau chiến với Kinh Vô Nguyệt và Đại Ân trên đỉnh núi lửa Phẫn Nộ.

Cùng nhau đối đầu Mạc Minh Tông Mạc Kính Vũ trong chiến trường Lê - Mạc.

Chiến với xương chân long, Bạch Kê Tinh và Long Mưu trong di tích Cổ Loa thành.

Trấn áp Tà Linh trong Phật Cảnh.

Trong mỗi cuộc chiến, ba người luôn là đối thủ của nhau, mỗi người chiến đấu vì một mục đích riêng, nhưng lại có một thứ tình bạn kì lạ nảy sinh giữa ba người.

Là đối thủ nhưng cũng là bạn bè.

Vì chiến mà gặp gỡ.

Vì chiến mà thành bạn.

Dù là một kẻ vì tình yêu, một kẻ vì lý tưởng, một kẻ vì đam mê. Nhưng lúc này, ba linh hồn có một sự liên kết chặt chẽ đến kì lạ.

Vì sao?

Kẻ chiến đấu cho tình yêu, đến khi bảo vệ được tình yêu sẽ bắt đầu hướng đến lý tưởng.

Kẻ chiến đấu vì lý tưởng, khi lý tưởng hoàn thành, hắn sẽ theo đuổi đam mê.

Kẻ theo đuổi đam mê, đạt được đam mê, điều tiếp theo hắn quan tâm chính là tình yêu.

Không phải ai cũng vậy, nhưng với Dương, Hoài Bão và Sùng Hạo chính là vậy.

Mối liên kết giữa ba người gắn bó như một hình tam giác đều, cân bằng, chặt chẽ và bền vững.

Dương, Hoài Bão và Sùng Hạo bay lên đứng ở vị trí ba hòn đá, mỗi hòn đá nằm ngay vị trí ngực trái mỗi tên trông như một quả tim đang tỏa sáng.

Nếu trước đó linh hồn của cả ba đạt đến độ mạnh cân bằng hoàn hảo thì hiện tại, linh hồn của cả ba đang cùng biến đổi, độ mạnh không ngừng tăng lên với tốc độ cũng cân bằng hoàn hảo. Ba hòn đá mỗi lúc một sáng hơn.

Rồi Dương chợt cảm thấy Nghịch Thiên kiếm trên lưng mình đang rung lên.

Đồng thời, Hoài Bão cảm thấy Kiếm Linh lần nữa tỉnh giấc.

Dương và Hoài Bão cùng nhìn về phía Sùng Hạo, hắn đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ chói lóa.

Lúc này, từ người Sùng Hạo toát ra khí thế thần thánh và uy nghiêm khiến cho người nhìn thấy có cảm giác sùng bái muốn quỳ lạy.

Rồi Sùng Hạo giơ Thuận Thiên kiếm lên cao, một vầng mặt trời màu đỏ dần hiện lên bên trên mũi kiếm.

Nhìn vầng mặt trời, Sùng Hạo thầm nhớ đến lần đầu tiên hắn kích hoạt quang hệ trong linh hồn mình, một tia ánh sáng trắng bình thường. Trải qua bao phen chiến đấu, ánh sáng bình thường này theo sự biến đổi trong linh hồn hắn nên cũng dần biến đổi, từ auang hệ tầm thường biến dị thành một dị quang.

"Từ nay, ta sẽ gọi ngươi là Chiến Quang!"

Sùng Hạo lại nhìn Thuận Thiên kiếm, hắn luôn xem Thuận Thiên kiếm là một chiến hữu, luôn luôn sát cánh cùng nhau, nhưng đến khi gặp Vân Phi rồi chuyển sang thử dùng Xích Long đao, hắn nhận ra rằng Thuận Thiên kiếm có lẽ thật sự không phù hợp với hắn.

Nhưng không phải cứ không phù hợp là cần phải từ bỏ. Hắn sẵn sàng thay đổi bản thân để có thể phù hợp với Thuận Thiên kiếm.

Khi Sùng Hạo dứt dòng suy nghĩ, đột nhiên Thuận Thiên kiếm rung lên, lưỡi kiếm trong suốt như phát ra một lực hút để hút lấy thanh Xích Long Đao đang được Sùng Hạo giắt bên hông.

Rồi lưỡi kiếm Thuận Thiên như hóa thành chất lỏng phủ lên Xích Long Đao, lưỡi kiếm mỏng manh dung hợp cùng lưỡi đao hung mãnh thành hình một lưỡi kiếm to bản màu đỏ máu, vừa có dũng mãnh vừa có sắc bén, người không rành về kiếm cũng có thể nhìn thấy tựa như lưỡi kiếm này được cân đo đong đếm dành riêng cho Sùng Hạo.

Thuận Thiên đã tự thay đổi mình để phù hợp với phong cách chiến đấu của Sùng Hạo.

Nhìn Thuận Thiên mang hình thái hoàn toàn mới với ánh mắt như nhìn một người chiến hữu vào sinh ra tử, Sùng Hạo nở nụ cười hiếm có. Trong hình dạng này, có lẽ chữ Thuận không còn hợp với thanh kiếm này nữa.

"Ta sẽ gọi hình thái này là... Chấn Thiên! Chấn Thiên Thần Kiếm!"

XOẸT... ẦM!!!!

Khi Sùng Hạo vừa dứt lời một tia sét màu lam bạc lóe ngang sáng cả bầu trời tạo ra tiếng sấm rền kinh thiên động địa.

"Là Thần Lôi Thẩm Định!" Có người sợ hãi thất thanh.

"Sao trong Địa Tâm Cảnh lại có Thần Lôi Thẩm Định?"

Nhưng không mấy ai quan tâm, vì lúc này, quanh người Sùng Hạo hiện ra một vòng xích trắng, vòng xích này đang dần tan biến.

Trong khi đó, Dương đang lèm bèm: "Hừ! Thằng Hạo chó điên này được dịp gáy to quá!"

Hoài Bão cũng tỏ vẻ bực dọc nói: "Nhanh nhanh còn đến lượt chúng tao nữa!"

Sùng Hạo lúc này lại thì thầm: "Đạo của ta...

là Chiến Đạo!"

Vừa nói hết câu, Chiến Quang trên người Sùng Hạo tỏa sáng rực rỡ phủ kín Địa Tâm Cảnh.

"Linh hồn của ta...

là Chiến Hồn!"

Sau lưng Sùng Hạo chợt lóe lên hư ảnh một người mặc giáp rồng, tay cầm một thanh đại kiếm, quanh thân kẻ này có một con bạch long bay lượn, tạo cho người ta cảm giác kính sợ và sùng bái như một vị chiến thần hiện thế.

Hư ảnh bạch long bay quanh người hư ảnh chiến thần chợt bay đến cuộn tròn dưới chân Sùng Hạo, hóa thành một vòng sáng trắng hình bạch long, vòng sáng này xoay tròn dưới chân Sùng Hạo.

Nhìn vòng sáng đường kính tầm một mét dưới chân, Sùng Hạo nói: "Ta gọi nơi này là Lãnh Địa, xưng hiệu là Bạch Long, cấp bậc là Chiến Hoàng!"

Mà lúc này, sau lưng Hoài Bão, một phần ba Địa Tâm cảnh chuyển màu thành âm u, một hư ảnh chiến thần hiện ra sau lưng hắn, vị chiến thần này tay cầm trường kiếm, lưng mang sáu chiếc cánh trong suốt nhưng u ám. Một đôi cánh bay xuống dưới chân Hoài Bão thành một vòng ánh sáng u ám hình đôi cánh xoay tròn dưới chân hoài bão.

Hoài Bão đứng nghiêm, phong thái thanh tao lãng tử, hắn nói: "Ta tự xưng là Ma Vũ, đột phá thành Chiến Hoàng, lập ra Ma Vũ Lãnh Địa!"

Một phần ba đỏ rực, một phần ba âm u, một phần ba còn lại của Địa Tâm cảnh trở nên tối đen.

Chắc chắn cũng có một hư ảnh chiến thần hiện lên sau lưng Dương, nhưng vì hư ảnh chiến thần này ẩn trong bóng đen nên không ai nhìn thấy, Dương cũng đứng trong bóng đen nên không ai thấy một con hắc long có cánh bay đến cuộn tròn dưới chân Dương thành một vòng tròn bóng đen hình hắc long hai cánh.

Dương chìm trong bóng tối, trong đầu thầm suy nghĩ một danh hiệu mới phù hợp với bản thân...

Hết chương 315

Chương trước Chương tiếp