- 12 Nu Than Hinata Chuong 399 Dai Ca Hoc Duong

Tùy Chỉnh

Sau khi hối lộ và được phép tiến vào học viện của Thiên Cơ, Dương đã có thể tự đi lại dù hơi khó khăn cùng Hoài Bão và Đặc Công theo nhóm đạo sĩ bước qua cổng lần nữa.

Lần này cả bọn thật sự vào cổng chứ không bị dịch chuyển vào nơi khác, nhóm đạo sĩ dẫn bọn Dương đến một khu vực nơi một nhóm linh thú có cánh to lớn đang tụ tập.

Giống như Thế Giới Ngầm, Thiên Cơ cũng xây dựng trong một hang động nhân tạo vô cùng rộng lớn, khác biệt ở chỗ Thế Giới Ngầm thì phát triển theo hướng hiện đại hóa, còn Thiên Cơ lại giữ lối kiến trúc cổ xưa xây trên địa hình đồi núi trập trùng, mây mờ phủ kín, tạo cho người ta cảm giác tựa như lạc vào tiên môn thánh phái.

Cũng vì địa hình đồi núi nên phương tiện di chuyển tốt nhất trong Thiên Cơ là các loài linh thú biết bay kích thước lớn.

Tên đạo sĩ dẫn bọn Dương cưỡi lên một con linh thú khá giống loài cú mèo nhưng to hơn gấp trăm lần, được gọi là cú meo.

Cả bọn cưỡi cú meo bay được một quãng thì thấy bên dưới có một khu kiến trúc rộng lớn. Khu kiến trúc này gồm có ba khu nhà lớn tách biệt nhau và xếp thành hình một tam giác đều, ở giữa tam giác đều lại có một tòa nhà cổ kính hơn, tòa nhà này chính là Thiên Cơ ngoại viện, gọi là ngoại viện vì nơi này là nơi đào tạo nhân tài đến từ các gia tộc, tổ chức phụ thuộc của Thiên Cơ. Còn Thiên Cơ nội viện là nơi đào tạo nhân tài thuộc nội bộ Thiên Cơ thì nằm trong khu vực trung tâm cách xa nơi này.

Ở giữa là Thiên Cơ ngoại viện, còn ba tòa nhà vây quanh chính là ba tòa kí túc xá Thiên, Địa và Nhân, nơi các nhân tài lưu trú.

Vì không được nhận vào kí túc xá nên bọn Dương được thả vào trước tòa nhà Thiên Cơ ngoại viện.

Ba thằng đứng ngơ ngác.

Nếu vào kí túc xá sẽ có những người đi trước hướng dẫn làm quen với nơi ở mới, giới thiệu những quy định, thuế phí, hình thức học tập, nơi tiếp nhận nhiệm vụ.

Lúc này cả ba tòa kí túc xá đều đang tổ chức lễ chào đón tân sinh, tiếng vỗ tay, nói cười vang khắp các tòa nhà.

Đặc Công đột nhiên lên tiếng trịnh trọng nói: "Từ nay hai đứa mày theo anh đi, anh dẫn dắt tụi mày xóa sạch mối nhục hôm nay và hóa thành huyền thoại ngày mai."

Đáp lại Đặc Công chỉ là ánh nhìn có phần khinh bỉ của cả Dương lẫn Hoài Bão.

Đặc Công khó hiểu hỏi: "Chúng mày không tin anh sao? Cho chúng mày biết anh có đến bảy chục cái huy hiệu âm dương lận đó! Chúng mày còn ngại ngần gì nữa? Cùng anh lên một chiếc thuyền để trở thành anh hùng tạo nên truyền thuyết!"

Trước lời kêu gọi hùng hồn gây buồn nôn của Đặc Công, Dương và Hoài Bão không thèm để ý, cả hai thằng quay lưng với hắn để cùng bàn bạc riêng.

Đặc Công tức giận định lấy mớ huy hiệu của mình ra khoe cho bọn Dương lé mắt, nhưng gã sững lại khi nghe Dương và Bão thì thào với nhau:

Dương hỏi: "Ngươi được bao nhiêu huy hiệu?"

Hoài Bão đáp: "Chín chục thôi, còn ngươi?"

Dương tỏ vẻ thất vọng nói: "Ta được có tám mươi lăm, hai ta cộng lại còn chưa đủ hai trăm..."

Nghe Dương và Hoài Bão nói, Đặc Công ngã cái oạch. Phải biết rằng số lượng huy hiệu trung bình mà các nhân tài đạt được khi bước qua Âm Dương Lộ là từ mười đến hai mươi huy hiệu. Đặc Công hắn có bảy mươi huy hiệu, cứ tưởng sẽ làm hai thằng ất ơ này lác mắt, nào ngờ tám mươi lăm với chín mươi mà chúng nó còn chê ít than tiếc.

Thật ra Hoài Bão tiếc là vì chỉ thu được huy hiệu mà không thể hấp thu thêm được tí linh hồn nào vì lũ cương thi vốn không có linh hồn. Còn Dương, trận chiến của hắn với Tiên thi khiến nhều quái cấp Vương bị thu hút, từ đó nhờ tài tìm của quý của Thâu Thiên cộng thêm Hắc Phù Đổng hỗ trợ nên chỉ một trận chiến mà đã giành được rất nhiều huy hiệu, hắn tiếc là vì không còn sức để làm thêm một vố tương tự.

Đặc Công thì ban đầu hơi xui xẻo, sức mạnh của hắn bị loại cương thi vô hồn vô niệm như âm dương quái khắc chế nên nửa đoạn đầu không xơ múi được gì, đến nửa sau thì bị rượt chạy khắp rừng, cuối cùng phải tung ra chiêu thức mạnh nhất để giải quyết lũ dương quái, từ đó thu được lượng lớn huy hiệu.

Theo nhận định của Đặc Công, để đạt được lượng huy hiệu hơn bảy mươi trong thời gian ngắn thì cần đẳng cấp và kĩ năng chiến đấu tầm cỡ thiên tài Hùng Vương Bảng, nhưng hai thằng ất ơ này chỉ là loại nhân tài đến từ các gia tộc lệ thuộc của Thiên Cơ, làm sao có được sức chiến đấu kinh người đến vậy?

Sau khi tính toán số huy hiệu, Dương và Hoài Bão xì xào xem có nên rủ Đặc Công nhập bọn hay không.

"Thằng đó chơi dơ lắm, thấy nó là tao muốn mửa rồi!" Dương thì thào nói.

Hoài Bão gật gù: "Công nhận, nhìn kiểu cách nó cứ giả trân thế nào ấy."

"Miệng nam mô bụng dâm ô!"

Nghe Dương và Bão xì xào, Đặc Công nghi ngờ hỏi: "Mô... í lộn, hai đứa mày nói xấu ai vậy?"

Dương đáp: "Nói mày chứ ai! Không về chùa tu đi, đến đây bày trò gì nữa vậy?"

Đặc Công giật mình lùi lại rồi sừng sộ nói: "Ý mày là sao? Nhìn đầu tóc tao thế này mà bảo tao tu ở chùa nào? Tao là Thái Đặc Công, nhân tài của nhà họ Thái, tao đến đây nhờ một trong ba tên được tuyển chọn bị tiêu chảy cấp trị hoài không khỏi."

Nghe thế, Dương giật mình hỏi: "Đừng nói mày cho con nhà người ta ăn bánh của Võ Bạch làm nha?"

Đặc Công gật đầu: "Đúng rồi, bánh bông lan, ủa mà sao mày biết?"

Rồi Đặc Công như giật mình hiểu ra, gã lần lượt chỉ tay vào Dương rồi đến Hoài Bão, vừa chỉ vừa nói: "Mày là Dương mặt... À nhầm, thí chủ là Phi Dương, còn thí chủ là Hoài Bão?"

Đặc Công lập tức đổi sang thái độ trịnh trọng lễ nghiêm giống hệt như Thích Đông, Dương biết Đặc Công là Thích Đông giả dạng từ đầu, nhưng Dương thấy Đặc Công mới là kẻ thể hiện con người thật của Thích Đông, còn thái độ của Thích Đông ngày thường khi tiếp xúc nhiều sẽ thấy vô cùng giả tạo, giả tạo đến mức không ai ưa nổi.

Thích Đông cãi lệnh sư phụ trốn đến Hoàng thành dạo chơi rồi đến Hắc Đạo, sau đó tham gia trận chiến Long Thành. Sư phụ của hắn nổi giận nên đã cắt suất tham gia Thiên Cơ Cảnh của hắn, Thích Đông sau khi khóc lóc van xin không thành đành tìm cách giả dạng người của Thái gia, một gia tộc phụ thuộc Thiên Cơ để tìm cơ hội theo Trịnh Thiên Minh tiến vào Thiên Cơ Cảnh.

Hoàn cảnh khác nhau, mục tiêu khác nhau, nhưng ba người Dương, Hoài Bão và Thích Đông đều cùng chọn một trong những cách dễ nhất để có thể đến Thiên Cơ Cảnh nên đã gặp nhau.

Dương thì đã từng hợp tác với Thích Đông, còn Hoài Bão cũng từng ở cùng với Thích Đông ở Hắc Đạo, cho nên tuy trong lòng không ưa nhau nhưng cả ba vẫn có chút vui vẻ, như gặp được người quen ở đất khách quê người.

Sau khi nhận mặt nhau, ba thằng quyết định hợp tác để có thể cùng chiếm suất bước vào Thiên Cơ Cảnh.

Nhưng để đạt được mục tiêu đó cần một quá trình dài, còn hiện tại, cả ba quá mệt mỏi sau hành trình Âm Dương Lộ nên đành đến công viên cạnh học viện để đánh một giấc.

Bầu trời nhân tạo dần sập tối, ba kẻ lạ mặt nằm co ro nơi ghế đá công viên bị một số cặp đôi thích ngoài trời phát hiện, liền báo cho đội bảo vệ.

Đội bảo vệ là lực lượng tập hợp một số học viên mạnh mẽ từ cả ba kí túc xá, đội bảo vệ đảm nhận nhiệm vụ duy trì trật tự cho cả ngoại viện và nhận mức lương là một số lượng kha khá huy hiệu âm dương. Tuy nhiên mức lương đó chỉ là vẻ bề ngoài, thực tế lực lượng bảo vệ có rất nhiều thu nhập.

Lúc này, tại chốt bảo vệ trong tòa nhà học viện, đội trưởng đội bảo vệ và một số thành viên đang ngồi trước bàn ăn, một đầu bếp nổi tiếng với biệt danh Thánh chan nước mắm đang thực hiện món sò lông dát vàng để đút cho vị đội trưởng ăn.

Một tên bảo vệ quèn chạy vào thông báo: "Đội trưởng, lại có chuyện rồi!"

"Chuyện gì?"

"Là thần tượng giới trẻ của kí túc xá chữ Thiên, cô ta lại mở loa chửi rủa hết người này đến người khác, còn tụ tập đông người lắm, đòi kéo người đến phòng của những người hô hào chống đối cô ta ở kí túc xá chữ Nhân và chữ Địa nữa!"

Nghe thế, tên đội trưởng xua tay: "Tưởng gì! Người ta là VÍP 4 đó, cắt người đến bảo vệ đi, cô ta có mệnh hệ gì thì chúng ta cũng mệt mỏi. Còn tội trạng gì thì từ từ tính."

"Nhưng nhiều người đang phản ánh..."

Gã đội trưởng cắt lời: "Phản ánh thì cũng từ từ mới giải quyết được chứ, chúng ta là lực lượng bảo vệ, ngoài việc học ra còn có biết bao nhiêu việc chất chồng chất đống!"

"Vâng! Còn có vấn đề khác, có một nhóm ba người lạ mặt đang nằm ngủ ở công viên."

Nghe thế, tên đội trưởng liền nói: "Là ba tên vô gia cư mới đến sao? Lôi chúng nó về đây xử lý ngay!"

Công viên ở ngay cạnh học viện nên chỉ lát sau, ba người bọn Dương được dẫn đến chốt bảo vệ.

"Các ngươi là ba tên vô gia cư mới đến phải không?" Tên đội trưởng hoạnh họe hỏi sau khi thánh chan nước mắm nấu xong và rời đi.

Bọn Dương gật đầu, tuy ba từ vô gia cư bị gã đội trưởng nói với giọng điệu hết sức khinh khi, nhưng bọn hắn chẳng chấp làm gì, vì bọn hắn muốn vậy.

Gã đội trưởng nói tiếp: "Tuy không gia nhập kí túc xá nhưng các ngươi vẫn là học viên của ngoại viện, cho nên phải tuân thủ quy định. Việc các ngươi nằm ngủ trên ghế đá công viên đã ảnh hưởng đến tình hình an ninh trật tự của ngoại viện, các ngươi biết tội không?"

Thích Đông nghe thế liền khom người van xin: "Bọn em trót dại, xin anh tha cho lần này, bọn em xin hứa lần sau sẽ không để bị bắt nữa..."

Gã đội trưởng gật gù: "Biết điều thế thì tốt! Nhưng pháp luật cần phải nghiêm minh, cho nên các ngươi phải chịu tội, mỗi người nộp phạt nửa tấm huy hiệu."

Huy hiệu âm dương có thể tách thành hai phần âm và dương, mỗi phần đều có giá trị bằng một nửa tấm huy hiệu hoàn chỉnh.

"Vâng, để em nộp..." Thích Đông xoa tay nói, sau đó hắn tung đấm vào mặt tên đội trưởng: "Nộp con mắt mày nè!"

Binh!

Ba phút sau, Thích Đông, Dương và Hoài Bão ngồi chễm chệ trên ghế và ung dung thưởng thức bữa tiệc đắt tiền, còn đội bảo vệ thì tên nào tên nấy mặt sưng húp, vừa quỳ xung quanh vừa mếu máu khóc.

Để được một chân bảo vệ thì sức chiến đấu của bọn hắn đều thuộc tầm cao cấp ở ngoại viện, chả hiểu sao ba tên ất ơ mới đến dù cấp bậc không cao nhưng lại có sức mạnh kinh khủng vượt trội, bọn hắn hoàn toàn không có sức phản kháng.

Tất nhiên, vì cấp bậc cả ba thể hiện ra đều là giả.

Ăn uống đã đời, Thích Đông trừng mắt dọa nạt bọn bảo vệ: "Chúng mày liệu hồn, cấm để lộ chuyện hôm nay ra nghe chưa? Hả?"

"Dạ dạ, tụi em thề sẽ giữ kín."

"Ừ! Đừng để tao nổi giận, dễ có máu đổ đầu rơi lắm!" Thích Đông rất thích thân phận giả hiện tại, hắn có thể tha hồ hổ báo bặm trợn mà không sợ bị ảnh hưởng đến hình tượng.

Nhìn thức ăn còn ê hề, Dương thả một con lợn ú màu trắng hồng ra.

Con lợn này chính là Thâu Thiên đã bị Dương dùng hóa chất độc hại nhuộm lông, giờ trông nó chẳng khác nào một con lợn bình thường, mục đích là để thả nó ra những lúc cần lợi dụng mà không sợ bại lộ thân phận.

Thâu Thiên vừa ra liền giành ăn sò lông rồi cắn lộn với Thích Đông.

Chờ Thâu Thiên và Thích Đông cắn nhau đến đổ máu, mồm Thâu Thiên vẫn ngoạm trên đầu Thích Đông, Dương nói với bọn bảo vệ: "Con thú lợi hại chứ?"

Bọn bảo vệ gật đầu như mổ thóc, bọn hắn bị Thích Đông đánh không thể đỡ, còn con lợn cắn Thích Đông không trượt phát nào, đủ thấy nó khủng bố cỡ nào.

Sau đó Dương quay sang nói với Thâu Thiên, vừa nói vừa chỉ tay vào tên đội trưởng: "Ta đố ngươi cả ngày nay tên này làm gì!"

"Vậy mà cũng đố!" Thâu Thiên xem thường nói, sau đó nó khịt mũi ngửi một hơi rồi đáp: "Tên này thức dậy lúc khoảng bảy giờ sáng, sau đó hắn súc miệng bằng nước muối rồi đi vệ sinh, hết giấy nên chùi mông bằng tay, trên tay phải vẫn còn vương lại chút mùi thối cùng mùi tinh dịch. Sau đó hắn ăn sáng bằng mì tôm thêm hai trứng cút với một xúc xích, chắc vừa ăn vừa gãi nách nên lông nách rớt vô mì rồi dính vô răng, tuy đã cạy ra nhưng mùi nách vẫn còn giữa hai răng cửa trên..."

Thâu Thiên kể rành mạch ra từng chi tiết và hoàn toàn chính xác, nếu không phải đến trưa nay bọn Dương mới đến học viện thì tên đội trưởng còn nghĩ Thâu Thiên rình trộm hắn từ sáng đến giờ, điều này cho thấy khả năng đánh hơi và suy luận của Thâu Thiên là vô cùng khủng khiếp.

Sau khi Thâu Thiên kể xong, Dương nói với bọn bảo vệ: "Các ngươi cũng thấy khả năng của nó rồi đấy, nếu có kẻ nào giở trò thì đừng trách!"

Nói xong, Dương chỉ tay vào vị trí giữa hai chân tên đội trưởng, đột nhiên khoảng không giữa hai chân gả nổ ầm một tiếng, suýt thì đi toi của quý.

Bom vô hình, đẳng cấp của gã đội trưởng hoàn toàn không thể nhận ra cơ chế của nó, đồng nghĩa với việc hắn không cách nào phòng bị, chỉ có chịu đòn.

Mà trước sự đe dọa của Dương, Thâu Thiên và Thích Đông, bọn bảo vệ cũng đành từ bỏ ý nghĩ tìm học viên khác trợ giúp để xử lý bọn Dương.

Hết chương 399