- 19 Series Bts Seokjin Let You Like Me 6 Looking Back On My Life

Tùy Chỉnh

Seokjin và Soojung sóng vai nhau đi đến cánh đồng cỏ ở rìa núi ngay sau trang trại, không khí ở nơi này luôn trong lành mát mẻ làm Soojung thấy thoải mái. Gió lồng lộng thổi đến hất tung mái tóc dài, len lỏi vào từng thớ da thịt, thật dễ chịu làm sao.

"Tớ luôn muốn đưa em đến nơi này, đẹp lắm đúng không?"

"Đúng vậy, rất đẹp, còn yên bình nữa"

"Nhưng chưa hết đâu, vẫn còn bất ngờ nữa cho em, làm theo tớ nhé"

Thế rồi bàn tay của Soojung được Seokjin năm lấy, cả hai chạy ùa vào đám cỏ. Sương đêm ướt át bao phủ trên từng ngọn cỏ chọc vào chân tạo nên cảm giác ngứa ngứa là lạ. Xung quanh bắt đầu bừng sáng lên bởi hàng ngàn đốm sáng nhỏ bé vụt bay lên trong không khí, là đom đóm.

Thì ra điều bất ngờ mà Seokjin nói chính là đây, có nên gọi cánh đồng cỏ này là cánh đồng đom đóm không? Soojung đột nhiên bật cười thật tươi, những chú đom đóm nhỏ bé vây quanh ánh lên đôi mắt cô nàng lấp la lấp lánh, tiếng cười đinh đang hòa cùng tiếng gió càng làm Soojung thêm hồn nhiên.

Seokjin đột nhiên thẫn thờ, anh chàng chưa bao giờ thấy Soojung cười. Anh chàng chỉ được nghe Kyungmin kể lại rằng Soojung của trước đây luôn cười thật tươi, nét cười trong sáng lan đến tận đáy mắt. Soojung mỗi khi cười luôn làm người khác thấy vui vẻ, một nụ cười đẹp đẽ tựa vị thiên sứ nơi thiên đàng. Soojung trong mắt Seokjin bây giờ thật đỗi xinh đẹp làm sao, anh chàng tự vấn lại bản thân rằng liệu mình có nên tiếp tục hi vọng, bởi lẽ Soojung sẽ chỉ chui ra khỏi tảng băng trong khoảnh khắc ngắn ngủi này thôi, khi giây phút này qua đi, Soojung sẽ lại là Soojung vô cảm vô hồn.

"Này, cẩn thận!"

Tác hại của sương đêm làm lớp cỏ dưới chân trở nên trơn trượt hơn bao giờ hết, đồng cỏ này lại dốc, không cẩn thận sẽ rất nguy hiểm. Thật không may, Soojung khi lùi bước về sau để ngắm nhìn thêm những con đom đóm lại bước hụt mà trượt ngã. Seokjin chỉ kịp hét lên rồi ngay lập tức kéo Soojung vào lòng ôm lại thật chặt.

Điều không may tiếp theo là anh chàng trong lúc vội vàng cũng bị trượt chân, hậu quả xảy đến là cả hai ôm nhau lăn trên đồi cỏ ướt nước. Cho đến khi dừng lại, Seokjin vẫn cứ ôm chặt lấy Soojung mà liến thoắng hỏi xem cô nàng có sao không, dù cho anh chàng đã ôm chặt lấy Soojung làm cô nàng không thể bị xây xước một chút nào cả.

Khi Seokjin nghe được tiếng xác nhận không sao từ Soojung, tinh thần của anh chàng được thả lỏng. Seokjin lịm đi trong khi cả người đau nhức cùng đầu óc choáng váng tê buốt, anh chàng còn ngửi được mùi tanh nồng ngai ngái ở chất lỏng ấm nóng đặc sệt chảy ra từ vầng trán của mình.

..

Mùi thuốc sát trùng chưa bao giờ là dễ chịu đối với một người bình thường, nhất là khi đó là thứ mùi xộc vào đại não của Seokjin trước khi anh chàng đủ tỉnh táo để mở nổi mí mắt nặng trịch lên. Nơi này là bệnh viện, một sự thực không bất ngờ cho lắm. Điều làm Seokjin ngạc nhiên đó chính là Soojung ngồi bên giường bệnh nắm lấy tay anh chàng thật chặt, và ánh mắt dường như chưa từng rời khỏi anh chàng dù chỉ một giây.

"Seokjin tỉnh rồi sao Soojung, vậy em phải báo chị để gọi bác sĩ đến kiểm tra lại vết thương nữa chứ"

Do Kyungmin không biết đứng ở cửa phòng bệnh từ bao giờ mà lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng này đi, đằng sau là láo nháo những người còn lại, nhìn thấy cảnh đó đột nhiên Seokjin cảm thấy đầu mình có cảm giác đau đau.

"Soojung à, theo chị đi thay đồ đã nhé, hai ngày rồi em chẳng rời khỏi chỗ ngồi đó một tẹo nào, Seokjin cũng cần bác sĩ kiểm tra lại nữa, sẽ nhanh thôi, chị sẽ trả lại Seokjin cho em ngay lập tức. Nào, đứng dậy đi Soojung"

Cô nàng bị chị họ của mình lôi lôi kéo kéo một hồi mà chẳng để cho người khác nói thêm câu nào cả, cuối cùng thì Soojung cũng chịu đứng dậy đi theo chị mình khi bóng dáng mấy vị bác sĩ bước vào phòng bệnh.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Seokjin lên tiếng hỏi khi mấy vị bác sĩ khám xong và rời đi.

"Chẳng biết hai người ra cái chỗ khỉ ho cò gáy đó chơi trò lăn trên đồi cỏ làm gì, nhưng có vẻ vui ha"

Giọng điệu mỉa mai của Min Yoongi đúng là không chê vào đâu được.

"Sao vui nổi hả anh, đầu đập vào đá máu phun ra, nằm bất động một chỗ nhìn vào tưởng bai bai cuộc đời rồi"

Lại thêm một Jeon Jungkook nữa.

"Hại tất cả mất một chuyến nghỉ ngơi xả hơi sau tốt nghiệp, chơi vậy ai thèm chơi"

Kim Taehyung cũng tham gia vào cuộc chơi này.

"Khiếp cái lúc ấy nghe Hwang Soojung hét qua điện thoại của Kyungmin mà hoảng cả hồn, cả lũ đang chơi vui đột nhiên loạn hết lên, huy động cả nhân viên trong trang trại đi tìm cùng"

Một câu trả lời đúng trọng tâm câu hỏi nhất từ nãy tới giờ đến từ Park Jimin.

"Lúc tìm thấy hai người thì Soojung đang nổi điên lên đáng sợ lắm đó, bạn ý cứ như mất trí vậy, cứ gào hét, ai chạm vào cũng không được"

Shiyeon ngốc nghếch hiền lành trả lời.

"Mà thế mới thấy chị Kyungmin ngầu dễ sợ, chưa kịp định hình gì cả đã thấy chị ấy song phi một cước đánh ngất chị Soojung rồi phân phó mọi người đưa hai người đến bệnh viện ngay lập tức rồi. Sau đó thì như anh thấy đó, chị Soojung tỉnh lại rồi cứ ngồi một chỗ như vừa nãy á, không hề ăn hay nghỉ ngơi một xíu nào cả"

Boyoung lớn xác lên tiếng chốt lại vấn đề sau cùng.

"May là em tôi không sứt mẻ miếng nào, không thì tôi thề là tôi sẽ đá thêm một cước nữa gãy cổ của cậu"

Và Do Kyungmin đã quay lại, dắt theo một Hwang Soojung trong bộ đồ khác.

"Đừng lúc nào cũng bạo lực thế chứ, không người ta không chịu nổi lại chạy mất đấy"

Không hổ là hội trưởng tiền nhiệm, mỗi lần có cơ hội cà khịa con nhỏ hội phó cũng tiền nhiệm này là không bỏ qua.

"Park Jimin mà dám sao, ba năm học tôi chưa giết cậu ta thủ tiêu là đã vị tha lắm rồi đấy"

Kyungmin lườm Jimin một cái cháy khét, tên vô lại nào đó chỉ biết cười híp mắt nịnh nọt, tất nhiên là không quên liếc mắt phóng đao đến Taehyung.

"Thôi diễn tuồng đi, giải tán cho hai nhân vật chính còn nói chuyện, cứ đứng đây mãi mắc công người ta ngứa mắt đấy"

Seokjin âm thầm tặng cho Yoongi hai ngón tay cái, phải nói là tên này cục súc thế thôi chứ cực kì thức thời.

"Nghe mọi người bảo lúc ấy em hoảng loạn lắm, tớ xin lỗi, tớ làm em phải lo lắng rồi"

Seokjin lên tiếng sau khi cả bọn láo nháo kia ra khỏi phòng, và Soojung thì lại tiếp tục ngồi ở bên giường như cô nàng đã làm hai ngày qua.

'"Lần sau đừng bao giờ che chở cho tôi như thế nữa, phải lo cho bản thân mình trước"

Mắt Soojung đỏ hoe, giờ Seokjin có thể thấy đôi mắt đó không vô hồn nữa, nó có hồn, nó phản chiếu được sự sợ hãi không thể giấu lại của cô nàng. Soojung đã bất lực biết bao nhiêu, ngày ấy vì bảo hộ cho cô nàng, bố mẹ của Soojung rời đi mãi mãi, mà giờ đây, cũng vì để bảo vệ cho cô nàng, mà Seokjin đã chẳng tiếc thân mình.

Nếu như kết quả tồi tệ trước đây lặp lại, Soojung rồi sẽ ra sao chứ? Cô nàng cứ nghĩ, nếu bản thân không mê luyến cảm giác ấm áp của Seokjin mang lại, vậy thì anh chàng sẽ luôn bình an vô sự. Nhưng sự thật lại cho Soojung thấy, kể cả cô nàng có cố gắng đẩy Seokjin ra xa bao nhiêu đi chăng nữa, anh chàng vẫn sẽ vì cô nàng mà gặp chuyện.

Điều này đã giáng xuống tâm lý của Soojung một đòn mạnh mẽ, đánh gãy lí trí của cô nàng, đập tan khối băng lạnh lẽo. Soojung của bây giờ cảm nhận được đầy đủ mọi cảm xúc vốn có của một con người, không còn vô cảm lạnh lùng được nữa.

"Nhưng tớ lo cho em hơn, nếu em có làm sao, tớ sẽ ân hận suốt đời"

Seokjin thấy Soojung nhìn mình, một ánh nhìn mãnh liệt hơn bao giờ hết.

"Nhưng anh bị làm sao thì tôi cũng không sống nổi đâu, có hiểu không hả? Tôi bị làm sao thì anh cũng chỉ ân hận thôi, còn anh bị làm sao thì tôi chết cho anh vừa lòng. Không nói ra thì anh cứ tưởng anh thích tôi nhiều lắm, tôi đây còn thích anh nhiều gấp trăm nghìn lần nhé!"

Ôi cái dáng vẻ bực dọc càm ràm này, sao Seokjin thấy đáng yêu thế cơ chứ. Anh chàng đột nhiên cảm thấy hóa ra lao đầu vào đá cũng không tệ lắm, ít ra thì Seokjin cũng biết được không phải mối quan hệ này chỉ đơn phương một phía. Soojung cũng thích anh chàng mà, nhỉ?.

"Nhưng sao em cứ nói chúng ta không thể?"

"Quên hết đi, tôi tính lại rồi, hôm nay đường tình duyên của anh cực kì tốt luôn đấy, kì tích suốt bao năm mới xuất hiện"

Có ai đó hãy tát Seokjin một cái cho anh chàng tỉnh đi, Soojung lạnh lùng không thèm nói chuyện đâu mất rồi, ở đây chỉ có Soojung tạc mao thôi.

"Đồ ngốc! Jin là đồ ngốc! Cực kì ngốc!"

Người nào đó thẹn quá hóa dỗi đứng dậy bỏ đi rồi.

..

"Còn về Seokjin, em chỉ đành nói không thôi"

"Nhưng Soojung à, em có biết không, dù vương miện có rơi vỡ mất, thì công chúa vẫn là công chúa, vì dòng máu chảy trong cơ thể của công chúa là dòng máu cao quý nhất"

..

"Kim Seokjin, lần đi chơi này có thể là cơ hội cuối cùng của cậu, đừng bỏ lỡ mất"

"Soojung đã nói như vậy, còn... có thể sao?"

"Có thể, vì ngoài cậu ra, có lẽ con bé sẽ chẳng bao giờ chấp nhận thêm một ai bước vào cuộc đời nữa"

"Cảm... ơn"

_end_

..

..

..

xin chào, chúng ta đã đi đến cuối chặng đường rồi, tớ coi như cũng đã đến vạch đích, mặc dù vẫn còn phần ngoại truyện sau đó, nhưng sau đó thì để sau đó đi, vì tính đến thời điểm tớ đăng chap này lên, thì tớ đã vào năm học rồi, tớ sẽ không viết nữa cho đến kì nghỉ hè tiếp theo.

cảm ơn vì đã đọc đến tận dòng này, hãy góp ý để tớ chỉnh sửa cho nó thêm chỉn chu nhé.

với lại, tớ cũng phải nói thêm là, tớ rút ra được một bài học sâu sắc, rằng fic nào tớ càng vừa viết vừa gạch đi nhiều, thì phần chỉnh lại nó còn dài hơn phần gạch đi, đơn cử như tớ chỉ định viết một chap mở đầu và bốn chap chính truyện, thì ở 'chuyện đũa lệch' lại thành một chap mở đầu và năm chap chính truyện, còn ở 'let you like me' này lại thành một chap mở đầu và sáu chap chính truyện ((= thật sự khó hiểu ((=.

thêm nữa, ở 'let you like me' nếu bạn nhìn mục lục, thì sẽ thấy tên chap lẫn tên fic đều bắt đầu bằng chữ 'L' ((=, thấy tớ siêu không, đã thế tớ còn tên là linh nữa chứ ((=