Trang chủ[ABO/EDIT] [Hoàn] Nhân Ngư Hãm Lạc111. Ràng buộc trong gió: Sợi tơ nỗi nhớ hai chiều

[ABO/EDIT] [Hoàn] Nhân Ngư Hãm Lạc - 111. Ràng buộc trong gió: Sợi tơ nỗi nhớ hai chiều

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Thẳng đến khi tổ đặc công IOA rút khỏi sơn cốc, Hà Sở Vị cũng không ra lệnh đi theo nữa, ngược lại quay đầu kiểm tra thương thế của các đội viên. Dưới sự trợ giúp của tổ đặc công IOA, phần lớn đội viên trong trận chiến này chỉ bị trầy xước nhẹ, chỉ có một người toàn bộ cánh tay bị bạo liệt, người còn lại tử vong tại chỗ.

Các đội viên được phân công chặn Hồng Hầu Điểu đã thanh trừ xong đang nhanh chóng chạy tới hội họp.

Hạ Văn Tiêu xin chỉ thị với Hà Sở Vị: "Đội trưởng, Kim Lũ Trùng ở phía trước chúng ta cách khoảng một trăm mét, vũ khí đạn dược đầy đủ, tiểu đội không có thương vong, xin anh cho chỉ thị."

Hà Sở Vị thần sắc ngưng trọng, vừa băng bó cho đội viên mất cánh tay vừa nói: "Trong đội của tôi có thương vong, cậu và Văn Ý trở về hỗ trợ xử lý, những người khác đi xa theo mục tiêu."

"Vâng!"

Không bao lâu sau, hai anh em Hạ Văn Tiêu, Hạ Văn Ý vì đi đường tắt gần đường trở về nên chọn đi qua khe đá vách đá, sau khi chen vào chui ra thì đầu đầy đất.

Hạ Văn Tiêu thấy có người trọng thương, lập tức cởi ba lô chạy tới, quỳ trên mặt đất lấy ra một nhánh adrenaline tiêm vào cho hắn, rửa tay khử trùng, xử lý mặt cắt cánh tay cho hắn.

Có điều là trạng thái của hắn cũng không tốt, tuy rằng trên người không có vết thương, nhưng sắc mặt nổi lên một tầng bệnh trạng tái nhợt, tiểu đội bọn họ gặp phải vị thủ lĩnh tên Hoang Từ trong đội Hồng Hầu Điểu, tuyến thể nam châm cấp M2, không chỉ có thể ảnh hưởng đến thiết bị điện tử của bọn họ mà còn có thể hút tất cả phụ kiện bằng sắt, khi lựu đạn nổ tung kích nổ mảnh sắt vụn mà Hồng Hầu Điểu đã chôn vùi trên mặt đất trước đó, Hạ Văn Tiêu kịp thời yểm hộ đội viên thay vị trí, nhưng trong cơ thể mình lại khảm không ít mảnh sắt.

Đội viên vì đau nhức cả người run rẩy nắm chặt lấy cánh tay Hạ Văn Tiêu, môi không chút huyết sắc, run rẩy nói: "Không có việc gì đâu phó đội trưởng, tôi vẫn được."

Hạ Văn Tiêu siết chặt tay kia của hắn: "Kỹ thuật y học của căn cứ theo kịp, xương nhân tạo cũng dễ sử dụng."

"Đội cứu hộ Lôi Đình đang chạy về phía này, rất nhanh sẽ đến thôi." Hà Sở Vị dựa lưng vào một gốc cây khô ngồi xuống, sau đó không nói một tiếng nào mà vẫn hút thuốc.

Tên họ Bạch kia! Nếu cậu lại xông về phía trước, lão tử cũng không cứu được nữa!

Bởi vì bị thương nên di chuyển bất tiện, Tiêu Thuần cũng không có dời đi, ẩn nấp trên vách đá cách đó hai trăm mét, tư thế nằm sấp sẵn sàng nhắm bắn, giống như một tác phẩm điêu khắc bất động.

Từ sau khi Hạ Văn Tiêu, Hạ Văn Ý xuất hiện, hắn liền chậm rãi đem năng lực kiểm tra dò sét trên người bọn họ, cũng mở ra bảng điều khiển vạn năng năng lực J1.

Kiểm tra xong, Tiêu Thuần đem tầm nhìn dời về trên người Bạch Sở Niên.

Trên thực tế Bạch Sở Niên vẫn không thoát khỏi tầm bắn tỉa của hắn, hắn đang đuổi Kim Lũ Trùng đi một hướng cụ thể, một phương hướng cắt thoát khỏi phạm vi dò xét hình tròn của radar dị hình.

Bóng dáng Rimbaud ngược lại càng đến gần cảng chỗ hội trưởng, hai người cũng không cùng nhau hành động.

Nhưng Tiêu Thuần không hao phí nhiều khí lực suy nghĩ ý đồ của bọn họ nữa, hắn chuyên chú nhìn chằm chằm mục tiêu, yên lặng chờ đợi trong tai nghe truyền đến mệnh lệnh của Bạch Sở Niên.

Luôn luôn có một loại người như vậy, cho dù tính cách của người đó không ổn định, thích chơi khăm, tình cảm thể lực đều dồi dào quá mức nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy mềm mại, người đó có một loại sức mạnh để ổn định lòng người.

Kim Lũ Trùng liều mạng muốn vọt vào cảng, nhưng mỗi một lần phá vòng vây đều bị một đạo hàn quang của Bạch Sở Niên ném tới ngăn trở lại.

Bạch Sở Niên trong lòng tính toán phạm vi quét radar, một đao quét ngang Kim Lũ Trùng, bức hắn ra khỏi khu dò radar hơn 20m.

Hàn Hành Khiêm ẩn thân ở gần cảng, nhanh chóng nhiều lần thiết lập lại sức chịu đựng khiến trán hắn chảy ra mồ hôi.

Trang bị của quân đội có tính chất tốt, rắn chắc bền bỉ là đặc điểm mà mọi người đều biết, trong thời gian ngắn hoàn toàn phá hủy hai radar là không quá thực tế.

Lông mi Hàn Hành Khiêm treo một lớp mồ hôi mỏng, thấp giọng nói: "Hai radar đều đặt lại còn một nửa, hiện tại phạm vi thăm dò giảm xuống bán kính 1km, độ chính xác quét giảm xuống, không phát hiện ra thí nghiệm thể cụ thể, chỉ có thể phát hiện được số lượng và vị trí. Nhưng họ đã phát hiện ra lỗi nên đang được sửa chữa, một khi radar được lắp lại bộ phận mới sẽ họat động tốt trở lại, trong vòng ba phút cậu phải kết thúc."

"Được!" Bạch Sở Niên đè tai nghe lại: "Lãm Tinh, phía tôi hướng một giờ có một mảnh đầm lầy, cậu cùng Lục Ngôn vòng qua đó."

Phụ cận bị cây khô hoang vu vây quanh, tơ nhện của Kim Lũ Trùng cuồn cuộn không ngừng trải đầy cả rừng rậm, hắn có thể tùy ý bơi trên tơ nhện mảnh khảnh, loại địa hình này đối với Bạch Sở Niên mà nói không chiếm ưu thế.

Chỉ cách cảng 1km, đầm lầy Hồ Hàm là nơi tốt nhất để phục kích.

Đánh mấy hiệp này, thể lực của Bạch Sở Niên cũng không giảm bớt, hắn tiêu hao hoàn toàn là năng lượng do thanh liêm đao trong tay cung cấp.

Kim Lũ Trùng bị thương rất nặng, trên người lại mang theo một xác ướp nặng nề, thể lực dần dần chống đỡ không nổi, toàn bộ dựa vào một hơi chống đỡ chạy về phía cảng.

Bạch Sở Niên cũng không công kích hắn nữa, mà là nhẹ nhàng nhảy theo giữa cành cây, ánh mắt rơi vào trên người Kim Lũ Trùng, nghiền ngẫm ý đồ của hắn, thỉnh thoảng phát ra một câu công kích bằng lời nói.

"Người anh em, đừng chạy nữa, các đại nhân vật đang họp ở cảng, cậu mà qua đó không phải là chịu chết sao!"

"Cậu muốn tìm ai?"

"Ngôn, Dật." Kim Lũ Trùng lạnh lùng trả lời hắn.

"Tìm hội trưởng của bọn tôi làm gì?" Bạch Sở Niên nhướng mày hỏi, mũi chân nhảy đến cành cây xa xa: "Tôi dẫn cậu đi, cậu đi theo tôi."

Kim Lũ Trùng cố gắng từng câu từng chữ: "Tôi, không tin anh."

"Cậu làm tôi bị thương." Bạch Sở Niên che ngực lại: "Chúng ta là đồng loại, tin tôi, tôi nói liền đúng."

"Cút đi!" Kim Lũ Trùng phẫn nộ nâng họng súng quay người bắn phá.

Bạch Sở Niên đã sớm thăm dò tốc độ bắn và tán xạ của vũ khí này, nhẹ người tránh đạn, đem liềm treo trên lưng súng đeo lên lưng, một tấc cũng không rời đuôi theo Kim Lũ Trùng: "Cậu tìm hội trưởng của chúng tôi có chuyện gì? Tôi sẽ chuyển lời cho cậu, tên cậu là gì?"

"Giao cho anh ấy, thứ trọng yếu." Kim Lũ Trùng chìm vào trầm tư, lẩm bẩm: "Tôi không nhớ rõ, tên mình."

Đầu óc của thí nghiệm thể thời kỳ nuôi dưỡng vốn không đủ dùng, Bạch Sở Niên vẫn luôn ép hắn suy nghĩ, tư duy Kim Lũ Trùng hỗn loạn, bị Bạch Sở Niên một đao chặn đường, trực tiếp đâm vào khu đầm lầy.

Không khí trong khu vực đầm lầy ẩm ướt, tơ nhện của Kim Lũ Trùng rất nhanh kết thành một tầng thủy châu, sợi tơ kết thành thủy châu mất đi đặc tính nhẹ nhàng, độ khó khống chế tăng lên rất nhiều.

Kim Lũ Trùng nhảy lên cây, từ phương hướng này đã có thể nhìn thấy bóng người ở cảng, hắn từ giữa vệ đội mặc đồng phục hoa lệ tìm được bóng dáng hội trưởng liền liều lĩnh vọt tới.

Khi hắn tiếp cận đoạn nhai sắp nhảy xuống, một quả đạn bắn tỉa từ ngoài ngàn thước không tiếng động bay tới, nặng nề đánh vào trên thân súng của hắn, lực trùng kích đem Kim Lũ Trùng đánh trở về.

Trong đầm lầy dưới chân đột nhiên sinh trưởng lên trên mấy đạo dây leo đen kịt, dây leo gỗ hóa thành kịch độc tiễn độc mộc, độc thụ dày đặc giống như hàng rào cao vút vào mây đem Kim Lũ Trùng vây ở trong đó.

Hạn chế mấu chốt nhất đạt tới, Bạch Sở Niên nói: "Các cậu rút đi, rời khỏi tầm bắn của hắn. Nhiệm vụ hoàn thành, mang Tiêu Thuần trở về trị liệu."

Kim Lũ Trùng cắn chặt răng, ngón tay thao tác tơ nhện nhúc nhích, đột nhiên cảm thấy sau lưng đau nhức, tựa hồ bị liêm đao hung hăng xé rách một vết thương.

Xác ướp luôn được cõng sau lưng, nếu hắn cảm thấy bị thương sau lưng, xác ướp chắc chắn sẽ bị tổn thương đầu tiên.

Kim Lũ Trùng không để ý nhiều như vậy, tuyệt vọng cởi xác ướp từ trên người xuống ôm, động tác có chút vụng về chậm chạp lật xem xác ướp có phải bị lưỡi đao chém đứt hay không.

Nhưng xác ướp không bị hư hại và không có gì bị thương sau lưng nó cả.

Khi hắn phản ứng lại rằng mình đã bị lừa, lưỡi đao của Bạch Sở Niên đã đè lên cổ họng hắn.

"Vừa rồi là năng lực đồng sinh đau đớn lừa gạt của tôi, tôi chưa bao giờ hủy đi những thứ mà người khác yêu thích nhất." Bạch Sở Niên cầm họng súng trường của hắn, đoạt lấy súng trường, xách Kim Lũ Trùng ném hắn xuống đất.

Kim Lũ Trùng sửng sốt, trên bụng đột nhiên bị một đòn nặng, tay Bạch Sở Niên đút vào túi, kẹp đao ở trong khuỷu tay, cười nhạt giẫm lên bụng hắn, đạp hắn hai cước, cầm máy liên lạc đặt ở bên miệng hắn, cho Hà Sở Vị nghe hắn kêu thảm thiết.

Thẳng đến khi Hà Sở Vị nói "Đủ rồi" thì Bạch Sở Niên mới dừng tay.

Kim Lũ Trùng ho ra một ngụm máu, như nhận mệnh nằm trên mặt đất, gian nan ôm xác ướp vào trong ngực, thân thể bất động.

"Người anh em, cậu thật sự rất biết tìm việc cho tôi." Bạch Sở Niên ngồi trên chuôi dài của lưỡi liêm đặt ngang ở chỗ thấp, thô bạo kéo tóc hắn lên, giơ huy chương IOA Chim Tự Do trước ngực lên: "Mở to hai mắt ra mà nhìn rõ đây là cái gì!"

Kim Lũ Trùng đụng vào lồng ngực hắn, hắn nhìn không hiểu huy chương, nhưng có thể ngửi được trên người Bạch Sở Niên lưu lại mùi pheromone của hội trưởng Ngôn Dật.

Lục Ngôn trốn ở xa xa nhìn không nổi Bạch Sở Niên tàn nhẫn ngược đãi tù binh, cậu vừa trải qua huấn luyện SERE, đồng cảm với tù binh chiến tranh còn chưa tiêu tan, cầm máy ức chế tuyến thể từ trên cao sơn cốc nhảy xuống khuyên Bạch Sở Niên: "Sở ca, bỏ đi, cái này đeo cho cậu ta đi, chúng ta dẫn cậu ta rút đi."

Kim Lũ Trùng quay đầu nhìn về phía Lục Ngôn, ngơ ngác sửng sốt một lúc lâu, giống như coi hắn là người nào đó.

Lục Ngôn không dám tới gần, trốn đến phía sau Bạch Sở Niên lộ ra nửa khuôn mặt, lỗ tai thỏ che mắt chỉ lộ ra một khe hở, sắc bén uy hiếp: "Làm gì, phải nhớ kỹ mặt tôi sau đó trả thù sao? Tôi thấy anh vẫn chưa bị đánh đâu đấy!"

Kim Lũ Trùng yên lặng bò trên mặt đất hai bước, ôm xác ướp, sau đó không nỡ đưa đến tay Lục Ngôn.

Ai cũng biết trong tơ nhện này bọc một thi thể, hai tay Lục Ngôn không được tự nhiên đặt trước ngực không chịu nhận, Kim Lũ Trùng liền quỳ xuống.

"A a a xuất hiện rồi! Bắt cóc!" Lỗ tai thỏ của Lục Ngôn dựng thẳng lên, chỉ vào Kim Lũ Trùng kêu lên: "Anh muốn làm gì!"

Bạch Sở Niên đẩy cậu một cái: "Hắn cho cậu cậu liền nhận đi, nhiều chuyện như vậy."

Lục Ngôn bị đẩy về phía trước lảo đảo đi hai bước, vừa vặn đụng phải xác ướp, thứ này so với tưởng tượng mềm mại hơn nhiều, tơ nhện bọc rất trơn tru, xúc cảm giống như chăn tơ tằm bóng loáng, hơn nữa không có mùi thối rữa, chỉ tản ra mùi hoa anh túc nhàn nhạt.

Vì thế cậu đành phải nhịn sự khó chịu lớn trong lòng mà đem xác ướp vào trong ngực.

Kim Lũ Trùng run rẩy tìm được súng của mình, Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm hắn, tùy thời đề phòng hắn sẽ đột nhiên nổ súng bắn chết Lục Ngôn.

Nhưng Kim Lũ Trùng vẫn chậm rãi quỳ xuống, đặt súng trường xuống đất, cẩn thận đẩy cho Lục Ngôn.

Lục Ngôn buồn cười một tay ôm xác ướp, một tay xách súng của hắn lên, xác ướp ở trong tay cậu giống như không có xương không nghe sai khiến, hơn nữa Lục Ngôn vóc dáng nhỏ nhắn, chiều cao của xác ướp này đối với cậu mà nói là quá cao.

"Tôi có, con chip." Kim Lũ Trùng mở ống tay áo cổ tay ra, lộ ra một cánh tay Omega trẻ tuổi, mạch có dấu hiệu chim bay của tổ chức Hồng Hầu Điểu.

"Trong cơ thể, rất nhiều chip." Kim Lũ Trùng chậm rãi đếm từng vị trí trên người: "Có bom, cũng có truy tung, lưu lại, nguy hiểm, Hồng Hầu Điểu, báo thù."

Bạch Sở Niên có kinh nghiệm trao đổi với thí nghiệm thể thời kỳ nuôi dưỡng, từ những từ ngữ đứt quãng này có thể chắp vá ra ý tứ hắn muốn biểu đạt.

Sau khi Hồng Hầu Điểu mua Kim Lũ Trùng về, tiêm chip định vị lên người hắn, hắn không thể không làm theo mệnh lệnh của Boss, chạy trốn đến đâu cũng sẽ bị bắt về, trong cơ thể hắn có bom mini, Boss dùng cái này để tra tấn đe dọa hắn.

"Tôi, trở về." Kim Lũ Trùng cúi đầu xuống, đỡ vết thương trên người gian nan rời đi: "Cám ơn, hội trưởng."

Bạch Sở Niên nhìn bóng lưng hắn: "Tôi có biện pháp, để cho bọn họ tìm không thấy cậu."

Kim Lũ Trùng dừng bước.

Thanh âm của Hàn Hành Khiêm từ bên tai vang lên: "Bọn họ sửa xong radar dị hình, còn có mười giây khởi động lại, tám giây, năm giây..."

Đếm ngược về 0, radar dị hình khởi động lại, Kim Lũ Trùng hoàn toàn tiếp xúc với phạm vi phát hiện của radar dị hình.

"Chúng ta đi!" Bạch Sở Niên mang theo Lục Ngôn rời khỏi vị trí cũ.

Cảng M tập trung nhiều máy bay trực thăng quân sự, đối diện với máy bay trực thăng có một chiếc Lincoln màu đen.

Alpha ngồi đằng sau đội mũ quân đội, dưới ánh mắt có chút trắng bệch, nhìn qua rất trẻ tuổi, nhưng có lẽ bởi vì năm xưa bị thương nên sống lưng hơi gù, tua rua quân phục trên người hắn dây dưa cùng một chỗ, cổ áo cũng không sửa sang mở rộng ra, tay đặt bên cửa sổ xe, ngón tay cao gầy theo tâm tình gõ nhẹ cửa xe, lễ tiết ở chỗ hắn căn bản không tồn tại.

Omega quạ đen lái xe ở ghế lái nhỏ giọng hỏi: "Giám ngục, bây giờ có mở cửa cho ngài không?"

Giám ngục nhún vai cười: "Chậm đã, nhìn đằng kia đi."

Độ Mặc ngửa đầu nhìn về phía cai ngục chỉ, đỉnh tháp Lesa có một con nhân ngư toàn thân u lam.

"Tôi cho rằng hội trưởng bảo vệ IOA ở đây cũng đủ phiền phức rồi, Siren đã hơn bảy mươi năm không thấy bóng dáng nay lại lộ diện, đây là cố ý làm cho tôi xem nha.

Hôm nay muốn mang người từ đây đi, cũng không dễ dàng."

Radar dị hình đột nhiên phát hiện bất thường, phát ra tiếng báo động.

Giám ngục quay đầu nhìn qua.

Đặng: nếu ai đọc hoặc nghe kkt chấp sự thỏ cụp tai rồi thì có lẽ cũng đoán ra được Kim Lũ Trùng và cái xác ướp có mùi tin tức tố hoa anh túc kia là ai rồi nhỉ. Đọc ở chấp sự thì kẻ ác bị tiêu diệt thôi, sang nhân ngư thì có cả câu truyện buồn về người tốt (cậu bé alpha cá sấu) và đến tập này anh em nhà này nữa😔

Chương trước Chương tiếp