- All27 Khr Tu Di Gioi Di Qua 2

Tùy Chỉnh

"Đúng là Tsuna vô dụng, ngay cả đi đứng còn ngã..."

"Tsu-kun, mẹ không mong con tài giỏi..."

"Dame-Tsuna, từ bây giờ tôi là gia sư của cậu, giáo dục cậu thành một boss mafia."

"Tôi là Reborn, đệ nhất sát thủ."

"Chết đi."

Những giọng nói hỗn loạn, những hình ảnh mơ hồ. Tsunayoshi giống như một khán giả đi xem kịch. Chứng kiến cuộc sống từ nhỏ tới lớn của "Sawada Tsunayoshi"

Đây lẽ nào là...xuyên không?

Bốp!!!

"Ah?!!"

Cơn đau tê tái từ đầu truyền tới, Tsunayoshi bật người ngôi dậy. Ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh bừa bộn. Cậu thở dốc, lau mồ hôi trên trán.

Chuyện này thật sự kinh ngạc, cậu đã sống lại tại thế giới song song? Chuyện này trong sách có đề cập, nhưng đó là giả thuyết a! Điều hi hữu như vậy xảy ra trên người cậu, Tsunayoshi không khỏi cảm thấy có chút kích động.

"Dame-Tsuna, cậu còn dám thất thần sao? Còn 5 phút nữa là vào lớp. Nếu như đến trễ thì đi chết đi."

Như để chứng minh, con tắc kè trên tay đứa bé hóa thành một khẩu súng.

Tsunayoshi nuốt ực một cái, dù là Reborn nào, ở đâu cũng đều đáng sợ.

"Tớ biết rồi."

Tsunayoshi nhanh chóng đứng dậy, mất mấy giây để có thể thích nghi ở thế giới lạ lẫm này. Sau khi sửa soạn, khoác lên người bộ đồng phục. Tsunayoshi cảm thấy cực kỳ ngại.

Cứ như bản thân đang mặc nội y vậy...ôi trời, hình như thế giới này còn có cả thứ gọi là bikini nữa.

Tsunayoshi thở dài, mọi thứ rất xa lạ. Dù có phần ký ức hỗ trợ nhưng vẫn rất khó để làm quen một cách nhanh chóng.

Đành chịu chứ biết sao bây giờ.

Tsunayoshi men theo cầu thang, xuống nhà thưa Nana đi học. May mắn, mẹ cậu ở đây không có gì khác biệt.

Dù đã sắp trễ học nhưng Tsunayoshi vẫn bình thản còn thưa mình. Nana hơi sốt sắng kêu lên:

"Tsu-kun, sắp trễ học rồi đấy."

"Vâng, con đi đây, mẫu...mẹ ở nhà cẩn thận."

Tsunayoshi mỉm cười, mang đôi giày rồi nhanh chóng bước ra khỏi nhà. Theo trí nhớ chạy tới tới trường.

Trên cành cây, Reborn nháy đôi mắt đen láy của mình nhìn Tsunayoshi.

"Cậu ta có cái gì đó thay đổi."

Lẽ nào do bị đánh nên đầu óc thông suốt sao? Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để trở thành Đệ Thập nhà Vongola.

Vừa chạy tới công trưởng, Tsunayoshi chứng kiến một nhóm người đứng trước cổng. Giống như đang canh gác, những người xung quanh có vẻ rất sợ bọn họ. Đều khúm núm khi bước qua cổng.

Quệt mồ hôi bên thái dương, Tsunayoshi ôm tim vừa đập thịch một cái, như để cảnh báo rằng cậu nên tránh xa họ ra.

Cuộc đời Tsunayoshi hồi trước, thứ cứu giúp cậu giữa muôn vàn nguy hiểm chính là trực giác. Nếu như đã được cảnh báo, Tsunayoshi tuyệt đối không đâm đầu tìm chết. Cậu ngó trái ngó phải, cuối cùng ném cặp qua hàng rào. Tay thả ra một sợi tơ, giăng qua cành cây trong trường. Tsunayoshi đi trên sợi tơ rồi nhảy xuống. An toàn vào nơi gọi là "trường".

Tuyệt, hoàn hảo, bảo bối giới chỉ vẫn còn. Nó chứa toàn bộ đồ nghề chế tạo của cậu bên trong đấy!

Tsunayoshi mừng rỡ ôm lấy bàn tay, sau đó hiên ngang ôm cặp đi vào lớp như chưa có gì. Quá tốt, giờ này bọn áo đen kia vẫn đang ở ngoài cổng.

Tsunayoshi cười đắc ý bước vào trường, phía trên cao. Đôi phượng đẹp đẽ hơi nheo lại, mái tóc hơi đung đưa vì gió thổi.

"Động vật ăn cỏ ngang nhiên dám trái với tác phong và kỷ luật, gan lớn lắm."

Mà Tsunayoshi lúc này, vừa cất cặp vào lớp và đặt mông ngồi xuống đã mọi người trêu ghẹo.

"Ghê ghê, Tsuna vô dụng lại dám tỏ tình với hoa khôi vườn trường Kyoko à?"

"Biến thái, nghe nói khi ấy cậu ta chỉ có cái quần cộc."

Tsunayoshi vô cảm nhíu mày, Kyoko là ai? Có đẹp bằng Nana không?

Trong lòng Tsunayoshi, Nana là nhất.

Một mảnh ký ức thoáng qua, Tsunayoshi đen mặt. Tên ngốc "Tsuna" này vậy mà dám mặt quần đùi đi tỏ tình!!!

Mặt mũi cậu vứt hết rồi, Tsunayoshi tức đến nóng bừng mặt lên. Hai tay đặt trên bàn xiết lại.

Cả đời cậu, dù mang danh phế vật nhưng chưa bao giờ làm trò cười cho người khác như vậy.

Hít thở đều đều, Tsunayoshi nhẫn nhịn học hết tiết học. Lần đầu tiên mọi người thấy Tsunayoshi nghiêm túc và tập trung như vậy. Cảm giác thế giới bị đảo lộn.

Tsunayoshi cũng thực sự lười học. Nhưng cái ký ức về kiến thức của khối thân thể này rỗng tuếch. Không có một chút gì hết, thỉnh thoảng còn hiện lên hình ảnh của một cô gái tên Kyoko.

Tsunayoshi: Vô dụng. Dù trước kia cậu bị nói là vô dụng, nhưng thật ra cậu rất có ích.

Tsunayoshi là người có chí cầu tiến. Tại dị giới, tu luyện lửa được bọn họ đặt lên hàng đầu. Nhưng Tsunayoshi tố chất kém, rất khó tu luyện để có thể mạnh mẽ như võ sĩ. Cậu bắt đầu tập trung vào kiến thức, tự trau dồi tri thức cho bản thân thông qua sách vở.

Cậu học tập cách chế tạo máy móc, phụ kiện, sau đó là những con rối. Nếu như không phải Tsunayoshi muốn một đời bình an. Cậu cũng không tốn công che giấu việc này, bởi nếu người ngoài biết. Hẳn là chịu rất nhiều phiền phức. Tsunayoshi nghĩ: Kệ, chịu chút tai tiếng nhưng mẫu thân đại nhân lẫn bản thân an toàn là được.

Chỉ là khó tin, cậu được lựa chọn làm vua thứ mười của Vongola vì ngọn lửa bầu trời hiếm có.

Vì tránh bị sư phụ Reborn giết trước khi có thể làm vị vua anh minh. Tsunayoshi muốn đem tài năng ra phơi bày, nhưng không kịp. Chưa gì hết trơn đã hấp hối rồi tắt thở.
"Haizz."

Tsunayoshi vẻ mặt hơi tái xanh bởi bài học khi nãy. Cây bút cầm trên tay ghim sâu xuống bàn gỗ. Miệng lầm bầm hai chữ: khốn nạn.

Thể chất quá khốn nạn.

"Ê, Tsuna vô dụng, Modachi học trưởng yêu cầu cậu tới võ đường đấu với anh ấy kìa."

Tsunayoshi một lần nữa trầm mặc, đó là ai? Mochida? Mochi?

Đói bụng quá.

Tsunayoshi đứng dậy muốn xuống căn - tin mua đồ ăn. Liền bị vài người chặn lại.

"Nè nè, muốn bỏ chạy không được đâu. Mau đi tới đáp ứng khiêu chiến của Modachi học trưởng đi."

Học trưởng khiêu chiến một đàn em nổi tiếng vô dụng. Hay ho quá đi.

Nội tâm khinh thường, Tsunayoshi ghét bỏ hất cánh tay chặn mình. Tiếp tục đi tới căn tin.

"Thích thì tự đi, liên quan gì tới tôi?"

Cậu bạn kia hơi ngơ ngác vì bị hất tay, kiềm lại tức giận. Cậu ta đối với Tsunayoshi khích tướng nói.

"Phần thưởng sẽ là hoa hậu vườn trường Kyoko, người trong mộng của cậu nha. Tsuna vô dụng sợ rồi sao?"

"Sợ sao?"

Tsunayoshi lẩm bẩm, sau đó lạiquay đầu, trên môi treo nụ cười yếu ớt, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt.

Mà đáy mắt chỉ có trào phúng cùng khinh rẻ.

"Phải, tôi rất sợ."

Cứ thích lôi tôi vào mớ bòng bong mấy người tạo ra. Thật buồn cười.