Trang chủ[Allhar-ĐN] How do you love us?Chap 17: Harry mất tích

[Allhar-ĐN] How do you love us? - Chap 17: Harry mất tích

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

----------oOo----------

Tom lặng lẽ đặt những bước chân cứng rắn lên những bậc thang, mục đích của hắn là đến Tháp Thiên văn. Hắn biết, y - một đại nhân vật quan trọng đang ở đó, vì thế nên hắn bắt buộc phải đến, vả lại trong thâm tâm hắn lại càng tò mò hơn về y.

Ngọn Tháp Thiên Văn nơi được cho là ngọn tháp cao nhất ở Hogwarts. Bình thường thì những lớp học sinh và các giáo viên cũng chẳng rảnh rỗi mà lên trên đây làm gì. Vậy nên hắn cũng không phiền lo rằng sẽ có người xa lạ thình lình xuất hiện.

Tom vẫn lẳng lặng bước từng bậc thang cho tới khi thấy được một bóng dáng cao to hoàn toàn xa lạ. Mái tóc đen tuyền bồng bềnh, dáng người to lớn mà lại thon gọn, tấm lưng thẳng tắp biểu hiện cho một người đàn ông đã trưởng thành, y đứng một cách hiên ngang và hai tay thì chống hàng rào, còn thị giác vẫn tập trung hướng về một phía khác của trường học.

Theo bản năng hắn cũng âm thầm liếc về nơi mà vị khách xa lạ đang nhìn, Là sân trong của Hogwarts và hiện tại cũng đang là giờ thực hành buổi luyện tập môn bay lần đầu của đám năm nhất. Tom không bất ngờ, lại tò mò tại sao hắn mãi nhìn đăm đăm về hướng ấy, rảnh rỗi sinh nông nỗi ?

" Xin chào quý ngài, đã lâu không gặp " Tom vẫn phải cất giọng chào hỏi đầu tiên, người đàn ông diện một bộ cây đen đối diện quay người lại, Tom phút chốc sững sờ mà nhìn gương mặt của hắn. Nó khác hoàn toàn với nhan sắc hồi trước của hắn, so với thời trẻ ở kiếp trước, bản thể trước mặt đây lại soái với tuấn tú hơn nhiều, còn chưa kể thân hình to lớn chắc nịch kia. Một màn này làm hắn trầm mặc, chỉ thấy người đàn ông nhìn thẳng hắn mà nhướn mày.


" Hửm ? Chúng ta có quen nhau sao ? "

Tom không nói, ngẫm gì đó mà trong mắt hiện ra ý cười, hắn mở miệng: " Nói ra thì ngài sẽ không tin nhưng tôi chắc chắc rằng chúng ta đã từng gặp mặt "

Người đàn ông đối diện lười nhớ lại, y biết lời nói có ẩn ý nên cũng đặt qua một bên, cũng không dài dòng mà vào vấn đề chính:   " Thỏa hiệp của tôi trước đó cậu sẽ đồng ý chứ ? "

" Tất nhiên, nhưng tôi có hai điều kiện " Tom không phân vân mà dõng dạc.

Thật sự trước đó vài ngày thì người đàn ông trước mặt có gửi một lá thư qua đường lửa, là từ cái lò sưởi trong phòng hắn. Lá thư là gửi cho hắn, và trong thư cũng viết những mục đích mà y muốn hợp tác với Tom. Hắn phải tìm và đưa cho người đàn ông thứu mà y yêu cầu, và tất nhiên hắn cũng được lợi lộc từ việc này. Tom không biết tại sao dưới trướng y còn nhiều cách tay đắc lực mà tìm đến hắn, lại càng không biết người đàn ông kia đã biết được những điều bí mật gì về Tom. Nhưng tất cả đều ghi rõ ở trong phong thư, việc hợp tác này là cả hai hoàn toàn không được xâm phạm lẫn nhau.

" Dù đó là gì thì tôi chắc chắn sẽ thực hiện, nhưng... chỉ trong khả năng của tôi. Và... cậu cũng không kiêng nể gì lão già Dumbledore đó nhỉ ? Hay là một chút sợ sệt khi đối tác với tôi chẳng hạn. Nhìn bộ dạng của cậu vô tư vậy, thật khiến tôi bất ngờ "

Tom nheo mắt " Nếu tôi thực sự sợ sệt thì người đứng đây hôm nay sẽ không phải là tôi rồi "

Cái cách ăn nói có chừng mực lại luôn mang theo hàm ý này lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của hắn. Thực ra hắn nghĩ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó đang đứng trước mặt hắn đây phải rất lỗ mãng, nhưng những suy nghĩ đó liền dập tắt qua những văn từ kín đáo trong phong thư.

Người đàn ông nhếch mép cười, con ngươi cũng sâu thẳm:  " Tốt lắm Tom Edwarts, tôi hy vọng cậu sẽ là một tay sai đắc lực trong thời gian tới "

Tom vẫn trưng bộ mặt lạnh nhạt ấy, thử nói xem bản thân bất ngờ làm người dưới trướng cho chính mình thì tâm trạng có bình thường được không ? Hắn thật sự không cười nổi. Vả lại hắn càng không biết cách cười như thế nào. Ai có thể khiến hắn cười ?

" Được phục vụ cho ngài thật sự là một vinh hạnh" Tom hơi cúi đầu, tất cả của hắn đều cung kính ngoại trừ đôi mắt đen láy nhìn không rõ biểu tình ấy.

Kể từ hôm nay Tom Edwarts hợp tác kí hiệp ước với Voldemort, điều kiện là cả hai không được xâm hại lẫn nhau. Cũng kể từ đó Tom Edwarts chính thức làm một con mắt của Voldemort trong Hogwarts. Không rõ nguyên nhân tại sao nhưng chủ ý kiến cường của hai nam nhi với nhau khó mà lay đổ.

Tom không biểu tình, hắn không có hối hận khi hợp tác với y, bởi hắn biết y sẽ không làm hại hắn và cái điều kiện ban nãy nữa, hắn chỉ tự đặt ra câu hỏi rằng thứ mà y bảo hắn tìm rốt cuộc là có lai lịch như thế nào.

Bỗng có một luồng luồng không khí tắc nghẹt vây quanh, nó rất dày đặc làm thu hút sự chú ý của y lẫn Tom. Voldemort nhìn vào khoảng không trên bầu trời, Tom cũng vậy. Cuối cùng thì tập trung sự chú ý vào một hướng phía xa của Hogwarts, họ dùng cả thị giác mà nhìn..

Tom không biết cỗ ảo ảnh kì lạ phía xa đó là gì nhưng hắn chỉ tập trung vào một cậu nhóc gầy gò đang cưỡi chổi bay gần đến đó... bỗng dưng hắn nhíu mày. Hắn biết người đó, là ... Harry?!


Một tia bất an xẹt qua trong lòng. Lại nhìn Harry không chút đề phòng mà tiến thẳng vào cái thứ ảo ảnh đó. Giây tiếp theo cũng là một tình huống bất ngờ với Tom, hắn đứng sững người nhìn cảnh Harry biến mất trong khoảng không đấy. Không chỉ hắn mà Voldemort cũng chứng kiến nó. Y cũng là bộ dạng sững sờ giống hắn.

Năm giây trầm mặc và phân tích tình hình, đầu óc rối loạn, ban nãy là chuyện gì, suy nghĩ làm lục tạng ngũ phỏi của hắn cũng rỗi bời. Tom lặng lẽ nhìn người đàn ông, y nhún vai thờ ơ nói:   

" Thật không thích hợp nhưng . . . có vẻ chuyện của ta đã hết. Ở lại chỉ thêm phiền toái, bất quá ngươi phải cẩn thận với thứ vừa rồi " 

Dứt lời, hắn liền nhanh chóng ẩn thân vào không khí mà mất hút, để lại một Edwarts giả đứng trầm ngâm.

Hắn không biết, việc bây giờ là phải xuống bên dưới điều tra tình hình, và cả lời nói cuối cùng của vị Chúa tể Hắc ám kia nữa. 

Đúng lúc Tom vừa khuất bóng, thì một người từ hướng cầu thàng ban nãy mà ngó đầu ra. Hắn nhìn ngọn tháp không bóng người mà vẻ mặt mịt mờ. Quay lưng đi xuống mà miệng thì lẩm nhẩm:  

" Rõ ràng mình nghe tiếng người cãi nhau ở trên này mà ? "

Một người khác núp ở sau cánh cửa giờ phút này mồ hôi nhễ nhại, hắn cố gắng mượn sức mà đứng lên, đôi chân mềm nhũn cũng cất bước ra khỏi góc khuất của tòa tháp mà hướng cầu thang đi xuống. Những thứ ban nãy hắn đều chứng kiến hết. Danh tính thực sự của Tom là gì ?

-----oOo-----


Dưới sân sau của trường cũng xảy ra một trận hỗn loạn, đứa cười, đứa lo lắng về sự việc mất tích ban nãy. Một đề tài làm vang rộn cả sân trường đánh bay cái im lặng ban nãy.

Giáo sư McGonagall bước thật nhanh đến trước đám năm nhất, theo sau còn có Giáo viên Hooch và cậu bạn Tom Riddle. McGonagall cất giọng to "Trò nào có thể nói rõ cho ta chuyện gì vừa xảy ra được không?"

Tất cả đều im lặng, chỉ thấy Irene một bên tiến đến gần giáo sư, lên tiếng "Em nghĩ là bản thân có thể kể lại một chút chi tiết về sự việc ban nãy thưa giáo sư "


Mọi người đều đặt mắt đến Irene. Cô nàng mỉm cười nho nhã, chưa cất tiếng vội, cô bình tĩnh lướt qua nhìn anh chàng Tom phía sau giáo sư khiến nụ cười thêm sâu, cô mới nói:

"Nói tắt thì dưới sân trường xuất hiện một loài thỏ Angora quý hiếm sau khi giáo sư Hooch bồng Longbotton đến bệnh thất, nó cầm Quả cầu Gợi nhớ của Longbotton và bay lên khoảng không, mọi người vì nghe theo giáo sư Hooch mà không dám bay lên để lấy lại quả cầu, chỉ mình Harry, cậu ấy dùng chổi mà bay lên bắt con thỏ quái đản đó. Cậu ấy bay vượt qua Hogwarts thì bỗng biến mất giữa không trung, sau đó Draco cũng dùng chổi mà bay đến chỗ đó. Tiếp theo là Eren, cậu ấy cũng lao thẳng đi, Pansy và Hermione cũng theo sau, bọn họ đều bay đến đúng nơi đó thì đều biến mất, mọi người ở đây đều chứng kiến cảnh đó, và tất cả cùng một biểu tình không hiểu chuyện gì, nhưng em nghĩ bây giờ thứ kì lạ trên trời đó có lẽ đã biến mất. Bởi vì lúc đó khoảng bầu trời khu đấy như có xuất hiện một màng lớp tàng hình như hơi nước, màu đen sẫm, nhưng giờ thì không, nó biến mất."

Alida có chút không tán thành với lời nói của Irene, cô nghe ý lời nói như muốn đổi lỗi cho Harry việc không nghe lời giáo viên Hooch và làm xảy ra sự biến mất của mọi người vậy. Và mọi chuyện cũng xảy ra đúng như lời y nói, vài đứa năm nhất bắt đầu bàn tán và nói lại một vài đề tài ban nãy. Giáo sư Hooch bên cạnh cũng nổi gân xanh mà quát mới khiến chúng nso im bặt.

"Ta yêu cầu mấy trò không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, nếu để ta nghe thấy bất cứ đề tài bàn tán về việc hôm nay của những học sinh lớn hơn thì các trò sẽ bị phạt nặng và cũng có thể bị cấm túc hoặc nghiêm trọng hơn chính là bị đình chỉ học. Về phần sự việc hôm nay thì chắc chắn các giáo sư ở Hogwarts sẽ điều tra và đưa ra đáp án cụ thể, và mấy học sinh năm nhất bị biến mất thì các giáo sư cũng sẽ có cách để đưa họ về, giờ thì... các trò giải tán được rồi"

Mấy bọn năm nhất nghe lời McGonagall, bọn nó sợ bị phạt càng sợ hơn là sẽ bị đình chỉ học.. Chúng nó bày vẻ mặt ngơ ngác đờ đẫn mà rời khỏi sân sau.


Tom Riddle một hai bước chân đã đến gần chỗ Ron đứng, không nhanh không chậm mà hỏi " Chuyện là sao ? "

Ron còn đang thờ thẫn, bị Tom hỏi một câu thì hồn mới trở về xác, cậu đáp: " Hiddleston nói rồi mà "

" Cậu nghĩ lời cô ta đáng tin ? "

Ron không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu. Tom chỉ nhìn Ron một cách chán ghét rồi quay lưng rời đi. Còn Ron thì đứng bày vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

" Nhưng... mình nói sai gì à ? "

Chương trước Chương tiếp