ẨN ĐẾ [ Xuyên Không, Nữ cường] - Chương 118 - 119

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Chương 118. Nước thần

Theo bậc thang đi xuống, ở phía trước cũng dần dần sáng lên, có chút ánh sáng nhàn nhạt chiếu tới đây, rọi lên nền đất, khiến cho không gian tối đen thêm vài phần sáng sủa.

Cung Trường Nguyệt tự tin mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối không phải tự tin mù quáng, cũng sẽ không tự đại, nàng hiểu rõ thực lực của mình, cũng hiểu được cái gì gọi là lượng sức mà làm. Vốn phải như thế, nếu không có thực lực lại dám không biết lượng sức, cái đó không gọi là tự tin, mà là ngu đần.

Cho nên lúc này Cung Trường Nguyệt cũng không hề lơi lỏng, nàng có vẻ như tùy tiện nhìn xung quanh, nhưng thật ra trong mắt nàng lại lóe lên sự nghiêm túc, lúc ánh mắt đảo qua từng chỗ, nàng đều ghi nhớ kỹ trong đầu, cho dù là một điểm nhỏ cũng không bỏ qua.

Rất nhanh, đoạn đường từ cửa vào đến chỗ này đã thu nhỏ thành một mô hình trong đầu Cung Trường Nguyệt. Đây chính là bản đồ hoàng lăng. Mà dựa theo bước chân của nhóm Cung Trường Nguyệt tiếp tục đi tới, bản đồ ngày càng hoàn thiện hơn.

Đây là khả năng đã thấy thì không quên của Cung Trường Nguyệt, mỗi góc của bản đồ hoàng lăng trong đầu nàng đều giống y hệt với hoàng lăng thật sự!

Cuối cùng cũng thoát khỏi không gian tối đen, phía trước chợt sáng lên, cả bọn nheo mắt, lại thấy mình đang đứng trong một đại sảnh rộng lớn, mà đại sảnh này lại tráng lệ không thể tả!

Toàn bộ đại sảnh đều được làm từ cẩm thạch, nhìn vẻ sáng bóng kia thì chỉ sợ không phải cẩm thạch bình thường, đại khái chắc là toàn bộ cẩm thạch tốt nhất của Cận quốc đều ở đây rồi, từ mặt đất kéo dài lên trần nhà, phủ kín toàn bộ đỉnh chóp, cũng thể hiện ra khí thế hào hùng khó mà tưởng tượng được.

Chỉ là cẩm thạch này cũng không hoàn toàn trơn mịn, ở trên còn có phù điêu được khắc thủ công rất tinh xảo, hình vẽ bên trên đều là quá trình thành lập Cận quốc, những trận chiến nổi danh. Hiển nhiên, đây là dùng để ca ngợi công tích của tiên vương. Ở trên phù điêu kia, các tiên vương Cận quốc giống như tiên nhân vậy, không gì không làm được, bàn tay vung lên, van dân thần phục.

Mà ở trong đại sảnh rộng lớn này, còn có một con sông lượn quanh, từng vòng từng vòng tăng dần lên, nét bút phác họa đan xen vào nhau, lại vẽ thành một trận đồ bát quái rất lớn!

Thứ chảy xuống giữa dòng sông không phải nước trong mát lạnh mà là chất lỏng có ánh bạc, giống như được sức mạnh thần kỳ nào đó bao lấy, tự động lưu chuyển trong trận bát quái.

"Đây là cái gì?" Trì Bắc Thành nhìn chất lỏng ánh bạc trong dòng sông, nhất thời ngạc nhiên.

Hắn thích đi du ngoạn khắp nơi, gặp qua vô số vật kỳ quái, không dám nói là hiểu hết thiên hạ, nhưng những thứ có trên đời hắn đa phần đều đã thấy qua. Nhưng, hắn tự nhận mình là một người từng trải phong phú, vậy mà lại hoàn toàn không biết chất lỏng ánh bạc kia là cái gì!

Ánh mắt Cung Trường Nguyệt nhất thời nheo lại, khẽ hừ nhẹ, "Thủy ngân sao..."

Cái thế giới ban đầu của nàng, đất nước kia có một lịch sử - nghe nói, thủy ngân có thể chống thối rữa, thường được dùng để chôn trong lăng mộ đế vương cổ đại. Mà trong lịch sử cũng đã từng có địa cung của một vị đế vương vĩ đại đã dùng thủy ngân, đổ thành trăm sông lớn, được gọi là "Dùng thủy ngân làm trăm sông biển rộng"! Lại có truyền thuyết nói lấy trăm sông biển rộng từ thủy ngân là muốn thực hiện luân hồi của bản thân, ở trong địa cung tạo nên một thế giới nhỏ.

Sau khi bước vào thế giới này, Cung Trường Nguyệt đã xảy ra rất nhiều bất đồng, nhưng nàng cũng miễn cưỡng xem như thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không ngạc nhiên nhiều lắm, cho nên bây giờ ở trước mắt xuất hiện một con sông thủy ngân lớn như thế, nàng cũng chỉ thoáng sửng sốt một chút chứ không quá kinh ngạc.

Thế giới rộng lớn, không gì không có.

Bỗng Cung Trường Nguyệt nhớ tới lúc mới xuyên qua đây, nàng ngoại trừ luyện công thì thích nhất là ngồi ngốc trong Tàng Thư lâu của hoàng cung Mặc quốc, xem các loại kì thư dịch chí để tiêu khiển. Mà nàng từng xem qua một quyển sách cổ vô cùng nữ nát, bên trong có miêu tả một loại "nước thần" màu bạc, bây giờ nghĩ lại, nước thần này có lẽ là thủy ngân.

Mà quyển sách cổ đó còn nói về một tác dụng vô cùng quan trọng của thủy ngân - bố trí trận pháp.

Công dụng này có rất ít người biết, nếu sử dụng đúng thì thủy ngân có thể tăng thêm công hiệu của trận pháp đến mức tận cùng. Chẳng qua cái gọi là "sử dụng đúng" có rất nhiều điều kiện hạn chế, ví dụ như phải thêm cái gì đó vào thủy ngân, hay là thủy ngân chỉ có thể dùng ở một vài trận pháp, mà nếu dùng ở trận pháp khác thì có khi chẳng hề hiệu quả chút nào, nếu không muốn nói là khiến tác dụng của trận pháp yếu đi.

Mà quyển sách cổ kia còn nói rõ "nước thần" hữu hiệu với trận pháp nào, nhưng mà bởi vì đã qua thời gian lâu lắm rồi, cách bảo tồn sách không tốt, hơn một nửa trang sách phía sau đã gần mục, chữ viết ở trên thì mờ hồ, căn bản không nhìn rõ là viết cái gì.

Lúc ấy Cung Trường Nguyệt xem qua, cảm thấy có chút thú vị, nhưng nghĩ tới phía sau mất đi hơn một nửa, nàng cũng mất đi hứng thú, cũng lười xem tiếp nên để nó qua một bên.

Nếu không phải hôm nay đi vào hoàng lăng Cận quốc, nhìn thấy trận pháp được dùng thủy ngân với quy mô lớn thế này, chỉ sợ Cung Trường Nguyệt còn chưa nhớ tới trong một góc trí nhớ mình còn giữ lại quyển sách này đâu.

Tuy rằng không xem được thủy ngân có thể dùng cho trận pháp nào, nhưng Cung Trường Nguyệt có thể khẳng định thủy ngân ở trong rảnh nước này đã hòa chung với tác dụng trận pháp, nâng công dụng của nó lên tới cực hạn!

Chỉ là, nhìn bộ dạng ngang dọc của khe nước thì thấy đây là trận bát quái cơ bản nhất, đơn giản nhất, rất dễ nhận thấy, trận pháp này lấy nền móng từ trận bát quái mà thay đổi một ít, đồng thời dùng ưu thế đại sảnh này rất lớn, ở khe nước còn điêu khắc chữ để dần dần bổ sung nội dung trận pháp, sau đó dùng thủy ngân che khuất cho nên không nhìn thấy gì, Cung Trường Nguyệt dĩ nhiên cũng không nhìn ra trận pháp này rốt cuộc là có tác dụng gì.

Nhưng nàng có thể khẳng định đại sảnh này là một trận pháp rất lớn, vậy là được rồi.

Lúc Cung Trường Nguyệt quan sát trận pháp ở đại sảnh trước mặt, Trì Bắc Thành cũng nhìn sơ trong chốc lát, chẳng qua hắn không có nghiên cứu gì về trận pháp, chỉ nghĩ trước mặt mình là vài khe nước đơn giản, chứ không hiểu mấy cái khe đó lần lượt thay đổi rốt cuộc là làm gì. Cái mà hắn quan sát, là cơ quan.

Theo như hắn biết từ những tin tức liên quan đến hoàng lăng Cận quốc, trong đó có một cái nói rằng bên trong hoàng lăng có vô số cơ quan tinh xảo, không có cái nào đơn giản!

Nhưng dựa theo kinh nghiệm của hắn, đứng ở đây quan sát nửa ngày thì nơi này không có cơ quan, chung quanh cũng không có bẫy ngầm, vách tường cẩm thạch trơn mịn thế kia, nếu thật sự có gì đó ẩn giấu thì phải nói là khéo léo tuyệt vời.

"Đây là mộ thất đầu tiên, theo lý mà nói thì hẳn phải có cơ quan rất lớn, sao... chẳng có gì vậy?" Trì Bắc Thành cũng không cậy mạnh, lập tức nói ra thắc mắc của mình.

Cung Trường Nguyệt thản nhiên nhìn hắn một cái, "Cơ quan ở ngay trước mặt ngươi."

"Trước mặt?" Trì Bắc Thành cau mày khó hiểu. Sau đó hắn lại trợn mắt quan sát nửa ngày, vẫn không phát hiện trước mặt mình có cái gì gọi là cơ quan.

"Khoan đã!" Hai mắt Trì Bắc Thành đột nhiên sáng ngời, sau đó nhìn chất lỏng màu bạc thần bí ở khắp nơi, trong lòng dâng lên một phỏng đoán lớn mật, hơn nữa lại nói với Cung Trường Nguyệt, "Chắc không phải... chính là... nước màu bạc chứ?"

Cung Trường Nguyệt cũng không nghĩ tới nhanh như vậy mà hắn đã tìm ra trận pháp, tuy nói có chút sai lầm nhưng đoán ra được tám chín phần như thế thì đã không tệ rồi.

Vì thế nàng lên tiếng, đặc biệt bỏ thêm hai chữ, "Không tệ."

Công tử Ngọc tiếc chữ như vàng thật khiến Trì Bắc Thành cảm thấy bất đắc dĩ, bây giờ đột nhiên lại nghe hắn nói thêm hai chữ, Trì Bắc Thành lại cảm thấy có chút không quen!

Nhưng mà hắn vẫn nhịn không được lộ ra tươi cười, trong lòng cảm thấy giống như lúc trước, khi hắn làm việc gì đó được phụ vương khích lệ, vô cùng vui vẻ.

Ánh mắt Cung Trường Nguyệt chuyển vài vòng dọc theo trận đồ bát quái, sau đó đột nhiên hỏi, "Hoàng lăng Cận quốc... có phải không chỉ có một cửa vào."

Nội dung nàng nói là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn, hiển nhiên là nàng đã khẳng định được suy nghĩ của mình.

Quả nhiên.

Trì Bắc Thành sửng sốt, "Ngươi... sao ngươi lại biết?"

"Đoán." Cung Trường Nguyệt tùy ý bịa, cũng lười nói nhiều.

Trì Bắc Thành không hỏi nhiều, chỉ giải thích, "Hoàng lăng của nước ta dĩ nhiên không thể chỉ có một cửa vào, nơi chúng ta mới tới chỉ là một trong số đó thôi, mà cửa vào nào chỉ có huyết mạch của Trấn Bắc vương mới biết. Ta còn biết hai cửa vào nữa, một cái tuy rằng không thể xác định chính xác, nhưng ta đoán là ở trong cung, còn một chỗ khác chính là ở Thánh đài."

Thánh đài trong miệng Trì Bắc Thành chính là nơi mà Cận quốc cử hành đại điển hiến tế cầu phúc hằng năm. Mỗi năm, hoàng đế Cận quốc đều dẫn đầu hậu cung phi tần, công chúa hoàng tử và văn võ bá quan bước lên đài để khấn trời.

Lúc trước có lời đồn, lối vào hoàng lăng Cận quốc ở ngay dưới Thánh đài, nhưng không nghĩ đến, lời đồn này lại là thật.

Chỉ mà mặc dù có người đánh động đến Thánh đài, nhưng không có ai thật sự làm được, thứ nhất là vì Thánh đài là nơi quan trọng của hoàng gia, cho nên lực lượng canh gác rất hùng hậu. Thứ hai là vì Thánh đài quá lớn, nếu tùy tiện hành động thì chỉ có làm mình trở thành mục tiêu công kích, tuyệt đối trốn không thoát.

Phải biết rằng, khi đó không chỉ bị quan binh truy bắt, mà còn bị dân chúng sùng bái Thánh đài phỉ nhổ. Chỉ chuyện phía trước thì còn đỡ, một ít lão giả có thủ đoạn cao không phải không thể trốn thoát khỏi quan binh. Cho nên, đáng sợ thật sự là điểm thứ hai.

Bởi vậy, cửa vào Thánh đài ngược lại trở nên an toàn nhất.

"Ba cái?" Cung Trường Nguyệt suy nghĩ một chút, rất nhanh đã hiểu rõ.

Hoàng lăng Cận quốc có lẽ có ba cửa vào, mà lối nào cũng sẽ bố trí một trận pháp lớn như vậy.

♡ ♡ ♡

Chương 119. Sát trận

Trận pháp là một thứ gì đó rất khó nắm bắt, dùng chữ khắc trên bia và hình dạng trận pháp để dẫn nguyên khí trời đất, khiến cho trận pháp có một loại tác dụng ngoài dự đoán của mọi người.

Cung Trường Nguyệt bắt đầu học trận pháp là từ kiếp trước. Nàng sinh ra ở gia tộc cường đại cổ xưa nhất của Hoa Hạ, bởi vì thiên phú mạnh cho nên từ nhỏ đã được xem là chủ nhân mà nuôi dưỡng. Nếu là những cô gái khác, ở cái tuổi dậy thì đó, lúc họ đều có một mùa xuân trong lòng, đều ôm mộng tưởng mờ mịt với mọi thứ, thì nàng đã trở thành chủ nhân nói một lời, vạn người đáp lại, gần như không khác gì với vua chúa.

Kiến thức mà nàng đã học qua đều là tri thức cơ bản trong gia tộc. Khác với phần lớn những hiểu biết từ xưa đã bị xói mòn trong dòng lịch sử mà người đời có thể học được, những điều nàng biết không bị quên lãng, chỉ là nó được một ít gia tộc truyền thừa nhiều năm che giấu, hơn nữa dưới sự điều khiển dẫn dắt mà trở thành như ngày nay.

Cho nên, kiến thức căn bản ở Cung gia là những gì tinh hoa nhất trong năm ngàn năm qua của Hoa Hạ. Những tri thức đó không chỉ truyền xuống các đời, mà toàn thay mặt cho người Cung gia, đem tất cả đạo lí, kiến thức và hiểu biết gom lại, vứt đi cặn bã, chọn ra những phần tinh túy nhất rồi biên soạn mà thành.

Trong đó dĩ nhiên cũng có kiến thức về trận pháp, đây là quá trình học tập dài đằng đẵng mà buồn tẻ của Cung Trường Nguyệt, một môn học bắt buộc.

Sau khi xuyên đến đây, Cung Trường Nguyệt lại tìm xem một ít bí tàng của hoàng cung Mặc quốc, kiến thức về trận pháp lại càng tăng thêm. Có thể nói, hiểu biết của Cung Trường Nguyệt về trận pháp là bậc thầy cũng không quá.

Nàng rõ các trận pháp như lòng bàn tay, bây giờ lại bị trận pháp bát quái đơn giản nhất làm khó, tuy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng phải nói rằng, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân.

Cung Trường Nguyệt thông qua khí tức của mộ thất đầu tiên, bắt đầu đánh giá những dấu vết mà nó để lại, hoàng lăng Cận quốc này có ba cửa vào, mỗi một cửa là một mộ thất, bên trong lại có trận pháp không giống nhau bảo vệ cửa vào khỏi bị trộm mộ quấy phá.

Tuy rằng Cung Trường Nguyệt chỉ mới thấy một trận pháp, nhưng thấy người đó bỏ ra một đống thủy ngân thế này thì hai cái còn lại chắc chắn cũng rất hào phóng, cả ba trận pháp tuyệt đối là cực phẩm! Chẳng qua nếu không bước vào thì sẽ không rõ trận pháp này có tác dụng gì.

Nhưng mà ba trận pháp này cũng không khiến Cung Trường Nguyệt quan tâm nhiều lắm, kiếp trước nàng sống trong một gia tộc khổng lồ, kiếp này lại là công chúa vô cùng tôn quý, có trận pháp nào mà chưa từng thấy qua. Đặc biệt là ở kiếp trước, ở Hoa Hạ có rất nhiều nơi quái lạ khiến người ta chấn động. Ba trận pháp này so với kiếp trước thì vẫn có chút không bằng.

Thật sự khiến Cung Trường Nguyệt kinh ngạc là vì ba trận pháp này xen kẽ hòa hợp vào nhau. Tuy rằng cách xa vị trí cửa vào nhưng lại có thể giao nhau, điều này thật là vô cùng tuyệt diệu.

Ba trận pháp giao nhau, lại đều tự chuyển động, nếu ai bước vào một trận pháp thì rất có khả năng sẽ bước ra ở một trận pháp khác, sau đó lại đụng chạm vào trận pháp còn lại rồi bị vây khốn bên trong. Ba trận pháp hỗ trợ lẫn nhau, khiến cho người ta từng bước đi sai rồi hoàn toàn thua trận, không tuyệt diệu sao?

Cung Trường Nguyệt hiểu rõ sự kỳ diệu của trận pháp trước mặt, ánh mắt sáng lên, đáy mắt xuất hiện một tia hứng thú - đã lâu rồi nàng chưa nhìn thấy trận pháp khiến người ta khiếp sợ như vậy, xem ra ở thế giới này vẫn có cao nhân.

"Công tử Ngọc?" Trì Bắc Thành thấy bộ dạng Cung Trường Nguyệt, nhịn không được đành gọi một tiếng.

Lưu Thấm với Thanh Sở ở phía sau Cung Trường Nguyệt cũng nhìn tò mò nhìn nàng, không biết sao nàng lại khác trước, chẳng qua hai người không dám lên tiếng hỏi giống Trì Bắc Thành.

Cung Trường Nguyệt lập tức hồi thần, trừng mắt nhìn trận pháp trước mặt, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Trì Bắc Thành.

Trì Bắc Thành bị ánh mắt nghi hoặc của nàng nhìn đến xấu hổ, liền ngượng ngùng nói, "Vừa rồi... vừa rồi ta thấy ngươi thất thần..." hắn cũng không biết nên giải thích thế nào, nhanh chóng dời đề tài, "Sao rồi, có phát hiện gì không?"

Cung Trường Nguyệt lười nói với hắn chiêu chuyển đề tài này thối cỡ nào, lại lần nữa dừng mắt trên mộ thất trước mặt, "Là trận pháp."

"Trận pháp?" Trì Bắc Thành kinh hãi.

Khác với Cung Trường Nguyệt hiểu rõ trận pháp như lòng bàn tay, ở thế giới này, có rất ít người hiểu về nó. Vài người có chút hiểu biết cơ bản thì đã xem như không tệ rồi, cho nên tuy Trì Bắc Thành biết vài loại trận pháp dùng trong đánh giặc, nhưng cao lắm chỉ có thể nói là trận hình, còn xa mới bằng được trận pháp kỳ diệu.

Nhưng hắn không hiểu rõ trận pháp không có nghĩa là hắn không biết trận pháp rất cường đại, hắn từng gặp qua một vị cao nhân về trận pháp, lão đạo kia chỉ cắm vài cây gậy lên đất, sau đó liền chẳng tốn công sức mà giết chết hơn mười người ở trước mặt, bản lĩnh có thể nói là tuyệt diệu!

Nhưng hắn thật không ngờ trong hoàng lăng của nước mình lại xuất hiện trận pháp.

Nhưng thật sự khiến hắn tò mò là... công tử Ngọc làm sao biết có trận pháp trong mộ thất? Hơn nữa nghe giọng điệu thì giống như có chút hiểu biết về trận pháp?

Cho nên, hắn nhịn không được lên tiếng hỏi, "Công tử Ngọc, ngươi hiểu rõ về trận pháp sao?"

Cung Trường Nguyệt cũng không giấu diếm, "Sơ sơ."

Dựa theo tính tình Cung Trường Nguyệt, tuyệt đối không biết cái gì là cách nói khiêm tốn, nàng nói biết sơ thì thật sự chỉ biết một chút thôi, đây cũng là sợ kính trọng của nàng với loại kiến thức khổng lồ mà thần kỳ này.

Tuy nói Cung Trường Nguyệt có hiểu biết căn bản với phần lớn trận pháp, hơn nữa so với người khác còn có thể ở cấp bậc đại sư, nhưng nàng thật sự cho rằng hiểu biết của mình chỉ là một góc nhỏ trong trận pháp thôi, ít nhất nếu là nàng thì nàng cũng không bố trí được ba trận pháp kỳ diệu này.

Đương nhiên, Trì Bắc Thành cũng không vì Cung Trường Nguyệt nói biết sơ mà thật sự nghĩ nàng chỉ hiểu một ít.

"Trận pháp này rất khó phá sao?" Trì Bắc Thành cân nhắc một lát rồi hỏi.

Cung Trường Nguyệt gật đầu, "Muốn phá giải thì phải đi vào trong."

Căn bản là không thể ở bên ngoài mà phá giải ba trận pháp này, xem ra bọn họ vẫn phải tiến vào trong, sau đó từng chút từng chút phá giải nó.

Trì Bắc Thành nghe cách nói của Cung Trường Nguyệt, hiển nhiên là có thể phá giải trận pháp, hắn cũng sinh ra một chút do dự.

"Đúng rồi, sau khi phá giải trận pháp, liệu có... làm hỏng trận pháp không?"

Theo lý mà nói, hắn làm Trấn Bắc vương lại đem một người ngoại quốc bước vào bí mật của gia tộc, hơn nữa còn cùng nàng đến hoàng lăng của nước mình, gần như đã phạm tội phản quốc. Nếu lại vì hắn mà khiến trận pháp ở cửa vào bị phá hỏng, để trộm mộ lợi dụng thời cơ tổn thương long mạch Cận quốc, vậy thì tội của hắn không phải chỉ hai chữ "phản quốc" mà diễn tả hết.

Hơn nữa, thật sự khiến hắn băn khoăn không phải là trừng phạt của quốc pháp, mà là áy náy từ nội tâm. Tuy nói hắn cùng Cung Trường Nguyệt vào nơi này, nhưng không có nghĩa hắn không trung thành và kính ngưỡng quốc gia của mình.

Hắn yêu tha thiết quốc gia của mình, yêu tha thiết người dân của mình, hắn càng không thể cho phép mình làm long mạch quốc gia bị tổn thương!

Cho nên, tuy biết câu hỏi nay có chút không ổn, nhưng hắn vẫn hỏi.

Ánh mắt Cung Trường Nguyệt như lưỡi dao đảo qua hắn, tựa hồ hiểu rõ tâm trạng của hắn, cho nên cũng không khó chịu, "Không có." Nàng lại thoáng thấy lo lắng trong mắt Trì Bắc Thành, cho nên nói tiếp hai chữ -

"Yên tâm."

Thân mình Trì Bắc Thành chấn động, ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn Cung Trường Nguyệt.

Nhưng Cung Trường Nguyệt đã quay đầu đi.

Trì Bắc Thành nở nụ cười, một cảm giác khó có thể tả được chậm rãi lan ra từ một góc trong lòng hắn, lấy tốc độ kinh người chiếm cứ trái tim hắn.

Trong lòng hắn, đã có một thứ gì đó không biết tên, chậm rãi nẩy mầm.

Rồi sẽ có một ngày, nó lớn lên thành đại thụ che trời -

Cung Trường Nguyệt đánh giá trận pháp trước mặt, lấy tốc độ cực nhanh yên lặng suy tính trong lòng, sau đó nói, "Ba người các ngươi ở ngoài, một mình ta vào trong."

Giọng điệu trước sau như một, không được nghi ngờ.

Nàng chỉ cần tạm thời phá giải trận pháp thì đã có đủ thời gian để tất cả đi qua rồi.

Lưu Thấm và Thanh Sở tuy rằng có lo lắng, nhưng cũng không dị nghị gì, hằng năm đi theo bên cạnh Cung Trường Nguyệt, các nàng biết việc làm của Cung Trường Nguyệt là có đạo lý, nên chỉ yên lặng tiếp nhận.

Chỉ là Trì Bắc Thành nghe xong lời của nàng, sắc mặt trở nên khó xem, "Vì sao?"

Cung Trường Nguyệt không chút lưu tình phun ra hai chữ, "Liên lụy."

Nàng nói không sai, ngoại trừ nàng, ba người Trì Bắc Thành, Lưu Thấm và Thanh Sở hoặc hiểu biết một ít lông gà vỏ tỏi về trận pháp, hoặc là không biết gì, nếu bọn họ đi vào, khẳng định không đỡ nổi uy lực của trận pháp, cuối cùng chỉ liên lụy đến Cung Trường Nguyệt.

Cung Trường Nguyệt nói không chút lưu tình khiến Trì Bắc Thành lập tức trắng mặt, hắn há miệng thở dốc, hình như muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện yết hầu mình không phun ra được dù là một chữ.

Hắn nuốt nước miếng, thanh âm khàn khàn vang lên, mang theo một loại mất mát nhàn nhạt, "Được, ta hiểu rồ. Ngươi... tự mình cẩn thận."

Cung Trường Nguyệt trong nháy mắt hắn nói xong, lập tức bước vào mộ thất đầu tiên.

"Oanh!"

Ba người Trì Bắc Thành, Lưu Thấm và Thanh Sở ở ngoài không nghe được tiếng động đó, nhưng với Cung Trường Nguyệt thì nó lại giống như tiếng sấm bên tai!

Cung Trường Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, cảm nhận được sát khí nhanh chóng tràn ngập xung quanh, trong lòng đã hiểu rõ -

Là sát trận!

Ở bên ngoài, Trì Bắc Thành nhìn thấy Cung Trường Nguyệt dần biến mất, nhịn không được nghĩ -

Nếu công tử Ngọc hiểu rõ về trận pháp như thế, vậy nếu hắn lên chiến trường thì sao? Lấy một giết trăm? Đánh đâu thắng đó không gì cản nổi?

Hắn hoàn toàn không ngờ, chỉ một suy nghĩ tùy tiện như vậy... lại trở thành sự thật sau này.

Mà kẻ địch của hắn, lại là chính bản thân hắn.

Chương trước Chương tiếp