Trang chủApple and Cat|Dramione| HoànChap 4: nhập học.

Apple and Cat|Dramione| Hoàn - Chap 4: nhập học.

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp



Xin lỗi vì đã đăng trễ ạ ಥ╭╮ಥ



                                                                              Nhp Học

Hermione ngồi đấy, cô vẫn đang suy nghĩ về cái ngày ở Hẻm Xéo hôm bữa. Mọi hành động của thằng Malfoy đều bị cô ghi nhớ khiến cô không tài nào ngồi yên nổi mà cứ đi loanh quanh trong phòng của mình. Lúc đó mặt của thằng Malfoy có vẻ rất vui, mà nếu nó vui thì chả ai cười nổi nữa. Món vật mà nó muốn lão Borgin sửa có thể là rất nguy hiểm và cả ba đều không có tí manh mối nào về việc đó.

"Nó muốn sửa thứ gì chứ? Thứ gì quan trọng tới nỗi một thằng ăn bám như nó phải giấu cả mẹ mình" Hermione ngồi lên giường, thở dài một cái rồi nhìn hai người bạn, hai cậu kia cũng đang trong trạng thái y hệt cô khi ngẫm nghĩ về hành động của con chồn sương đó.

"Hay nó muốn sửa mấy cái cúp ngu ngốc của nó?" Ron nói đầy mơ hồ, giờ cậu chỉ muốn ngủ một giấc để mai có thể có sức nhập học thôi.

"Mình nghĩ tên đó đang giấu hai thứ, chỉ là mình không biết hai thứ đó là gì" Harry vừa dùng một miếng vải dư của bà Molly để lau cái kính của cậu vừa đóng góp ý kiến "nhưng là gì đi nữa thì mình biết ta đều không thích thứ đó. Mình nghĩ nó đang nung nấu kế hoạch trả thù, ba nó bị bắt vào Azkaban mà phải không?"

"Bồ biết rồi hả Harry? Hên là còn tí công lí ở đây, mấy ông ở Bộ đã không bưng bít việc đó" Hermione lên tiếng "mình đồng ý với bồ Harry, nhưng mà nó định làm gì chứ? Mỉa mai dòng máu của tụi mình cho tụi mình tức chết hả?" cô gác một chân lên cái rương gần đó rồi cười cười đáp.

"Dù là gì đi nữa hẳn nó đã có một kế hoạch nhất định" Ron nằm sõng soài trên giường của mình "bố nó là Tử Thần Thực Tử, hẳn nó cũng sẽ nối nghiệp bố nó, cha truyền con nối mà" cậu ngáp một cái thật dài, từ từ chớp mắt do cơn buồn ngủ đã kéo đến.

"Mình không nghĩ vậy, chúa tể hắc ám để cho một thằng nhóc mới 16 tuổi gia nhập sao? Ông ta thiếu thốn tới vậy à?" Hermione phản đối "chắc đây là tư thù cá nhân. Nhưng phải thừa nhận ta không thể loại bỏ việc nó đã trở thành tay sai của Voldermort"

"Suỵt! Suỵt! Mình vẫn muốn sống Hermione à! Ta đã nói sao về cái tên của hắn?" Ron giật nảy lên, cơn buồn ngủ gần như tan biến khi cậu thấy Hermione gọi tên của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai. Từng sợi lông của Ron như dựng thẳng đứng lên rồi cậu lại thấy lạnh sống lưng.

Tiếng lạch cạch từ cửa vang lên, Ginny xông thẳng vào phòng với khuôn mặt chán nản và cái môi đang bĩu xuống "chị ta cứ cư xử với em như cư xử với một đứa bé lên 3 vậy!" cô bé ngồi bệt xuống kế bên Hermione rồi kể lể về việc chị Fleur đáng ghét như thế nào "à mà má kêu mọi người dọn đồ đi để má còn đi gửi hòm xiểng nữa, má bảo má muốn thấy anh Ron đem đủ đồ dùng chứ không để quên như mấy năm khác. Em soạn xong hết rồi"

"Trời ạ, anh để đồ ở nhà là có lí do, tưởng tượng xem má sẽ buồn thế nào nếu không gửi đồ cho anh hàng tuần" Ron than vãn, cậu dùng một tay gạt hết đống đồ trên bàn vào cái hòm xiểng để kế bên giường của mình rồi lại nằm ra "đấy, xong cả rồi" hành động của cậu khiến Harry cũng phải lắc đầu, nếu Hermione mà là má Ron thì Ron ra đường lâu rồi, bác Molly vẫn còn rất nhân từ.

"Xuống ăn điểm tâm thôi, nghe bảo mấy con cú cũng đã gửi điểm thi O.W.L rồi" Hermione ngồi dậy, kéo lê cái hòm xiểng của mình ra ngoài, cô cứ như thế khắp cả cái cầu thang khiến căn nhà vang lên vài tiếng chói tai, nhưng chói tai hơn nữa có lẽ là giọng chị Fleur đang vang lên trong bếp cùng tiếng múa xoong chảo của bà Weasley. Đúng như dự đoán, bên trong căn bếp là chị tiên nữ vừa đang uống cà phê vừa hào hứng bàn về chuyện đám cưới còn gần đó là người phụ nữ cau có đang nấu súp cải ngon lành.

"Mấy Đứa Xuống Rồi!" bà Molly reo lên vui mừng khi thấy bốn đứa đi xuống, cắt ngang câu chuyện của chị Fleur "mấy đứa soạn đồ hết chưa? Ta không muốn thấy một hòm xiểng nào bị để quên hay cái khăn mặt nào bị bỏ lại bởi vì ta sẽ không dùng phí cú của mình để gửi đồ đến Hogwarts tiếp đâu" bà gằn giọng, nhấn mạnh ở những chữ cuối trong lúc đưa mắt sang Ron "và đây, điểm thi O.W.L của ba đứa và phải nói là má tự hào về con, Ron"

Hermione mở bức thư ra rồi thở phào nhẹ nhõm, nó chẳng trượt môn gì ngoài xém trượt môn Tiên Tri. Tất nhiên cô chả tin vào tiên tri tí nào nhất là khi vị giáo sư dạy nó lại cho nó cảm giác khó trông cậy. Ít nhất sau năm thứ năm cô đã có chút lòng tin hơn vào môn học hão huyền này nên điểm thi của cô đã không thấp hơn Ron và Harry.

Việc nhập học của tụi nó suôn sẻ hơn những gì tụi nó sợ, có lẽ một phần là vì việc tụi nó đã di chuyển bằng xe của Bộ suốt một tháng nay và cũng đã quen với cảm giác sợ sệt khi đến chốn đông người. Ngã Tư Vua vẫn đông đúc như vậy, giờ đây có lẽ chả có ai dành thời gian mà lo lắng về Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đó khi mối lo trước mắt của họ là muộn chuyến tàu đến Hogwarts. Khác với những năm khác, giờ kể cả việc đi vào Ngã Tư Vua cũng phải có sự giám sát chặt chẽ của Thần Sáng và việc lên tàu cũng được trông chừng, bà Molly đã bớt lo nghĩ khi thấy cảnh tượng ấy.

"Vậy là bọn mình sẽ đợi bồ ở khoang tàu trong khi bồ đi tuần?" Harry hỏi lại cho chắc. Dù cấp bậc của cậu so với huynh trưởng là không hơn không kém nhưng việc làm lại hoàn toàn khác nhau, trong khi huynh trưởng ráo riết đi trực đêm trực ngày thì cậu chỉ việc đi huấn luyện và tuyển chọn người vào đội Quidditch của nhà.

"Ừ, vậy nên nhớ giữ chỗ cho mình chứ đừng có rủ thêm người vào! Mấy bồ cứ làm mình lung lay khi đặt lòng tin ở mấy bồ" Hermione cáu kỉnh đi lên tàu để hoàn thành công việc thật nhanh, cô đã giám sát khá nhiều huynh trưởng làm việc này vào những năm trưỡ nên hi vọng cô sẽ làm tốt giống họ dù có một chút lo lắng và bối rối trong người. Nó vẫy vẫy tay để tạm biệt ông bà Weasley rồi chạy vọt lên tàu.

Ở trên tàu là một khung cảnh quen thuộc khi mấy đứa nhóc năm nhất, năm hai đang áp sát mặt mình vào cửa kính ở toa của mình chỉ để được chiêm ngưỡng dung mạo của Harry Potter. Vậy là tin đồn đã lan nhanh một cách chóng mặt và ba đứa nó sẽ không yên ổn cho dù có đánh bại được Chúa Tể Hắc Ám hay không. Hermione thường có suy nghĩ, nếu cô là người đã sống sót sau cái lần đó thì liệu cô có được nổi tiếng như cậu bạn của mình?

"Ngồi yên nào mấy nhóc, mấy nhóc không muốn rớt xuống tàu khi nó chuẩn bị khởi hành đâu" cô đe dọa mấy đứa bé và trò đó luôn có hiệu quả. Cô đang chuẩn bị đi tiếp thì bắt gặp một cô bé năm nhất với đôi mắt tròn to và mái tóc đen búi gọn, cô bé đang ôm con mèo của mình bằng một tay và tay còn lại là cầm chặt cái thẻ có hình cụ Dumbledore trên đó.

"Chị là Hermione Granger? Phù thủy thông minh nhất lứa tuổi của mình à?" cô bé hỏi, đôi mắt mong muốn một cái gật đầu.

"Ừ, phải. Nhưng chị e là không còn như vậy nữa" cô khuỵu một gối xuống để dễ dàng nói chuyện với cô bé hơn "vậy có chuyện gì không? Toa tàu của em đâu?"

"Chị sẽ giết hắn ta chứ? Hắn ta làm em và má sợ, ba em cứ phải đi đến Bộ cả ngày và chẳng ai chơi với em" cô bé ấy nói. Không khó khăn để nhận ra "hắn ta" trong câu nói của cô bé là Chúa Tể Hắc Ám. Hermione thở dài thườn thượt, cứ ngỡ chỉ có một Harry phải vật lộn với chuyện này mà cô quên là còn có những người khác cũng đang sống trong sự vật lộn ấy.

"Ừ, yên tâm đi, chị và mọi người sẽ bảo vệ em. Giờ thì tìm một toa cho mình nào cô bé" Hermione xoa xoa đầu cô bé rồi nói tạm biệt.

"Xem ai đang cố nâng cao tên tuổi trong vô vọng kìa" cái giọng không lẫn vào đâu được ấy vang lên. Draco Malfoy đang đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực lên tiếng. Hermione vẫn thấy khá may mắn khi kế bên nó không có mấy đứa vệ sĩ đi theo và kì lạ khi nó vẫn đứng đây dù không có thư.

"Không phải mày cũng đang làm điều tương tự để nâng cao danh tiếng nhưng là chế độ thù địch với Harry sao?" Hermione nhướn mày, cô không hề tỏ ra thất thế trước tên bắt nạt "tao luôn ngẫm nghĩ vì sao ba mày bị còng đầu vào Azkaban rồi mà mày vẫn hiên ngang được làm huynh trưởng, người phê duyệt là Snape à?"

"Đừng có đụng tới ba tao! Tao sẽ nói ổng về chuyện này. Còn mày đi đâu đây? Thằng Mặt Thẹo và Đầu Đỏ quên trói mày lại hả?" nó vênh mặt lên dù chả muốn, đơn giản là vì lũ đàn em nhà Slytherin của nó đang nhìn nó chằm chằm từ trong khoang trong lúc hóng xe kẹo di động.

"Đủ rồi, tao không có thời gian cãi tay đôi với mày, chả được ích lợi gì cả" cô hất tóc rồi vòng lại, trở về khoang tàu của Harry và Ron đang ngồi. Draco nhìn theo cái bóng mập mờ của cô huynh trưởng nhà Gryffindor rồi cũng quay gót về khoang tàu, trong lúc đi mắt có hơi liếc về phía lũ năm nhất lắm chuyện khiến chúng toát mồ hôi.

Hermione đang đi đến khoang của mình thì thấy Harry đang nói chuyện với cô bé nào đó, trong khoang là Ron có vẻ không giống,đang ngồi cho lắm khi mà cậu ấy cứ liên tục đứng lên ngồi xuống không yên. TómLuna đang đeo cái kính "chiếu yêu" của col bé và Neville đang đọc sách. Tóm tắt nội dung lại thì là cô bé ấy muốn cậu chuyển qua khoang tàu của cô bé để không phải ngồi với "bọn này".

"Xin lỗi nhưng đây là bạn tôi" Harry nhẹ nhàng đáp lại, sự nghiêm túc đủ để cô bé kia bỏ cuộc và đi về chỗ, cậu nói đúng như những gì Hermione mong đợi cậu nói nhưng dù vậy cô vẫn hơi phiền lòng.

"Dường như ai cũng nghĩ bồ sẽ chơi với ai đó ngầu hơn bọn này, họ nghĩ Harry Potter phải tuyệt vời lắm" Hermione khoanh tay trước ngực rồi nhướn một bên lông mày lên, có ý hơi trách móc khiến cậu bạn thấy mình là người có lỗi.

"Họ nghĩ quá thôi" cậu nói.

"Ban nãy khi bồ ấy đi vô mình nghĩ có lẽ cả tàu đã ngoái người ra ngoài chỉ để nhìn cậu ấy" Neville lắc đầu ngán ngẩm.

"Khụ khụ, nhớ vị giáo sư mà Harry kể ta không Hermione?" Ron ho vài tiếng.

"Ừ,sao?"

"Ông ấy mời mình và bồ đến ăn trưa ở khoang C để gia nhập cái câu lạc bộ gì đó" Harry bẻ lái sang một câu chuyện khác để không bị khó xử "câu lạc bộ SLUG" cậu bổ sung sau vài giây cố nhớ lại tên của hội đó.

Chương trước Chương tiếp