- Ba Xa Toi La Nguoi Noi Tieng Chap 12

Tùy Chỉnh

Ở nhà ông Chánh...

-Cộc...cộc...Ba vào được không?

-Dạ! ba vào đi.

Ông Chánh bước vào phòng của đứa con gái và ngồi xuống...

-Dạ! ba kiếm con có chuyện gì ạ?

Ông mở chiếc cặp sách lấy ra một sấp hình. Đó là những tấm hình trong khá thân mật giữa tôi và Bảo Ngân. Bảo Ngân rất hốt hoảng khi thấy những tấm ảnh ấy.

-Ba...con...

-Con vẫn còn qua lại với tên đó sao?

-Dạ! con...

Bảo Ngân không biết là mình phải nên nói điều gì nữa. Chẳng lẽ lại nói với ba rằng đám cưới của anh Gia Ngọc và chị Bảo Trang chỉ là giả, như thế ba sẽ nói lại với bác 2 thì khi đó mỗi chuyện sẽ phức tạp hơn. Và Bảo Ngân hiểu rõ càng không thể cho ba cô biết anh Gia Ngọc không phải là người đàn ông thực thụ. Bảo Ngân đành ôm hết lỗi lầm về mình.

-Con xin lỗi ba.

-Ba thật không hiểu tại sao con đã biết hắn là người đã có gia đình mà con vẫn cấm đầu vào. Và người đó còn là chị của con.

-Con biết tất cả đều là do con, nhưng ba à! con thật sự rất yêu anh ấy.

-Con yêu hắn nhiều đến thế sao?

-Dạ! rất nhiều.

-Vậy thì con hãy tiếp tục mối quan hệ đó đi. Ba không cấm.

-Hả?

Bảo Ngân rất là bất ngờ trước câu nói của ba mình. Cô ấy thật không hiểu ba cô đang nghĩ gì. Tại sao ông ấy lại không la mắng hay giam lỏng cô giống lúc trước, thay vào đó ông lại chấp nhận cho tình yêu của cô.

-Sao ba lại không phản đối?

-(Ông ân cần xoa đầu đứa con gái) Ba biết trước đây ba quá đáng nên làm con mới rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. Tuy là bây giờ có vẻ hơi bị thiệt thòi, nhưng dù sao Bảo Trang cũng là chị con. 2 chị em cùng lấy chung một chồng cũng không sao. Hồi xưa người ta cũng thế thôi. Miễn sao con của ba được hạnh phúc là được.

Bảo Ngân hoàn toàn không đồng ý với cách nói của ba mình nhưng cô không phản đối lại vì nếu cô nói ra thì ba sẽ nghi ngờ về cuộc hôn nhân của anh Gia Ngọc và chị Bảo Trang. Cô không muốn vì sự phân bua nhất thời mà đem lại phiền phức cho Bảo Trang.

-Dạ! con cám ơn ba.

Ông Chánh rời khỏi phòng của đứa con gái, trên khuôn mặt nở một nụ cười đầy hiểm ý. Nói chính xác thì ông không phải vì thật lòng mong đứa con gái được hạnh phúc mà làm như thế vì thật sự với tư cách là một người cha thì ông phải nên ngăn cản không cho Bảo Ngân được tiếp tục mới quan hệ này. Ông nên biết rõ làm sao con gái của mình có thể hạnh phúc khi yêu một người đã có gia đình và người đó lại là chị của Bảo Ngân. Mục đích chính của ông là một thứ khác, mà ông biết rằng chỉ có chấp nhận thì ông mới có thể có cơ hội để lấy được cái ông muốn.

Sau cuộc hợp báo thì mọi chuyện cũng đã dịu đi bớt. Mọi người cũng có vẻ đã tin nhưng số khác cũng có những bài báo mang tính chất lăng mạ tôi vì hôm ở cuộc hợp báo tôi đã chỉnh một tên phóng viên nên hắn đã viết một bài báo là "Phò Mã Hết Lăng Nhăng Còn Đòi Hành Hung Người." Sau khi bài báo đó được đăng lên thì hắn đã bị đuổi việc vì do ba đã hạ lệnh cho tổng biên tập tống cổ anh ta. Khi nghe kể lại về sự việc hôm đó, ba rất là ủng hộ cách làm của tôi vì với ba bất cứ ai nếu như làm tổn thương con gái mình đều đáng bị trừng phạt.

Dạo này tôi cũng ít đi cùng Bảo Ngân, chỉ là gặp mặt ở công ty và sau đó mạnh ai người nấy về vì cả 2 hiểu không nên để người khác để ý. Hãy để mọi chuyện lắng lại đã. Còn về phần của Bảo Trang thì trông khá bận rộn vì đang trong thời gian quay video clip cho cuốn albums. Ngày nào sau khi tan sở tôi cũng đều đến chổ làm của Bảo Trang, một phần thì muốn bọn phóng viên không viết bậy bạ về mối quan hệ của chúng tôi, một phần khác thì tôi cũng muốn đến ủng hộ cho cô ấy. Trông Bảo Trang bình thường thì vui vẻ, nhí nhảnh như đứa con nít, nhưng khi thấy cô ấy làm việc thì rất cần cù và chịu khó.

Trên đường tôi chở Bảo Trang về...

-Anh có biết uống rượu không?

-Uhm.

-Vậy thì hôm nay cho anh thử loại rượu này (Bảo Trang đưa lên một trai rượu)

-Sao hôm nay lại muốn uống rượu?

-Đâu có, đây là loại rượu mà ba thích nhất chỉ có ở pháp, mà còn rất hiếm mỗi năm chỉ có 20 chai. Chủ yếu là mua cho ba nhưng sẽ cho anh uống ké.

Ở nhà...

-Dạ! lão gia đã về.

-Tiểu thư về chưa?

-Dạ! tiểu thư đang nấu ăn ở dưới bếp.

-Nấu ăn hả?

-Dạ.

Ông Phong nghe chú quản lý Hưng nói mà khá bất ngờ. Từ nào đến giờ có bao giờ con gái cưng của ông phải vào nhà bếp vậy mà hôm nay lại nấu ăn nữa chứ.

Ông khẽ bước vào nhà bếp...

-Con gái của ba đang làm gì thế?

-A, ba đã về.

-Con gái của ba trông có vẻ giống một người vợ đảm đang quá nhỉ?

-Hihi, hôm nay con xuống bếp cho ba thử tài nghệ của con. Giờ ba hãy đi tắm thay đồ là sẽ có ăn ngay.

-Uhm, mà chồng con đâu?

-Anh ấy đang tắm trên phòng.

Một lúc sau tôi và ba cùng bước vào phòng ăn thì đã thấy mỗi thứ đã được bày sẵng trên bàn. Những món ăn rất là bình dị nhưng chắc rằng đối với ba sẽ không có món ăn nào mà ngon và ngọt ngào bằng món ăn do chính con gái mình nấu.

-(Ba) Trong cũng ngon quá nhỉ?

-Dĩ nhiên rồi do chính con gái cưng của ba nấu mà.

-Gia Ngọc này! con đã dùng cách gì mà biến con gái ba thành như ngày hôm nay vậy?

-Không dám đâu ba, anh ấy làm sao thay đổi được con, chỉ là con muốn nấu cho ba ăn thôi.

-Hôm nay nịnh ba quá nhỉ?

-Đâu có đâu, con thương ba của con mà. Con còn mua cho ba trai rượu mà ba thích nhất nửa nè.

-Wo, tốt vậy sao. Nếu thương ba thì mau cho ba đứa cháu đi.

-Chuyện đó thì...(Bảo Trang quay qua nhìn tôi, làm tôi cũng không biết cô ấy nghĩ gì nữa.)

-Gia Ngọc này! con phải cố gắng lên biết chưa. Có cần ba cho con được nghĩ một tuần để 2 đứa đi du lịch. Biết đâu khi về lại có tin vui.

-(Tôi) Dạ! chuyện đó...

-(Bảo Trang) Ba con đang bận mà, khi rảnh tụi con sẽ đi. Ba đừng nôn mà.

Tôi tự nghĩ làm sao chúng tôi có thể cho ba một đứa cháu đây nhỉ...

Loại rượu mà Bảo Trang mua quả thật là tiền nào của đó. Vị rượu rất tuyệt, 3 cha con vì thế mà xử nguyên bình luôn. Sau đó Bảo Trang thì hát, ba thì đàn ghita, còn tôi thì ngồi làm khán giả, hát hò đến 10h đêm. Vì do ngày mai ai cũng đi làm nên phải đi ngủ sớm, sau khi ba về phòng thì tôi và Bảo Trang cũng về phòng. Do say qua nên khi về đến 2 chúng tôi đã lăng ra ngủ như chết. Loại rượu này ngon nhưng dễ bị say và còn rất nóng nữa.

Sáng hôm sau cũng như mỗi ngày tôi thức dậy sớm hơn Bảo Trang và cô ấy thì lúc nào cũng xem tôi là cái gối ôm để ôm. Nhưng có điều hôm nay thật lạ, tôi cảm thấy hình như cả tôi và Bảo Trang thiếu thiếu cái gì đó. Tôi từ từ mở cái mềm và đưa mặt vào trong. Rồi tôi chợt hoảng hốt khi phát hiện ra rằng, cả tôi và Bảo Trang chỉ mặc có đồ lót. Tôi biết chắc là tối qua giữa chúng tôi không hề xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng cái cảm giác da thịt của tôi chạm vào gia thịt của cô ấy làm tôi nóng rang cả người. Tôi nhanh chóng đứng dậy thay đồ và sau đó lấy một cái mền gối khác để lên sofa như chứng minh rằng tối qua tôi đã ngủ ở đó và không hề nhìn thấy bất cứ gì. Và đúng không sai, khi Bảo Trang thức dậy cô ấy rất là hoảng hốt nhưng khi nhìn thấy đồ trên sofa thì cũng bớt sợ.

...................

Ngụy Quân Tử

Ở công tuy...

-(Bảo Ngân) Anh có biết hôm nay là ngày gì không?

-Ngày gì em?

-Cả sinh nhật của em anh cũng không biết sao? (Vẻ mặt Bảo Ngân thoáng buồn)

-Sinh nhật hả em?

-Uhm.

-Vậy thì...

-Em đã chuẩn bị một phòng đặt biệt rồi. Em chỉ mời có anh Hiền Quân và chị Bảo Trang thôi, vì dù sao chỉ có hai người đó mới biết mối quan hệ của chúng ta.

-Uhm.

Thật ra hôm đó, Hiền Quân chỉ nghe được khúc sau cuộc nói chuyện của tôi và Bảo Trang nên cậu ta chỉ biết được rằng đám cưới của tôi và Bảo Trang là một vở kịch. Còn về thân phận con gái của tôi thì chỉ có Bảo Trang và Bảo Ngân biết mà thôi.

Tối hôm đó tôi và Bảo Trang cùng nhau đến dự tiệc của Bảo Ngân. Khi chúng tôi đến thì thấy Hiền Quân và Bảo Ngân đã có mặt. Bảo Ngân đứng dậy, bước đến khoác lấy tay tôi. Lúc đó tôi có liếc mắt nhìn qua Bảo Trang, chỉ thấy cô ấy nở một nụ cười như muốn nói là tôi cứ việc thoải mái với Bảo Ngân.

Tôi móc túi ra đưa cho Bảo Ngân một món quà...

-Chúc em sinh nhật vui vẻ.

-(Bảo Ngân kề đến hôn lên má tôi) Cảm ơn anh! là gì thế em mở ra được không?

-Uhm (Khi Bảo Ngân hôn tôi, tôi lại quay qua nhìn Bảo Trang. Bất chợt tôi thấy một điều rất lạ, rõ ràng là cô ấy đang nhìn tôi, nhưng khi thấy tôi nhìn thì cô ấy lại quay mặt đi hướng khác, như sợ tôi sẽ biết vậy.)

Đó là một sợ dây chuyền mà hồi chiều tôi đã mua khi đi cùng Bảo Trang. Khi biết hôm nay là sinh nhật của Bảo Ngân, tôi không biết nên mua gì và Bảo Trang cũng chưa mua quà nên chúng tôi đi mua cùng nhau. Trong khi Bảo Trang đã mua được rất nhiều thứ còn tôi thì chẳng biết mua gì. Tôi nói với Bảo Trang là mua bánh kem được không. Bảo Trang nói với tôi là chắc từ nào đến giờ anh chưa bao giờ có người yêu quá. Cô ấy nói đâu sai từ nào đến giờ tôi có quen ai đâu, vậy mà đùng một cái tôi đã cưới vợ. Bảo Trang đã kêu người bán hàng đến và đã giúp tôi mua một sợ dây chuyền rất đẹp. Tôi không hiểu Bảo Trang đang nghĩ gì nhưng tôi thấy hình như cô ấy đang muốn giúp cho tôi và Bảo Ngân được ở bên nhau. Đáng lẽ ra tôi phải vui chứ nhưng sao tôi lại không hề thích thái độ của cô ấy như thế. Và tôi lại phát hiện ra một điều là mỗi lần Bảo Trang ở bên Hiền Quân thì tôi cảm thấy lòng mình rất là khó chịu. Hôm nay cũng vậy cô ấy và Hiền Quân cứ ngồi kế bên nhau, nói chuyện gì mãi. Mà tôi cũng thật ngộ nhỉ, Bảo Trang không nói chuyện với Hiền Quân chẳng lẽ là tôi sao và Bảo Ngân cũng đang ở đây mà. Trong lòng cảm thấy rất khó chịu khi thấy Bảo Trang cứ bên Hiền Quân, không biết là vì vui hay là bực mình nữa, tôi đã uống rất nhiều. Uống say đến nổi Bảo Trang phải chở tôi về. Về phần Bảo Ngân hình như có vẻ không vui với thái độ của tôi.

Khi về đến nhà Bảo Trang và người giúp việc đỡ tôi lên phòng. Đỡ tôi nằm lên giường là tôi đã như người chết, không còn biết được gì nữa.

-Anh! dậy thay đồ đi rồi ngủ.

-Không phản ứng gì.

-Dậy đi mà, mặc vậy sao mà ngủ?

-Tôi vẫn nằm bất động.

-(Bảo Trang bước đến kéo tay tôi) Dậy mau.

Nhưng tôi cũng không dậy và do mơ màng nên kéo luôn cô ấy ngã xuống giường. Bảo Trang nằm hẳn lên người tôi. Khuôn mặt của chúng tôi lúc này thật thật rất gần. Vẻ mặt của Bảo Trang có hơi chút bất ngờ khi bị té và cũng có chút thẹn thùn nhìn tôi. Đôi mắt tôi cứ liêm diêm nhìn vào mắt của Bảo Trang. Từ trong đôi mắt ấy, tôi như có thêm một nguồn lực, nó cứ chạy dọc cơ thể tôi, một sức hút thật mạnh. Và đôi môi tôi lại một lần nữa tìm đến đôi môi đang kêu gọi kia. Không kháng cự hay đẩy tôi ra, thay vào đó cô ấy đã trao cho tôi những nụ hôn thật ngọt ngào và say đắm. Càng tham lam hơn, chiếc lưỡi của tôi bắt đâu xâm nhập vào trong sâu, thật sâu cho đến khi chạm được vào chiếc lưỡi đang e thẹn kia. Và chỉ trong phút chóc chiếc lưỡi e thẹn ấy đã mạnh dạng đánh trả để có thể chạm được chiếc lưỡi của tôi.

Rồi thật bất ngờ Bảo Trang đẩy tôi ra và đứng dậy hẳn. Còn tôi thì vẫn nằm trên giường, mệt quá nên ngủ luôn.

(Bảo Trang tự tát vào mặt mình) Mày đang làm gì vậy Bảo Trang? Sao mày lại có thể...? Gia Ngọc là người yêu của Bảo Ngân mà. Mày đúng là...

Sáng hôm sau khi tôi thức dậy thì đã không thấy Bảo Trang đâu, bình thường cô ấy đi trễ hơn tôi mà, sao hôm nay lại siêng năng đi làm sớm thế nhỉ. Mà nói mới nhớ hôm qua tôi đã uống quá say, không biết Bảo Trang làm sao đưa tôi về nhà được nữa.

Hôm nay ở công ty có cuộc hợp rất quan trọng, chủ yếu là nhầm vào tôi vì công ty đang đấu thầu một khu đất dành để xây dựng một khu nhà cao cấp. Nó được ví như khu phố mỹ hưng 2. Cái bản đấu thầu và bản kế hoạch kinh doanh cho khu phố này đều cho phó tổng giám đốc phụ trách, tức là tôi, mà nói chính xác hơn là Hiền Quân làm vì tôi vốn chỉ là một bù nhìn mà. Có tôi hay không thì trái đất vẫn quay, nhưng tôi vẫn phải có mặt, mặc dù người thuyết trình bản kế hoạch là Hiền Quân.

Tại buổi hợp...

Mọi người ai cũng có vẻ rất chú tâm để lắng nghe bản thuyết trình của Hiền Quân, chỉ có tôi là buồn ngủ và nhức đầu chắc vì do đêm qua uống quá nhiều. Ngồi nghe Hiền Quân nói mà tôi cứ ngáp lên ngáp xuống. Tôi đâu hề để ý là ông Chánh nhìn tôi nảy giờ. Ông ấy có vẻ rất vui, vừa nhìn vừa mỉm cười trông thật là đắc trí. Một tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng cũng đã xong. Thấy đèn bật lên là tôi mừng hết lớn, nói thật Hiền Quân mà nói thêm chút nữa chắc tôi ngủ luôn quá.

Trông mọi người ai cũng khá hài lòng về bản kế hoạch của Hiền Quân, làm tôi cũng được thơm lây vì trên thực tế ai cũng cho là tôi làm, còn Hiền Quân chỉ là trợ thủ giúp đỡ.

Trong lúc mỗi người đang vui vẻ chúc mừng ba vì có được một người con rể thật tài ba thì...

-(Ông Chánh) Gia Ngọc này! Bản kế hoạch này đều do một tay con làm sao?

-Dạ! (Trả lời mà tôi cảm thấy mắc cỡ dễ sợ. Tôi mà biết chữ nào trong đó chết liên. Chẳng biết nó về cái gì nữa là khác.)

-(Ông Chánh hỏi lại một lần nữa) Nó thật sự là do con làm?

-(Ba) Có chuyện gì sao?

Ông Chánh mở cặp sách lấy ra một sấp giây tờ và phát cho tất cả mọi người.

-(Ông Chánh) Đây là bản kế hoạch do đối tác của chúng ta đã gởi qua hôm trước nhầm mục đích cho chúng ta kham khảo và tôi đã xem qua bản kế hoạch này. Nó chính xác là giống với bản kế hoạch của phó tổng giám đốc 100%.

Mọi người sững sờ về những gì ông Chánh vừa nói. Họ bắt đầu bàn tán xôn xao lên. Còn ba thì mở sấp giấy ra coi.

-(Ba) Gia Ngọc! chuyện này là thế nào?

-Dạ thưa ba! chuyện này...

-Tại sao bản kế hoạch của con lại giống như đúc bản kế hoạch của bên phía đối tác?

-Chuyện này con cũng không biết nữa. (Thật sự là tôi có biết đâu. Cái này là do một tay Hiền Quân làm hết mà. Có cậu ta mới có thể trả lời.)

-Bản kế hoạch này là do chính con làm, tại sao con lại không biết?

-Con...

-Con hãy cho mọi người một câu giải thích (Trông ba tỏ ra rất tức giận.)

-Thật ra bản kế hoạch này không phải do con làm.

-Con nói cái gì? Ý con nói cái này đều là do con đã sao chép?

-Dạ không, là do Hiền Quân đã làm giúp con.

-Con là phó tổng giám đốc tại sao con lại để trợ thủ của con làm thay?

-(Tôi cảm thấy rất là có lỗi với ba. Tôi không muốn phải nói dối thêm nữa) Con xin lỗi ba! Thật ra từ trước đến giờ tất cả mỗi việc đều do Hiền Quân làm thay con.

-Con...

Mọi người lại xôn xao lên khi biết được rằng từ trước đến giờ tôi chỉ là bù nhìn mà thôi. Chỉ có duy nhất một người là đang thầm cười mà thôi.

-(Ba đứng lên và nói) Về chuyện của ngày hôm nay, tôi sẽ cho các vị một câu trả lời vào cuộc hợp của ngày mai. Bây giờ coi như cuộc hợp kết thúc. (Ba quay qua nhìn tôi) Con qua phòng gặp ba.