- Ba Xa Toi La Nguoi Noi Tieng Chap 15

Tùy Chỉnh

Nha Trang

Một tuần lễ sau...

Tôi, Bảo Trang, Bảo Ngân và Đăng Khoa cùng nhau đi Nha Trang. Vì Đăng Khoa vẫn không biết gì về mối quan hệ giữa tôi và Bảo Ngân, nên cả hai vẫn phải tiếp nối vở kịch chồng hờ vợ tạm.

Sống với nguời nổi tiếng có khác. Khi xe vừa chạy đến trước cửa khách sạn đã thấy nhân viên lễ tân ăn mặc chỉnh tề sếp thành 2 hàng tiếp đón. Cánh cửa mở ra một người đàn ông đứng tuổi mặc đồ vest đen sang trọng bước đến.

-Xin được tự giới thiệu. Tôi tên là Trần Khánh Trung giám đốc khách sạn. Chúng tôi rất hân hạnh được đón tiếp tiểu thư và cậu chủ đến nghỉ mát ở khu resort này.

-(Bảo Trang) Rất vui được gặp ông.

-Xin mời mọi người - vừa nói ông vừa hướng cánh tay chào mời của mình theo lối đi vào lobby.

Trong lúc đang làm thủ tục check-in, tôi để ý có rất nhiều ánh mắt tò mò pha lẫn thích thú khi thấy sự xuất hiện của Bảo Trang.

-(Người tiếp tân) Dạ! Đây là khóa phòng của em.

Bảo Trang vừa đưa tay lấy ...

-Em có thể ký tên cho chị được không?

Bảo Trang mỉm cười cầm tờ giấy và cây bút lên ký tặng. Đúng nét chữ của diễn viên rất đẹp và chuyên nghiệp.

Sau đó chúng tôi chia nhau về phòng của mình. Hiển nhiên tôi và Bảo Trang phải ở chung phòng. Thực ra chúng tôi đã làm mặt lạnh với nhau cả tuần nay rồi. Kể từ hôm thuyết trình thì chúng tôi đã không còn nói chuyện với nhau nữa, chỉ nói vài lời khi điều đó thật sự cần thiết.

Vào phòng được một chút thì Bảo Ngân điện thoại...

-Anh nghe.

-Bọn mình ra ngoài chơi nha anh?

-Uhm.

-Rủ luôn chị Bảo Trang luôn.

-Ok, gặp em ở quầy tiếp tân.

-(Tôi quay qua hỏi Bảo Trang, lúc này cô ấy đang soạn quần áo ra khỏi vali) Em có muốn ra ngoài không?

-Không đi đâu.

-Tại sao?

-Đi chung mắc công mất vui.

-Em nói vậy là sao?

-Giờ mà ra biển thì sẽ có nhiều người nhận ra em, khi đó không thể chơi mà còn phải trốn.

-Em có thể đội nón mà.

-Thôi không đi đâu, anh đi với Bảo Ngân đi.

-Ok.

Tôi bước xuống quầy tiếp tân...

(Đăng Khoa) Ủa anh Gia Ngọc, chị JangMi đâu?

-Cô ấy nói không muốn đi.

-Chị ấy bệnh hả?

-Không có, chỉ là không muốn đi.

-(Bảo Ngân) Vậy thôi để chị ấy nghỉ đi.

Ba đứa chúng tôi đi dạo quanh bờ biển. Tôi và Bảo Ngân không dám thân mật vì có Đăng Khoan ở đây. Vả lại giờ tôi cũng không có tâm trạng gì cả. Không hiểu sao tôi lại bực mình con nhỏ kia đến thế. Nếu không muốn đi thì từ đầu đừng ra đây. Đi được một chút tôi nói với Đăng Khoa và Bảo Ngân đến nhà hàng đợi, tôi quay về coi Bảo Trang thế nào...

Nằm nghỉ một lúc, Bảo Trang cũng thay đồ ra ngoài. Vừa bước ra khỏi phòng đã gặp phải một người...

-(Hiền Quân) Ủa là em sao?

-(Bảo Trang) Anh cũng ra đây chơi hả?

-Không, anh đi công tác, mà em đi với ai vậy?

-Em đi cùng Gia Ngọc, Bảo Ngân, và bạn của Bảo Ngân nữa.

-Giờ em định đi đâu?

-Em đi tìm mọi người.

-Vậy à?

-Thôi em đi nha (Bảo Trang bước đi nhưng Hiền Quân đã nắm tay cô ấy lại)

-Đừng đi, đừng rời xa anh nha?

-Sao vậy anh?

-Anh biết trươc đây anh không nên bỏ lại em mà đi như thế, nhưng anh thật sự rất yêu em. Hãy quay lại bên anh được không em?

-Yêu em! Yêu em mà bỏ lại em một mình, để rồi trong lúc em cần anh nhất thì anh ở đâu?

-Anh xin lỗi, hãy cho anh thêm một cơ hội được không em? Để anh có thể bù đắp lại những tổn thương của em.

-Không phải cái gì đã bỏ đi rồi thì có thể quay lại được đâu.

Hiền Quân bất ngờ ôm Bảo Trang vào lòng. Chính lúc đó tôi cũng vừa bước đến...

-Hãy tha thứ cho anh đi em!

-Em đã nói rõ với anh rồi, em đã không còn yêu anh nữa.

Hiền Quân không chịu rời bỏ Bảo Trang mà còn ôm cô ấy chặt hơn...Trong lúc đó tôi như một kẻ điên, sự nóng giận, lòng ghen tuông đã che lấp đi lý trí. Tôi cũng không xác định rõ là tôi đang làm gì nữa. Tôi bước đến và kéo Bảo Trang ra khỏi vòng tay của Hiền Quân. Cả 2 người đều rất bất ngờ trước hành động của tôi.

-(Bảo Trang) Gia Ngọc!

-(Hiền Quân) Anh đang làm cái gì vậy? Đây là chuyện của tôi và Bảo Trang.

-Chuyện của anh và Bảo Trang? Nên nhớ cô ấy là vợ của tôi.

-Vợ anh sao? Hai người chỉ là đám cưới giả mà thôi. Tất cả những gì cô ấy làm đều vì tôi, anh hiểu chứ?

-Tôi mặc kệ điều đó, hiện tại bây giờ cô ấy là vợ của tôi, và tôi không cho phép anh có quyền làm điều đó với vợ tôi, anh hiểu chưa?

Tôi tức giận kéo Bảo Trang đi...Hiền Quân cũng không dám đuổi theo.

-(Bảo Trang) Gia Ngọc! Anh sao thế?

-Có phải lúc nãy em không muốn đi là vì muốn gặp Hiền Quân đúng không?

-Anh nói cái gì vậy?

-Anh nói cái gì ư! Anh hỏi là em yêu hắn ta lắm sao? (Tôi hét lên thật lớn)

-Phải, là em yêu anh ấy. Và cho dù em có yêu ai đi nữa thì cũng không liên quan đến anh. Không phải anh cũng đã có Bảo Ngân rồi sao?

-Em chỉ muốn ly dị thôi đúng không?

-Ly dị! đúng, là em muốn ly dị. Thực chất đám cưới của chúng ta cũng chỉ là một vở kịch mà thôi. Ly dị để anh và em có thể làm những gì đối phương muốn.

Cả hai im lặng nhìn nhau...Thật bất ngờ tôi ôm hôn cô ấy. Bảo Trang chống cự đẩy tôi ra nhưng tôi càng ôm chặt hơn mặc cho cô ấy có đánh vào lưng tôi thế nào. Và rồi cô ấy không chống cự nữa, thay vào đó là một sự lạnh nhạt đáng sợ trong nụ hôn vội của tôi. Nó như xé nát tim tôi, tôi rời khỏi bờ môi ấy. Chưa kịp nói lời nào cô ấy đã tức giận tát mạnh vào má tôi.

-Anh đang làm cái gì vậy hả?

-Anh...

-Anh hãy nhớ rằng Bảo Ngân mới chính là người mà anh yêu. Từ nay đừng bao giờ làm như thế nữa. (Bảo Trang lạnh lùng quay mặt đi).

Nhà hàng...

-(Đăng Khoa) Chị! Anh Gia Ngọc đâu? Sao chị đi có một mình vậy?

Vừa nói dứt lời tôi đã bước đến. Chỉ dám bước thẳng vào trong và không dám nhìn Bảo Trang dù chỉ một lần. Tôi rất sợ khi phải nhìn vào đôi mắt của cô ấy, nó cho tôi một cảm giác rất lạ. Tôi thấy sao tôi lại ngốc nghếch như thế? Tại sao tôi lại hành động như vậy? Bảo Trang và Hiền Quân có thế nào cũng đâu liên quan đến tôi. Bảo Trang nói không sai tôi đã có Bảo Ngân rồi, tôi còn muốn gì nữa. Tôi đâu có cái quyền để ngăn cản cô ấy yêu và đến với ai.

(Đăng Khoa) Ăn xong bọn mình ra biển nha. Lúc chiều chị JangMi không đi chung làm anh Gia Ngọc buồn hiu, đi với tụi em mà tâm trí cứ để đâu đâu.

Sau câu nói đó của Đăng Khoa, tôi thấy cả Bảo Trang và Bảo Ngân đều quay mặt lại nhìn tôi. Rồi cả 3 cùng im lặng, trong lòng mọi người đều mang tâm trạng rất nặng nề, chỉ có mỗi thằng nhóc Đăng Khoa là vô tư ngồi ăn tỉnh bơ.

Bờ biển...

-(Đăng Khoa) Cộng nhận ở đây đẹp thật, hèn gì có người muốn thu mua nguyên hòn đảo này.

-(Bảo Trang) Là ai vậy em?

-Dạ! em nghe nói có một công ty ở châu Âu. Họ muốn thu mua hòn đảo này để phát triển thành khu du lịch bãi biển đẹp nhất vn mình. Nghe nói đầu tư rất lớn nhưng vì họ chưa có giấy phép kinh doanh ở VN nên muốn tìm một công ty bất động sản khác để giúp họ cho việc thu mua. Công ty chúng ta là ứng cử viên sáng giá nhất.

-Nếu công ty mình đuợc chọn sẽ là bàn đạp vững chắc nhất khi tấn công ra thị trường nước ngoài.

-Uhm, em cũng nghĩ thế. Đến lúc đó chắc anh Gia Ngọc nhà ta sẽ bận rộn lắm. Phó tổng giám đốc mà, trách nhiệm nằng nề.

-Nhóc nghĩ nhiều quá rồi, đến lúc đó chưa chắc anh còn là phó tổng.

-Hả! ý anh là sao?

-Không gì. Đợi đến khi cuốn Ablums mới của chị JangMi phát hành thì em sẽ biết.

Bảo Trang quay qua nhìn tôi, chỉ trong giây lát cô ấy lại hướng mặt nhìn xa xăm về biển...

Ở đằng xa cách đó khoảng vài mét...

-(Hiền Quân) Ông thấy nơi này thế nào?

-Very nice place for vacation, nhưng so sánh với hòn đảo của Hawaii vẫn còn thua xa. Dân trí thì không được ý thức, làm ô nhiễm một bãi biển đẹp. Cậu có bao giờ đi Waikiki ở Honolulu của Hawaii chưa? Đó là một nơi thật tuyệt.

-Excuse me, có vài người bạn của tôi ở đằng kia, tôi đến chào hỏi một chút nha.

-Ok, I wait for you.

Hiền Quân bước đến chỗ chúng tôi...

-(Hiền Quân) Chào mọi người, cho anh xin phép được gặp Bảo Trang một chút nha?

Đăng Khoa và Bảo Ngân cùng quay qua nhìn tôi, tôi không hề tỏ ra phản ứng gì chỉ lặng im nhìn Bảo Trang...

-(Bảo Trang) Chuyện gì vậy anh?

-(Hiền Quân) Anh muốn nói về chuyện lúc chiều.

-Không gì đâu anh, quên chuyện đó đi.

- Được vậy thì tốt. Em cho anh xin lỗi nha.

-Uhm.

- Bây giờ anh có chút việc phải làm. Tối nay em rãnh chứ! Chúng ta cùng đi ăn được không?

Lần này đến phiên Bảo Trang quay qua nhìn tôi...

Ở đằng xa nơi ông Robert đang đứng...Ông mỉm cười nhìn về phía Hiền Quân...

-(Ông khẽ thì thầm) Đi vạn nẻo đường cuối cùng cũng đã gặp được.

-(Hiền Quân) Mọi người đi chung luôn nha?

-Về chuyện đó em sẽ hỏi lại mọi người xem có kế hoạch gì chưa. Có gì em sẽ điện thoại anh biết.

-Ok, nhớ điện thoại cho anh nha. Bây giờ anh đi đây. (Hiền Quân cũng quay qua nói với Bảo Ngân) Bảo Ngân, em nhớ dẫn người yêu theo luôn nha. (Nói rồi Hiền Quân bỏ đi)

-(Đăng Khoa bất ngờ hỏi) Người yêu? Ngân có người yêu rồi sao?

Bảo Ngân không trả lời câu hỏi của Đăng Khoa mà chỉ biết quay qua nhìn tôi...

-Chút nữa mọi người đi chơi với Hiền Quân đi (Tôi chỉ nói ngắn gọn như thế rồi bỏ đi).

-(Đăng Khoa) Anh Gia Ngọc sao thế? Chắc là vẫn còn giận về chuyện anh Hiền Quân cố tình bán bản kế hoạch để anh ấy mất mặt với mọi người sao?

-(Bảo Trang) Em nói gì? Ai bán bản kế hoạch?

-Da! về chuyện bản kế hoạch hôm trước là do chính anh Hiền Quân đã làm. Chút nữa anh Gia Ngọc đã mất chức phó tổng.

Bảo Trang im lặng, hình như là đang suy nghĩ gì đó...

-(Đăng Khoa) Mà chuyện đó anh Gia Ngọc không nói với chị sao?

-Uhm, cám ơn nhóc. Chị phải đi đây một chút, tối nay 2 đứa không cần phải đi với anh Hiền Quân, chị sẽ đi một mình.

Nói rồi Bảo Trang bỏ đi vội...

Tối hôm đó ở một nhà hàng sang trọng và rất lãng mạn nằm trên bở biển thơ mộng...

Rất nhiều đôi trai gái đang tự tình với những lời yêu thương trong khung gian huyền ảo của những ngọn nến lung linh. Còn tôi như một kẻ điên rồ trong men say, uống hết ly này đến ly khác...

Bất chợt có một cô gái trong bộ áo đầm vàng nhạt trông thật lỗng lẫy và quyến rũ, cô ấy đã thu hút hết tất cả ánh mắt của mọi người có mặt nơi đây. Cô ấy bước đến một chiếc bàn VIP sang trọng và có một chàng trai lịch lãm, tuấn tú, chàng trai khẽ đứng dậy kéo ghế cho cô, một hành động rất galăng. Trông họ cứ như Romeo và Juliet vậy. Tôi khẽ mỉm cười, một nụ cười chua chác nhìn cô gái. Một chàng trai bảnh bao, trí thức bên một cô gái xinh đẹp, đáng yêu như một thiên thần, thật là hoàn hảo. Nhưng có mấy ai biết được người con gái ấy lại là vợ của một kẻ say mềm tôi đây. Uống cạn ly rượu cuối cùng tôi đứng lên, lảo đảo rời khỏi nhà hàng.

11h tối vẫn chưa thấy tôi về, Bảo Trang rất lo lắng, 1 tiếng nữa lại trôi qua, vẫn không thấy đâu, thất thần Bảo Trang mặc vội áo khoát để ra ngoài tìm tôi, nhưng khi cánh cửa mở ra đã thấy thôi đứng gục truớc phòng, người thì toàn là mùi rượu...

-Anh sao vậy? Sao lại uống say như thế?

Tôi lờ đờ mở mắt ra nhìn Bảo Trang và khẽ mỉm cười. Cố gắng đứng dậy, nhưng cứ ngã hết bên này đến bên khác. Bảo Trang ôm lấy người tôi đỡ vào trong...

-Anh đã đi đâu mà uống nhiều thế này?

-(Tôi nói trong giọng say) Đi đến một nơi thật lãng mạn để nhìn thấy được một đôi trai tài gái sắc.

-Anh nói gì?

-Đó là sự thật...sự thật Gia Ngọc à. Mày đúng là một thằng ngốc. Là em yêu Hiền Quân...

-Anh đừng nói như thế có được không?

-Phải, khônh nói, không có quyền để nói.

-Anh đang nghĩ gì vậy?

-Anh muốn ly dị.

Bảo Trang không đáp lại, chỉ nhìn tôi với một ánh mắt thật tha thiết, nó như đang đốt cháy trái tim tôi...

-Hãy ly dị để em được ở bên Hiền Quân.

-Vậy sao! hay anh có thể yêu Bảo Ngân một cách đuờng đường chính chính.

-Anh yêu ai, em không biết sao?

-Làm sao em biết được khi đó là trái tim của anh.

-Vậy anh sẽ cho em biết anh yêu ai.

Tôi ôm chầm lấy Bảo Trang, cứ như một kẻ điên rồ tham lam với bờ môi của cô ấy. Bảo Trang cố chống cự đẩy tôi ra, tôi càng ôm chặc và hôn cô ấy nhiều hơn. Tôi đưa tay hất tung chiếc áo khoác trên người cô ấy ra và đẩy xuống giường. Đôi môi tôi bắt đầu di chuyển xuống cằm rồi đến chiếc cổ mịn màng kia và sau đó là ngực. Lại 1 lần nữa bàn tay mạnh bạo của tôi cởi luôn chiếc áo thun trên người cô ấy để lộ ra bờ ngực thật quyến rủ, đồng thời chiếc áo sơ mi trên nguời tôi cũng không còn nữa. Và rồi Bảo Trang không còn chống cự, nằm im bất động. Còn tôi vẫn say đắm với cơ thể của cô ấy. Có một điều gì đó, tôi ngừng lại và ngước mặt lên...Một giọt nước mắt đang khẽ rơi trên đôi mi kia, lòng tôi đau thắt, đưa tay lau vội những giọt lệ buồn. Bất chợt trong vô thức, giọt nuớc mắt hối hận chảy dài trên gương mặt của tôi lúc này, lại vô tình rơi trên đôi má thiên thần kia. Buông thả người sang một bên và đưa tay che lấy mắt mình...Đó là nước mắt của tôi sao, sao lại thế này? Đã bao nhiêu năm rồi tôi không hề biết đến mùi vị của nó. Từ ngày ngoại mất, tôi đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ khóc nữa, thế mà hôm nay tôi lại khóc ư? Bảo Trang quay qua nhìn tôi, bất chợt một bàn tay ấm áp, dang rộng ôm lấy con người tôi. Bây giờ tôi như một đứa con nít được cô ấy nâng niu và vỗ dành, cái cảm giác ấy thật dễ chịu, nhẹ nhàng, và bình yên, tôi không còn có thể nghe thấy được bất cứ âm thanh nào nữa ngoài nhịp tim của nguời con gái tôi yêu.

............