- Ba Xa Toi La Nguoi Noi Tieng Chap 2

Tùy Chỉnh

Sự Trả Thù Ngốc Nghếch

Vài ngày sau...

-Gia Ngọc, em có thể giúp chị mang cái bưu phẩm này đến trường đại học kinh tế được không? Cái thằng em chị nó để quên ở đây, mà hôm nay nó lại có thuyết trình. Em giúp chị nha?

-Dạ!

Tôi chạy xe đến trường đại học kinh tế. Vừa đưa đồ xong thì tôi quay xe bỏ đi, nhưng không may có một chiếc xe máy khác đang bị lỡ đà đâm thẳng vào tôi. Thế là tôi thì bị ngã, nhưng cũng may là tôi đã nhảy kịp. Chiếc xe SH mới cáo kia thì bị ngã xuống, nên trầy xước nhiều lắm. Còn người chủ của chiếc xe thì bị té và nằm hẳn lên người tôi. Cô ta trố hai mắt nhìn tôi một cách say đắm. Và tôi thì cũng không thể nào rời khỏi được đôi mắt long lanh và quyến rủ đó. Khuôn mặt của cô ấy làm tôi có một cảm giác thật lạ, xao động chăng? Mỗi người xung quanh thì bắt đầu bu quanh chúng tôi, và cô gái đó cũng đứng dậy khỏi người tôi.

-(Bằng giọng nói thật nhẹ nhàng và êm ái) Anh có sao không?

-Tôi không sao (Trong lúc đó mấy đứa nam sinh khác thì đỡ xe cho cô ấy)

-(Một người nói) Trời! Chiếc xe bị trầy nhiều quá.

-(Cô gái đó quay lại và cũng bằng giọng nói dịu dàng đó) Không sao đâu, cảm ơn bạn đã giúp.

-(Tên đó cười một cách ngây ngô nhưng đôi mắt thì dường như không hề rời khỏi cô gái đó) Được giúp đỡ cho Ngân là hân hạnh của Hiếu.

-(Cô ấy lại mỉm cười, nụ cười thật đẹp làm bao người phải xao xuyến. Cô ấy quay qua nhìn tôi) Anh có chắc là không sao không?

-Uhm, không sao đâu (Tôi đắt chiếc xe đạp và định bỏ đi)

-Khoan đã, anh là...sinh viên ở đây hả?

-Không, tôi chỉ giúp đưa đồ dùm bạn thôi.

-Vậy anh học ở đâu?

-Tôi không có đi học.

-Oh.

-(Tôi leo lên xe và đạp đi thì cô ta lại kêu tôi thêm một lần nữa) Anh gì đó ơi!

-Có gì nữa hả?

-Anh tên gì vậy?

-Tên tôi là Gia Ngọc.

-Gia Ngọc.

-Uhm.

-Anh làm việc ở đâu vậy?

-Có chuyện gì sao?

-Không...không, tôi chỉ...(Cô ấy tỏ ra hơi ngại ngùng không biết nên nói gì)

-Nếu cô biết quán nước Icy thì hãy ghé đó chơi. Tôi phải đi đây (Tôi đạp xe đi vội, nhưng cô ấy thì vẫn đứng dõi theo chờ cho bóng tôi dần khuất xa)

-(Một cô gái khác vỗ vai Ngân) Làm gì mà nhìn dữ vậy, người ta đã đi mất rồi.

-Ơ...có gì đâu.

-Có đứa hôm nay bị trúng tiếng sét ái tính rồi.

-Gì...gì cơ?

-Haha, hoa khôi của trường chúng ta nay lại bị một chàng trai vô danh tánh hớt hồn mất rồi.

-(Ngân lại mỉm cười nhìn đứa bạn) Trúc này! Trúc có biết quán Icy ở đâu không?

-Icy hả! Hình như là quán của nhà ông Khoa.

-Vậy hả!

-Uhm.

-Bữa nào tụi mình đến đó nha?

-Hả! Sao lại đòi đến đó?

-Thì muốn đi vậy thôi.

-Ông Khoa mà biết thì chắc là để cho Ngân mấy bàn luôn quá.

-Giỡn hoài.

-Gì mà giỡn. Ông Khoa, ổng mê Ngân chết mê chết mệt luôn. Ổng mà biết Ngân muốn đến quán nhà ổng thì chắc có nước ổng vui đến nhảy dựng lên luôn. Mà Ngân này, em của Trúc đó là một fans ruột của chị họ Ngân luôn. Ngân có thể làm ơn làm phước xin chữ ký của chị ấy dùm nó được không?

-Uhm, để bữa nào Ngân gặp Ngân xin cho.

-Mà nếu mà có luôn một tấm hình thì thật là tuyệt.

-Ok.

-Mà hai tấm luôn đi ha, vì Trúc cũng là fans của chị ấy.

-Ok, bó tay Trúc luôn.

-Hihi, Ngân thật dễ thương quá.

Trúc chạy vội vào lớp và ngồi đối diện hai thanh niên...

-Khoa này, nghe tin gì chưa?

-Tin gì?

-Ngân mới vừa bị đụng xe đó.

-(Khoa đứng dựng dậy) Cái gì! Ngân thế nào rồi?

-Không sao hết, chỉ tội cho chiếc xe, bị trầy xước hết.

-Ngân đâu rồi?

-Ông đừng có quýn lên như vậy. Ngân không sao cả, nhưng có tin này không biết ông có muốn nghe không?

-Tin gì? Nói đi.

-Haha...phải hối lộ cho tôi đi.

-Bà nói mau đi.

-Haha...Ngân đòi đến quán nhà ông chơi

-Cái gì? Ngân muốn đi sao?

-Uhm!

-Vậy chừng nào?

-Chắc là ngày mai.

-Ok, hai người cứ đến, tôi sẽ chuẩn bị chu đáo.

-Haha...

Hôm nay Icy cũng khá đông khách, nên đến tận 9 P.M tôi mới có thể về. Vừa chạy ngang qua con hẻm thì tôi nghe tiếng kêu cứu của một cô gái.

-Có ai không, cứu tôi với...!!!

Tôi vội dựng xe xuống và chạy đến nơi phát ra tiếng nói đó. Trước mặt tôi là hai thanh niên to khoẻ đang bao quanh một cô gái trẻ.

-Các người muốn làm gì?

-Mày là thằng nào. Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hả?

Hắn tiến đến và dùng đôi bàn tay định cởi chiếc nút áo của cô gái kia. Dù tôi biết mình không thể đánh lại bọn chúng nhưng làm sao tôi có thể làm ngơ để họ làm hại cô gái đó được. Tôi chạy lại định quyết sống chết với bọn chúng...nhưng...hình như có ai đó đã dùng một chiếc khăn tay bịch lấy mặt tôi. Tôi quay lại định nhìn coi người đó là ai, nhưng hình như tôi không còn đủ sức. Khung cảnh trước mắt tôi dường như đang quay vòng vòng. Tôi cố gắng mở mắt ra nhưng tôi lại thấy chân tay cũng rụng rời không con chút sức lực và rồi là một màu đen tối...

Ánh sáng chói chang của những bóng đèn vừa được bật lên chiếu thẳng vào mặt tôi. Tôi nhau mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình.

-Tỉnh rồi hả?

Tôi ngơ ngác vì người đó lại là cái con nhỏ chảnh chạc hôm trúớc mà. Tôi ráng cố gắng đứng dậy nhưng tay chân tôi không thể cử động vì tôi đang bị trói vào một cái ghế.

-Cô muốn gì?

-Muốn gì à, anh phải biết là anh đã từng làm gì với tôi?

-Vớ vẫn cô nghĩ trói tôi thế này là tôi sợ sao?

-Anh vẫn còn ngạo mạn quá nhỉ. Anh vẫn chưa biết là anh đã đụng đến ai đâu?

-(Tôi mỉm cười) Cô ư, cùng lắm là vợ bé của mấy tên đại ca giang hồ nào đó. Nên mới có thể xai mấy tên đàn em gài bẩy hại tôi.

-Haha...đúng đó và bây giờ chị sẽ cho cưng biết thế nào là lễ độ.

Cô ta lấy ra một cây kéo khá lớn...

-Cô muốn làm gì hả?

-Ha...ha...anh nghĩ đi với cái này thì tôi có thể cắt được gì?

-Đúng là đồ con nít.

-Anh nói gì hả?

-Cô tưởng tôi sẽ sợ khi bị mất đi thứ đó sao?

-Anh đừng có tỏ ra mạnh mẽ nữa. Không một người đàn ông nào mà không sợ mất đi thứ đó.

-Haha...haha...thật là nực cười.

-Anh cười gì?

-Nhưng tôi chính là người duy nhất đó.

-Anh tưởng nói thế là tôi sẽ tha cho anh sao?

-Vậy thì cô cứ việc. Sẵng tôi cũng đâu có đâu mà sợ mất.

-Anh nói vậy là sao hả?

-Tôi nói cô là con nít hiểu không?

-Anh...anh...được lắm để coi anh có sợ không.

Cô ta tiến đến gần tôi. Cây kéo của cô ấy thì cứ mở ra và lại bốp vào. Cô ta nhìn thẳng tôi.

-Để coi anh sẽ đau đớn đến thế nào?

Tôi mỉm cười nhìn cô ta và thật bất ngờ đẩy cô ta vào sát tường.

-Ô...sao anh lại...

-Với sợ dây này mà có thể trói được tôi sao?

-Anh...anh!

Tôi đưa tay xuống và mở cái nút quần jean của tôi...

-(Cô ấy trong khuôn mặt thật hoảng hót) Cái tên kia, anh định làm gì hả?

-Không phải hồi nảy cô muốn cắt đi nó sao, nhưng trước khi cắt thì phải để cho nó được hưởng lợi.

-Anh dám...

-(Tôi lại mỉm cười một cách điểu giả) Sao lại không?

-Đừng, đừng...tôi không hề có ý định cắt đi nó. Tôi chỉ định cắt tóc anh thôi. Tự anh nghĩ đến chuyện đó trước, nên tôi mới hù anh mà.

-(Nghe cô ấy nói mà tôi phì cười và thầm nghĩ con nhỏ này đúng là con nít) Nhưng tôi không hù cô.

Tôi tiến đến gần hơn, đến khi khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ là 1 cm. Rồi tôi lại một lần nữa bị xao xuyến khi nhìn vào đôi mắt ấy. Tôi cảm nhận được là trái tim tôi đang bị lỗi nhịp. Nó cứ chạy và chạy mãi, như bị một ai đó đang đuổi bắt. Trong bất chợt tôi đã hôn cô ấy. Cô ta mở mắt hết cỡ nhìn tôi. Chỉ trọn vẹn trong 5 giây thôi, tôi đã rời khỏi đôi môi đó. Tôi đưa ngón tay chỏ lên chiếc môi đang cướp đi từng hơi thở của trái tim tôi.

-Mai mốt đừng có chơi trò con nít đó nữa. Không vui đâu.

Cô ta vẫn không trả lời tôi. Cô ấy nhìn cứ như một bức tượng trong nhà triển lãm, cứ đứng đó và nhìn tôi một cách ngây ngô. Tôi quay lưng bỏ đi, nhưng vừa mở cửa ra thì đã thấy mấy tên thanh niên hồi nảy. Bọn chúng vừa thấy tôi thì đã ra tay định bắt tôi lại nhưng dù sao cũng không thể chịu thua như vậy. Phải đánh với bọn chúng một trận đã...vừa định ra quyền thì...

-Để anh ta đi.

-(3 tên cùng đồng thanh) Dạ!

-(Tôi quay lại nhìn cô ta) Xe của tôi đâu?

-(Cô ấy không trả lời mà một tên trong 3 tên nói) Nó ở ngoài, đi theo tôi, tôi dẫn anh ra đó.

Khi bỏ đi tôi có liếc mắt nhìn qua con nhỏ đó, nhưng cô ấy lại đưa mắt nhìn đi hướng khác. Hình như là đang suy nghĩ về cái gì đó. Ra đến tới ngoài thì tôi mới biết là mình vừa ở trong một khách sạn. Tôi lấy xe và rời khỏi...

-Nụ hôn đó...sao lại giống với cách Gia Ngọc đã từng hôn mình lúc chia tay vậy?

Tại vì con nhỏ chảnh chạc đó mà đến 12 A.M tôi mới có thể về đến nhà. Tắm rửa xong tôi leo lên giường ngủ. Bất chợt những hình ảnh lúc nảy lại hiện về.

-Con nhỏ đó thật là con nít mà. Vậy mà không biết tên đại ca nào lại yêu cho được.

......................

Cuộc Trốn Chạy

Hôm nay không biết là ngày gì mà chị Tuyền cứ quýn lên bảo tôi là phải chuẩn bị một bàn VIP cho một vị khách đặc biệt nào đó, nghe nói là bạn gái của thằng nhóc Đăng Khoa. Hết chị Tuyền đến phiên thằng nhóc đó.

-Anh Gia Ngọc! Sao rồi? Mỗi thứ xong chưa anh?

-Uhm.

-Anh nhớ chuẩn bị chu đáo cho em nha. Hôm nay em phải lấy lòng nàng.

Thấy thằng nhóc cứ luốn cuốn lên mà tôi lại phát cười. Đăng Khoa là một người rất tốt, cũng nhờ nó mà tôi mới có thể vào làm ở nơi đây. Nhớ lại cái ngày của 2 năm về trước, lúc đó tôi đang lang thang trên những con phố để xin việc làm thì vô tình tôi nhìn thấy có một tên thanh niên trông có vẻ lắm la lắm léc đứng trước một chiếc xe máy. Tôi đoán được là tên trộm xe, nên tôi mới giả vờ la lên "Cảnh sát đây, đứng yên". Tên đó hoảng lên và bỏ chạy mất. Lúc đó cũng có một thanh niên chạy đến gần chiếc xe, người đó chính là Đăng Khoa. Khi đã chắc chắn chiếc xe mình an toàn, Đăng Khoa quay qua nhìn tôi và bước đến cảm ơn. Sau đó thì...tôi vào làm ở Icy nhờ sự giới thiệu của nó. Nó rất là nể tôi nhưng có một điều mà cả nó và tất cả mỗi người ở Icy đều không biết đó chính là tôi không phải là một nam nhi thực sự.

-(Tôi đang từ nhà bếp bước ra thì nghe tiếng của chị Tuyền kêu) Gia Ngọc ơi! đem ra đi khách đến rồi.

Tôi quay ngược vào nhà bếp và mang những thứ đã chuẩn bị ra.

Ở ngoài...

-Em ngồi đây nè, chị có nghe Đăng Khoa nhắc đến em hoài mà giờ mới có dịp gặp.

-(Ngân mỉm cười dịu hiền gật đầu chào chị Tuyền) Dạ! em cũng rất vui được gặp chị.

-(Chị Tuyền nhìn Ngân một lúc) Bây giờ chị mới hiểu là vì sao mà thằng em của chị lại thích em đến thế.

-Dạ! sao vậy chị?

-Em quả thật rất đẹp.

Ngân lại mỉm cười và lúc đó tôi cũng vừa mang đồ ra. Lo để đồ lên bàn mà tôi không hề để ý đến nhân vật chính của ngày hôm nay và cũng đâu hề biết rằng có một người đang nhìn tôi thật lâu. Dọn tất cả những đồ ăn thức uống lên bàn thì tôi cũng quay lưng bỏ đi.

-Anh Gia Ngọc! ngồi đây chơi luôn đi.

Nghe có người kêu tên mình, tôi quay lưng lại nhìn trong ngạc nhiên. Mà không chỉ có tôi không đâu, mấy người khác cũng ngạc nhiên không kém.

-(Ngân lại mỉm cười với tôi) Lại gặp anh nữa rồi đúng không?

Tôi vẫn đứng ngây ngô nhìn cô gái ấy. Cô gái có nụ cười thật ấm ấp và tôi dường như cũng đang bị luyến lưu bởi nụ cười đó.

-Em là...???

-Không nhận ra em hả? Mình mới gặp hôm qua mà hôm nay anh đã quên rồi sao?

-Không, ý anh là sao em lại ở đây?

-Thì hôm qua không phải anh nói là rảnh thì ghé chơi sao?

Thật thì tôi chỉ nói đại thế thôi, không ngờ là cô ấy lại ghé thiệt...

-Anh ngồi xuống chơi luôn đi.

-Thôi em cứ ngồi chơi với mọi người, anh còn phải làm việc.

-(Chị Tuyền lên tiếng khi nghe Ngân đề nghị) Em cứ ngồi chơi đi, để chị ra phụ mọi người được rồi.

-Không cần đâu chị. Em vào trong đây (Nói rồi tôi đi thẳng vào trong)

-(Khoa) Anh Gia Ngọc đúng là vẫn không thay đổi. Ảnh cứ lạnh lùng như thế thì làm sao mà có bạn gái được.

-(Ngân nói trong vô thức) Lạnh lùng nhưng đầy bản lĩnh.

-Mà sao Ngân quen anh Gia Ngọc vậy?

-Oh, hôm qua Ngân bất cẩn nên đã đâm xe vào anh ấy.

-Vậy cái người mà làm Ngân bị đụng xe là anh Gia Ngọc hả?

-Đâu phải là do Ngân lỡ trớn đụng phải anh ấy.

-(Trúc kề vào tai Ngân) Ngân đến đây vì anh chàng đó đúng không?

Ngân giật mình quay qua nhìn đứa bạn, không ngờ nó nói đúng tim đen của Ngân. Ngân nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời. Và cô nàng này thì cứ mỗi lần mà thấy tôi mang đồ ra cho khách thì nàng lại nhìn tôi một cách say đắm. Khoa thì kiếm đủ trò và chuyện để khiến nàng cười, nhưng nàng thì cũng chỉ cười cho có lệ như mỗi người. Thật sự thì tâm trí của nàng không hề tập chung vào những câu chuyện của Đăng Khoa. Cứ mỗi lần tôi đi ngang thì nàng lại nhìn tôi mỉm cười. Và điều này thì dĩ nhiên làm sao qua được sự quan xét của thằng nhóc Đăng Khoa.

Khi đưa nàng về thì nó lại quay ngược lại Icy...

-Anh Gia Ngọc!

-Gì thế nhóc!

-Em lớn rồi mà anh cứ gọi em là nhóc.

-Uhm, mà kêu anh có chuyện gì?

-Anh Gia Ngọc đúng là...Phải có chuyện mới tìm anh được sao. Không thể trò chuyện chơi hả?

-Nhóc con, có gì thì nói nhanh đi. Anh đi thì đừng có hối hận đó nha (Tôi quá hiểu nhóc mà)

-Anh này! Thì...thì...là chuyện của anh và Ngân đó.

-Chuyện gì của anh và cô ấy mới được chứ?

-Anh có thích Ngân không?

-Vớ vẩn nhỉ, là bạn gái của nhóc thì làm sao anh thích được.

-Đâu có, cô ấy chưa phải là bạn gái của em. Chỉ là em đang trồng cây si người ta thôi.

-Uhm, thì có liên quan gì đến anh?

-Tại anh không để ý, chứ em thấy Ngân hình như rất thích anh.

-Em nói chuyện đúng là vớ vẩn thiệt. Dù cho cô ấy có thích anh đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện của cô ấy.

-Nói vậy, anh không thích Ngân hả?

-Không...không có, được chưa nhóc.

-Được...được rồi, cảm ơn anh.

Nó đứng hỏi tôi mấy câu vớ vẩn thế đó, rồi vui mừng bỏ đi...

Ở một buổi trình diễn thời trang và ra mắt phim mới của công tuy DIG...

-Tối nay, sau khi ra mắt phim mới và biểu diễn xong mình đi đâu hả anh yêu!

-Tối nay chắc anh không đi được đâu.

-Lại sợ cô tiểu thư đó sao?

-Dù sao cô ấy cũng là người đại diện của công tuy anh và em cũng biết ba cô ấy là người có tiếng tâm thế nào mà.

-Bộ em không đủ đẹp để làm người đại diện được sao?

-Em dĩ nhiên là đẹp. Đẹp nên anh mới mê thế này.

Người đàn ông trẻ tuổi trong rất là bảnh bao và trí thức, anh ta đặt một nụ hôn nóng bỏng lên đôi môi của cô gái đó. Rồi từ từ đi xuống nơi chiếc cổ đang gọi mời cơn khao khát dục vọng. Họ như hai con thú đang cuồng nhiệt và đam mê. Họ đâu biết rằng ở bên ngoài căn phòng đó đang có một người đã nhân cơ hội này để tạo ra một scandal chấn danh trong lịch sử.

Bảo Trang...Bảo Trang...(Fans thì hô hào như vũ bảo và bao quanh chiếc xe limousine. Bảo Trang bước ra với bộ đồ dạ hội thật lọng lảnh, quả thật k hổ danh là cô diễn viên kim ca sỹ đắt show nhất của màn ảnh Việt. Có đến gần chục tên bảo vệ dẹp đường cho cô ấy bước vào bên trong buổi lễ.)

-(Người thanh niên bảnh trai lúc nảy vội vàng bước ra tiếp đoán khi Bảo Trang vừa xuất hiện) Em đến rồi hả? Anh xin lỗi, hồi nảy có chút việc nên không thể đến đoán em được.

-Không gì, em đến một mình được mà.

-(Anh ta kề sát vào tai Bảo Trang) Sau buổi trình diễn anh muốn cho em một bất ngờ.

Bước vào trong buổi lễ...

(Một người đàn ông cũng chạc tuổi trung niên bước đến tiếp chuyện khi Bảo Trang vừa bước vào) Là ai đây?

-Dạ! cháu chào chú út ạ! Bảo Ngân em cũng đến nữa sao?

-Dạ! em theo ba đến để coi biểu diễn của chị mà.

-Lâu rồi chị mới gặp em. Nhìn em càng đẹp ra nhỉ!

-Dạ! em thì làm sao so sánh được với chị chứ.

-Hai chị em không cần phải so sánh với nhau. Chú thấy cả hai đều là mỹ nhân cả. Vậy mới không hổ danh là con cháu của nhà họ Hoàng chúng ta chứ.

Người đàn ông đó tên là Hoàng Minh Chánh, em trai của đại danh nhân Hoàng Minh Phong, cũng là tổng giám đốc của công ty The Blue. Ông ta là một tên ngụy quân tử đáng sợ nhất. Bề ngoài ổng luôn tỏ ra là người hết lòng hết dạ vì công tuy, nhưng thật sự ổng luôn mưu tính để đoạt lấy The Blue của anh trai mình. Có thể nói đối với mỗi người ông là một người rất tốt và nhiệt tâm, là một người chú hết lòng thương yêu đứa cháu, nhưng những gì ông làm đều mang một mục đích. Người ta vẫn thường nói dù cho kẻ đó có tàn ác đến đâu thì vẫn luôn có một người sẽ chừng trị được hắn ta. Người đó không ai khác chính là anh trai của ông. Ông Phong thì quá rõ ràng lòng dạ của em mình, vì thế ông luôn phòng hờ đứa em này. Mặc dù ông Phong có dư khả năng một tay loại bỏ em mình ra khỏi hội đồng quản trị, nhưng ông không đành lòng diệt cỏ tận góc vì dù sao ông Chánh cũng là em ruột của ông, nên chính vì thế mà ông Chánh vẫn còn có thể giữ một chức vụ quan trọng trong công ty.

-Cảm ơn quý vị đã bỏ ít thời gian để đến dự buổi ra mắt bộ phim Tiểu Thư Ngọt Ngào. Bây giờ xin mời diễn viên chính của bộ phim này lên nói với chúng ta vài lời.

-(Bảo Trang bước lên khán đài trong tiếng vỗ tai của mỗi người) Tôi xin thay mặt những thành viên trong đoàn phim gởi lời cảm ơn chân thành nhất đến tất cả các quý khách đã bỏ thời gian đến đây cùng chia sẽ thành tụ này. Tôi với tư cách là một diễn viên của bộ phim, tôi thành thật hy vọng khán giả sẽ chào đoán nó một cách nồng nhiệt nhất. Một lần nữa cảm ơn tất cả quý vị rất nhiều. Bây giờ chúng tôi xin mời quý vị cùng hướng mặt về khán đài để xem một đoạn giới thiệu của bộ phim.

Sau câu nói đó là tràn vỗ tay thật nồng nhiệt. Mấy anh chàng công tử hay danh nhân trẻ thì dường như muốn chết mê chết mệt với sắc đẹp của nàng Bảo Trang...

-Em à, em nói hay lắm.

-Chút nữa chúng ta đi đâu hả anh?

-Bí mật.

Ông Chánh nhìn qua hai người và mỉm cười. Một nụ cười đầy hiểm ý...

-Phim này chắc có lẽ gây sóng gió lớn trên thị trường em nhỉ.

-Dĩ nhiên rồi, phim của Hoàng Bảo Trang mà.

Mọi người có vẻ rất hài lòng về bộ phim này, chắc hẳn bọn họ ai cũng muốn được mua bản quyền của bộ phim. Đoạn phim kết thúc...người đạo diễn vừa định bước lên khán đài thì đột nhiên màn hình lại bật chiếu một đoạn phim khác. Mỗi người ai cũng có vẻ hơi thắc mắc, nhưng vẫn ngồi yên để coi tình hình. Tất cả bắt đầu sững sờ với đoạn phim cấp 3 thật nóng bỏng này. Và hai nhân vật chính đó cũng được quay lại một cách rõ ràng. Chưa kịp nhận định vấn đề thì lập tức hàng chục phóng viên chạy đến và bao quanh Bảo Trang. Những ánh đèn chớp nháy của máy ảnh cũng hoạt động liên tục và mục đích chính là Bảo Trang.

-Cô cảm thấy thế nào sau khi xem đoạn phim này?

-Cô nghĩ mình đã bị cấm sừng là vì sao?

-Cô sẽ xử lý vấn đề này thế nào?

-Xin cho hỏi còn về đám cưới của hai người vẫn được tiếp tục chứ?

Bọn họ thi nhau hỏi một cách tới tấp. Bảo Trang thì vẫn chết lặng. Người quản lý hốt hoảng kêu bảo vệ cản mấy tên phóng viên...

-Xin cô hãy trả lời những câu hỏi của chúng tôi.

-Cô sẽ giải quyết thế nào về vấn đề này?

(Nguời quản lý trả lời thay) Xin lỗi quý vị, Bảo Trang có lẽ hơi mệt, nên xin phép về trước. Chúng tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào.

Nói xong người quản lý đỡ Bảo Trang ra xe và mấy tên bảo vệ thì cản ngăn bọn phóng viên. Nhưng phóng viên mà, họ được mệnh danh là cho săn thì làm sao có thể bỏ qua một tin tức nóng bỏng này. Bọn họ lấy xe đuổi theo.

-(Bảo Ngân tỏ ra rất lo lắng cho Bảo Trang) Ba ơi! chị Bảo Trang sẽ không sao chứ. Bọn phóng viên sẽ làm ầm ỉ chuyện này lên cho coi.

-Con đừng lo, chị con biết làm gì mà.

-Nhưng...

-Đến phiên con lo cũng không được gì. Thôi chúng ta cũng về đi.