Bảo Bối đừng khóc!! - Mạn Mạn Hà Kỳ Đa - - Chương 18

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp





Tê càng quát làm việc cần cù không chỉ lấy lòng khán giả, càng làm cho Công ty bảo ngọc tài trợ cho (đại phú ông) thõa mãn không thôi, lần này chương trình kết thúc sớm so với dự định một chút, rất nhiều kho báu nhỏ chưa bị đào ra, những thứ đồ này đều là phụ kiện trong quý mới của công ty tài trợ, dùng để làm quảng cáo, có Hạ Tê một vòng càng quét này, sản phẩm mới có thể xuất hiện trước ống kính.

Chương trình mùa thứ hai tỉ suất người xem tăng gấp hai, tổ chương trình càng thêm nhiệt tình, lúc sau bố trí lại nơi quay hình, cảnh trí thiết kế so với kì đầu tiên càng tốt hơn, phi thường bắt mắt Hạ Tê dần dần cũng trở nên quen thuộc với các vị đại thần khác, Hạ Tê tính cách ít nói không nhiều lời, những người khác trong giới cũng cố gắng nhiều năm, cùng với dạng người như Bách Mộc Xuyên không giống nhau, tuy rằng bị tiểu hắc mã (ngựa đen nhỏ) Hạ Tê này đoạt danh tiếng, nhưng mọi người lại không để ý, trái lại liên tiếp dùng điểm này để chọc ghẹo Hạ Tê trong suốt chương trình, ở chung rất là hòa hợp.

Cùng với chương trình phát sóng, lần thứ hai, weibo Hạ Tê nghênh đón lượng fan tăng vọt, đối với #Tê càn quét, lúc sau Diêu Miêu Miêu không cần vì Hạ Tê soát lại, mà tự có fan vì cậu mở chủ đề bàn tán

Đầu hạ, phim truyền hình đầu tiên của Hạ Tê (Nghịch Phong Nhi Hành) đóng máy, trước khi kết thúc, mỗi người trong đoàn phim của Hạ Tê đều chuẩn bị một ít quà nho nhỏ, cuối ngày lần lượt đưa cho nhau, lần lượt nói cám ơn, lúc rời đoàn phim không ít người khóc.

Ngày đó cũng là Lục Hiên tự mình đến đón cậu.

"Tôi còn tưởng em sẽ khóc chứ." Sau khi lên xe Lục Hiên đùa Hạ Tê, "Sao vậy, lớn rồi?"

Hạ Tê lắc đầu cười nói: "Lần này không giống lần trước, ân... lần trước là chết có ý nghĩa, nhưng lại có chút thất vọng mất mác, lần này tuy rằng cũng là hi sinh vì nước, nhưng lại là cảm giác hùng hồn hi sinh, nhân vật là cười khi chết, rất thỏa mãn, rất vui sướng, ai em sẽ không nói nữa..."

Trong đêm họp của đội hôm trước, nhân vật Hạ Tê đóng cự tuyệt quyết định của nam chính muốn đưa cậu trở về hậu phương, dứt khoát dấn thân vào tiền tuyến, sau khi chiến đấu ác liệt mấy tháng, tiêu hao hết sức lực nên bị bắn một phát đã chết ở ngay trận này, ngày chiến tranh khốc liệt đó cũng trôi qua, kết thúc cậu từ một tên lưu manh thành sĩ quan cao cấp, một đời ngắn ngủi

Hạ Tê suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Quan trọng nhất là em thật sự mong nhanh chóng kết thúc tác phẩm, gần đây có chút bận bịu, có chút mệt mỏi."

Không tính một ít thông cáo, Hạ Tê cơ hồ mỗi tuần đều phải dành chút thời gian đến tham gia chương trình thực tế, cái tổ chương trình này đại khái chọn địa điểm đa số là ở nước ngoài, mỗi lần thời gian đi đi về về ra đảo cũng rất buồn nôn, đoàn phim bên này cũng không thể bỏ, Hạ Tê đã rất lâu không thể nghỉ ngơi cho khỏe.

Bất quá cũng may có chương trình thực tế duy trì tiếng tăm, Hạ Tê có thể lười biếng một quãng thời gian, tạm thời không tiếp tục quay phim, ý của Diêu Miêu Miêu là cứ chờ phim điện ảnh tốt đi, Hạ Tê tự mình kiếm cơ hội tốt hơn, Diêu Miêu Miêu chỉ lo cậu nhận cái phim truyền hình nào mà kì quái liền đem phong cách của cậu xuống dốc.

Hạ Tê không nhận ra rằng mình đang làm nũng, Lục Hiên cười khẽ, xoa xoa đầu cậu: "Còn trẻ như vậy liền không muốn chịu khổ?"

Hạ Tê hưởng thụ Lục Hiên xoa xoa, trong lòng nhỏ giọng nói, nguyện ý chịu khổ, nhưng mà càng muốn ở bên ngài.

Công tác nhiều liền có nghĩa là thời gian ở cùng Lục Hiên càng ít, hiện tại Hạ Tê hiện đôi khi cũng hoài niệm lúc mình chưa có tiếng tăm, hồi đó cậu có thể cả ngày cả ngày bồi Lục Hiên, lúc Lục Hiên không làm việc thì hai người cứ ở trong nhà Lục Hiên, cả một ngày cũng không thấy chán

Nói đến, hai người chính thức ở chung với nhau cũng đã mấy tháng.

Bây giờ hai người tuy rằng thời gian gặp nhau so với trước đây nhiều hơn, nhưng với cậu vẫn như cũ, càng ngày càng có cảm giác hòa hợp, có lúc không cần phải nói, chỉ cần một ánh mắt của Lục Hiên, Hạ Tê liền biết hắn muốn gì, Lục Hiên có lần muốn mang Hạ Tê đến công ty, may mắn rằng không khiến nhiều người nhận ra, Lục Hiên làm việc, Hạ Tê ở trong phòng vừa ăn đồ ăn vặt Nghiêm Trác Dịch mua giúp cậu một bên chờ Lục Hiên, sau khi tan việc Lục Hiên dẫn cậu đi ra ngoài ăn bữa tiệc lớn chúc mừng lẫn nhau. Lục Hiên bây giờ làm việc và nghỉ ngơi cũng rất ổn định, mỗi ngày đều sẽ kiên trì về nhà ngủ, cho dù buổi tối phải xả giao rất khuya.

Hạ Tê có buổi sáng sớm dậy sớm, nhìn gương mặt Lục Hiên vẫn ngủ say, không biết thế nào, đôi mắt đột nhiên lại ướt đẫm.

Cậu lúc đó trong lòng quỷ thần xui khiến thế nào mà lại nói ra bốn chữ, mãi ở bên nhau

Nếu như quả thật có thể sống cùng với nhau vậy thì tốt a.

"Đúng rồi, hôm nay Phí Hạo có gọi điện thoại cho tôi..." âm thanh của Lục Hiên đánh gãy tâm tư của Hạ Tê, "Nói rằng danh sách đề cử năm nay có tên em."

Hạ Tê không phản ứng lại: "Cái gì đưa danh sách đề cử?"

Lục Hiên nhàn nhạt nói: "Giải Kim Kê Bách Hoa."

Trong buồng xe phía sau truyền đến một trận âm thanh ho khan, Nghiêm Trác Dịch sớm thành thói quen không nghe, không nhìn, không nói, mà lần này động tĩnh lại quá lớn, hắn không thể không hỏi thăm một chút, Lục Hiên đối với hắn vung vung tay, nhìn Hạ Tê quả thực không biết nói cái gì: "Hình tượng..."

Hạ Tê ho khan mặt đỏ bừng, cậu khó có thể tin được mà nói: "Bách... Bách hoa... Giải Bách Hoa? !"

"Chỉ là đưa danh sách đề cử." Lục Hiên nói, "Bất quá không phải chuyện gì lớn."

Hạ Tê khó khăn nuốt nước bọt: "Danh sách đề gì của giải thưởng?"

Lục Hiên như trước rất bình tĩnh: "Giải diễn viên mới, Hạ Tê... danh sách đề cử (Loạn thế) của Phí Hạo có sáu, bảy cái, trong đó có hai cái là ván đã đóng thuyền, em không cần phải kích động như vậy"

Hạ Tê đương nhiên cũng không muốn trước mặt Lục Hiên biểu hiện ra bộ dạng chưa từng trải đời như vậy, nhưng đó là giải Diễn viên mới của Bách Hoa a! Coi như chỉ là đưa danh sách đề cử, coi như chỉ là người tốt nhất mới được đưa vào danh sách đề cử, nhưng này có nghĩa là cậu có thể tham dự buổi lễ a, đây coi như là lý tưởng cao nhất của cậu hồi vẫn còn đi học tại trường điện ảnh rồi!

Hạ Tê nội tâm lệ rơi tràn đầy, lần đầu tiên mà cậu muốn lắc lắc vai của Diêu Miêu Miêu tỷ thát lên là sao không tin có thể không nhạy bén như vậy, không muốn mỗi lần đều để cho Lục tiên sinh là người thông báo trước tiên cho mình a, mắc cở chết người.

Hạ Tê cũng muốn do dù núi Thái Sơn sụp đổ cũng sẽ không biến sắc, nhưng mà bất đắc dĩ quá kích động, cậu hướng Lục Hiên tìm kiếm thông tin, lần nữa xác định lại, nói: "Có thật không? Thật sự sẽ cho em thư mời sao? Ạch... Sẽ không phải là ngài..."

"Không phải tôi." Lục Hiên biết Hạ Tê đang nghĩ gì, phủ nhận nói, "Tôi còn chưa đến mức làm chuyện như vậy."

Hạ Tê phát hiện tự mình đa tình, có chút ngượng ngùng, cậu nghĩ một hồi lại nói: "Vậy tại sao ngài lại nói 'Không phải chuyện gì lớn' đâu?"

Lục Hiên nói: "Phí Hạo quen biết vài người, bọn họ tiết lộ... Hơn nữa Phí Hạo nhìn xuống những người đề cử khác, cho là không có khả năng."

Hạ Tê hoàn toàn đắm chìm trong cái tin tức bom tấn này, thật lâu cũng không thể thoát ra được, mãi đến ngày trao giải Hạ Tê mới biết Lục Hiên vì sao có thể bình tĩnh như vậy... Những người mới tốt nhất được đề tên có 5 người nhưng chính thức cạnh tranh chỉ có hai người trong đó có cậu, tên còn lại trong phim biểu hiện so với Hạ Tê kém hơn nhiều, không có bất kỳ khả năng, rõ ràng cho đến khi diễn ra, Diêu Miêu Miêu vẫn là khẩn trương muốn chết, chỉ lo Hạ Tê lần này không nhận được giải thưởng, bây giờ cũng yên tâm, quả thực... không có bất ngờ.

Đêm nay, (Loạn thế) của Phí đạo càn quét bảng xếp hạng, một lần hành động bao gồm Phim về chiến tranh hay nhất, Giải biên tập xuất sắc, đoàn kịch (Loạn thế) nhận giải liền tay, Hạ Tê quả thực rất tham dự khi tham gia cùng đoàn phim, luôn luôn ra sức vỗ tay.

Đáng tiếc duy nhất chính là Lục Hiên có việc không thể đến, Hạ Tê cũng không phải ủ rũ nhiều, Lục Hiên vốn là rất bận, không thể lúc nào cũng bên cậu, Diêu Miêu Miêu lúc đầu kêu Hạ Tê gọi điện hỏi Lục Hiên có thể tới một chút không, Hạ Tê đáp ứng nhưng sau đó lại không gọi, cậu không ngại ngùng cùng Diêu Miêu Miêu nói: Chờ ngày được đưa vào danh sách đề cử nam chính xuất sắc, em sẽ thỉnh Lục tiên sinh tới.

Nếu thật có ngày kia, tại thời điểm trao giải, tại thời điểm trở thành ảnh đế, người đầu tiên mà cậu cảm ơn chính là Lục Hiên. Truyền thông muốn viết thế nào thì tùy.

Đây là giấc mộng cảu Hạ Tê cho đến bây giờ.

Cuối cùng cũng đã tới giải Diễn viên mới, mấy vị đại biểu lên sân khấu, sau đó ở màn hình lớn chiếu đoạn ngắn trong (Loạn thế), Hạ Tê nằm trong đồng lúa, cả người đều là đất cùng rơm rạ, bên cạnh cậu là ngọn lửa cùng cùng với làn khói dày đặc, phía sau còn là cây cầu lớn đang sụp đổ, cậu xuyên qua bầu trời đầy khói súng nhìn lên không trung nở nụ cười đắc ý.

Phí Đạo an vị bên người Hạ Tê, đã trải qua tình huống này nhiều lần rồi, rất lạnh nhạt, vào lúc này còn có tâm tình ôn lại đoạn phim, quay đầu sang đối Hạ Tê nói: "Ánh mắt lúc này thật không sai... công thành danh toại, đến tột cùng khó phai màu."

Đương nhiên không có cách nào tiêu tan, đó là người Vưu yêu cả đời, hắn vì nàng không nói một lời, hắn vì nàng kinh thiên động địa.

Phí Đạo khóe miệng nở nụ cười mang theo vẻ hài lòng, trầm giọng nói: "Tôi còn nhớ ngày đầu tiên lúc cùng cậu giảng diễn, cậu nói cậu hiểu được khía cạnh tình cảm của Vưu, đó chính là..."

Hạ Tê mỉm cười: "Ta yêu nàng, yên lặng không người biết, ta yêu nàng, oanh oanh liệt liệt trong lòng ta."

Công bố giải thưởng này chính là một lão đạo diễn rất có danh tiếng trong giới điện ảnh, lão đạo diễn cúi đầu nhìn kỹ danh sách giải thưởng đã nhận được, hiền hoà nở nụ cười: "Hạ Tê, tác phẩm tiêu biểu, (Loạn thế)."

Vô số ánh đèn cùng ống kính hướng về phía Hạ Tê, Hạ Tê đứng dậy, khắp nơi đều là hào quang.

Chương trước Chương tiếp