- Be Ho Dang Yeu Cua Ta Chap 1 Ho Con Mat Tri Nho

Tùy Chỉnh


-Tại Trụ Sở Thám Tử vào lúc 07:50 phút-

- "Dazai, đây là nhiệm vụ tiếp theo của cậu" Kunikida thở dài mệt mỏi.

- " Ể? lại nữa sao? anh định không cho tôi nghỉ ngơi sao..." Dazai nằm dài trên bàn cầm sấp giấy ngán ngẩm.

- "Đừng có làm biếng nữa, nhiệm vụ này rất quan trọng, cậu sẽ thực hiện nó với Atsushi" Kunikida bực bội.

- " Ủa!? tôi sẽ làm nó với Atsushi-kun sao? thiệt sao?" đột nhiên Dazai hứng khởi và đứng bật dậy.

Cuộc bàn luận giữa hai người đang sôi nỗi thì một giọng nói cất lên cộng với tiếng mở cửa.

_Cạch_ - "Chào buổi sáng mọi người" 

Một giọng nói trầm ấm, mái tóc bạc phấp phới, đôi ngươi hai màu vàng tím linh động và khuôn mặt rạng rỡ cười tươi khiến bao người phải đau tim.

- " A! cậu đây rồi, hôm nay cậu có nhiệm vụ với Dazai. Đây là nhiệm vụ quan trọng, đừng làm gì hỏng việc đó" Lời nói tuy khắc khe nhưng ánh mắt anh lại thể hiện sự quan tâm sâu sắc đến người con trai đáng yêu đang đứng ngơ ngác đằng kia.

- "vâng. Vậy là em sẽ đi cùng Dazai-san-" vừa nói dứt câu, một bàn tay to lớn đã lôi cậu đi.

- "D-Dazai-san! anh làm mà vội thế?" Atsushi bất ngờ.

- " nhiệm vụ này không thể đùa giỡn được, chúng ta phải nhanh thực hiện nó. Nếu không Trụ Sở sẽ gặp nguy" Dazai nghiêm túc, ánh mắt anh lúc này cực kì lo lắng.

- " Dazai-san..." Atsushi cũng lo sợ sau khi thấy biểu hiện của Dazai. " Cuối cùng thì đây là nhiệm vụ gì? tại sao trông Dazai-san lo lắng như vậy?" Cậu nghĩ ngợi một hồi cũng đã bị anh lôi đến một nơi. Đó là một căn nhà cũ, nó nằm gần Trụ Sở và không có một bóng người quanh đó.

- "Dazai-san. Chỗ này là?" Atsushi càng lúc càng lo sợ. Cậu sợ ở một nơi vắng vẻ sẽ có nguy cơ bị tấn công bất ngờ rất cao ngoài ra cậu còn cảm nhận được... Sát Khí!

- " Đây là nơi chúng ta sẽ gặp khách hàng, là người đã đưa ra yêu cầu tìm hiểu vụ mất tích gần đây" Dazai bình tĩnh đáp lại.

XOẸT!!!!

Một cái gì đó vừa bay ngang tầm mắt Atsushi và một thứ gì đó đã đập mạnh vào đầu khiến cậu ngất xỉu.

- " Atsushi-kun!!!" Dazai bất ngờ chạy đến đỡ cậu dậy. Anh ôm cậu vào lòng và bắt đầu cảnh giác xung quanh.

- " HAHAHAHAHA!!!! TRỤ SỞ THÁM TỬ CUỐI CÙNG CŨNG CHỈ CÓ THẾ THÔI SAO ? " Một giọng nói lạ vang lên, tiếng cười to đến nỗi khiến Dazai nhăn mặt.

- "Ngươi là ai? tại sao lại tấn công Atsushi-kun?" Dazai nói giọng trầm ổn nhưng trong tâm đang rất tức giận, là ai dám đụng đến Atsushi của anh?

- " HAHAHA! ĐÓ LÀ MÓN QUÀ ĐẶT BIỆT TA TẶNG NGƯƠI VỚI TRỤ SỞ THÁM TỬ. HÃY TẬN HƯỞNG NÓ ĐI NHÉ ~~~ " giọng nói lại vang lên lần nữa, giọng cười giễu cợt khiến con người ta khó chịu đó. Đã chính thức làm Dazai nỗi giận.

- "Ngươi là người của Mafia Cảng?" Dazai cố giữ bình tĩnh ôm chặt Atsushi trong lòng không để cậu rơi xuống.

- " TỰ NGƯƠI TÌM HIỂU ĐI, NGƯƠI THÔNG MINH LẮM CƠ MÀ ~ NẾU NGƯƠI KHÔNG THỂ TÌM RA TA THÌ ĐỪNG MONG NHÓC ĐÓ TRỞ LẠI BÌNH THƯỜNG. TẠM BIỆT ~" Giọng nói vang một lúc thì biến mất hoàn toàn vào hư không. Lúc này chỉ còn lại hai người ở lại.

Dazai ánh mắt sắt lạnh, sát khí nỗi lên như đang rất muốn tiêu diệt cả một tổ chức nào đó.

- "Là ai đã làm việc này? Atsushi có bị làm sao không? Trước tiên cần đưa cậu ấy về Trụ Sở cái đã" Dazai bực bội nhưng vẫn rất lo lắng cho con người đang bất tỉnh trong lòng mình. Anh bế cậu trên tay đưa về Trụ Sở.

-Tại Trụ Sở-

- "ủa? các cậu đã xong nhiệm vụ rồi à? nhanh như vậy sao?" Kunikida bất ngờ, họ mới đi tầm 30 phút đã hoàn thành nhiệm vụ rồi?

-" Kunikida-kun. Cậu có thể đưa em ấy đến chỗ Yosano-san được không?" Dazai khuôn mặt vô hồn nói, anh đưa Atsushi cho Kunikida bế rồi quay về chỗ mình ngồi.

- " Đã có chuyện gì sảy ra sao? Tại sao Atsushi lại ngất xỉu? mà nhìn kĩ lại thì thấy cậu ta chẳng bị thương gì cả?" Kunikida đang chìm trong suy nghĩ của bản thân thì người con trai được anh bế cuối cùng cũng lên tiếng.

- " Ưm...ơ..." Mắt cậu từ từ mở ra, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào Kunikida sau đó lại nhìn xung quanh cậu nhìn Dazai rồi tới Naomi, Ranpo cuối cùng là Kenji. Sau khi nhìn tổng quát hết những người trong căn phòng cậu đã nói một câu.

- "Tôi... Đang ở đâu đây?"

- "..................HỬ?!" mọi người đồng thanh.

-" chẳng lẽ là...." đồng thanh lần hai.

- "Atsushi-kun! em biết anh là ai không?" Dazai chạy đến hỏi. 

-"X-Xin lỗi nhưng tôi không quen anh...Anh là ai?" Atsushi run rẫy, cậu sợ khi có người đột nhiên xông đến gần cậu như vậy.

-" Atsushi! biết tôi không?" Kunikida đang bế cậu nãy giờ cũng lên tiếng hỏi.

-" ể?! em... không biết anh...? mà tại sao anh lại bế em vậy?" Atsushi lắc đầu, cậu liền nhảy khỏi người Kunikida và lùi vào góc tường.

-" Atsushi-kun!!! còn tôi thì sao?" Naomi lo lắng nhìn Atsushi.

-" tôi không biết cô... tôi không biết ai trong đây hết. Tại sao ai cũng gọi tôi là Atsushi? đó là tên của tôi sao?" Hổ ngốc nghếch hỏi khiến mọi người trong phòng đứng hình.

-"Atsushi-kun, cậu có nhớ điều gì về bản thân không?" Dazai im lặng nãy giờ cũng lên tiếng.

-".... tôi không nhớ bất cứ điều gì cả... mọi thứ đều mơ hồ. Nhưng thật kì lạ tôi lại cảm thấy nơi đây rất quen thuộc?" Atsushi nhìn thẳng Dazai nở một nụ cười nhẹ.

- "Nếu cậu không nhớ thì tôi sẽ nói cho cậu biết. Cậu là Nakajima Atsushi, là thành viên của Trụ Sở Thám Tử và là người yêu của tôi" Dazai nghiêm túc face. Anh chỉ vào cậu và hét lớn.

-" HẢ?! ĐỪNG CÓ ĐÙA!! ATSUSHI LÀ NGƯỜI YÊU CỦA CẬU KHI NÀO CHỨ?!? " Kunikida quát lên.

-  "Đúng đó! Atsushi-kun là của mọi người." Naomi đồng tình.

- " Atsushi-kun. Cậu là người yêu của tôi mới đúng nè ~" Kenji cười tươi ngây thơ vô số tội.

-"nom~ nom~ nom~ mọi người sai hết! Atsushi là nô lệ của tôi!!!" Ranpo đang nhai Snack cũng lên tiếng.

-"Ano ~ ano!!!! e-em thực sự thì em là người yêu của ai????" Atsushi rối não. 

- "CỦA TÔI" toàn bộ mọi người trong phòng đều hét lên.

Não bộ hoạt động quá tải, đầu Atsushi bóc khói rồi cậu bất tỉnh nhân sự. Vâng, nhờ công của mọi người trong phòng mà bé Hổ lại được một vé nằm giường bệnh.

-5 giờ chiều-

-"Tỉnh rồi sao? em thấy trong người thế nào?" Dazai đang cầm quyển sách trên tay. Ánh mắt liếc nhìn phía giường bệnh, ánh nhìn anh dịu dàng nhìn cậu và nụ cười nhẹ nở trên môi anh.

- " Vâng... anh là?" Atsushi nhìn Dazai không chớp mắt, khung cảnh mặt trời lặng những tia sáng vàng cam chiếu qua khung cửa sổ hòa quyện với màu nâu từ mái tóc và màu mắt của anh thêm cái dáng ngồi thẳng lưng tay cầm quyển sách nhìn thật đẹp cứ như một bức tranh sống động. Và trên hết là anh đang nhìn cậu cười.

-" Không.. Em xin lỗi, đã làm phiền anh đọc sách rồi" cậu quay mặt đi, cố che đi những vệt hồng ửng trên khuôn mặt. Cố nén sự xấu hổ đó xuống nhưng mọi thứ cậu làm đều đã bị anh nhìn thấy hết.

- " Atsushi-kun. Em có thích anh không?" Dazai cười nham hiểm.

-" Ý anh về việc chúng ta là người yêu ? đó là một lời nói đùa có đúng không?" Atsushi nói với anh trong lòng có chút nhói nhói.

-" Anh không nghĩ đó là một lời nói đùa, anh thích em Atsushi" Nụ cười anh dịu dàng nhưng trong lòng thì đầy dã tâm. "Bé Hổ thực sự rất dễ thương, có nên đè ra hấp luôn không?" đó là những gì mà Dazai đang suy nghĩ.

-" A-Ơ.... Etou... Em... Em...." khuôn mặt Atsushi lúc này đỏ còn hơn trái cà, cậu thực sự không tin vào những gì mình đã nghe và càng không biết phải trả lời anh thế nào.

Không khí đang hường phấn thì...

RẦM!!! một cú đá làm bay cánh cửa phòng, hai bóng người đang bước vào chậm rãi.

- "Jinko!!! TẠI SAO NGƯƠI VÀ DAZAI-SAN KHÔNG ĐẾN CHỖ HẸN ?" ánh mắt sắt lạnh từ cậu con trai mặt một bộ đồ đen từ đầu tới chân, mái tóc đen láy ở cuối pat tóc lại nhạt màu trắng nước da tái nhợt như một người bệnh. Vâng không ai khác đó chính là Akutagawa Ryunosuke. Đối thủ truyền kiếp của Atsushi nhà ta!

- "Akutagawa! tôi đã dặn cậu phải đi vào đàng hoàn mà, cậu lại định bắt Tổ Chức bồi thường những thiệt hại mà cậu gây ra? đây là lần thứ mấy rồi hả?!" Người con trai không mấy cao lên tiếng, mái tóc cam óng ả phấp phới, đôi mắt xanh thẫm bước đi nhẹ nhàng nhưng lòng thì đang vô cùng tức giận. Đó chính là Nakahara Chuuya.

Cả hai người của Mafia Cảng đều đến phá hỏng bầu không khí và hiện tại Atsushi đang trong tình thế cực kì hoản loạn. 

-" bọn họ... Là ai??????" 





-p/s: Vâng! đây là chap đầu của mị, dám cá là có nhiều sai sót lắm luôn nhưng mong mọi người từ bi độ lượng đừng bắt lỗi nhiều quá mị đau tim lắm, vì đó giờ toàn vẽ truyện không à. Đây là lần đầu tiên viết fic luôn á. Mà dù sao cũng cảm ơn mọi người đã đọc truyện của mị, nếu mọi người thích cứ cmt bên dưới cho mị biết ý kiến nha. Chúc Tối Ấm!~