[BH][Edit Full] Ách. . Tỷ, ngươi đang làm gì? - Mỗ Z (H+) [Hoàn] - Chương 3.1 Con đường Vạn năm thụ

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

“Chết tiệt” đứng dưới vòi hoa sen để nước chảy xuống cơ thể, Hạ Lãng không khỏi mở miệng thầm mắng. Nàng không có cách nào tưởng tượng đươc cái bộ dạng tỷ tỷ nhìn tỷ muội Thụy Lạp, “Cái người ngốc nghếch nhất định sẽ dùng tay”. Cho dù không, thì hai tỷ muội kia cũng nhất định nghĩ ra biện pháp câu dẫn nàng.

Có lúc, nàng thật sự là hận thấu xương cái tỷ tỷ cố chấp kia. Biết rõ nàng mất hứng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ vụng trộm làm. Lần này, chỉ sợ là không thể ngăn được.

Xoay người, bình tĩnh nhìn vào cái khuôn mặt trên tấm gương, cho dù bị hơi nước làm mờ nhưng vẫn có thể nhìn được thân hình ẩn hiện một cỗ thành thục kia. Trong gương mơ hồ thấy được cánh tay đang từ từ đặt lên trên ngực, rồi từ từ chạm hẳn vào bầu ngực kia.

“A. . .” Nở một nụ cười tự giễu, nàng đang loạn tưởng cái gì đây. Tỷ tỷ phát triển so với nàng tốt hơn, như thế nào lại đem bản thân mình tưởng tượng thành tỷ tỷ đây. “Thật là, nhịn đến không chịu được nữa.” Mở bàn tay ra, nhìn bọt nước trên tay rồi nhanh chóng siết chặt tay lại, rồi mở ra, rồi siết lại. Đây là thói từ lúc còn nhỏ của Hạ Lãng khi đang tự hỏi bản thân. Qua mấy lần, thuận theo sức mà ngón tay bắt đầu đỏ lên. Và rồi lần siết chặt tay cuối cùng chính là lúc Hạ Lãng ra quyết định.

===========

“Chị, em có thể vào không?” Cầm lấy tay cửa gõ nhẹ ba cái.

“A?” Hạ Tinh đang ngồi trước máy tính bất ngờ đến không kịp phản ứng, đợi ý thức trở về sau mới bối rối đáp: “Vào. . . vào đi.” Cái loại hành động này làm nàng cảm thấy rất bất an.

Sau khi nghe được câu trả lời Hạ Lãng mới đẩy cửa vào, lúc nãy trong lúc chờ đợi nàng thật sự muốn bỏ chạy. Hoặc nếu chờ thêm vài giây nữa là nàng thật sự sẽ bỏ chạy. “Chị.” Thấy tỷ tỷ đưa lưng về phái mình, Hạ Lãng kêu một tiếng.

“Ân.” Từ lúc Hạ Lãng bước vào cửa, Hạ Tinh cố gắng giả bộ như không có chuyện gì – – tiếp tục vùi đầu vào sáng tác. Nàng rất sợ khi quay đầu lại liền thấy một khuôn mặt lạnh như băng, giống như cái lúc ở trong phòng khách bỏ mặt lại nàng vậy. “Cái kia, làm sao vậy?” Không ngừng viết viết, giả bộ như không quan tâm hỏi một câu.

“Lãng?” Giống như vừa nãy, không có trả lời ‘Chẳng lẽ là đi rồi?’ đặt bút xuống, Hạ Lãng quay đầu nhìn lại. Lần này, Hạ Tinh ngược lại hít lạnh một hơi “Lãng! Em. . .” Trời ạ ~ đây là . . .

Nhiều năm sau, Hạ Tinh nói bên tai Hạ Lãng, nói là nàng sống bao nhiêu năm nay đó là lần đầu tiên bị dọa đến vậy, tuy chuyện này về sau nàng cảm thấy không có gì lớn. Vừa nghe xong câu nói của Tinh, mỹ nhân bên người kia liền liếc mắt khinh bỉ cùng với một lực đạo không một chút lưu tình. Đổi lấy âm thanh kêu gào của đối phương.

Lúc này Hạ Tinh là hoàn toàn chết máy rồi, trải qua thời gian restart ngắn ngủi, nhưng vẫn không cứu vãn được vận hành chậm chạp. Nàng là thấy cái gì? Chính là nàng thấy một tiểu mỹ nhân quấn khăn tắm đứng trước mặt mình, mái tóc dài chưa khô xõa tung ra, còn thêm một vái lọn tóc phủ lên đôi bờ vai trắng nõn, làm cho người ta thật muốn vén lên để nhìn thật rõ, đôi chân thon dài chọc người phong tình. Hơn nữa trên mặt mỹ nhân vì do mất tự nhiên nên ửng đỏ, nghiễm nhiên liền trở thành một bức quốc sắc mỹ nhân đồ. Hạ Tinh cuối cùng cũng biết vì sao đa số nam nhân lại chuộng khăn tắm màu trắng rồi, bởi vì sẽ không khỏi làm cho người không ngừng tưởng tượng phong cảnh sau lớp khăn tắm, mà màu trắng chính là lấy cảm hứng từ vua chúa ngày xưa. Trời ạ ! Thật là muốn kéo cái khăn ra mà ~ ~

Ngồi yên trên ghế, Hạ Tinh chợt nhớ tới lúc sinh nhật 18 tuổi năm đó các nàng quyết định làm 3 sự kiện để kỷ niệm ngày trưởng thành. Hiến máu, uống rượu và xem film 3x. Vì để trách cho giám thị lúc kiểm tra phòng phát hiện, hai người liền thừa lúc đêm hôm lẻn ra ngoài ký túc xá. Tại thời đó film 3x vẫn tương đối kín đáo, khúc dạo đầu thì không có tình tiết gì sinh động, rồi cả phần âm thanh cũng khoa trương đến không thật. Nhưng đối với hai tỷ muội chưa bao giờ tiếp xúc qua những cảnh như thế này thì thật sự là đả kích không nhỏ. Trong cái âm thanh nóng bỏng kia, không biết do ai khởi đầu trước, đợi đến lúc kịp phản ứng thì hai cái mặt đỏ tới mang tai kia đã kề sát gần một chỗ, tay cũng không yên thăm dò vào trong quần áo của đối phương. Chuyện một đêm đó, các nàng rất ăn ý đều không nhắc lại vào quy trách nhiệm cho bốn chữ thành ngữ ” Rượu say mất lý trí” kia, hiện tại ngẫm lại, nếu như lúc đó không có tiếng của phim kết thúc đánh thức các nàng. thì ngày đó không biết sự việc sẽ như thế nào.

“Chị.” Khẽ gọi người đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào mình, tuy không phải cố ý, nhưng dĩ nhiên là sẽ ảnh hưởng tới cái người ngượng đang đứng kia.

“Ân? Ah • • chị chị. . . chị cái gì cũng không thấy.” Không để ý đến vẻ mặt hắc tuyến của Hạ Lãng, Ha Tinh nhanh chóng đem 2 tay lên che mắt. Chỉ là. . . khe hở ngón tay, không khỏi quá lớn.

Vừa bực mình vừa buồn cười hành động ngốc nghếch của Hạ Tinh, nếu như như vậy mà không thấy, thì chắc là mù rồi. Huống chi, bản thân nàng là muốn cho người kia nhìn. Nghĩ vậy, khuôn mặt đỏ ửng vì ngại ngùng thoáng tý biến mất. “Chị, để em giúp chị.” Định thần, nói một câu người ngoài không hiểu, nhưng mà nàng tin tưởng, người kia chắc chắn sẽ hiểu.

Một câu nói nhỏ, nhưng không đến nỗi nghe nhầm. Chậm rãi buông hai tay đang che ở mắt, trương một bộ mặt kinh ngạc trước mặt Hạ Tinh, nhìn đối phương gật đầu khẳng định mình không nghe nhầm song vẫn không tự tin hỏi lại một câu: “Thật sự. . . có thể ?”

“Ân, nếu là chị, em không ngại.” Quay đầu, không dám nhìn vào mắt tỷ tỷ, Hạ Lãng vụng về trả lời. Tận lực cố gắng làm cho mình một vẻ tự nhiên, nhưng lại không biết khuôn mặt đỏ ửng đã sớm bán đứng nàng.

“Cảm ơn em, Lãng.” Một loại cảm xúc vui sướng không nói nên lời tràn ngập trong tim Hạ Tinh, không biết gì sao nàng cảm thấy thật cao hứng, có thể bởi vì muội muội yêu thương của mình, Hạ Tinh không tìm được lý do để thuyết phục mình.

“Chị, chị đang làm gì vậy?” Quẫn bách đứng yên một chỗ, mắc cỡ đến nỗi Hạ Lãng muốn làm đà điểu và bắt đầu hoài nghi tỷ tỷ thật sự có hiểu được ý nàng không. Đã đi vòng quanh mình 4 lần, từ lúc bắt đầu đều quấn lấy nàng mà di chuyển, đây là chuyện gì a?

“A? Chị đang thưởng thức thân thể của Lãng a.” Vừa lướt qua trước mặt của Hạ Lãng, Hạ Tinh liền ngừng lại nói. Quả thật dáng người của Lãng thật không thể chê được. Không biết sau khi cởi khăn tắm thì như thế nào?

“Thế nhưng dường như không phải như vậy a? Em cảm giác, có gì đó là lạ, thật giống như. . . giống như là hầu tử ( khỉ ) trong vườn thú.” Đánh gãy tà niệm của Hạ Tinh, Hạ Lãng cứ thế mà nói: “Em đáp ứng giúp cho công việc của chị, đồng ý là có lẽ không hẳn là như vậy, như thế nào cũng cảm thấy giống như là vật được trưng bày triển lãm. Mặc dù biết là chị có ý nghĩ riêng của mình, nhưng là em vẫn thấy . . .”

“Lãng!” Không chịu được Hạ Lãng nói luyên thuyên, Hạ Tinh cuối cùng cũng lên tiếng đánh gãy, có trời biết nếu để nàng nói thì không biết đến chừng nào.

“À? Xin lỗi. Xin lỗi. Em lại thất thần rồi.” Nếu như nói một người cao quý ưu nhã như Hạ Lãng có khuyết điểm gì, thì không thể nghi ngờ chính là mỗi lần thất thần liền bắt đầu công phu luyên thuyên, trình độ lợi hại đến có thể liên tục nói đến hai tiếng đồng hồ mà không biết.

“Em a, nên sửa cái thói quen này đi.” Thậm chí ngay loại thời điểm này cũng luyên thuyên được.

“Thực xin lỗi.” Cúi đầu một bộ dáng ta sai rồi.

“Lãng cảm thấy chị cứ đi quanh người em làm em cảm thấy mất tự nhiên đúng không?” Trên thực tế, nàng cũng hiểu được như vậy hiệu quả không lớn.

“Ân.” Ấp úng gật đầu, bây giờ còn có cái gì tốt hơn.

“Cái kia. . . đổi lại phương thức a.”

“Ân.”

Bên tai liền truyền đến âm thanh, chưa kịp nghĩ, liền gật đầu đồng ý. Đến lúc kịp phản ứng, mới phát hiện Hạ Lãng gần trong gang tấc, mà câu nói kia, không nghi ngờ chính là Hạ Tinh dán bên tay Hạ Lãng nói. Hơi khí nóng làm cho Hạ Lãng theo phản xạ lui về phía sau, vừa bước một bước thì lại phát hiện người không thể động đậy, một sức từ thắt lưng mới nhắc nhở nàng là đã bị người kia ôm eo sát vòng lòng. “Chị? Chị. . em. . .” Khoảng cách tiếp xúc gần làm cho Hạ Lãng quên tìm cách thoát khỏi vòng tay.

Hơi dùng lực, liền đem cái người đang cách mình một bước ngắn ôm vào lòng, “Ân, vòng eo vừa đủ.” Tay trái ở thắt lưng lập tức di chuyển lên trên, len vào phía sau lưng trần của Hạ Lãng nhẹ nhàng vỗ về trêu đùa, vừa xong thấy người trong ngực đang run lên sau đó mới mở miệng nói: “Da như ngưng chi, khí như u lan”. ( da trắng nõn nà, thơm như hoa lan). Kéo ra một khoảng cách, muốn biết Lãng có phản ứng với hành động của mình không, liền thấy đối phương thẹn thùng không liệu cười khẽ một tiếng. Cái người này, như thế nào làm cho người khác muốn khi dễ thế này. Tâm niệm vừa động, tay phải liền nhẹ nhàng chạm lên cái má hồng hồng của Hạ Lãng, ngón tay đảo qua đôi mày ngài xinh đẹp “Lông mày như khói”, theo xuống, không khỏi thầm cảm thán: “Rực rỡ như xuân hoa, đôi mắt của Lãng có thể dùng ánh trăng đêm để hình dung, thật đẹp.” Không để cho Hạ Lãng có cơ hội để ngượng ngùng, tay từ đôi mắt kia chuyển xuống: “Mũi như huyền đảm, môi đỏ răng trắng.” nóng xong câu này, ánh mắt Hạ Tinh liền bị đôi môi xinh đẹp hấp dẫn không thể ly tầm mắt, nhìn ánh mắt có chút ngây ngốc kia làm cho Hạ Lãng thiếu chút nữa quên cả hô hấp, trên thực tế nàng cũng đã quên mất hô hấp chính là bản năng sống.

“Chị~” mắc cỡ cúi thấp đầu. Đây là mình sao ? Nàng không tin được là nàng có nói được những từ ngữ mỹ hảo như vậy. Không. . .không đúng. Hiện tại xảy ra chuyện gì? Mình vì sao lại như một tiểu thụ như vậy? Phát giác được chính mình ngại ngùng quá mức, liền vội vàng ngẩng đầu lên.

Những động tác này làm quấy nhiễu Hạ Tinh, lấy lại tinh thần liền thấy được bộ dạng xấu hổ nhưng cố gắng giả dạng như không thèm quan tâm, ánh mắt không lay động kia – ngạo kiều lên nha. Khóe miệng khẽ nhếch, xem ra là càng thêm nghiêm túc “Lấy tài liệu” rồi.

“Lãng ~” ngậm lấy vành tai no đủ, vân về cùng lấy hơi thở đánh vào vành tai mẫn cảm của Hạ Lãng, khinh suất một chút, hai chân liền mềm nhũn ngã vào cái giường đã được chuẩn bị tốt. Nhắm lại đôi mắt như sao bị nhiễm một tầng hơi nước, mông lung cảm giác không chân thực. Cái mập mờ này sớm đã vượt qua giới hạn tỷ muội, hoặc là nói, từ khi chỉ quấn khăn tắm xuất hiện trước mặt tỷ tỷ, thì cấm kỵ đã bắt đầu. Nhưng nàng không quan tâm, bất kể là lý trí hay thân thể, Hạ Lãng đều chân thật minh bạch mình là thích tỷ tỷ, chỉ cần tỷ muốn mình đều cho, cho nên, Hạ Lãng lúc bị Hạ Tinh đẩy ngả xuống giường, hết thảy điều lộ ra rất tự nhiên.

Ngồi trên bụng Lãng, ánh mắt từ trên nhìn xuống bộ ngực sữa đang phập phồng kia. Hạ Lãng chỉ quấn một cái khăn tắm từ lúc bị ngã xuống liền bị rơi ra, rớt xuống mặt giường. Đây là lần đầu tiên, lần đầu có thể thẳng thắng nhìn thân hình xinh đẹp kia. Một ý niệm chiếm hữu hung hăng chiếm giữ không ngừng trùng kích Hạ Tinh làm cho dục vọng tăng tột độ khiến nàng không biết bản thân mình như thế nào.

Suy nghĩ rã rời chậm rãi hồi phục lại, liền phát hiện mình đang khỏa thân nằm dưới thân tỷ tỷ, cái ngượng ngùng tột cùng liền biến mất hẳn, quá đáng nhất chính là mình thì không còn mảnh vải che thân còn người kia thì quần áo đầy đủ. Đây là cái loại tình huống gì, chẳng lẽ mình đã lỡ bước trên con đường vạn năm thụ sao?! Giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lại không biết hành động đó lại làm cho cái trước ngực no tròn kia cũng theo đó lắc lư theo, làm cho người chứng kiến toàn bộ cảnh tượng Hạ Tĩnh khí huyết lập tức dâng lên ~ mà bộ váy ngủ mỏng manh của nàng cũng không chịu nỗi cái ma sát của thân thể khỏa thân của Hạ Lãng, làm cho người ở trên cũng khó chịu.

Hai tay đè chặt vai đang giãy dụa của Hạ Lãng, cúi mình gần đến đôi môi đỏ mọng kia thì dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Lãng không phải giúp chị sao?” Một câu nói này liền cho Hạ Lãng dừng hết mọi động tác, không dám nhìn đôi môi hồng nhạt phía trên đành quay đầu rồi nhẹ nhàng nói một tiết không thể nghe rõ âm sắc: “Ân.”

“Lãng cảm thấy không được thì hãy lên tiếng.” Vui vì Lãng thỏa hiệp nhưng vẫn sợ mình làm quá mức làm cho nàng cảm thấy phản cảm.

“Ân” Từ cái lúc nàng bước vào đã lường trước được, đã giác ngộ, bởi vì tỷ tỷ cần cảm xúc chân thật, bất quá sự tình diễn ra phát triển theo hướng không giống cách nghĩ trước đó, một loại cảm giác khó hiểu làm cho nàng thấp thỏm không yên nhưng cũng ẩn chứa một phần chờ mong.

Thả hai tay đang kiềm giữ Hạ Lãng, tay trái chống lên giường chỉ cách người Hạ Lãng một khoảng rất nhỏ. Tay phải liền theo xương quai xanh tinh xảo của Hạ Lãng ko ngường vuốt ve, “Bờ vai như được gọt thành, thắt lưng thon thon.” Một câu, đem thân thể người nọ hình dung được thấu triệt. Tại Hạ Tinh đang “Trong sáng thưởng thức” thì ánh mắt thoáng chút bình tĩnh lại, muốn nhấc tay lên muốn vén lọn tóc đã bị xõa ra của tỷ tỷ thì lại bị cầm chặt, liền biến thành mười ngón lống vào nhau. “Tay như búp măng, mặt đẹp như hoa.” Lại thêm một câu, đem những ý niệm trong đầu biểu đạt ra hết.

“Chị ~” những ngón tay lồng vào nhau làm cho Hạ Lãng không hiểu sao cảm động, đầu không tự chủ ngẩn lên liền hôn nhẹ vào môi Hạ Tinh. Đây là nụ hôn đầu của nàng, mà đối phương lại là tỷ tỷ của nàng. Nàng cái gì cũng không muốn nói, trong nháy mắt này trong suy nghĩ chỉ mỗi một ý niệm muốn ôm lấy người này đến hết cuộc đời.

Hành động này không thể nghi ngờ chính là sự cỗ vũ lớn nhất cho Hạ TInh, nhè nhẹ chạm vào đôi môi, như là đang xác nhận lại hương vi của Lãng. . .

Nghi hoặc nhìn tỷ tỷ vì sao lại đột nhiên dừng không còn “Thăm quan” nữa, vừa muốn lên tiếng hỏi thì đột nhiên bị hôn làm ngẩn ngơ cả người. Sao lại như vậy? Hai nàng đang hôn nhau? Một loạt động tác liên tục làm Hạ Lãng quên cả phản ứng, đến khi đầu lưỡi mềm mai lướt qua vành môi mới hậu tri hậu giác muốn đẩy người phía trên ra, bất đắc dĩ một tay đã bị nắm chặt nên từ đẩy bị đổi thành khoác tay lên vai nhưng lại hết lần này đến lần khác sử dụng lực đẩy lên trên,chẳng những không thể đẩy ra mà còn ngược lại như là leo lên đối phương cầu khát để nụ hôn càng thêm sâu hơn. Chuẩn bị mở miệng ngăn cản thì liền bị đối phương xâm nhập, Hạ Lãng cảm thấy tim mình như chạy maraton, mà ngay cả mạch đập cũng bắt đầu gấp lên. Tuy Hạ Lãng muốn phải trong sáng từng ly từng tý hấp dẫn từ từ đối phương nhưng là dần lại mất phương hướng, không tự chủ liền vòng tay lên cổ tỷ tỷ, không cách nào cự tuyệt thì đừng làm cho nó dừng lại, chì cần là tỷ tỷ, vậy cũng tốt. . .

Chương trước Chương tiếp