[BH][Edit Full] Ách. . Tỷ, ngươi đang làm gì? - Mỗ Z (H+) [Hoàn] - Chương 9 Ảnh chụp

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

“Tốt lắm, không có việc gì. Một hồi sẽ không đau.” Những lời này và một cái ôm, đó là cách Hạ Lãng mười mấy năm qua dùng để dỗ dành Hạ Tình.

Cũng may Hạ Tình thật sự rất là thích hưởng thụ sự dịu dàng của muội muội, nếu không cách an ủi này của Hạ Lãng chắc đã thành lỗi thời rồi =)).

“Như thế nào mà bị vậy?” Về điểm này, Hạ Lãng rất tò mò. Nếu là lúc trước làm bị thương đến bản thân , tỷ tỷ sẽ không bao giờ mà im lặng như vậy, coi tính cách hẳn là sớm kể lể.

“Ách...” Nói quanh co sau một lúc, Hạ Tình mới thoát ly ra khỏi sự ôn nhu của Lãng, nàng nhìn chăm chú cái chăn hỗn độn đến đang thương.

“Tê ~”

Chăn rớt ra sau, Hạ Lãng không khỏi thở ra một hơi khí lạnh, vừa rồi nàng liền chú ý tới nơi đó có một khối nho nhỏ nhô lên, nguyên lai tưởng rằng chính là chăn độn lên vì vậy cũng không có quá mức để ý, không nghĩ tới là thế này... Hạ Lãng cảm thấy sườn thắt lưng mình dường như cũng đau như bị đâm phải.

Một cuốn sách lẳng lặng nằm ở nơi mà Hạ Tình vừa rồi nằm. Nhìn cuốn sách có thể thấy được bìa được làm bằng gỗ, rắn chắc. Cho dù lấy lấy mang đi cân chắc cũng được vài kí. Nhất là bốn bên mép cuốn sách còn được trang trí bằng mảnh kim loại màu trắng cực kỳ bén nhọn. Lúc trước khi mua cuốn sách này, Hạ Tình còn nói đùa, nếu gặp cướp cứ lấy cuốn sách này ra ném chắc chắn tên cướp sẽ bị bể đầu mà chết. =))

Cố không chất vấn tỷ tỷ vì cái gì đem thứ này để trên giường, Hạ Lãng liền sốt ruột đứng dậy đi tìm rượu thuốc . Nàng có thể trăm phần trăm khẳng định tỷ tỷ vừa rồi chính là đụng vào một trong bốn cái mép sách bằng kim loại, trong lòng còn cảm thấy may mắn vì còn có một tầng chăn che khuất, bằng không vết thương chắc chắn còn nặng hơn nhiều. Chính là nàng cũng đã quên, nếu không phải có tầng chăn kia, tỷ tỷ cũng sẽ không bị đụng vào cuốn sách.

“Khá hơn chút nào không?” Nhìn tỷ tỷ bộ dạng chịu đựng, Hạ Lãng đau lòng hỏi.

Đặt tay ở bên hông tỷ tỷ xoa xoa, để sớm tan máu bầm nàng cũng chỉ còn cách sử dụng lực xoa bóp.

“Ân.” Đau đến phát không ra tiếng, Hạ Tình chỉ có lựa chọn hừ nhẹ một tiếng.

Đầu để ở trên vai Hạ lãng, lực đạo của Lãng tăng dần lên, càng lúc Hạ tình càng ôm chặt muội muội.

“Tỷ à. Như thế nào mỗi lần đều không cẩn thận.” Nửa là đau lòng nửa là trách cứ nói xong, Hạ lãng có thể đoán được tỷ tỷ mấy ngày tiếp theo sẽ gặp bao nhiêu khó chịu , loại này so với nàng năm trước đụng vào bàn còn nghiêm trọng, nàng lúc ấy nhưng vài ngày đều không thể nằm ngủ, ngay cả thắt lưng đều đau đến mức thở không ra hơi.

“Thực xin lỗi, ta chỉ là đột nhiên muốn nhìn ảnh chụp trước kia. Bởi vì Lãng làm việc, ta lại không có việc gì làm, cho nên mới lấy ra.”

Nàng đều biết nàng sai lầm rồi.

“Ảnh chụp?” Nói tới đây Hạ Lãng mới nhớ tới thời điểm nàng đi vào phòng nhìn thấy tỷ tỷ đang xem một quyền gì đó, nàng còn tưởng là sách lịch sử tổng quát. Ai ~ nếu nàng lúc ấy chừa chút tâm, tỷ tỷ cũng không dùng bị thương như vậy.

“Ân, lại đây.” Vươn tay qua Tiểu L (Tiểu Lãng thì nói đại đi tỷ tỷ =)) ), một quyển ảnh chụp liền bại lộ ở trước mắt Hạ Lãng.

“Lãng mình cùng nhau xem đi?” Thật sự chịu không nổi bàn tay liên tục chà đạp bên hông mình, Hạ Tình tựa vào lòng Hạ lãng, đặt sách ảnh ở trên đùi mở ra, khiến cho Hạ lãng cùng nàng xem.

Mỉm cười đem tỷ tỷ ôm vào trong lòng, người này vừa mới bị thương lại dám lộn xộn, thật sự là một chút ý tứ hối cải đều không có, thôi, một hồi tiếp tục xoa cũng được. Nghĩ, liền đồng ý với đề nghị của tỷ tỷ, ôm nàng cùng xem sách ảnh.

“Lãng trước đây thật sự hảo đáng yêu nga.” Chỉ vào trong tấm hình, Hạ Tình cảm thấy chính mình mau bị vẻ đáng yêu này hấp dẫn.

“Tỷ như thế nào biết người này là ta a? Có lẽ bé gái này là ngươi cũng không chừng.”

Đối với tỷ tỷ có chút ‘Tự kỷ’, Hạ Lãng cũng không dám gật bừa. Hai người là song sinh , nói một người đáng yêu thì cũng là nói chính mình đáng yêu mà.

“Da? Lãng không biết sao? Chúng ta giờ quần áo đều phân thành màu sắc, giống như ta cũng chỉ mặc quần áo màu nhẹ, còn của ngươi chính là màu đậm.” Nói xong, liên tục chỉ vài ảnh chụp, như là chứng minh lời nói của mình thật sự rất chính xác.

Nghe được tỷ tỷ như vậy vừa nói, Hạ Lãng cũng nhìn kỹ. Trước kia, nàng thật sự không biết ảnh nào là mình, ảnh nào là tỷ tỷ. Mà nàng lại thầm nghĩ muốn nhìn tỷ tỷ. Nhìn tới nhìn lui vài lần đều không có biết ai là ai, nàng cũng lười nhìn tiếp. Ảnh chụp hồi nhỏ nàng cũng chỉ nhìn vài lần, mỗi lần muốn xem ảnh chụp nàng đều là vụng trộm tìm kiếm bóng dáng tỷ tỷ.

“Lãng, ngươi xem ngươi xem, tấm này ngươi cũng thật đáng yêu.”

Ảnh chụp hai tiểu nữ sinh đang ngồi ở sô pha, trong đó một bé gái mặc áo xám ôm một bé gái áo trắng rồi còn đang hôn môi bé gái áo trắng. Mà cô bé áo trắng cũng ngoan ngoãn tùy ý cho tiểu sắc lang kia hôn nhẹ. Ảnh chụp để dòng chữ miêu tả:6 tuổi, hai tỷ muội rất thương nhau đang chơi trò hôn nhẹ. Ghen tị à~

“Ách... Tỷ ~” Hạ Lãng không nghĩ tới tỷ tỷ lập tức liền tìm ra tấm ảnh kia làm nàng lần này cảm thấy thật mất mặt, trước kia nhìn nàng liền cảm thấy thật sự là cường hôn mà, còn cầu nguyện chính mình trăm ngàn lần không cần là cô bé mặc áo màu xám, mà hiện tại… Mất mặt chết cho rồi.

“Lãng không thích ảnh này sao? Ta còn nghĩ đến ngươi thực thích mà. Không nghĩ tới Lãng trước đây háo sắc như vậy . Nụ hôn đầu tiên của ta a ~ liền như vậy bị cướp lấy .”

Hạ Tình cố tình không chịu buông tha cơ hội trêu ghẹo, biết rõ Lãng xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng còn không chịu buông tha.

“Tỷ!” Hạ lãng tức giận gào thét, này tuyệt đối là thẹn quá thành giận.

“Làm sao vậy?” Tuy rằng nhìn không nhìn thấy biểu tình của Lãng, nhưng Hạ Tình biết người sau lưng mình hiện tại mặt đỏ như lão hổ, chỉ là con hổ giấy thôi. (Con hổ giấy mà làm chị thành Vạn năm thụ đó :”> )

Ngừng một hồi, nguyên bản người đang xấu hổ đột nhiên lại mở miệng.

“Không, ta chỉ muốn nói cho ngươi, ta thích nhất không phải tấm đó.” Nói xong, lấy tay lật vài tờ, chỉ vào cô gái có đôi mắt đỏ trong ảnh chụp nói

“Ta thích ảnh này.”

Ách, nhìn ảnh chụp tay Lãng chỉ chỉ, Hạ Tình nhất thời muốn xỉu, cho dù nàng giả bộ hồ đồ nói đã quên là chuyện gì xảy ra, nhưng ảnh chụp viết rõ ràng một sự thật:9 tuổi, Tiểu Tình bị cảm đã khóc muốn đi tìm Lãng đang tham gia trại hè. Bi ai à~

“Hừ, nguyên lai là Lãng thích ta khóc.”

Lần này đến phiên Hạ Tình ngượng ngùng. Ai kêu khi đó nữ tu sĩ nói cho nàng biết nếu Lãng đi tham gia trại hè sẽ nhận thức rất nhiều bạn tốt, đến lúc đó sẽ không thể thường xuyên chơi cùng nàng mà sẽ chơi cùng với bạn mới. Làm hại nàng có cảm giác địa vị bản thân trong lòng Lãng khó giữ được, lúc ấy vì muốn có được bộ dạng doạ người, nàng đã đem mắt của mình chà xát đến mức muốn hư luôn để cho thấy bộ dạng chính mình đáng thương đến mức nào.

Buộc chặt tay ôm tỷ tỷ, Hạ Lãng ở trên mặt Hạ Tình nhẹ nhàng vừa hôn, vừa chậm rãi nói

“Không phải nha. Ta chỉ là thật cao hứng tỷ tỷ nhanh như vậy đã nhớ ta , bằng không ngươi sẽ chờ bảy ngày là có thể nhìn thấy ta.”

Khi nàng lên xe xuất phát thì nhận được điện thoại. Nghe thấy tỷ tỷ sống chết muốn tìm nàng, nàng thiếu chút nữa nhảy xuống xe đang chạy. Sau đó mọi người chịu không nổi càn quấy của nàng, mới đem nàng trở về. Kỳ thật lúc biết tỷ tỷ không thể đi, chờ mong trại hè đã lâu đột nhiên trở nên thật buồn tẻ chán nản, nàng ở trên xe còn hoài nghi nàng có phải hay không tham gia chuyến đi địa ngục bảy ngày. Cũng may xe lúc ấy còn không đi xa liền vội vàng quay đầu, nếu không nàng sợ là về không được .

“Bởi vì không muốn cùng Lãng tách ra thôi. Cái loại cảm giác này thật đáng sợ.”

Cầm bàn tay đang đặt ở bên hông, Hạ Tình nhớ tới ngày đó nàng biết được Hạ lãng sẽ xa mình bảy ngày. Một người ngồi ở sân thật cô độc bất lực, ngay khi nàng thật sự khóc, Lãng liền hấp tấp chạy vội vào sân, khi nàng còn không có tới kịp kinh ngạc đã bị ôm, sau đó chợt nghe đến người nọ ở bên tai nàng nói

“Ta đã trở về, không khóc nữa không khóc nữa nha”. Giọng trẻ con dịu dàng của Lãng ngày đó đến nay vẫn còn lưu lại trong tâm trí nàng chưa từng rời đi.

“Nhưng sau lại vẫn phải tách ra... "

Xoa nhẹ lên tấm ảnh chụp, Hạ Lãng rầu rĩ nói. Đầu ngón tay nàng chỉ vào hai người nay đã trở thành hai cô gái xinh đẹp, chưa từng trải qua xã hội, khuôn mặt vô tư vô lo tràn đầy hăng hái , vô cùng phấn chấn nhưng vẫn rất non nớt. Một tấm ảnh khác được hé ra trái ngược với vẻ phấn chấn vui tươi ở bức ảnh trước, trong hình hai người trên mặt trừ bỏ đau khổ thì cũng là thâm trầm. Cho dù đang tựa vào nhau, nhưng biểu tình vẫn rất khó coi.

Ảnh chụp viết: Năm XX. Ngày nhập học Đại học.

PS: Hai chị em nhà này bám nhau từ bé đến lớn =))) Mấy chương sau sẽ phanh phui rõ hơn sự bám nhau như keo dính này :">

Chương trước Chương tiếp