[BH][Edit Full] Dạ Hi - Mặt trời trong đêm ~ Tuyệt Ca [Hoàn] - Chương 30 Càng "làm" càng yêu [H]

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

[Tựa đề chương này là "Càng làm càng yêu" chỉ là do mình cố tình đặt chứ thực ra chương này cũng H vừa vừa thôi à :"> Tựa này cũng là tên bộ truyện mình rất thích của Hiểu Bạo, cảm thấy khá là táo bạo và ấn tượng =))) ]

Dạ Bạch Vũ phi thường khách khí đem bọn họ tống tiễn, vừa quay đầu lại, phát hiện Trầm Việt Hi tựa ở cửa cười như không cười nhìn nàng.

Mặt nàng đỏ lên, cúi đầu xuống.

Trầm mẫu cười ha ha đếm tiền

“Tiểu dạ, cháu vận may thật tốt, ta đánh vài chục năm, chưa bao giờ thắng lớn vậy, hôm nay đã có thể, một phen đem bọn họ ba người đều thắng hết. Phải biết rằng ta theo chân bọn họ đánh bài nhưng thua nhiều thắng thiếu, thua lớn thắng nhỏ à.”

Trầm Việt Hi đi qua, nhẹ nhàng ở lòng bàn tay Dạ Bạch Vũ nhéo một phen, nói

“Nhìn không ra, em vẫn là thần bài a?”

Dạ Bạch Vũ bả đầu đã thấp nay càng thấp, không dám liếc mắt nhìn Trầm Việt Hi một cái.

Trầm mẫu đem tiền cất đi, sau đó nói:“Tiểu dạ a, về sau ta đánh bài sẽ kêu cháu chơi cùng.”

Trầm Việt Hi trên trán bốc lên một giọt mồ hôi lạnh

“Ba ba luyện công phu muốn tìm Tiểu dạ, mẹ đánh bài cũng phải tìm Tiểu dạ, nàng còn có thời gian theo giúp con sao?”

Ném cho Trầm mẫu một cái nhìn xem thường, nói

“Mẹ thực nghĩ nàng là vận may sao? Nàng là giân lận à.”

Tuy rằng nhìn không ra nàng là làm như thế nào , nhưng nàng hiểu được, nào có người nào vận may đến loại trình độ này, cho dù có, cũng là ở trong phim điện ảnh.

Gian lận? Trầm mẫu nghe vậy ánh mắt nhất thời sáng ngời, trên mặt cười nở hoa

“Có thể gian lận cũng là bản lĩnh nha.” Đi qua đi lôi kéo Dạ Bạch Vũ liền hướng tới cái bàn nói

“Dù sao hiện tại thời gian còn sớm, liền bồi bá mẫu chơi tiếp đi.”

Dả lả hơn một tiếng, chơi không biết bao nhiêu ván, Trầm mẫu hạ giọng làm bộ như thực tùy tiện

“Cháu dạy ta chơi bài tốt lắm, cái kia làm như thế nào bốc được à ?”

Dạ Bạch Vũ đoan đoan chính chính, bắt tay đặt ở dưới cái bàn, nghiêng đầu nói

“Bá mẫu, gian lận là phải tráo bài, đến thời điểm động thủ, phải tráo bài của mình và đồng thời trộm bài cùng đổi bài của đối thủ, cần nhanh tay, mỗi lần tráo bài đều phải nhớ vị trí nhớ, ách, cái kia……”

Thực phức tạp, nàng học suốt hơn nửa năm thời gian mới có thể làm như vậy. Năm đó mấy tên kia cùng cha nàng chơi bài, làm cho hắn ta thua bài lấy lão bà ra gán nợ, bức tử mẹ nàng. Vì báo thù, nàng chuyên môn đến sòng bạc tìm cao thủ mạt trượt học chơi mạt chược, sau đó cùng cùng bọn chúng chơi, vài tên đó thua táng gia bại sản, có hai người cuối cùng nhảy lầu. Bởi vì mẫu thân, nàng không thích bài bạc, thậm chí còn điểm bài xích. Nhưng đánh bạc cũng là cách kiếm tiền dễ , nàng từng cũng đi rất nhiều sòng bạc, cũng chỉ có thể thắng không thể thua, nhìn đến ba người vừa rồi thắng Trầm mẫu…… Ách…… Nhạc mẫu thua nhiều như vậy, nàng trong lòng cũng rất không thoải mái, thế nào cũng phải thắng trở về.

Hiện tại tiền thắng rồi, Trầm mẫu lại lôi kéo nàng học chơi mạt chược. Phải biết rằng khi đánh bài, sẽ gặp phải cao thủ khác. Vụng trộm ngắm Trầm Việt Hi thì thấy nàng liếc mắt một cái, nhìn thấy sắc mặt nàng thật không tốt.

“Ách, bá mẫu, ngày mai chơi tiếp cùng bác.” Chạy nhanh chạy vội tới gần Trầm Việt Hi.

“Mẹ, đã khuya , chúng con trước đi ngủ, mẹ cũng sớm nghỉ ngơi, ngủ ngon.” Trầm Việt Hi vừa nói vừa đem Dạ Bạch Vũ hướng phòng ngủ mang đi.

“Ai, mới mười một giờ mà, cho Tiểu dạ chơi thêm nửa giờ đi mà.”

“Đúng vậy, mười hai giờ ngủ là vừa vặn, cho Tiểu dạ theo giúp ba đánh bộ quyền, ngủ càng thêm ngon giấc.” Trầm phụ cầm một cây côn từ phòng luyện công đi ra.

Trầm Việt Hi vẫn ngó lơ “Băng” một tiếng đem cửa đóng lại, sau đó nhìn chằm chằm Dạ Bạch Vũ.

Dạ Bạch Vũ bị nàng nhìn trong lòng sợ hãi, nàng tránh đi ánh mắt của Trầm Việt Hi , nói

“Em…… Em đi tắm rửa.” Một đường tiến vào phòng tắm.

Trầm Việt Hi “Xí” một tiếng, trốn vào phòng tắm có thể tránh được ta sao? Nàng chậm rãi tiến vào phòng tắm, ở cửa phòng tắm đem quần áo trên người bỏ đi, dán lên thân Dạ Bạch Vũ, ôm từ phía sau lưng Tiểu Dạ, nhẹ nhàng mà cắn cắn vành tai nàng, tay ôm thắt lưng nàng, nỉ non thì thầm

“Tiểu yêu tinh.”

Dạ Bạch Vũ cứng đờ người, thấy trong gương mình đang trần trụi cùng Trầm việt hi cũng không mảnh vai che thân, xấu hổ đến mặt đỏ bừng.

Trầm Việt Hi tay ở thân thể của nàng đi lên trên, nhẹ nhàng mà đặt trước ngực trắng nõn, một bên xoa xoa hai hạt đậu hồng, nói bằng giọng buồn buồn

“Chị là không nên đem em đến đây?”

“Cái gì…… Cái gì?” Dạ Bạch Vũ hô hấp có chút nặng, đầu óc một trận một trận mê muội.

“Mị lực lớn như vậy, đem phụ mẫu chị mê hoặc, bằng hữu của chị cũng đối với em như hổ rình mồi , chị phải đề phòng em bị họ cướp đi.”

Nói tới đây, lực đạo ở tay đột nhiên mạnh thêm hai phần, Dạ Bạch Vũ đang nghe nàng nói chuyện, đột nhiên một trận kích thích mãnh liệt đầy khoái cảm nảy lên, ức chế không được một tiếng ngâm nhẹ

“Ân –”

Một tiếng ngâm giống như câu hồn, nháy mắt khiến Trầm Việt Hi đầy bụng dục vọng, nơi giữa hai chân một trận co rút, nơi riêng tư dâng lên một cỗ nhiệt lưu. Nàng hôn mạnh lên môi Dạ bạch vũ, đầu ngón tay ở trên người nàng chạm vào những nơi mẫn cảm, tận tình khiêu khích Dạ Bạch Vũ.

Dạ Bạch Vũ xoay người, ôm Trầm việt hi, đầu lưỡi cùng nàng dây dưa, tay ở thân thể của nàng dao động, cùng nàng giao triền cùng một chỗ. Hai người cho nhau đan vào, cơ hồ đồng thời lấy ngón tay tiến vào vào nơi tư mật của đối phương.

“Ân” Khinh ngâm thanh ức chế không được tràn ra, kích tình không ngừng thiêu đốt, hận không thể hóa thành hai con bạch xà gắt gao quấn quanh nhau cùng một chỗ hòa hợp thành nhất thể.

“A –” Trầm Việt Hi kêu một tiếng, trong cơ thể yêu dịch như nước đầu nguồn trào ra, toàn thân từng trận co rút, gắt gao ôm Dạ Bạch Vũ. Dạ Bạch Vũ cắn miệng, cắn môi dưới, lại đột nhiên đem Trầm Việt Hi chuyển đổ vị trí, đem nàng để ở trên tường. Trầm Việt Hi mặt cùng ngực gắt gao dán lên bức tường lạnh như băng , trên tường lạnh lẽo làm cho nàng rùng mình. Tiếp theo, nàng liền cảm giác được bên hông căng thẳng, bị Dạ Bạch Vũ chế trụ thắt lưng, đem nàng bế lên, chân của nàng cách mặt đất, chỉ có mũi chân là cố gắng trụ lại trên đất. Sợ té ngã, nàng phản xạ bắt lấy giá treo khăn mặt bên cạnh. Dạ Bạch Vũ nâng chân trái nàng lên, chỉ làm cho nàng một chân phải trụ lại trên đất, đem của nàng chân trái vác lên vai mình, quỳ một gối xuống dưới thân thể của nàng, ngẩng đầu nhìn khu rừng đang ẩm ướt, một ngụm ngậm lấy viện trân châu đang run run.

“Không –” Mãnh liệt kích thích làm cho Trầm Việt Hi toàn thân như nhũn ra, nàng giống như thống khổ vô cùng lại giống như vui vẻ thét chói tai, toàn thân run run không thôi, nếu không có có Trầm Việt Hi nâng thắt lưng của nàng, chỉ sợ nàng đã ngã xuống mặt đất.

Dạ Bạch Vũ đầu lưỡi như một con linh xà ở nơi riêng tư của nàng ra vào, làm Trầm Việt Hi kêu liên tục, khoái cảm càng lúc càng mạnh mẽ, cao triều một lần lại hơn cao triều trước. Nàng nhẹ nhàng mà vặn vẹo vòng eo, làm như phối hợp Dạ Bạch Vũ, lại giống như đang kháng cự.

“Dạ –” Trầm Việt Hi ngẩng đầu lên, giống như rên rĩ lại giống như kêu gọi, cực độ khoái cảm va chạm làm cho nàng cảm giác được giống như ở thiên đường lại giống như ở địa ngục.

Dạ Bạch Vũ nghe nàng kêu gọi, lại cảm thấy từng trận kích động, ngay cả trong lòng bàn tay đều dâng lên điện lưu. Nàng đem miệng ở nơi riêng tư mật đạo của Trầm Việt Hi mút thật sâu, như nuốt tất cả mọi thứ bên trong vào miệng mình.

“A –” Trầm Việt Hi kêu ra tiếng, ức chế không được, trong cơ thể một trận lại một trận co rút kịch liệt, lần thứ nhất còn chưa dứt lần thứ hai thứ ba đã kéo tới, ngay cả thở dốc đều không có cơ hội, theo hành động của Dạ Bạch Vũ, Trầm việt hi chỉ biết nhận lấy sự công kích của nàng, nàng cảm thấy bị Dạ Bạch Vũ làm cho chết đi lại sống.

Rốt cục, Dạ Bạch Vũ đem miệng rời khởi thân dưới của Trầm Việt Hi , buông chân của nàng, chậm rãi đứng dậy, trân đầu nàng đầy mồ hôi, trên mặt cũng ướt át.

Trầm Việt Hi mất đi sự chống đỡ của Dạ Bạch Vũ, vô lực ngồi xuống đất, nàng thở hổn hển, vẻ mặt toàn mồ hôi, mắt toàn là nước mắt, cảm thấy là hạnh phúc vô cùng, lại cảm thấy thống khổ cùng cực, hạnh phúc đến mức muốn chết đi. Dựa vào lòng Dạ Bạch Vũ, toàn bộ thân mình ngồi phịch ở trên thân thể của nàng.

“Còn muốn sao?” Dạ Bạch Vũ thở phì phò nhẹ giọng hỏi, đầu ngón tay của nàng khẽ vuốt ve hạt đậu nhỏ của Trầm việt hi.

“Không –”

Trầm Việt Hi vô lực đáp, có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi, nếu làm nữa nàng nhất định sẽ chết. Lời còn chưa dứt, Dạ Bạch Vũ đột nhiên nhanh như chớp, đưa ngón tay vào nơi tư mật giữa hai chân trầm việt hi, vừa nhanh lại vừa nhẹ như lông vũ, ra vào khiêu khích.

“Ân…… A…… Nga……”

Trầm Việt Hi nắm chặt cổ tay Dạ Bạch Vũ, không ngừng rên rỉ. Dạ Bạch Vũ động tác càng ngày càng nhẹ, càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng càng ngày càng nặng, đem Trầm Việt Hi đứng dậy, áp vào trên tường, toàn thân run run. Đột nhiên cảm giác được đầu ngón tay Dạ Bạch Vũ từ phía sau cắm vào trong cơ thể, ngón cái thì đùa nghịch với hạt trân châu mẫn cảm, ngón trỏ cùng ngón giữa thì ở bên trong làm loạn tung hoành. Không chỗ nào không bị công kích mãnh liệt, làm cho nàng không biết làm sao chỉ còn cách vặn vẹo thân thể, rên rỉ và rên rỉ, ý loạn tình mê, suy nghĩ ly tán.

“A —” Cùng với một tiếng kêu thê lương, Trầm Việt Hi thân mình run rẩy mãnh liệt, cuối cùng ngã xuống lòng Dạ Bạch Vũ.

Dạ Bạch Vũ ôm nàng, nhẹ nhàng mà vén mái tóc của nàng bị xoã ra trước mặt, yêu thương vỗ về dung nhan tuyệt mĩ, ôn nhu hỏi

“Mệt sao?”

Trầm Việt Hi hơi hơi mở hai mắt, trách cứ liếc mắt một cái, lập tức lại nhắm mắt lại, nàng thật sự mệt cực, thầm nghĩ phải đi ngủ, hiện tại ngay cả khí lực nói chuyện đều không có .

Dạ Bạch Vũ đem nàng ôm đến bồn tắm lớn, xả nước, cẩn thận rửa sạch thân mình Trầm việt hi, đem nàng bế lên giường, thay nàng đắp chăn, sau đó ôm nàng, ở bên thân thể của nàng lẳng lặng ngủ.

Mơ mơ màng màng, Dạ Bạch Vũ cảm giác được bên người có động tĩnh, mở to mắt, phát hiện Trầm Việt Hi đang ở bên cạnh bận việc .

“Làm cái gì?”

Nghiêng đầu nhìn bên ngoài, ngoài trời vẫn tối. Lập tức, nàng liền cảm thấy không thích hợp, quay đầu nhìn lại phát hiện hai tay mình bị Trầm Việt Hi cột vào hai bên giường. Trầm Việt Hi ngồi ở đầu giường, cười xấu xa nhìn chằm chằm nàng.

Dạ Bạch Vũ nuốt nuốt nước miếng, thầm kêu không tốt.

Trầm Việt Hi cởi bỏ áo ngủ của Dạ Bạch Vũ, lộ ra bên trong là Bra màu hồng phấn, nàng nhẹ nhàng đem Bra của Dã bạch vũ cởi bỏ, rồi nhìn vào mắt Dạ Bạch Vũ.

Dạ Bạch Vũ tim đập cực nhanh, trên mặt đỏ bừng một mảnh, âm thầm ảo não chính mình ngủ rất say, bị trói lại đều không biết. Trầm Việt Hi đắc ý không thôi, Dạ Bạch Vũ dễ dàng bừng tỉnh khi ở bên mọi người như vậy mà bị nàng trói lại vậy mà không hay biết gì.

Đầu ngón tay của Trầm việt hi ở trên người Dạ Bạch Vũ chạy tán loạn, chậm rãi trượt xuống đi vào lỗ rốn. Dạ Bạch Vũ khẩn trương toàn thân cứng ngắc, hai chân gắt gao khép lại cùng một chỗ.

Trầm Việt Hi cười xấu xa hai tiếng

“Đem hai chân tách ra.”

Dạ Bạch Vũ mặt càng hồng, nàng hé miệng

“Việt hi, đừng náo loạn.” Trong thanh âm có ý năn nỉ tha mạng. =))) (Vừa nãy ai đùa dai :”> )

“Ai náo loạn?”

Trầm Việt Hi nhẹ nhàng vỗ về hai má Dạ Bạch Vũ, ôn nhu nói

“Tiểu dạ, em hiện tại ở tay của chị, ngoan ngoãn nghe lời chị mới đúng, bằng không……”

Dạ Bạch Vũ gắt gao nắm tay thành quyền, sau đó lại buông ra, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Ngoan, đem chân mở ra.” Trầm Việt Hi nhẹ nhàng nói.

Dạ Bạch Vũ nơm nớp lo sợ theo lời mở ra hai chân ra, Trầm Việt Hi nói nàng làm gì thì nàng phải làm đó thôi. Hiện tại đang ở trong tay nàng, nếu không nghe nàng nói, không chừng nàng lại dùng mấy chiêu thức kì quái chỉnh mình.

Trầm Việt Hi khẽ cười một tiếng, chậm rãi cởi quần lót của Dạ bạch vũ, lộ ra thân thể trần trụi. Dạ Bạch Vũ xấu hổ lập tức đem hai chân khép kín lại, muốn che khuất đi nơi riêng tư.

“Tách ra.” Trầm Việt Hi hùng hồn nói.

Dạ Bạch Vũ không nghe theo, quả thực rất là xấu hổ mà.

Trầm Việt Hi nhẹ nhàng mà hạ thân mình xuống, bên vành tai của Dạ bạch vũ nhẹ giọng nói

“Em nếu không làm theo, cẩn thận chị dùng đại hình hầu hạ. Gần nhất ở trên mạng chị mới học được một số chiêu SM, không ngại dùng ở trên người em thử đâu. Ách, tỷ như nói dùng cái cặp kẹp ở hai bên ngực em, hay dùng thật cái châm nhỏ tiến vào bên trong em à.”

Nàng nhẹ nhàng mà dữ dội xoa nắn hai đỉnh ngực của Dạ bạch vũ, khi nặng khi nhẹ, khiến Dạ Bạch Vũ chỉ biết cắn môi liều mình ẩn nhẫn. Nàng đem hai chân tách ra một ít, chỉ cầu mong nếu nghe theo lời của chủ nhân, nàng ta sẽ không ép buộc làm mấy trò quái dị. =))) SM đi mà Việt hi :(( =))))

“Thực ngoan, lại mở ra một chút nữa đi.” Trầm Việt Hi nhẹ giọng nói.

Dạ Bạch Vũ theo lời mở ra một ít nữa. Trầm Việt Hi còn ngại không đủ, làm cho Dạ Bạch Vũ mở rộng ra tiếp. Dạ Bạch Vũ gắt gao cắn cắn miệng, bả đầu xoay qua một bên, xấu hổ đến hận không thể lập tức chui vào chăn.

“Đem đầu gối dựng đứng lên.”

“Việt hi.” Dạ Bạch Vũ trong thanh âm mang theo sự run rẩy, này quả thực là xấu hổ hết mức, rõ ràng như vậy sao.

Trầm Việt Hi khẽ cười một tiếng, không hề bắt buộc nàng, chính mình động thủ là được rồi. Nhẹ nhàng nâng lên chân Dạ Bạch Vũ, nhìn kia u cốc kia. Trong cốc núi non trùng điệp, phong cảnh tú lệ, nàng tựa hồ có thể thấy kia dòng thanh tuyền bên trong chảy ra mật ngọt.

Nhẹ nhàng đưa ngón tay vào giữa u cốc,xoa nắn xung quanh.

Dạ Bạch Vũ hô hấp càng ngày càng nặng, bụng phập phồng càng ngày càng rõ ràng. Ngón tay Trầm Việt Hi tung hoành không ngừng, nàng nằm xuống, tựa vào người Dạ Bạch Vũ, ôn nhu mềm giọng hỏi

“Tiểu Dạ, em yêu chị sao?”

Dạ Bạch Vũ một bên thở phì phò vặn vẹo thân mình, một bên trả lời

“Yêu……” Nàng vốn rất yêu, lúc sau lại càng không dám nói không yêu.

“Yêu bao lâu?”

“Vĩnh viễn…… Ân…… Vĩnh viễn……” Nàng cong người đứng dậy nghênh đón ngón tay của Trầm Việt Hi ……

________O~HOÀN~O__________

PS: Vậy là cuối cùng bộ truyện đã kết thúc, mỗi một cmt hay vote của các bạn mình đều rất trân trọng, một lần nữa cám ơn sự ủng hộ của các bạn đối với Dạ Hi trong thời gian qua. 

Bạn nào rảnh rang qua tám với mình bên bộ Ách... Tỷ ngươi đang làm gì ta? và Xuân thiên lai liễu nha ~~ Chào tạm biệt và Hẹn gặp lại ^_^

Chương trước Chương tiếp