[BH|Edit Hoàn] Ma giáo giáo chủ của Ảnh hậu - Mộ Vũ Hề Hề - Chương 13: Kỹ năng mới của giáo chủ

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Rất nhanh An Nhược Thủy liền mượn được tiền, mua một rương táo, không tới mười mấy phút sau đã đem táo kèm theo chữ ký bán hết với giá cao rồi.

Trả xong nợ thì mang tiền đi siêu thị, sau khi được Giang Ý Hàm cùng Bạch Liễu nhỏ giọng nhắc nhở, nàng tốt bụng đề nghị chỉ cần mua đủ nguyên liệu nấu ăn mà bữa trưa cần.

Nhưng mà nàng không cần nấu trước, phải đợi toàn bộ các thí sinh đều mua xong nguyên liệu nấu ăn, mới lại cùng bọn họ hoàn thành bữa trưa hôm nay.

An Nhược Thủy đã lường trước, buổi trưa hôm nay nàng phải chết đói. Sâu kín ói một hơi khí đục, ngồi trong phòng nghỉ lặng lẽ cầm di động tra tìm kỹ xảo nấu nướng.

Trên màn ảnh lớn ở phòng nghỉ lúc này, đang hiện lên cảnh đám người Lạc Huyền Ca làm thế nào dùng biện pháp minh tinh kiếm tiền.

Kỳ thực loại so tài này một chút cũng không công bằng, các thí sinh cho dù trong ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp lộ mặt ra ánh sáng, cũng không thể xoát mặt kiếm tiền trong thời gian ngắn như An Nhược Thủy và La An.

La An dẫn theo nam sinh, sau khi thương nghị quyết định ở đầu đường mãi võ, dẫu sao trong đội ngũ bọn họ cũng có một vị hán tử có thể dùng ngực đập bể đá lớn.

An Nhược Thủy bên này, tất cả mọi người bắt đầu bán táo. Dùng phương pháp đặc biệt của bản thân rao hàng đem táo bán ra ngoài.

An Nhược Thủy ở phòng nghỉ thấy Mạnh Tiểu Manh vẽ tiểu bạch thỏ trên trái táo, dẫn dụ mấy bạn nhỏ có người lớn dẫn theo mua, tuy rằng lời không nhiều, nhưng cũng có thể kiếm được một ít.

Bạch Liễu đáp ứng mỗi lần bán một trái táo, tặng người đi đường một ca khúc, miễn phí hát biểu diễn.

An Nhược Thủy lắc đầu một cái, hát tới trưa sợ là cổ họng sẽ khàn luôn mất.

Nhưng mà trạng thái của Bạch Liễu lại tốt vô cùng, nàng có thanh âm đặc biệt, mỗi một ca khúc đều như được nàng giao cho linh hồn.

Lại đổi nhìn xem cô gái hoạt bát rất nhiệt tình với nàng trước đó.

Giang Ý Hàm giờ phút này đang thổi sáo cho người đi đường, tiền thưởng tới trình độ nhất định, nàng sẽ đưa người đi đường một trái táo bày tỏ cảm ơn.

An Nhược Thủy nhìn một hồi, đáy mắt tán thưởng thêm mấy phần.

Nhưng mà loa lớn trên kênh Live-stream bắt đầu chà màn hình——

[ loa lớn ] Con khỉ ăn dưa: Mau nhìn Lạc phúc hắc, thần rồi. Ta đột nhiên cảm thấy cái vụ bảy tuổi kia không phải nói giỡn.

An Nhược Thủy đổi máy quay, xem phần phát sóng trực tiếp của Lạc Huyền Ca, tên kia không biết từ đâu lấy được một con dao gọt trái cây, giờ phút này đang giơ lên ý cười bên khóe miệng, tay tốc độ thật nhanh chạm trổ trên trái táo.

Chốc lát sau một trái táo tiểu bạch thỏ liền xuất hiện rất sống động, người đi đường ngạc nhiên đưa giá tiền cao hơn gấp bốn năm lần.

Không chỉ có thể khắc ra đủ loại hoa cỏ động vật nhỏ sáng tạo, còn có thể dựa theo bộ dáng khách nhân muốn, điêu khắc ra trên trái táo.

Kênh Live-stream ——

Dân mạng 1: Kỳ thực ta cảm thấy Lạc phúc hắc làm bình hoa rất tốt, nàng tại sao phải đi hướng thực lực?

Dân mạng 2: Như trên, có thể dựa mặt kiếm cơm, nàng tại sao phải xoát thực lực?!

Dân mạng 3: Bản thân ta đây một đầu bếp cấp ba, đao công này ta dám cam đoan luyện không dưới mười năm.

Dân mạng 4: Đột nhiên mặt đau, cái vụ bảy tuổi kia không phải là thật chứ. Hu hu ~ ma ma, con không muốn ăn bàn phím!

Dân mạng 5: Lặng lẽ liếc nhìn bàn phím, ta đang nghĩ xem nên hấp hay là kho.

Dân mạng 6: Bảy tuổi ta đây chỉ biết xem phim hoạt hình, không nhiều lời nữa, bỏ phiếu đi.

Dân mạng n: Bỏ phiếu +1

...

An Nhược Thủy đầu đầy sương mù, bởi vì nàng cũng không biết vụ bảy tuổi là vụ gì. Nhưng nhìn thấy Lạc Huyền Ca dùng trái táo điêu khắc ra hình người nhỏ, nàng cũng từ từ quên cái gọi là vụ bảy tuổi, chú tâm nhìn Lạc Huyền Ca điêu khắc.

Lạc Huyền Ca nhìn táo trong rương, chỉ còn lại hai quả cuối cùng. Nàng buông xuống dao gọt trái cây lâm thời mượn tới, vỗ tay một cái đi đến giữa đám người.

"Mọi người xin an tĩnh một hồi, để ta tự giới thiệu một chút." Lạc Huyền Ca như cũ tự tin, nàng chọn chỗ rất không tồi, trên con đường này dõi mắt nhìn lại tất cả đều là 'ai đó lớp bổ túc' 'ai đó lớp kỹ năng', bởi vì hiện tại là thời gian những đứa trẻ này tan học, nơi này chen chúc đầy phụ huynh học sinh.

Lạc Huyền Ca đứng ở trong đám người, nàng mang trên mặt nụ cười như mặt nạ.

"Ta là Lạc Huyền Ca, thí sinh số 21 trong hoạt động tuyển chọn hạt giống hoa hồng. Hôm nay ở nơi này bán táo cũng là nhiệm vụ tiết mục an bài. Táo mà tổ tiết mục đưa ta số lượng có hạn, ta không thể thỏa mãn tất cả mọi người. Nhưng mà tiếp theo xin mọi người lấy điện thoại ra, tìm kênh Live-stream của ta, giúp ta ném một phiếu quý báu của mọi người. Sau khi số phiếu đạt tới trị số nhất định, ta sẽ dùng hai trái táo, làm hướng dẫn chạm khắc trên táo. Bảo đảm mỗi một người nghiêm túc nhìn hướng dẫn đều có thể học được."

Rất nhanh, mọi người đều bắt đầu lấy điện thoại di động bỏ phiếu cho Lạc Huyền Ca. Mà khán giả bên trong kênh Live-stream cũng không hẹn mà cùng bắt đầu bỏ phiếu, bởi vì trước đó bọn họ nhìn chạm khắc không chỉ nội tâm hâm mộ, mà cũng từng nghĩ có cơ hội lên mạng tìm một vài hướng dẫn học theo.

Hiện tại Lạc Huyền Ca đã quyết định ra hướng dẫn, bọn họ đương nhiên tình nguyện bỏ phiếu cho Lạc Huyền Ca, không chỉ vì Lạc Huyền Ca miễn phí dạy, mà còn vì những thứ Lạc Huyền Ca chạm trổ trước đó thật sự là quá đẹp.

Lạc đại giáo chủ nói được làm được, cho dù nàng cũng không biết số phiếu cụ thể của bản thân là bao nhiêu, nhưng nhìn thấy phần lớn người ở hiện trường lấy ra điện thoại di động, nàng hiểu ý cười một tiếng sau đó lấy ra hai trái táo còn lại, thả chậm tốc độ vừa điêu khắc vừa giảng giải.

Người đại diện Hứa Tụ đang xem truyền trực tiếp, vừa nghe Lạc Huyền Ca giảng giải vừa thử chạm trổ, chờ đến lúc nàng nhìn tới tiểu bạch thỏ đã khắc xong trong tay, đột nhiên nghĩ đến vụ 'bảy tuổi biết nấu cơm' xoát ầm trên kênh Live-stream, nàng lại nghĩ đến trước khi tham gia phát sóng trực tiếp Lạc Huyền Ca nói mười tám ban võ nghệ đều biết, không khỏi nuốt nước miếng một cái, loại chuyện này chắc Lạc Huyền Ca cũng không thể vả mặt nàng chứ.

Một buổi trưa này Lạc Huyền Ca không thể nghi ngờ là người đại thắng nhất, kiếm được đủ tiền không nói còn ở trước mặt người đi đường xoát hảo cảm kéo số phiếu.

Lựa chọn một ít nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị, Lạc Huyền Ca tìm được Mạnh Tiểu Manh, cùng theo nàng trở về.

Bên trong kênh Live-stream cũng bắt đầu xoát ầm lên, nội dung quỳ cầu Lạc phúc hắc vả mặt.

Chờ sau khi tất cả thí sinh đều đến đông đủ, đã là hơn 11 giờ trưa. Khi Mục Lăng nhìn đến Lạc Huyền Ca, trong nháy mắt đó chỉ cảm thấy mặt thật là đau, ngày hôm qua nàng còn đốt cây nến cho Lạc Huyền Ca, không ngờ hôm nay Lạc Huyền Ca vừa trở tay đã cho nàng một cái tát.

Có chút lúng túng cùng kinh hỉ nhìn Lạc Huyền Ca một cái, Mục Lăng khá mong đợi trận thi triển trù nghệ tiếp theo. Nếu nghệ sĩ có một tay hảo trù nghệ, cũng có thể kéo được độ hảo cảm của một nhóm ăn hàng.

Bất quá nghệ sĩ không biết nấu nướng cũng không sao, ở trong phòng bếp tìm chút việc làm là được.

Mạnh Tiểu Manh nhìn Lạc Huyền Ca mang về nguyên liệu nấu ăn phong phú, thoáng nhìn lại mình một bó cải xanh một túi mì, còn có hai cái trứng gà. Tức thì liền yên lặng, người so với người thật có thể tức chết người.

Lạc Huyền Ca cảm giác được Mạnh Tiểu Manh biến hóa tâm tình, nhỏ giọng hỏi Mạnh Tiểu Manh: "Làm sao vậy?"

"Ngươi có nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, khẳng định làm được đồ tốt hơn ta. Ta cảm thấy ta còn không so tài đã thua rồi." Mạnh Tiểu Manh ngược lại không phải tận lực so đo với Lạc Huyền Ca, mà là phóng mắt nhìn quanh hình như nguyên liệu nấu ăn của ai cũng đều tốt hơn nàng rất nhiều.

Lạc Huyền Ca cười một tiếng, nàng còn tưởng chuyện gì quan trọng. Vung tay lên, phóng khoáng nói: "Ta đổi với ngươi!"

"Hả?" Mạnh Tiểu Manh kinh hãi, kéo theo cả kênh Live-stream cùng hai thí sinh phụ cận đều kinh hãi.

Mạnh Tiểu Manh trừng mắt nhìn, không chắc chắn hỏi: "Huyền Ca? Ngươi vừa mới nói cái gì?"

"Ta nói, ta đổi với ngươi." Lạc Huyền Ca không đợi Mạnh Tiểu Manh phản ứng liền đoạt lấy mì sợi cùng trứng gà trong tay Mạnh Tiểu Manh: "Ta phải dùng thực lực nói cho ngươi, một đầu bếp giỏi là không thể dùng nguyên liệu nấu ăn để cân nhắc."

"..." Mạnh Tiểu Manh luôn luôn rơi dây thần kinh đột nhiên thông suốt, trong chớp nhoáng này, nàng cảm thấy Lạc Huyền Ca mà nàng sùng bái đã lâu, thật trâu a!

Nuốt nước miếng một cái, Mạnh Tiểu Manh từ chối Lạc Huyền Ca một hồi, cuối cùng quyết định nghe theo Lạc Huyền Ca an bài, ngoan ngoãn cùng Lạc Huyền Ca đổi nguyên liệu nấu ăn.

Lúc sau liền đi theo nhân viên chuẩn bị làm bữa trưa.

...

Mới vừa từ phòng nghỉ đi ra, An Nhược Thủy thấy Lạc Huyền Ca cầm trong tay nguyên liệu nấu ăn vô cùng nhàm chán, nàng sợ run sửng sốt một hồi.

Đi tới bên cạnh Lạc Huyền Ca, không lạnh không nhạt hỏi: "Nguyên liệu nấu ăn sao lại ít như vậy?"

"Ta đổi nguyên liệu nấu ăn với Mạnh Tiểu Manh " Lạc Huyền Ca đúng sự thật nói.

An Nhược Thủy suy nghĩ một hồi, đột nhiên phát hiện nấu mì là một chủ ý không tồi.

Đơn giản chính là nấu nước sôi, sau đó đem mì sợi bỏ vào trong nồi nấu chín, sau đó lại phóng chút dầu muối tương giấm là được. Đến lúc đó chỉ cần xử lý mặt ngoài cho xong, khẩu vị như thế nào trừ bản thân ra sẽ không có ai biết.

An Nhược Thủy ngấm ngầm mưu tính thắp sáng tròng mắt, nàng mang vẻ mặt đầy đồng tình nói với Lạc Huyền Ca: "Ta đổi với ngươi nhé."

"Hả?" Lạc Huyền Ca ngốc lăng: "Ờ."

Thời điểm Lạc Huyền Ca phát ra nghi vấn 'Hả?', An Nhược Thủy đã chuẩn bị xong hai mươi tám cái lý do mượn cớ khác nhau, sẵn sàng lần lượt hướng Lạc Huyền Ca liệt kê nguyên nhân không thể không đổi. Kết quả cách ba giây, Lạc Huyền Ca không có bất kỳ bày tỏ nào, gật đầu: "Ờ."

Chỉ đơn giản như vậy liền đồng ý?

An Nhược Thủy còn hai mươi tám lý do chưa kịp nói ra miệng, nghẹn đến mặt đều biến đen.

An Nhược Thủy: Ngươi không thể hỏi thêm một chút nguyên nhân ta muốn đổi sao? Ngươi không thể cùng ta nói nhiều thêm đôi câu sao?

Trong lòng nén giận, trên mặt còn phải mang nụ cười nhàn nhạt ôn hòa bình tĩnh, nàng cần phải giữ vững hình tượng nữ thần, nàng cần phải bảo vệ vỏ bọc thần tượng. Vì vậy bình tĩnh từ trong tay Lạc Huyền Ca cầm qua mì sợi trứng gà cùng rau cải, mang Lạc Huyền Ca đi phòng nghỉ của nàng.

"Nguyên liệu nấu ăn của ta để ở phòng nghỉ, ngươi cùng ta đi lấy một chút." An Nhược Thủy lạnh giọng nói.

"Ờ." Lạc Huyền Ca bình tĩnh đáp lời.

Lạc Huyền Ca dĩ nhiên biết An Nhược Thủy tức giận, nhưng mà không biết An Nhược Thủy rốt cuộc là tại sao tức giận? Hầu như lần nào cũng như vậy, chẳng hiểu ra sao liền ở trước mặt nàng nổi giận.

Đến phòng nghỉ dành riêng cho An Nhược Thủy, nơi này không có máy quay cũng không có những nhân viên khác, An Nhược Thủy sắc mặt âm trầm nhìn Lạc Huyền Ca.

"Ngươi tại sao mỗi lần đều không phản bác ta?" An Nhược Thủy hỏi.

Lạc Huyền Ca vạn phần không hiểu nhìn An Nhược Thủy: "Ngươi hy vọng ta mọi chuyện cùng ngươi đối nghịch?"

"Ta không phải cái ý này, ta nói là..." An Nhược Thủy ngẩn người một chút, nói gì a? Nói không nổi nữa, đúng là một tên đầu gỗ! Lạc Huyền Ca chẳng lẽ không nhìn ra nàng nhiều lần tỏ ý sao? Lạc Huyền Ca rốt cuộc là hận nàng đến mức nào, mới có thể mỗi lần đều chọc nàng tức đến không nói nên lời?

Lạc giáo chủ mặt vô tội, nàng nhớ kiếp trước Tam đàn chủ từng nói: Phu nhân là dùng để thương yêu, hết thảy chuyện nhỏ trong phủ phu nhân làm chủ là được. Gặp đại sự, chúng ta chỉ để ý làm chuyện lớn hóa nhỏ, rồi lại để cho phu nhân làm chủ.

Nàng không sai a, hoàn toàn dựa theo quy tắc tiêu chuẩn hảo tướng công này mà làm a?

Lạc giáo chủ gãi gãi đầu nhìn An Nhược Thủy, trong mắt tràn đầy không hiểu cùng nghi hoặc.

"Lạc Huyền Ca!" An Nhược Thủy cuối cùng bộc phát trong trầm mặc, tiến lên một bước đem Lạc Huyền Ca dựa vào tường. An Nhược Thủy một tay chống trên vách tường, từ từ tiến sát Lạc Huyền Ca.

Lạc Huyền Ca vốn muốn lui về phía sau, nhưng phát hiện đã không còn đường lui, lấy can đảm nhìn thẳng An Nhược Thủy: "Làm gì?"

"Ngươi có phải rất ghét ta?" An Nhược Thủy có chút ủy khuất, nàng đều đã chuẩn bị cùng Lạc Huyền Ca làm lành. Tại sao Lạc Huyền Ca đối nàng vẫn là thái độ cự ngoài ngàn dặm.

-------

Tác giả có lời muốn nói:

Tam đàn chủ: ε=(? ο'*))) aiz, sớm biết vậy ta đã nói với Giáo chủ, kỳ thực ta vẫn luôn là thê quản nghiêm! Giáo chủ à, đều là thuộc hạ hại ngài a!

  ┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Chương trước Chương tiếp