Trang chủ[BH][Tự Viết] Bên Kia Thế GiớiChương 16: Một Ngày Nhàn Rỗi

[BH][Tự Viết] Bên Kia Thế Giới - Chương 16: Một Ngày Nhàn Rỗi

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

"Rồi em đi mất, để anh đợi chờ

Viên bi thơ ấu lăn tròn trong mơ

Mười năm gặp lại, tình như tình xưa

Duyên như duyên mới lòng như giao thừa..."

----------------------------------------

Sáng hôm sau, đám người Cận Dĩ Tường dựa theo phương hướng đông tây nam bắc, men theo sa mạc quay trở lại thôn Sương Phong, người bán báo nhìn Cận Dĩ Tường đầy kinh ngạc. Họ lập tức thuê xe đi về tỉnh Sương Phong để lên máy báy riêng trở về Hội Quán Siêu Việt

----------------------------------------

Hội Quán Siêu Việt

Đám người Cận Dĩ Tường liền vào phòng làm việc riêng của Dương Thế Việt giao cho hắn 100 quả năng lượng

"Các trò làm tốt lắm! Có bị thương tích ở đâu không?" Dương Thế Việt sắc mặt ôn hòa nói

"Thưa thầy! Bọn em đều rất tốt"

"Ân, các trò về nghỉ ngơi đi, Dĩ Tường lưu lại, thầy có vài điều muốn nói với em!" Dương Thế Việt cho mọi người đi về hết, Viên Tảo Lam Giai thoáng nhìn qua Cận Dĩ Tường rồi xoay người rời đi

"Dĩ Tường, em vào Sa Mạc Mê Trận có thấy điều gì kỳ lạ không?" Dương Thế Việt giọng điệu bỗng chốc trầm lại

"Dạ không! Sa Mạc Mê Trận thời tiết chỉ hơi khắc nghiệt thôi ạ còn lại thì mọi thứ vẫn thuận lợi!"

"Ân, thế thì tốt, 10000 kim cương sẽ được chuyển vào thẻ của em, em muốn chia cho ai thì thầy sẽ để cho em giải quyết, thầy nói tới đây thôi, em về dưỡng sức đi"

"Vâng!"

Chuyện gặp Nhộng biến dị và cây năng lượng hoàn toàn biến mất trên Sa Mạc Mê Trận, không một ai trong đám người Cận Dĩ Tường hé răng nửa lời, mọi người đều cho nó vào quên lãng, thời gian lại cứ thế mà đi qua...

----------------------------------------

Hai Năm Sau

Trong vòng hai năm Cận Dĩ Tường, Hiểu Du đã làm qua vô số nhiệm vụ khó có, dễ có, cao cấp có, ăn cũng không ít khổ, có đôi khi làm chung với Lam Giai, An Phong, Từ Hạo chính vì thế mà họ dần trở nên thân thiết hơn. Cận Dĩ Tường bây giờ tựa như là tiểu tỷ phú, tiền bạc không đếm xuể, đôi khi cô muốn ghé qua học viện Atlantis để thăm mẹ và hai dì nhưng lại nghĩ tới lời hứa kia rồi lại thôi, Cận Dĩ Tường cũng không nói cho Hiểu Du về chuyện nữ nhân hồng y kia.

Kinh Nam - Một ngày trời mây quang đãng, Viên Tảo Lam Giai hẹn Cận Dĩ Tường đi chơi

"A Tường, em đợi chị có lâu không?" Viên Tảo Lam Giai được chú tài xế riêng chở tới điểm hẹn, nàng đi đến chỗ Cận Dĩ Tường đang đứng

"Không lâu a, em cũng vừa mới tới! Hôm nay chị xinh lắm!" Cận Dĩ Tường nhìn Viên Tảo Lam Giai, nàng vận một chiếc váy trắng, hoa văn đơn giản nhưng vẫn toát lên khí chất quý tộc của nàng, bên ngoài nàng khoác thêm một chiếc áo khoác cardigan mỏng, nàng mang một đôi giày búp bê, tóc đen được xoã dài xuống thắt lưng, ngũ quan chưa phát triển hoàn chỉnh nhưng đã là một tiểu mỹ nữ

"Em hôm nay cũng rất soái...!" Viên Tảo Lam Giai có chút ngượng ngùng, âm thầm quan sát người kia, tóc nâu cắt ngắn gọn gàng, cô đeo một chiếc kính mắt màu bạc, cô vận một chiếc áo phông xám dài tay, bên ngoài là áo khoác bomber đen, quần jeans sáng màu, giày thể thao, khuôn mặt có chút ngây ngô pha lẫn tuấn mỹ, làm nàng cứ nhìn không rời mắt

"Ta đi thôi!" Cận Dĩ Tường nắm tay Viên Tảo Lam Giai, kéo nàng đi dạo phố

Buổi sáng ở Kinh Nam rất nhộn nhịp, xe cộ tấp nập, nhà cao tầng san sát nhau, từ xa có thể nhìn thấy cung điện giác vàng to lớn của hoàng gia Viên Tảo, các nàng dắt tay nhau dạo chơi trong biển người mênh mông, đi tới đài phun nước lớn ở trung tâm Kinh Nam, ngồi trên bệ ghế đá, một người đàn ông trung niên tay cầm máy chụp ảnh tiến tới chỗ các nàng

"Các em có muốn chụp ảnh kỷ niệm không?"

Viên Tảo Lam Giai vui vẻ đồng ý, Cận Dĩ Tường cũng đành chìu theo nàng. Hai người sóng vai nhau đứng trước đài phun nước sư tử đá, người chụp hình chuẩn bị chụp, bỗng Viên Tảo Lam Giai xoay người hôn má Cận Dĩ Tường, làm cô trợn mắt, một trận hết hồn và thế là bức ảnh kỷ niệm được ra đời

"Tấm hình của hai em đây, rất đẹp a!" Người chụp ảnh vui vẻ xuất ra hai tấm hình, một tấm là hai người đang đứng cười vui vẻ còn tấm còn lại là một người hôn má người kia còn người kia thì trợn mắt, vẻ mặt vô thố trông rất buồn cười, Cận Dĩ Tường đưa tiền cho người chụp ảnh

"Ân, Em rất thích! Cảm ơn anh!" Viên Tảo Lam Giai yêu thích không buông tay nhìn hai tấm hình, Cận Dĩ Tường cũng vui vẻ a

"A Tường em giữ tấm này, chị giữ tấm này!" Viên Tảo Lam Giai tất nhiên là giữ tấm ảnh đáng yêu của người nào đó a, cô một trận ai oán...

"Chị đói bụng chưa, chúng ta đi ăn nha!"

"Ân, Đi thôi!" Lần này Viên Tảo Lam Giai chủ động kéo tay Cận Dĩ Tường bước đi

Vì từ nhỏ sinh ra trong hoàng gia nên Viên Tảo Lam Giai rất kén ăn nhưng nàng biết có một quán ở Kinh Nam do chú của mình mở ra, liền dẫn Cận Dĩ Tường tới đó

Tới nhà hàng, nhân viên nhà hàng nhà hàng vui vẻ đón khách, Viên Tảo Lam Giai gọi bốn món thanh đạm hợp khẩu vị. Thức ăn vừa ra, người nào đó ăn như lang như hổ, tấm tắc khen ngon, nàng cảm thấy một trận đáng yêu lấy khăn giấy ra lau khoé môi của cô

"Ăn từ từ thôi, kẻo mắc nghẹn!"

"Hắc hắc!" Cận Dĩ Tường gãi đầu xấu hổ, đúng lúc này một người đàn ông cao lớn, ăn mặc bảnh bao, khuôn mặt tuấn tú đi đến bàn các nàng

"Tiểu Lam, lần đầu tiên ta thấy con đi chơi với người lạ a! Đây là con rể tương lai của hoàng gia Viên Tảo sao?" Hắn cười mị hí mắt hỏi cháu mình, Cận Dĩ Tường một trận thổ tào

"A...Chú...Không phải , đây là một người bạn của con" Viên Tảo Lam Giai đỏ mặt, trong lòng như nước sôi lửa bỏng

"Chào con! Ta là chú của Tiểu Lam, Viên Tảo Lâm, hân hạnh được làm quen!" Viên Tảo Lâm đưa tay ra, Cận Dĩ Tường cũng nắm lấy

"Con là Cận Dĩ Tường, đồng đội của chị Tiểu Giai trong hội quán!" Cận Dĩ Tường thấy hắn vẻ mặt nghiền ngẫm liền nói

"A...thì ra là thế, làm ta cứ tưởng! Thôi hai đứa cứ ăn đi nhé! Ta đi ra ngoài có chút việc" Viên Tảo Lâm cười mị hí mắt, nói hai ba câu liền xoay người ra khỏi nhà hàng

"A Tường em đừng để ý, chú ấy là vậy đó cứ hay lo chuyện bao đồng" Viên Tảo Lam Giai mặt đỏ ửng, vội vàng giải thích (Tg: Trúng tim đen rồi mà!!! - Viên Tảo Lam Giai: Cút ngay lập tức!!!)

"Ân, Không sao, hồi bữa em thấy một quán coffee cổ ở cuối phố, chúng ta tới đó đi..."

"Ân" Thấy cô vẻ mặt không có chuyện gì, nàng cũng không nói nữa

Hai người các nàng lại xuất phát đi tới quán coffee cổ kia nhưng không ngờ các nàng lại bắt gặp hai bóng hình quen thuộc đang đứng gần quán... Từ Hạo và Viên Tảo Lâm, đang ôm nhau, trao cho nhau nụ hôn mặn nồng, các nàng vội vàng nấp vào con hẻm nhỏ gần đó

"Bảo bối! Chờ anh có lâu không?~" Là tiếng của Viên Tảo Lâm

"Ân, lâu chết đi được, anh làm gì giờ này mới tới a!" Từ Hạo giận dỗi bĩu môi, đánh vào người hắn mấy cái

"Anh có chút việc trong nhà hàng ấy mà, hắc, mình đi thôi!" Viên Tảo Lâm thân hình cao lớn, ôm thiếu niên trước mắt vào lòng, Từ Hạo thấp hơn hắn nửa cái đầu, hai người ngồi vào xe riêng của Viên Tảo Lâm rời đi

Viên Tảo Lam Giai, Cận Dĩ Tường mặt đơ ra như phỗng, suốt buổi ngồi trong quán coffee Viên Tảo Lam Giai như người mất hồn cứ suy nghĩ về hình ảnh lúc nãy, Cận Dĩ Tường thì mặt nổi ba đường hắc tuyến, cả hai người đều có chung một suy nghĩ 'Không thể tin được'.....

---------------------------------------

Ăn chơi đã đời một ngày trời, các nàng sóng vai nhau đi về, sắc trời ngã về chiều, ánh mặt trời len lói những tia nắng cuối cùng lên thành phố, đi ngang qua bờ sông, Viên Tảo Lam Giai đột nhiên dừng lại, nàng đi trước nên Cận Dĩ Tường không thể thấy rõ sắc mặt của nàng

"A Tường... Một ngày nào đó em sẽ rời đi Kinh Nam sao?" Giọng nàng có chút buồn

"Ân, em vốn không thuộc về nơi này a!"

"Tiểu Giai! Xoay người lại, em cho chị xem cái này!" Viên Tảo Lam Giai nghe vậy liền xoay người lại, đôi mắt có chút hồng

Cận Dĩ Tường lấy ra một viên kẹo nuốt vào bụng, tóc cô bắt đầu chuyển lại màu đỏ ban đầu, tháo kính ra đôi mắt liền trở lại màu vàng tinh anh

"Em...em...!" Viên Tảo Lam Giai một trận kinh hãi

"Đây vốn là màu tóc thật và màu mắt thật của em! Em không muốn gây sự chú ý nên mới làm thế a!" Cận Dĩ Tường nháy mắt với nàng một cái, nhẹ nhàng bước tới trước mặt nàng, tay lấy đi một cánh hoa đào vương trên tóc nàng

"Nhưng chị cũng là một người quan trọng với em nên em không muốn giấu chị điều gì a!" Cô xoa nhẹ đầu nàng, bỗng lúc này pháo hoa nổ rầm trời, sáng rực đôi mắt ai.

Một năm kia, ở Viên Tảo Lam Giai trong lòng, một mảnh hoa đào bắt đầu đâm chồi nở rộ, làm nàng nhớ đến mãi về sau...

Chương trước Chương tiếp