Trang chủ[BH][Tự Viết] Bên Kia Thế GiớiChương 37: Có Gian Tình!

[BH][Tự Viết] Bên Kia Thế Giới - Chương 37: Có Gian Tình!

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Học viện Atlantis hôm nay truyền đến một chấn động tin tức, toàn học viện đều nháo loạn lên. Trịnh Dư Viễn bị áp tải về học viện lúc, nhìn không ra phong trần tuấn tú nam nhân ngày nào. Đồng tử hắn co rút, trên người vết thương làm người kinh hãi, tóc bù xù như tổ quả không giống con người hình dáng

Trịnh Dư Viễn đứng trước phiên toà tối cao học viện sắc mặt trắng bệch, cổ họng run rẩy, hắn ngước nhìn lên phía nơi ngồi của học viên thấy Cận Dĩ Tường lạnh lùng mặt dựa lưng vào vách tường, thâm trầm giác vàng đồng tử khiến hắn nhớ lại đêm hôm đó, hắn muốn liệm đi tại toà án rồi

Mọi chuyện đều do Phật Lan Ỷ Khanh xử trí, hành vi của Trịnh Dư Viễn dâng lên làn sóng phẫn nộ của toàn học viện. Phật Lan Ỷ Khanh thông qua bản án của hắn, kết tội danh cưỡng hiếp, giết người, gián điệp hai ngày sau đem đi xử bắn

Trịnh gia trong một ngày đêm cổ phiếu gia sản Trịnh thị tuột dốc thê thảm, nhiều chuỗi nhà hàng khách sạn bị người tố cáo có thái độ bất hảo với khách hàng, sử dụng chất kích thích. Trịnh thị trong một đêm chính thức bước xuống bờ vực phá sản, Trịnh Lý Thu tóc mai bạc trắng suy sụp nhìn đội hình cảnh đến

Trịnh Lý Thu muốn băm chết nhi tử bất hiếu của mình, tội danh của hắn ảnh hưởng liên đới đến Trịnh gia. Trịnh gia tài sản bị đế quốc thu lại phân phát cho người nghèo khổ. Trịnh Lý Thu kết án 20 năm tù giam

Nhiều đoạn video nóng bỏng của Trịnh Dư Viễn lạm dụng tình dục với nữ sinh, lão sư đồng loạt bị phát tán. Nhiều nữ lão sư thông đồng với hắn đều bị đá vào tù. Nữ sinh được đền bù tổn thất, đế quốc chu cấp tiền chữa trị tâm lý tổn thương

Trịnh thị sau một đêm triệt để xoá sổ khỏi Đông Đô. Hắn tội danh lan truyền rộng rãi trên khắp cả đế quốc. Thi thể những nạn nhân đưa về chính họ nhà, cha mẹ nhận lại xác con, khóc tê tâm liệt phế...

Cận Dĩ Tường cười lạnh rời khỏi toà án, vẫn còn một tổ chức đứng sau cần giải quyết đâu. Cận Dĩ Tường nhìn thấy quả bóng trước chân, phẫn nộ đá tung quả bóng rống to một câu:

"Con mẹ nó!"

"Uy, Tiểu Tường tự tiện đá mà không nhìn người trước mặt sao!" Cận Yên Tuyết nhướn mày, khoé môi tạo thành độ cung. Nàng không nhanh trí thì quả bóng kia có lẽ đáp xuống mặt nàng đi

"Tiểu di!" Trước mặt là vài ngày không gặp Cận Yên Tuyết, nhìn sơ bộ dáng của nàng thập phần mỏi mệt, viền mắt hơi đỏ

"Dạng người gì khiến Tiểu Tường sinh khí như vậy nha?" Cận Yên Tuyết vân vê mình nâu tóc dài, một thân tây trang phong vận nữ nhân

"Ách..." Cận Dĩ Tường xin thề với lòng, lần sau cô sẽ phát tiết buồn bực những nơi không người

"Tiểu Tường chính là người làm Trịnh cẩu thê thảm như vậy, khó trách tiểu di không tra được tung tích a...!" Cận Yên Tuyết thâm thuý nhìn Cận Dĩ Tường. Nàng không ở vài ngày giữa đại tỷ và nhị tỷ xảy ra nghiêng trời lệch đất biến hoá, hẳn cùng người này hà quan đi

Đại tỷ suốt ngày thơ thẫn, nhìn ngoài trời. Nhị tỷ than eo đau nhức nhưng không che được viên mãn nụ cười trên mặt. Ách, còn cái kia Phật Lan Ỷ Khanh ngày thường luôn thần thần bí bí bộ dáng như thế nào hôm nay thỉnh thoảng đỏ mặt đâu...

Suốt vài ngày nàng không ở đã xảy ra vấn đề gì nha. Cận Yên Tuyết hảo ủy khuất, giống như bản thân là ngoài lề người, xem không thấu nghĩ không thông. Buồn bực muốn chết, nàng cũng muốn tranh thủ thuộc về bản thân này đó có được hay không?

Cận Yên Tuyết đột nhiên tiến đến thắt lại cà vạt không chỉnh tề cho Cận Dĩ Tường, một bộ dáng hiền thê lương mẫu. Nàng nhón chân thổi nhiệt khí vào tai Cận Dĩ Tường ngơ ngác

"Đêm nay rảnh sao? Đi ra ngoài với tiểu di hảo!"

"Ách, tiểu di...!"

"Cứ quyết định như vậy!" Cận Yên Tuyết quyến rũ cười, không cho Cận Dĩ Tường cự tuyệt cơ hội trực tiếp đi rồi lưu lại Cận Dĩ Tường khóc không ra nước mắt

"Dĩ Tường!" Hạ Phỉ Lan, Kỳ Nhược Linh chứng kiến kia một màn, đăm chiêu nhìn Cận Dĩ Tường. Hạ Phỉ Lan trong lòng dâng lên nho nhỏ mất mát

Mỗi nữ nhân bên cạnh Dĩ Tường đều là chim sa cá lặn, mà mình đâu? Phần này cảm tình là bản thân quá mức mong chờ rồi

"A, nói đến chính sự, hôm nay là ngày các cậu luyện hợp thể dị năng!" Cận Dĩ Tường nghĩ nghĩ, bỗng nhiên reo lên

Kỳ sát hạch sắp tới không còn quá nhiều thời gian, không thể lãng phí. Huống hồ, Cận Dĩ Tường đã phi thăng đế cấp dị năng giả, đêm hôm đó chỗ sâu trong thân thể xuất hiện dị trạng, ba đào nguyên khí, yêu khí, thể khí xoáy lại cùng một chỗ trực tiếp phá vỡ huyết mạch từ lâu ngủ yên, cốt tuỷ hình thành điểm điểm sức mạnh lan tỏa khắp Cận Dĩ Tường kinh mạch. Thăng đế cấp

Điều đó lý giải vì sao Cận Dĩ Tường mất bản thân tự chủ hoá thành bán long. Sau lại khôi phục, vì bản thân tâm sinh phẫn nộ khiến huyết mạch ngủ yên bùng nổ, này huyết mạch quá quá mức dị thường, mất kiểm soát một phút liền hỏng mất!

17 tuổi đế cấp dị năng giả cỡ nào dọa người thực lực. Đạt đến đế cấp dị năng giả trên Bình Nguyên đại lục đều là cường giả nhất phương

Cận Dĩ Tường làm mẫu một lần. Hạ Phỉ Lan, Kỳ Nhược Linh thần tình chăm chú tập trung vào phần trọng yếu. Các nàng bắt đầu hợp thể dị năng

Kỳ Nhược Linh một tay thi triển lôi hệ, một tay thi triển kim hệ. Hạ Phỉ Lan một tay thi triển băng hệ, một tay thi triển quang hệ chuẩn bị hợp nhất. Ban đầu khi đưa lại gần nhau, dị năng hệ yếu hơn không chấp thuận dị năng hệ mạnh hơn, giằng co phản kháng. Sau lại các nàng thêm nữa định thần khống chế yếu hơn dị năng hệ cũng như điều giáo dị năng hệ mạnh hơn cuối cùng dần dần hợp lại làm một, bất quá vẫn còn là nguồn năng lượng yếu ớt chưa đủ cuồng bạo để thi triển thành chiêu thức

Các nàng kiên trì không ngừng nghỉ, đến mức các đốt ngón tay đã đau nhức không chịu nổi. Cận Dĩ Tường thấy tình huống bất ổn nói các nàng tạm dừng nửa tiếng. Cận Dĩ Tường ném cho các nàng chai nước, Hạ Phỉ Lan rất cảm kích, Kỳ Nhược Linh khách khí nói một tiếng cảm tạ liền vô ngôn

Nửa tiếng đồng hồ lại trôi qua, họ vẫn tiếp tục tập luyện. Cận Dĩ Tường nhàm chán muốn động một chút tay chân khởi động gân cốt, liền nảy ra một cái táo bạo ý tưởng

"Các cậu muốn tăng nhanh thực lực?"

Gật đầu!

"Có một cách!" Cận Dĩ Tường tà mị cười, bẻ các khớp xương răng rắc

"?"

"Cả hai cùng một lúc xông lên đấu với tôi!" Cận Dĩ Tường Khí bùng nổ, u ám hắc vụ bao phủ cô cơ thể, trực tiếp phóng thích uy áp kinh người khiến người khác hít thở không thông

"Nếu cậu đã nói vậy thì tôi cũng không thể chối từ. Cận Dĩ Tường đừng để bị thua!" Kỳ Nhược Linh Khí đồng dạng bùng nổ, của nàng là hoàng sắc quang mang cao nhã

"Này, các cậu...!" Hạ Phỉ Lan do dự chốc lát nhưng nhìn tinh thần chiến đấu hăng say của bọn họ thì cô cũng không cam lòng đứng ngoài xem. Bạch sắc quang mang lan tỏa khắp Hạ Phỉ Lan cơ thể, như vậy tinh khiết một màu...

Cận Dĩ Tường giác vàng đồng tử nhạy bén, đón tiếp lôi hệ bạo tàn của Kỳ Nhược Linh, hoá giải nàng chiêu thức. Hạ Phỉ Lan cắn môi, xuất những phiến băng dài lao thẳng vào phía Cận Dĩ Tường, vừa đỡ một đòn từ bên này xong lại đỡ tiếp một đòn từ bên kia

Kỳ Nhược Linh bị hủy một bên mắt, tầm nhìn hạn chế nhiều lắm, từ nhỏ đến lớn thị lực đều dồn sang con mắt phải, giờ đây nàng mắt phải tinh tường như viên thủy tinh thấu đáo mọi chuyển động của Cận Dĩ Tường. Khi Cận Dĩ Tường tiếp Hạ Phỉ Lan đã lộ sơ hở bên sườn, nàng ánh mắt loé lên phi thân lại gần Cận Dĩ Tường, ngay tại vị trí sườn bên phải tung nhất cước

Cận Dĩ Tường nguy hiểm con ngươi thâm trầm bất định, giậm chân nhảy vọt lên không trung, đầu ngón tay giương về phía Kỳ Nhược Linh, Hạ Phỉ Lan phóng hắc lôi cầu. Các nàng thầm than một tiếng 'không tốt', giây tiếp theo hắc lôi cầu chấn động cả một vùng đất, tan nát vỡ vụn

Kỳ Nhược Linh, Hạ Phỉ Lan không phải dạng vô danh tiểu tốt tất nhiên các nàng mới không ngồi yên chờ chết đâu. Giữa khói bụi mịt mù, Kỳ Nhược Linh ngửi được Cận Dĩ Tường khí tức, các nàng đã lập ra kế hoạch, gật đầu với Hạ Phỉ Lan liên thủ đối phó Cận Dĩ Tường. Hạ Phỉ Lan đánh lạc hướng Cận Dĩ Tường, nàng phát chói mắt quang hệ phóng về phía Cận Dĩ Tường

Cận Dĩ Tường nhàn nhạt cười phảng phất giữa không trung mờ mịt, cô đưa ra bàn tay gạt nàng quang tiễn sang một bên, vạch trần các nàng kế hoạch. Chính là điều tiếp theo Cận Dĩ Tường cũng không có ngờ đến, cô khoé miệng thoáng run, đau đớn từng cơn ở thân dưới truyền đến đại não. Cận Dĩ Tường ôm hạ bộ mang theo thống khổ tiếp đất, đau đớn khiến cô không thể nói thành lời

Ban nãy Kỳ Nhược Linh chỉ đơn giản muốn đạp vào mông Cận Dĩ Tường cho hả dạ nhưng sơ ý trượt chân đá mạnh vào Cận Dĩ Tường giữa hai chân. Nhìn Cận Dĩ Tường tái nhợt nằm lăn trên đất, Kỳ Nhược Linh nhận ra chính mình làm sai chuyện, hoảng hốt tiến đến nhìn Cận Dĩ Tường

"Cận Dĩ Tường, thực xin lỗi, tôi... tôi!" Kỳ Nhược Linh muốn kiểm tra thương thế Cận Dĩ Tường nhưng Cận Dĩ Tường sống chết ôm lấy hạ bộ kiên quyết không cho nàng xem

"Kỳ Nhược Linh, hãy nói là cô không phải cố ý đi! Lão nương sắp bị cô làm cho tắc nghẽn mạch máu a!" Cận Dĩ Tường bả vai run rẩy, thều thào khóc không ra nước mắt

Đau quá a! Bây giờ ta đã biết cảm giác của nam nhân khi bị đáp trúng! Ô ô

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Tôi không cố tình gây thương tích cho cậu, thực xin lỗi!" Kỳ Nhược Linh mím môi, mày đẹp chau lại, từ trước đến nay chưa từng đối ai có quẫn bách bộ dáng. Cận Dĩ Tường là người đầu tiên khiến nàng hạ mình xin lỗi

"Dĩ Tường! Nhược Linh! Làm sao vậy!" Hạ Phỉ Lan nhìn một nằm một ngồi, sốt ruột chạy đến

"A, cái gì cũng đừng nói. Có thể đưa tôi về Mạn Lệ phòng sao...?" Mạnh mẽ đến đâu khi lâm đại nạn cũng muốn ngất liệm a...

"Tường Tường!" Phật Lan Ỷ Khanh hiếm có thư thái một ngày, liền một mình tản bộ nhân tiện kiểm tra học viện. Nơi này rất ít khi nàng đi qua chỉ là hôm nay nổi lên hứng thú mới đến

Vừa đến đã nghe thấy giọng Cận Dĩ Tường yếu ớt thều thào, mặt mũi trắng bệch, hai tay thủy chung ôm lấy hạ bộ. Nàng lo lắng chạy đến xem Cận Dĩ Tường tình hình, không để ý xung quanh vụn nát đất

Kỳ Nhược Linh, Hạ Phỉ Lan nghe tiếng gọi theo bản năng xoay người. Kia không phải là hiệu trưởng sao?
Các nàng nổi lên một tia nghi hoặc

"Khanh...!" Cận Dĩ Tường nhìn thấy nàng mỹ lệ khuôn mặt phóng đại trong gang tấc, khó khăn nở nụ cười

"Tường Tường, sao lại ra nông nổi này?" Phật Lan Ỷ Khanh nhận ra Cận Dĩ Tường giấu giấu diếm diếm điều gì đó, nhất mực quan tâm lấy khăn tay lau mồ hôi trên thái dương Cận Dĩ Tường

"Khanh, đưa tôi về phòng hảo?" Cận Dĩ Tường nhăn mặt, bên dưới bộ vị đã sớm đau đến tê dại, nếu không kịp thời điều tức liền sẽ không đi nổi

Thật mất mặt mà!

"Hảo!" Phật Lan Ỷ Khanh đau lòng nhìn Cận Dĩ Tường, cẩn thận đỡ Cận Dĩ Tường đứng lên, hộ ở bản thân trong lòng đối hai nữ sinh nói

"Tôi có thể mượn Dĩ Tường được chứ?" Phật Lan Ỷ Khanh nhàn nhạt cười, đen láy đồng tử tiềm tàng giấu đi chỗ sâu nguy hiểm dìu Cận Dĩ Tường đi

Hạ Phỉ Lan khổ sở nhìn theo bóng lưng Cận Dĩ Tường mà Kỳ Nhược Linh âm thầm thở dài, cơ hồ nhìn ra ám muội quan hệ giữa hiệu trưởng và Cận Dĩ Tường. Nàng không ngốc!

Lộ trình của Phật Lan Ỷ Khanh không phải hướng Cận Mạn Lệ phòng mà là hướng bản thân phòng đi. Đặt Cận Dĩ Tường nằm xuống mềm mại giường, được đối phương cho phép nhẹ nhàng gỡ ra hai tay đang che trên hạ bộ. Phật Lan Ỷ Khanh kinh ngạc nhìn gồ lên hạ bộ

Không lẽ!

Mắt thấy Cận Dĩ Tường thống khổ không chần chừ lâu, linh hoạt kéo xuống quần tây. Phật Lan Ỷ Khanh có điểm không thể tin được, lúc sau lấy lại tinh thần tiếp tục cởi boxer. Nàng sắc mặt ửng đỏ nhìn dị vật to lớn hồng hào bật nẩy ra kèm theo tiếng Cận Dĩ Tường than đau

Thân vật nóng bị sưng lên rất rõ rệt, gân xanh quấn lấy cô vật nóng. Phật Lan Ỷ Khanh xem đến choáng váng lấy tuýt thuốc bên cạnh nhỏ vào đầu ngón tay thoa lên Cận Dĩ Tường vết thương. Mát lạnh cảm giác khiến Cận Dĩ Tường thở ra một hơi, nâng đầu nhìn nữ nhân ôn nhu đối mình điều tức vết thương, mĩ mãn ấm áp

Phật Lan Ỷ Khanh tay thi triển dị năng điều tức lên vật nóng sưng trướng. Cận Dĩ Tường thoải mái phát ra thanh âm hừ hừ trong cổ họng, đau đớn lúc đầu đã tiêu thất thay vào đó là từng trận tê dại lan đến đại não

"A...!" Cận Dĩ Tường khó nhịn rên rỉ

"Tường Tường! Khó chịu ở đâu sao?" Phật Lan Ỷ Khanh còn tưởng rằng Cận Dĩ Tường bị đau, lo lắng hỏi. Nàng thật quá ngây thơ rồi

"A, không đau còn có điểm thoải mái!" Cận Dĩ Tường đưa tay vuốt nàng khó có được khả ái thiên chân mặt

"Vết thương đã hoàn hảo, Tường Tường đừng vội mặc quần, nằm nghỉ ngơi một lát!" Phật Lan Ỷ Khanh một thân đầm đen bất chỉnh, lộ ra xuân sắc phong cảnh giữa ngực, tóc đen lộn xộn khoác lên nàng đầu vai. Cận Dĩ Tường nuốt một ngụm nước bọt, mắt thấy nàng đứng lên, liền bắt nàng cánh tay kéo vào lòng. Phật Lan Ỷ Khanh bất ngờ hô lên một tiếng

"Em như vậy, là muốn câu dẫn tôi sao?" Cận Dĩ Tường nhướn mày, thổi nhiệt khí vào tai nàng, bắt lấy nàng tay đặt lên ấm nóng cương cứng vật. Phật Lan Ỷ Khanh gò má ửng đỏ, đôi mắt nhu tình như nước, khanh khách cười

"Tiểu sắc lang!"

Chương trước Chương tiếp