Trang chủ[BH][Tự Viết] Bên Kia Thế GiớiChương 56: Trừng Phạt

[BH][Tự Viết] Bên Kia Thế Giới - Chương 56: Trừng Phạt

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

"Ỷ Khanh, vừa rồi, em..."

Cận Dĩ Tường vẫn không thôi kinh ngạc, không phải chứ, cô và Phật Lan Ỷ Khanh chỉ mới làm một đêm thôi mà, nhanh như vậy, bụng nàng liền hoài đứa nhỏ rồi

Phật Lan Ỷ Khanh bật cười:

"Tường Tường, xin lỗi, em vẫn chưa nga, em muốn đối phó phụ vương chút nên mới viện cớ, ba ngày trước hắn cứ nằng nặc muốn em đính hôn với tên công tước kia, em không đồng ý, cứ thế đến ngày hôm nay, Tường đã xuất hiện rồi, em không cần giấu phụ vương nữa"

Cận Dĩ Tường ôm nàng vào lòng:

"Suỵt, đừng nói xin lỗi, là tôi đến trễ, để em ủy khuất rồi, Ỷ Khanh"

Phật Lan Ỷ Khanh câu cổ Cận Dĩ Tường, hai tròng mắt loan thành một đoàn

"Ừm, vậy Tường thích nữ hài hay nam hài"

"Nữ hài so nam hài đáng yêu bất quá nếu là con chúng ta nam hài và nữ hài tôi đều thích, dẫu sao, con là báu vật ông trời ban cho a"

Phó Chỉ Dung trời sáng đã quay trở lại học viện trình báo lại nhiệm vụ cho ban hội đồng cấp cao. Hoa Huyên Thiển ở cung điện ngốc một ngày, rốt cuộc cũng hồi học viện, nàng minh bạch cả rồi, hoá ra những nữ nhân kia đều yêu Cận Dĩ Tường

Bốn về vắng vẻ không còn ai, Phật Lan Ỷ Khanh ở bên tai Cận Dĩ Tường liêu nhân thổi khí:

"Tường để cho em vì Tường sinh đứa nhỏ đi"

Một lần nữa, Cận Dĩ Tường bị nàng đẩy ngã xuống giường, quần áo, boxer gì đó bị thoát sạch sẽ trong nốt nhạc. Cận Dĩ Tường yêu chết nàng chủ động, hiệu trưởng cao cao tại thượng là nữ nhân của cô, nữ nhân thần bí năm nào trên boong tàu bây giờ trên người cô, nhún hông, bày ra phóng lãng vũ khúc

Vách tường thịt nhồi cự vật cứng rắn, Cận Dĩ Tường nâng người, cơ bụng phập phồng, đêm này, nàng như phượng hoàng trùng sinh, khuynh đảo thần hồn cô, khiến cô trầm luân

Cận Dĩ Tường siết chặt nàng, hạ thân hung hăng xỏ xiên, rốt cuộc tiết, tinh dịch xối lên vách tử cung, lấp đầy lối mòn ẩm ướt. Phật Lan Ỷ Khanh thét chói tai, khóc thút thít, quân lính tan rã

Trong phòng vẫn tiếp diễn hoạt sắc sinh hương tràn cảnh, Cận Dĩ Tường liên tục đổi tư thế, để cho cự vật vào sâu bên trong nàng hơn, xông phá tường thịt, vô cùng chật chội hoà thư sướng. Cận Dĩ Tường không ngừng lấp đầy nàng, tăng cao khả năng thụ thai, trời gần sáng, các nàng mới lã người, ôm nhau ngủ

Quốc vương Phật Lan Thế Triệt muốn hai người các nàng nhanh chóng kết hôn, Phật Lan Ỷ Khanh lên tiếng, nàng nói muốn qua vài năm nữa đợi Cận Dĩ Tường tốt nghiệp chương trình, không vội

Phật Lan Thế Triệt thở dài đáp ứng, kỳ thực Phật Lan Ỷ Khanh cũng muốn ngay bây giờ cùng người kia kết hôn, nhưng cục diện rối rắm, chính sự còn chưa xong. Hơn nữa nàng nghe Cận Mạn Lệ nói, Cận Minh Nguyệt mang thai, nàng hơi chấn kinh, vì Cận Minh Nguyệt và Cận Dĩ Tường là mẹ con, bây giờ đứa nhỏ của hai người cũng xuất hiện luôn rồi, ai, loạn thật

Các nàng tại cung điện nghỉ dưỡng ba ngày. Cận Dĩ Tường sốt ruột hồi học viện, cô lo lắng Cận Minh Nguyệt thân thể, đang trong thời kỳ ốm nghén nên mệt nhọc. Phật Lan Ỷ Khanh yêu thương hoà sủng nịch, cùng Cận Dĩ Tường trở lại học viện

Cận Minh Nguyệt từ ái nhìn Cận Dĩ Tường, vô lực thả toàn bộ sức nặng vào người cô, hướng Phật Lan Ỷ Khanh hỏi:

"Giải quyết xong rồi sao, Âu Cách Sư thế nào?"

Phật Lan Ỷ Khanh thở dài:

"Tẩu thoát, phụ vương tôi đã ban lệnh truy nã toàn đại lục, thiết nghĩ, hắn sẽ không ở lại để làm mồi, có lẽ đang trốn trong cấm địa nào rồi, cạnh hắn còn ba thủ hạ, Trường Sinh, Sinh, Tử"

"Lần này không thể lại chiến đấu rồi, tôi chỉ đành trong cậy vào Dĩ Tường thôi"

Cận Dĩ Tường vuốt nhẹ bụng nàng:

"Minh Nguyệt, yên tâm đi, người ở học viện hảo hảo dưỡng thai a, mọi việc cứ để con lo, đứa nhỏ trọng yếu"

"Ừm, ta biết"

Phật Lan Ỷ Khanh vô thức sờ bụng, bất tri bất giác mỉm cười, con à, mau mau xuất hiện đi, để mẹ còn tặng quà cho baba con nữa...

Cận Dĩ Tường đắp chăn cho Cận Minh Nguyệt, nhìn nữ nhân say ngủ một hồi, bản thân đêm này không hiểu tại sao lại khó nhập mộng. Sải bước ngoài khuôn viên trường, bắt gặp nữ nhân kia, Cận Mạn Lệ

"Mạn Mạn..."

"Tiểu Tường..."

Cận Mạn Lệ một thân phong phanh đồ ngủ, ánh trăng rọi xuống nàng đơn bạc bả vai. Cận Dĩ Tường từ lúc trở về đến giờ cũng chưa hảo hảo nhìn kỹ nữ nhân này, nàng gầy hơn nữa tiều tuỵ, cô tự trách mình vô tâm

"Tiểu Tường, ôm" Cận Mạn Lệ vươn hai tay, Cận Dĩ Tường đón ý nói hùa, lãm nàng trong ngực

"Nhớ tôi không, bảo bối"

"Nhớ, rất nhớ, ngày đêm đều nhớ, rất muốn..."

Cận Mạn Lệ thanh âm mang theo tia nức nở, rất nhiều ban đêm, nàng ôm gối đầu có vài phần khí tức của người kia đi vào giấc ngủ, thi thoảng sẽ mắng chửi người kia thật hỗn đản chỉ lưu tâm đại tỷ, bỏ rơi nàng, Cận Mạn Lệ ủy khuất

"Mạn Mạn, em đừng nghĩ bậy, tuần rồi xung quanh bận chết đi, hại tôi không có thời gian nhìn em" Hai vầng trán kề cận, trong suốt đôi mắt thu vào bóng dáng cao ngất: "Mạn Mạn, tha thứ cho tôi, tôi nhớ em..."

Như thiêu thân lao vào lửa. Cận Mạn Lệ nhón chân, luồn tay vào tóc đỏ mềm mại, đôi mắt hoa đào mị nhân khẽ liếc:

"Tường hư, phải trừng phạt"

Cận Mạn Lệ ngấu nghiến đôi môi Cận Dĩ Tường, đem không khí trong miệng người kia hút sạch sẽ

"Cái này là vì bỏ em"

Môi hôn dần xuống cổ, Cận Dĩ Tường nhíu mày, đau đớn trên cổ khiến cô không khỏi hít ngụm khí lạnh, ai bảo cô tự làm tự chịu đây

"Cái này là vì không quan tâm em"

Cận Mạn Lệ dùng chút sức lực áp cô vào gốc cây lớn xù xoà. Áo phông rơi xuống, Cận Mạn Lệ đem tất cả ủy khuất gặm nhắm cơ thể Cận Dĩ Tường, dừng lại trước đỉnh hồng khả ái, ôn nhu nhay cắn. Cận Dĩ Tường khó nhọc thở gấp, tinh tế vụn hôn di dịch xuống bụng, bàn tay hư hỏng nào đó bóp đũng quần vươn cao, ma sát

"A...Mạn Mạn..."

"Cái này là vì em yêu Tường..."

"Người ta muốn phát điên rồi, toàn thân cao thấp muốn Tường...."

Chương trước Chương tiếp