Trang chủ[BH][Tự Viết] Bên Kia Thế GiớiChương 70: Đêm Mật Ngọt?

[BH][Tự Viết] Bên Kia Thế Giới - Chương 70: Đêm Mật Ngọt?

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Từ sau giai đoạn đầu tiên, tu vi của tất cả các nàng đã thay đổi nhiều lắm, khi không có Cận Dĩ Tường, các nàng hăng say tu luyện, dù mệt mỏi tới đâu vẫn không dừng lại. Cận Dĩ Tường dùng tinh thần lực đi thăm dò, biểu tình vô cùng kinh hỉ, quả không hổ danh là nữ nhân của cô.

"Nghĩ cái gì mà cười ngây ngốc?" Viên Tảo Lam Giai búng trán người nào đó đương thất thần.

Khẽ lắc đầu, hướng Viên Tảo Lam Giai và chúng nữ nhân nói:

"Nhất thời cảm thấy nhân sinh mĩ mãn."

Kỳ Nhược Linh, Hạ Phỉ Lan nghi hoặc:

"Nhân sinh mĩ mãn?"

Diệp Nhã Viên thắc mắc: "Về phương diện gì nha?"

"Nữ nhân của tôi khiến tôi cao hứng nha, tài năng có thừa, xinh đẹp lại xuất chúng, hắc hắc." Cận Dĩ Tường si ngốc cười, khuôn mặt tuấn mỹ trưng ra dáng vẻ tự hào.

Phó Chỉ Dung ngay lập tức ôm cổ Cận Dĩ Tường, bày ra tư thái mị hoặc:

"Đúng vậy nha, nữ nhân của Tường nhi không xuất chúng hơn người thì còn ai vào đây nha, vậy, Tường nhi có cái gì thưởng cho?" Nói đoạn liền nhón chân hôn lên cằm người nào đó.

"Ách..."

Tức khắc, Viên Tảo Lam Giai thi triển mộc hệ dị năng hoá thành dây leo kiên cố kéo Phó Chỉ Dung đang bám trên người Cận Dĩ Tường ra, nàng bĩu môi nói:

"Phó Chỉ Dung, dám tranh thủ lúc chúng tôi không để ý chiếm tiện nghi A Tường!"

Diệp Nhã Viên gật đầu phụ họa:

"Lam Giai nói chí phải, Tiểu Chỉ, cậu không thể tại ban ngày ban mặt thể hiện huống chi chúng ta còn tại học viện, lỡ như các học viên khối dưới nhìn thấy thì không hay cho lắm."

"Đúng vậy học tỷ!" Kỳ Nhược Linh ngữ khí thoang thoảng chua, híp mắt đầy nguy hiểm nhìn Cận Dĩ Tường hưởng thụ vẻ mặt.

Phó Chỉ Dung không cho là đúng:

"Chẳng phải các người cũng đỏ mắt mong chờ a, hiện tại muốn diễn cái gì xiếc, nếu có kẻ nhìn thấy, trực tiếp thủ tiêu là được rồi nha~."

"Có học tỷ như cậu, quả là phúc ba đời của các em khối dưới." Viên Tảo Lam Giai nghiến răng nghiến lợi, đừng nghĩ da mặt nàng mỏng rồi xem thường nàng!

Bầu không khí tựa hồ không thích hợp. Ba người Viên Tảo Lam Giai, Kỳ Nhược Linh, Phó Chỉ Dung đồng thời khoanh tay, dùng nhãn thần chăm chú nhìn Cận Dĩ Tường, muốn từ khuôn mặt cô thu hoạch cái gì.

"Ách, dù sao thì, cũng đã trễ a, không phải nói cùng nhau dùng cơm tối lần cuối sao, ai nha, ngày mai dù gì cũng lên đường, các em không nên nháo a."
Cận Dĩ Tường liền đổ một thân mồ hôi hột.

"Nhược Linh còn có các học tỷ, hài hoà ở chung không phải tốt hơn sao, chúng ta sắp tới bước trên cùng chiến tuyến, đêm nay hảo hảo mà ôn chuyện, vì cuộc hành trình này, rất dài." Hạ Phỉ Lan ôn nhu nói, nàng vốn rụt rè, tuyệt đối không thích hợp tranh chấp gì đó, chỉ muốn hoà bình ở chung.

Cận Dĩ Tường gật đầu lia lịa, thần tình sắp khóc tới nơi, quả nhiên chỉ có Phỉ Lan tốt.

Ba đại mỹ nữ hướng Cận Dĩ Tường hừ một tiếng rõ to. Giữa các nàng đôi khi xảy ra những trận xung đột nảy lửa nhưng tự sau đáy lòng, các nàng luôn tôn trọng nhau, vì yêu một người mà buông xuống bản thân kiêu ngạo.

Cấp bậc tu vi của các nàng thực hảo, vài năm tới sẽ trở thành những cường giả không ai bì nổi ở Bình Nguyên Đại Lục a.

Kỳ Nhược Linh, Hạ Phỉ Lan đồng dạng đạt dị năng giả linh cấp cửu đẳng nhờ vào thành quả tu luyện không ngừng nghĩ, chẳng bao lâu nữa sẽ đột phá thành hoàng cấp.

Diệp Nhã Viên, Phó Chỉ Dung đồng dạng đạt dị năng giả hoàng cấp nhị đẳng, các nàng thường xuyên đấu với nhau, tuy nhiên vẫn chưa phân thắng bại.

Viên Tảo Lam Giai lần trước thu phục Bạch Hổ, tinh thần lực lẫn huyết mạch hấp thu nguyên khí rất nhanh cộng thêm trong khoảng thời gian này ăn không ít khổ khi thu thập ma thú lớn bé, nàng đã vươn mình đạt dị năng giả hoàng cấp lục đẳng. Một lần nữa Viên Tảo Lam Giai chứng minh cho phụ hoàng thấy, Hiên Viên Đế Quốc cũng có một yêu nghiệt tồn tại là nàng.

Tiểu Miêu an tĩnh ngồi trên bệ ghế đá, nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài. Thấy Cận Dĩ Tường đi đến, hai mắt sáng rực, lập tức nhảy phốc vào lồng ngực cô, quơ hai chi trước quơ loạn trên mặt Cận Dĩ Tường.

"Tiểu Miêu, tiểu lanh lợi của ta, đợi ta có lâu không, xin lỗi ngươi a, hôm nay hướng dẫn các nàng luyện tập xác thực bận rối tinh rối mù."

Tiểu Miêu kêu meo meo hai tiếng, vươn đầu lưỡi hồng phấn liếm láp cần cổ non nớt của Cận Dĩ Tường, nó muốn nói, nó rất vui vẻ, không có không vui.

Đương lúc Cận Dĩ Tường mang Tiểu Miêu rời đi, góc áo bị một lực đạo nhỏ níu lại.

Xoay người, hoá ra là Hạ Phỉ Lan.

"Phỉ Lan, gặp vấn đề gì sao?"

Hạ Phỉ Lan mặt đỏ xuất huyết:

"Chuyện là, Dĩ Tường, lúc sáng máy tính phân tích nguyên tố của em đột nhiên bị hỏng, mở nguồn không lên, Dĩ Tường giúp em sửa nó được không?"

Cận Dĩ Tường bật cười:

"Ân, không thành vấn đề, hiện tại liền qua phòng của em sửa nó."

Nói xong vươn tay xoa đầu Hạ Phỉ Lan khiến nàng càng thêm mắc cỡ. Nàng nguyên bản ít lời, từ khi gặp gỡ Cận Dĩ Tường và mọi người, con người của nàng tựa hồ phát sinh biến hoá trở nên hoà đồng hơn.

Góc khuất Cận Dĩ Tường nhìn không thấu, Tiểu Miêu đôi đồng tử tràn ngập mất mát, rất nhanh tiêu thất.

Hạ Phỉ Lan, tâm lương thiện, nó không bài xích nàng.

Căn phòng của Hạ Phỉ Lan ngăn nắp hệt như tính cách của nàng vậy, hương thơm của hoa bách hợp phi thường dễ chịu. Tiểu Miêu lăn vài vòng, phơi cái bụng béo tròn thần tình mong đợi Cận Dĩ Tường đến vuốt ve.

"Xem Tiểu Miêu vui vẻ chưa kìa." Trong mắt tràn ngập sủng nịch, vươn tay xoa nắn Tiểu Miêu bụng nhỏ.

Quả thực, Cận Dĩ Tường có lòng yêu thương sủng vật vô bờ bến a.

Hạ Phỉ Lan cũng bị tràn cảnh này vui lây.

"Máy tính của em bị lỗi phần mềm nên mở không lên nguồn a, tôi thiết lập máy chủ lại thì ổn rồi, lần sau đừng nên cài ứng dụng không rõ nguồn gốc, rất dễ phát tán virus khiến máy hỏng." Cận Dĩ Tường hì hục làm việc, bộ dáng chăm chú, may mắn kiếp trước cô là bộ đội đặc chủng, công nghệ này đó vô cùng tinh thông.

Hạ Phỉ Lan ngồi trên ghế, Cận Dĩ Tường khom người đứng, hơi thở rất gần, máy tính cũng sửa xong nhưng thủy chung hương thơm nhàn nhạt trên người Hạ Phỉ Lan hấp dẫn cô chú mục.

Đôi môi dâng tới, Hạ Phỉ Lan không trốn tránh thực tuỳ ý để Cận Dĩ Tường hôn. Cô ôn nhu động tác khiến tế bào nàng mãnh liệt trùng kích, hơi thở quyện vào nhau, tâm nàng dị thường quyến luyến.

Rất lâu sau nụ hôn mới dứt.

Tiểu Miêu quay mặt đi nơi khác, không muốn nhìn cảnh tượng đau lòng kia.

"Phỉ Lan, nhanh chóng tắm rửa a, hẹn gặp em tối nay." Cận Dĩ Tường nhẹ in trên má nàng nụ hôn, xoay người rời đi.

Trái tim Hạ Phỉ Lan vẫn đập gia tốc, đại não lâng lâng thư sướng, đưa tay chạm môi, thì ra hôn môi chính là như  vậy.

Cảm giác thật đặc biệt.

Thời điểm quay về phòng, phát hiện thân thể mệt mỏi nên cô liền ngã xuống giường, ôm Tiểu Miêu, đánh một giấc.

Trong giấc mộng mờ mịt, ngũ quan tuyệt luân của nữ nhân như ẩn như hiện, nàng cười rộ, mắt phượng cong thành vòng nguyệt nha, suối tóc đen tựa thánh tuyền huyền ảo trải dọc thân thể nõn nà. Rõ ràng gần trong gang tấc, Cận Dĩ Tường khả dĩ vươn tay liền chạm đến, chính là hư ảnh kia đột ngột tiêu tan chỉ sót lại chút lớp bụi mờ hư ảo.

Nàng là ai? là ai? Vì cái gì mỗi khi nhắm mắt đều mộng thấy nàng, vì cái gì năm lần bảy lượt không với tới nàng.

Đừng đi.....

.....Cũng đừng, xuất hiện trong giấc mơ tôi một cách đẹp đẽ rồi lại hoá thành hư ảnh.....

Tàn nhẫn biết bao.

Từ mê man chợt tỉnh, Cận Dĩ Tường nhu ấn huyệt thái dương đau nhức, mộng chân thực như vậy, cô vô pháp lái đi.

Tiểu Miêu tại trong ngực cô cọ cọ, cuộn tròn thành đoàn nhung mao, nhìn đồng hồ, gần tám giờ rồi sao, các nàng hẳn tề tụ đông đủ rồi.....

Đồ ăn đã xếp ra bàn lớn, chiếc bàn rất dài, đủ chỗ cho hơn mười người, thức uống chủ yếu là nước trái cây, loáng thoáng hai ba chai rượu vang đặt gần đó. Các nữ nhân ngồi hai bên dãy, các nàng vẫn chưa động đũa vì đang đợi một người.

Cửa lớn mở ra, Cận Dĩ Tường ôm Tiểu Miêu trong ngực, bộ dáng lúng túng:

"Thất lễ a, thất lễ a, tôi ngủ quên nên đến trễ."

"Không sao, cả ngày hôm nay Tường bận rộn quên trời quên đất, thân thể rã rời là chuyện thường tình." Cận Minh Nguyệt vuốt bụng nhô ra, ôn nhu nói.

"Xem Tường Tường kìa, tóc tai lộn xộn quá." Phật Lan Ỷ Khanh tri kỷ giúp cô chỉnh lại mái tóc.

"Cảm ơn em, Ỷ Khanh."

"Đã đến rồi thì chúng ta ngồi ăn thôi."

"Tiểu Tường, ngồi cạnh em đi." Cận Yên Tuyết chỉ tay vào ghế nói.

"Tiểu Tường, chỗ này vừa vặn gần đồ ăn." Cận Mạn Lệ nhướn mi cố ý cắt lời Cận Yên Tuyết.

"Không được a, phải ngồi bên này chứ, Tường nhi đầu đầy mồ hôi, nơi này gần điều hoà nhất, hảo hảo giải nhiệt a~" Phó Chút Dung hướng cô nháy mắt.

"Cậu không biết ngồi gần điều hoà dễ cảm lạnh sao!" Viên Tảo Lam Giai không cho là đúng, ý tứ của nàng, ai cũng minh bạch.

"Dĩ Tường và em chung đội, rõ ràng Dĩ Tường phải ngồi với em mới hợp tình hợp lý a." Kỳ Nhược Linh phản bác.

"Kìa, Nhược Linh, tuỳ Dĩ Tường chọn đi..." Hạ Phỉ Lan dùng thanh âm như muỗi kêu nói, thế nhưng vẻ mặt chờ mong lại bán đứng nàng.

Cận Dĩ Tường nội tâm thán một tiếng, cuộc tranh giành tài sản rốt cuộc đi đến hồi kết, Phật Lan Ỷ Khanh hắng giọng một tiếng ngay lập tức chục con mắt hướng nàng dời:

"Vẫn nên để cho Tường Tường ngồi gần Minh Nguyệt đi, dù sao nàng lớn nhất, xét về vai vế lẫn thứ tự."

Phật Lan Ỷ Khanh đã nói vậy, ai dám trái lời a, phải biết rằng, nhất Cận Minh Nguyệt, nhị Phật Lan Ỷ Khanh.

Trách sao được, ai bảo nàng là đại công chúa nha.

Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, các nàng thay phiên gắp đồ ăn vào chén Cận Dĩ Tường, cô đương nhiên cũng đáp lễ. Người nào mang thai thì uống nước trái cây, không mang thai thì dùng rượu, Hạ Phỉ Lan đặc thù, vì tửu lượng nàng phi thường kém cỏi nha.

Cận Dĩ Tường bị chuốc đến say khướt, mặc dù đại não thanh tỉnh nhưng lòng cô say, say trong hạnh phúc.

Một đêm mật ngọt a...

Tiểu Miêu lủi thủi một góc nhìn thân ảnh quen thuộc kia, cúi đầu che giấu con ngươi ảm đạm, phát hiện nơi này không dành cho bản thân liền nhanh chóng rời khỏi.

Viên Tảo Lam Giai hơi đảo mắt, chẳng lẽ nàng cũng say sao, khí tức trên cơ thể Tiểu Miêu giống như đã từng nghe qua, chung quy giờ phút này nàng bị cuốn vào cuộc vui không khả năng đi quản loạn thất bát tao.

Phật Lan Ỷ Khanh lục lọi trong một thùng giấy lấy ra một cuốn album ảnh cũ.

"A, đây là Cận lão sư và đại công chúa trong độ tuổi thanh xuân sao, thật ngây ngô." Diệp Nhã Viên tấm tắc chỉ tay vào bức ảnh, nhìn dòng chữ bên trên góc ảnh, nàng đoán thời gian thuộc về hai mươi năm trước.

"Ân, thật xinh đẹp, lần đầu trông thấy Cận lão sư và hiệu trưởng vận đồng phục, hai người ngày ấy hấp dẫn không ít ánh mắt của học viên trong trường đi." Viên Tảo Lam Giai nhịn không được khen ngợi.

"Xác thực a, bất quá, vẻ mặt hai người không thích hợp cho lắm?" Phó Chỉ Dung thắc mắc.

"Ngày đó chúng tôi vốn dĩ trời sinh khắc khẩu, đương nhiên trong lớp cũng không thích chạm mặt nhau." Cận Minh Nguyệt thanh âm tràn ngập hoài niệm.

Phật Lan Ỷ Khanh gật đầu:

"Chúng tôi có thể cãi nhau chỉ vì những điều nhỏ nhặt nhất, đôi khi sinh khí đỉnh điểm thì kéo nhau ra sân đấu giải quyết, kết quả mọi người cũng đoán ra rồi."

"Bất phân thắng bại a."

"Tôi cùng nàng chung một đội nhưng có bao giờ làm việc nhóm đâu." Cận Minh Nguyệt ỷ vào lòng Cận Dĩ Tường, tay cô chậm rãi áp lên bụng nàng, tay nàng lại áp lên bàn tay kia.

"Quả thực ngày ấy hồ đồ, tuổi trẻ xốc nổi nên đôi lúc thi hành nhiệm vụ không như ý muốn." Phật Lang Ỷ Khanh cảm thán.

Các nữ nhân bàn luận hăng say về tấm ảnh kỷ yếu năm đó, Cận Minh Nguyệt, Phật Lan Ỷ Khanh là nhân vật trung tâm. Cận Dĩ Tường mắt dò một vòng, bỗng ngưng trước nữ nhân tuyệt luân đứng góc trái dãy cuối cùng của lớp, tim đập liên hồi, đầu ong ong đau nhức.

"Người này là ai, vì sao khuôn mặt nàng bi thương như vậy?" Thanh âm Cận Dĩ Tường run rẩy.

Cận Minh Nguyệt, Phật Lan Ỷ Khanh buông tiếng thở dài, rất lâu rồi chưa ai lại nhắc đến người đó sau hai mươi năm.

"Nữ nhân đó là người của gia tộc Tây Mộc Xuyên, trước đây đã từng là lừng lẫy gia tộc, đứng đầu gia tộc là công tước Tây Mộc Xuyên Dã, cùng hoàng gia rất thân cận, con gái của hắn gọi, Tây Mộc Xuyên Tử."

Tây Mộc Xuyên Tử.

Tây Mộc Xuyên Tử.

"Đáng tiếc, Tây Mộc Xuyên gia tộc phạm vào nghịch luân khiến cả gia tộc phải trả giá đại giới."

Cận Minh Nguyệt tiếp lời Phật Lan Ỷ Khanh:

"Tây Mộc Xuyên Dã đã trộm cổ tịch của hoàng gia luyện cấm thuật, tu vi không đạt, nửa đường đứt đoạn tẩu hoả nhập ma. Tây Mộc Xuyên Dã bị ác linh ăn mòn linh hồn lẫn thể xác, đem trên dưới Tây Mộc Xuyên gia tàn sát, Tây Mộc Xuyên Tử may mắn thoát một kiếp, sự việc năm đó đến tận bây giờ vĩnh viễn khắc sâu tại Pháp Lang Đế Quốc."

"Ngày chụp kỷ yếu là lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy Tây Mộc Xuyên Tử, sau ngày đó, Tây Mộc Xuyên Tử và Tây Mộc Xuyên gia tộc tựa như chưa hề tồn tại, mang theo hết thảy tiêu thất khỏi thế gian."

"Nếu năm đó Tây Mộc Xuyên Dã bản lĩnh chút, mạnh mẽ chút, lý trí chút, có lẽ đã không xảy ra cuộc thảm sát tang thương kia, đáng tiếc không có nếu như." Phật Lan Ỷ Khanh khép lại quyển album, đâu vào đấy gói lại, đem album nhét vào không gian trữ vật.

Tựa hồ nhận ra Cận Dĩ Tường khác thường, các nàng lo lắng hỏi:

"Tường ở đâu không khỏe hả, sắc mặt thế nào kém như vậy, có phải uống nhiều rượu quá không?"

"Không có việc gì, tôi về phòng nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi." Huyết mạch vì cái gì đau nhức như vậy đây, say nên sẽ thấy xúc động vì câu chuyện của người khác sao?

"Ân, cũng không còn sớm, Tường về dưỡng sức đi, mai lên đường rồi." Cận Minh Nguyệt cấp Cận Dĩ Tường ôm, dù đã tận lực khắc chế nhưng hàng lông mày nhíu chặt đã phản bội cô, Cận Minh Nguyệt chỉ biết dùng bản thân nhiệt độ trao cho Cận Dĩ Tường, hy vọng cô bớt mệt nhọc.

Tan tiệc, các nàng rời đi ai về phòng nấy, mặc dù tâm tình phần nhiều đặt ở Cận Dĩ Tường bất quá được Phật Lan Ỷ Khanh khuyên bảo, các nàng liền an tâm.

"Ỷ Khanh, Tây Mộc Xuyên Tử là người như thế nào?" Tiễn Cận Minh Nguyệt các nàng về phòng, cô gấp rút quay lại tìm Phật Lan Ỷ Khanh.

"Tường lạ thật đấy, không giống thường ngày cho lắm."

"Người này khiến tôi hiếu kỳ một chút thôi, không hơn."

Phật Lan Ỷ Khanh chậm rãi hồi tưởng:

"Nàng a, đã từng là ánh dương quang được truyền thông săn đón, bản tính thiên chân vô tà, sau sự kiện đau thương kia, em không còn thấy nụ cười nở trên môi nàng nữa."

Cận Dĩ Tường chờ Phật Lan Ỷ Khanh ngủ mới trở lại phòng, Tiểu Miêu vắng vẻ uỷ khuất meo meo hai tiếng, bổ nhào vào người cô.

"Đáng trách quá, cả buổi tiệc quên mất ngươi, tiểu lanh lợi nhà ngươi bỏ về phòng cũng không báo ta tiếng nào a." Cận Dĩ Tường vuốt ve bộ lông mềm mại, sủng nịch nói.

Tiểu Miêu thật sâu nhìn cô, trèo lên người Cận Dĩ Tường, cái miệng nhỏ nhắn trực tiếp dán lên môi cô khiến Cận Dĩ Tường sững sốt hồi lâu.

"Tiểu lạnh lợi, hôm nay thật biết lấy lòng người khác nha."

Tiểu Miêu như ma chú, đôi đồng tử kia khiến Cận Dĩ Tường luân hãm, khí huyết sôi sùng sục, hạ thân nóng muốn thiêu đốt, cô bị làm sao vậy....

Tiểu Miêu nằm ngửa trên giường, biểu tình chờ mong, Cận Dĩ Tường tựa kẻ điên lao tới, trong phòng tối tăm không ánh sáng, hơi thở nặng nề thi thoảng vang vọng.

Ý thức phiêu tán, cô muốn phát tiết, phát tiết!

Thoát vướng bận quần áo, nắm cái đuôi lông xù của mèo trắng xinh đẹp giơ lên, tìm cái lỗ nhỏ thoi thóp ướt át kia, rướn người, đâm cự vật kinh người vào chỗ sâu đón lấy tiếng khe khẽ của Tiểu Miêu.

Nước róc rách chảy.

"Không tài nào lái đi, không tài nào quên lãng..."

"Nếu người không chọn, em sẽ chọn..."

Chương trước Chương tiếp