Trang chủ[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!Chương 38: Cô yêu em, nhóc à!

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à! - Chương 38: Cô yêu em, nhóc à!

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Quay trở lại với nó, một mình nó chạy trong đêm tối. Trời thì đang mưa, chân chạy đến mỏi nhừ mà mãi vẫn không đến đích. Nó mệt mỏi dừng lại, khụy gối thở dốc. Dường như nó nhận ra mình không thể tiếp tục chạy nữa nên liền tìm kiếm xung quanh xem có mái hiên nào có thể trú tạm hay không. Thật may cho nó là gần đó có một cái. Vậy nên, nó nhanh chóng chạy đến đó trú mưa. Dù rằng cả người nó đều đã ướt như chuột lột từ trên xuống dưới.

Nó đứng dưới mái hiên, tay ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy từng cơn vì lạnh. Quần áo nó sũng nước, dính chặt vào người làm nó khó chịu vô cùng. Cả người nó ướt đẫm từ trên xuống dưới, vài giọt nước mưa theo mái tóc nhỏ giọt xuống đất.

Nhưng mà cái lạnh trên cơ thể căn bản không thể so được với cái lạnh tận trong tâm hồn. Bây giờ, khi đứng một mình, nó lại chợt nhớ đến cô, nhớ đến những lúc ở cạnh cô. Nó phải làm sao đây?! Tình cảm của nó dành cho cô có chăng sẽ được cô chấp nhận. Hay ngược lại?! Dù rằng trước đây cho đến tận bây giờ cô vẫn đối xử rất tốt với nó, thậm chí còn có những hành động được gọi là thân mật nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa là cô có tình cảm đặc biệt với nó. Lỡ như cô chỉ xem nó như một người em gái thì như thế nào?! Lỡ như cô biết nó có tình cảm đặc biệt dành cho mình rồi sau đó từ chối, xa lánh hay thậm chí là kì thị nó thì sao?! Trái tim nhỏ bé của nó làm sao có thể chịu được đây?! Lần đầu tiên nó biết đến cảm giác khi yêu một người. Chẳng lẽ nó còn chưa được nếm trải vị ngọt của tình yêu đã phải bóp nghẹn nó ngay từ lúc bắt đầu hay sao?! Nghĩ đến đây, tâm trạng nó dần rơi vào vực thẳm.

Trong đêm mưa tầm tã, giữa những người qua đường vội vã, dưới hiên nhà một người xa lạ, có một thân ảnh cô đơn đứng đó. 2 tay nó ôm chặt lấy cơ thể của chính mình, mái tóc rũ xuống vì nước, đầu nó cúi xuống, đôi mắt mơ màng nhìn ra xa. Bỗng từ đâu, trong tầm mắt nó xuất hiện đôi giày tây đen mà có lẽ đã rất quen thuộc đến mức không thể nhầm lẫn. Nó ngước mặt lên. Xuất hiện trong tầm mắt nó là cô. Một nữ nhân lạnh lùng, cao ngạo với đôi mắt nâu màu hổ phách sắc bén, lúc nào cũng nhìn đời một cách ngạo nghễ, sống mũi cao, đôi môi đỏ, người khoác bộ vest đen đắt tiền, tay cầm chiếc ô cũng màu đen nốt. Cô đứng đó, tầm mắt rơi trên người nó. Ngay lúc này đây, nó thấy mình thật nhỏ bé trước cô.

"Tách... Tách..." Không hiểu tại sao khi đứng trước cô, nó lại có cảm giác muốn khóc. Từng giọt nước mắt cứ thế đua nhau rơi xuống không cách nào kiềm chế. Nước mắt thấm vào môi, rớt xuống đất, mặn chát. Cô đứng ngơ ra nhìn nó, thật không hiểu nỗi tại sao nó khóc. Chẳng lẽ là còn tức giận chuyện ở nhà hàng? Cô đứng đó bối rối vì từ trước tới giờ, chủ nhiệm đại nhân nhà ta chưa từng an ủi ai hết a!! Cô chưa bao giờ đầu hàng trước bất kì giọt nước mắt nào. Ai khóc trước mặt cô thì chủ nhiệm đại nhân cũng xoay lưng bước đi chứ chưa từng phải an ủi như thế này bao giờ. Bối rối, cô đành ôm cả cái người còn đang khóc ngon lành kia vào lòng. Nó đang khóc lại đột nhiên được cô ôm vào lòng làm nó bất ngờ. Dưới cái lạnh khi cơn mưa đổ ập vào người, nó ôm chặt lấy cô như một cách để sưởi ấm. Nó ôm cô, đầu dụi dụi vào hõm cổ, không hiểu sao nước mắt nó lại rơi ra nhiều hơn. Nó không muốn quá mức phụ thuộc vào cô để rồi đến khi cô từ chối nó, nó sẽ không thể bước tiếp một mình nữa. Nhưng hơi ấm từ cô khiến nó không tài nào cưỡng lại nỗi. Nó thích cô và có lẽ còn hơn cả như thế nữa.

Cô ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của nó vào lòng. Dù đã cách cả 2-3 lớp áo vẫn thấy lạnh đến run người. Cô càng đau lòng ôm chặt lấy nó như muốn dung nạp hẳn vào cơ thể mình. Trời mưa lạnh như thế làm sao mà tiểu bạch thỏ nhà cô có thể chịu đựng được chứ?! Thật đúng là biết cách làm cho cô đau lòng mà!! Cô vốn tưởng rằng khi ôm nó sẽ làm nó nín khóc nào ngờ nó lại còn khóc dữ dội hơn. Bối rối, cô vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm của nó, nhỏ giọng dỗ dành:

"Ngoan, đừng khóc. Sau này tôi sẽ không thân thiết với người khác như thế nữa. Đừng khóc nữa được không?"

Nghe lời dỗ dành của cô nó không nói mà chỉ nghẹn ngào gật gật đầu liên tục. Thấy lời nói của mình có tác dụng, cô tiếp tục bổ sung thêm:

"Sau này tôi chỉ thân thiết với mình em thôi được chưa?? Ngoan, nín đi."

Nó tiếp tục gật gật đầu. Thấy nó không còn khóc như lúc trước mà chỉ vang lên những tiếng nấc nhỏ, cô không tiếp tục dỗ dành mà nhẹ nhàng vuốt tóc nó. Mái tóc có phần ẩm ướt không được mềm mượt như bình thường. Hồi lâu sau, khi đã khóc đã rồi, nó chủ động rời khỏi lòng cô. Con mắt cùng cái mũi nhỏ vẫn còn đo đỏ thấy mà thương. Cô đưa tay vuốt ve một bên má nó, dịu dàng hỏi:

"Về nhà nhé?!"

Nghe câu hỏi của cô, nó nhẹ nhàng gật đầu. Ngoài trời vẫn còn mưa tầm tã và không hề có dấu hiệu gì sẽ mau chóng tạnh mưa. Cô bung ô, che cho nó khỏi ướt còn mình thì ướt mất bên vai trái. Cô đưa nó lên xe vào chỗ ghế phó lái rồi tự mình vòng qua ghế lái. Vừa lên xe, cô đã bật ngay máy sưởi để nó không bị lạnh. Nhìn nhìn, thấy nó đã ổn thỏa liền thắt dây an toàn cho mình. Vặn một vòng chìa khóa, động cơ khá êm. Cô đạp chân ga, chiếc xe Ferrari đỏ chót cứ thế lao đi trong đêm mưa...

***********

Chiếc xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn lại trong gara nhà cô thay vì nhà nó. Nó vẫn ngồi thẫn thờ trên xe. Cô tắt máy, quay sang nhìn nó, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng cùng lo lắng. Xe đã dừng hẳn lại một lúc lâu mà nó vẫn chưa ý thức được, mãi đến lúc cô chạm nhẹ vào vai nó mới giật mình hoàn hồn lại. Nó mở cửa xe leo xuống, đứng trầm ngâm nhìn sàn gạch dưới chân.

"Hôm nay em bị làm sao vậy?" Không chịu được trạng thái hiện giờ của nó, cô lên tiếng hỏi. Nhưng đáp lại cô chỉ là cái lắc đầu của nó. Cô lo lắng không biết làm sao, tầm mắt rơi trên thân ảnh nhỏ bé bước chầm chậm từng bước vào nhà.

"Sao cô lại đưa em tới đây?" Lúc bước chân vào nhà, nó mới chợt nhận ra đây không phải là nhà mình. Nó hướng tầm mắt đến cô đặt câu hỏi để tìm ra câu trả lời cho thắc mắc của mình.

"Ừm... Hiện giờ Mẫn Nhiên và cả Tư Đồ đều đang ở nhà hàng dùng bữa. Có nhiều khả năng sẽ không về nhà. Vậy nên tôi đưa em sang nhà mình. Nhìn em không được ổn lắm." Cô nhẹ nhàng từ tốn nói, chân đang đổi đôi giày tây đen thành đôi dép trong nhà. Nghe cô nói, nó gật gật đầu biểu thị mình đã hiểu chứ cũng không nói gì. Cô lúi cúi dưới kệ dép, lấy ra một đôi dép màu trắng có phần... Ừm... Dễ thương, very là cute phô mai que hình con thỏ có cả lỗ tai dài dài và đôi mắt ruby màu đỏ.

"Em... Em đi tạm đôi này nhé!" Cô nói rồi đưa đôi dép cho nó. Nó trố mắt ra nhìn cô, không tin được chủ nhiệm đại nhân mắt đen nhà mình lại có thứ đáng yêu như thế trong nhà. Dường như chú ý được sự khác thường của nó, cô ngay lập tức biện minh cho mình:

"Ừ thì... Đây là đôi dép của em họ tôi. Con bé thỉnh thoảng tới đây chơi." Cô chột dạ nói, lòng thầm mong là nó sẽ không nghi ngờ gì nữa. Và rất may cho cô là bé ngoan Khánh An lúc nào cũng nghe lời cô bảo. Nó tin không chút nghi ngờ gì mang vào đôi dép thỏ con đáng yêu, chân bước vào nhà. Ngay lúc nó quay lưng đi, trên môi cô nở nụ cười có phần... Gian xảo.

'Quả nhiên đôi dép này rất phù hợp với bộ dáng tiểu bạch thỏ của em ấy.' Cô gian trá suy nghĩ. Nói về đôi dép này ấy à? Nguồn gốc của nó xuất phát từ một lần đi khảo sát thị trường tại trung tâm JR. Cô thấy đôi dép này rất phù hợp với bộ dáng ngô nghê, ngây thơ con nai tơ của tiểu bạch thỏ nhà mình nên mua về luôn. Cô luôn có niềm tin mãnh liệt rằng nhất định sẽ có ngày nó chuyển đến đây sống nên mua luôn cho tiện, để mốt khỏi tốn thời gian đi mua sắm. Mà cho dù nó không chịu chuyển đến sống cùng cô thì cô cũng sẽ dùng mọi thủ đoạn để "hốt" nó về nhà mình. Vâng, đây là suy nghĩ bá đạo của chủ nhiệm đại nhân nhà mình. Em không chịu theo tôi thì tôi "hốt" em về nhà luôn cho lẹ, khỏi tốn thời gian theo đuổi.

Nó vừa vào nhà cô đã ngay lập tức quan sát xung quanh. Và.. Quả là chủ nhiệm đại nhân mặt đen, suốt ngày lạnh với chả lùng, nên căn nhà cũng bị "lây bệnh" với tông màu chủ đạo là trắng đen. Bộ ghế sofa màu đen đắt tiền, một cái trường kỉ dài đặt ngay trước những tấm kính cỡ đại kích thước gần bằng cả một bức tường, nhìn ra phía trước là sân vườn khá rộng với những chậu bonsai vài triệu đồng và cả bể bơi không được gì ngoài cái siêu to khổng lồ. Bên trái phòng khách là quầy pha chế được dọn dẹp sạch sẽ, phía sau là cả một tủ rượu vang với những chai trị giá cả chục thậm chí là vài trăm triệu. Cô đúng thật là biết hưởng thụ. Trong đầu nó âm thầm tính toán nếu đem bán hết toàn bộ đồ dùng trong phòng khách thì có lẽ cũng được kha khá tiền.

"Mau vào phòng thay đồ đi. Nếu không em sẽ bị cảm thật đó." Cô nhẹ nhàng nói rồi dắt tay nó lên phòng ngủ của mình. "2 cái tủ bên trái là để đồ ngủ. Tủ màu đen là tôi đã từng mặc qua, tủ màu nâu là chưa mặc. Em cứ chọn đại một bộ nào đó trong cái tủ ấy là được rồi." Cô nói rồi đẩy nó vào trong phòng mình, bản thân thì đi sang phòng khách tắm rửa.

Phòng cô very là to bự không thua gì phòng nó. Một chiếc giường kingsize
đặt ngay giữa phòng, bộ drap màu xanh nhạt lành lạnh. 2 bên phải, trái là 2 chiếc tủ màu đen và nâu còn rất mới. Xuống chút nữa bên phải là cửa kính thông ra ban công khá lớn, bên ngoài ban công là một bộ bàn ghế gỗ có sẵn những tách trà xinh xinh trên đó. Nó lơ ngơ mở ra chiếc tủ màu nâu như lời cô dặn. Má ơi!! Bên trong phải cả chục bộ chứ đùa, toàn là những bộ đồ đắt tiền được bán với số lượng có hạn, có tiền chưa chắc mua được. Quả nhiên là tổng giám Phong Vân, một tập đoàn đứng đầu giới kinh doanh, mức độ xa xỉ đúng là không phải ai cũng có thể bì được. Nó chọn một bộ mà nó cho là "rẻ" nhất trong số chúng rồi mù mịt đi vào phòng tắm.

Đúng nửa tiếng sau, nó bước ra với bộ đầm dài quá gối màu xám. Nó mở cửa bước ra khỏi phòng ngủ, lờ mờ đi xuống phòng khách nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Mùi hương thức ăn bay vào trong mũi nó, dẫn đường cho nó tìm xuống phòng bếp. Cô đứng trước bếp, tay đang không ngừng xào xào nấu nấu gì đấy, thi thoảng lại cắt cắt gọt gọt rồi cho vào chảo. Nó nhìn bóng lưng bận rộn của cô mà tâm sinh ấm áp như có dòng nước ấm chảy qua. Thật có cảm giác của gia đình.

"Tắm xong rồi à? Ngồi đó đợi đi. Cơm cũng sắp chín rồi." Cô nói nhưng không hề quay lưng lại nhìn nó, tay vẫn luôn bận rộn tiếp tục với công việc còn đang dang dở. Ếh... Cơm sắp chín?? Nó mới tắm có 30' thôi mà. Như thế nào cô lại nấu xong nhanh như vậy??? Chẳng lẽ cô tắm rửa nhanh đến vậy sao?! Lòng nó tràn đầy thắc mắc nhưng nó lại không hỏi ra. Đôi khi, thắc mắc của bạn chỉ có thể để trong lòng. Một khi đã nói ra thì không chừng là...ăn đấm vài mặt. Và... Để trả lời cho thắc mắc của nó thì... Bình thường cô tắm bằng gấp đôi thời gian tắm gội của nó (ko biết tắm chi mà lâu dữ vậy trời?! -.-) Nhưng hôm nay có tiểu bạch thỏ đến nhà chơi nên cô phá lệ tắm nhanh đến thần tốc để chuẩn bị cơm cho thỏ con ăn. Sợ thỏ con đói ấy mà!! (Sói thương thỏ ghê chưa!? Nuôi thỏ cho béo tốt để mốt về "mần thịt" ấy mà!!)

Sau khi đã xài xào nấu nấu xong, cô liền dọn ra bàn ăn cho nó thưởng thức. Đây là lần thứ 3 cô nấu cho nó ăn, và trong đó có 2 lần đều là cơm chiên.

"Khụ.. Tôi sợ em đói nên không chuẩn bị những món khác. Đành thiệt thòi em ăn cơm chiên vậy." Cô có chút ái ngại nói. Chủ nhiệm đại nhân nhà ta mặc dù lạnh lùng thiệt đó nhưng mà đối với những gì có liên quan đến nó cô nhớ dai lắm à nha. Trong khi cô lo lắng về bữa ăn thù nó đã bắt đầu cầm muỗng lên và thưởng thức. Gì chứ từ nhỏ bé thỏ đã dễ ăn, cho ăn gì là ăn cái đó, không có đòi hỏi à nha!! Với lại thú thật thì nó cũng hơi đói. Ở nhà hàng chưa ăn được gì lại còn dầm mưa, chạy một quãng xa, tiêu hao calo nên giờ nó ngấu nghiến hết dĩa cơm của mình.

Hai người dùng bữa xong đã là 8h hơn. Trong lúc đợi tiêu hóa cơm, cô rủ nó xem phim. Thế nên hiện giờ, cả 2 ngồi trên chiếc giường mềm mại trong phòng cô, bật TV lên và thưởng thức bộ phim truyền hình tình cảm cẩu huyết dài lê thê lết bết. Mọi người có thắc mắc là tại sao TV ở phòng khách không xem mà lại chui vô phòng ngủ xem không? Đơn giản là tại vì TV ở phòng khách hư rồi. (Cô nói vậy đó chứ au cũng không biết là có hư thật không.) Đã xem phim tình cảm cẩu huyết thì cũng thôi đi. Đằng này, trời xui đất khiến sao mà nó xem ngay cảnh một bé đáng yêu, loli cute bị chị soái tỷ từ chối, đã vậy con bé còn bị chị crush kì thị nữa chứ. Vừa coi, bé con Khánh An vừa dâng lên sự đồng cảm với tiểu loli trong phim. Và cái kết cho việc này là...

"Tách... Tách... Hức... Hức..." Vừa coi, tiểu bạch thỏ nhà cô vừa khóc thương cho bé loli bị từ chối kia. Cô vốn đang mắng thầm trong lòng bộ phim tào lao đáng ghét thì nghe thấy những tiếng nấc nho nhỏ phát ra từ bên cạnh. Ngay khi cô quay sang thì... Tiểu loli nhà cô cũng khóc mất tiu òi. Đã vậy nó còn khóc thảm hơn nữ diễn viên trong phim nữa mới ghê chứ!! Cô thở dài vỗ trán. Haizzz.... Có lầm không vậy?? Như thế nào tiểu bạch thỏ nhà cô lại khóc như bị vứt bỏ thế kia?! Bất đắc dĩ, vô cùng bất đắc dĩ, cô tiến đến cạnh nó, bàn tay ấm áp đặt lên, xoa xoa đầu nó, cô nhẹ giọng hỏi:

"Em đây là làm sao?!"

"Hức... Hức... Em... Em sợ." Nó vừa khóc vừa nói. Hai hàng lệ dài cứ liên tục tuôn rơi trên gương mặt thiên thần chọc người thương tiếc.

"Em sợ?! Nhưng mà sợ cái gì?" Cô khó hiểu hỏi. Bé con nhà cô nói sợ vậy là sợ cái gì chứ?! Chẳng lẽ bé con sợ bị từ chối?! Vậy có nghĩa là bé con yêu ai rồi. Nhưng người đó là ai chứ?! Cô nghĩ tới đây thì đen mặt. Nếu người đó không phải là cô vậy thì xác định chết cmnr. Cô đang đen mặt vì ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu mình thì đột nhiên cánh tay lại bị ai đó nắm lấy. Chỉ thấy nó hai mắt đẫm lệ, chiếc mũi cao và cả 2 gì má đều hồng hồng lên vì khóc trông rất đáng yêu. Nó nấc lên từng tiếng hỏi cô:

"Cô... Hức... Chắc cô sẽ không... Hức... Sẽ không từ chối em như vậy đâu mà đúng không?" Nó hỏi xong thì đột nhiên cúi đầu, đôi môi mím chặt lại, hai rạng mây hồng khả nghi bay lên 2 má và lan sang tận mang tai. Nó chìm trong cảm xúc của nhân vật quá nên mụ mị luôn hay gì mà lại đi hỏi cô câu đó. Đây chẳng khác nào tỏ tình giữa chốn thanh thiên bạch nhật đâu cơ chứ!!

Còn cô, ngay khi nghe nó hỏi câu đó thì ngay lập tức đứng hình mất vài giây. Cô cần tốn một chút thời gian để load dữ liệu. Đến khi hiểu hết những gì nó vừa nói, cô nở nụ cười hài lòng, ánh mắt không tự chủ được mà trở nên nhu hòa hơn. Cô lấy tay nâng cằm nó dậy, đôi mắt nâu màu hổ phách sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc tựa biển cả của nó, nhỏ giọng thì thầm:

"Tất nhiên rồi. Bởi vì... Cô yêu em, nhóc à!!! "

**********

Chap mới cho các bạn đây. Very sorry bởi vì sự chậm trễ của au. Dạo này nhà au có tí việc nên không đăng cho thường cho các bạn được.

Tình hình là hiện nay có khá nhiều bạn biết đến cũng như ủng hộ truyện của au. Au cảm ơn các bạn rất nhiều. Sắp tới đây là sinh nhật tròn 1 năm của Cô yêu em, nhóc à! Au dự tính sẽ đăng một lúc cả 3 chương (nhưng không biết có được không. Au sẽ cố gắng!!) Vậy nên, mong các bạn tiếp tục ủng hộ truyện của au nhé!!! Yêu mọi người...!!

Thân,

Anray Ansley. ❤❤❤ 

Chương trước Chương tiếp