Trang chủ[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!Chương 58: Diệp Hoài An

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à! - Chương 58: Diệp Hoài An

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

"Diệp Hoài An..."

.......

Cô hít sâu một hơi giữ cho bản thân bình tĩnh. Cái tên này, đã lâu không nhắc đến nhưng không đại biểu cô đã quên đi những gì nữ nhân này đã làm với mình. Chuyện 5 năm trước vẫn còn rành rành như mới xảy ra hôm qua, đâu phải nói quên là quên. Gặp lại trong tình huống chưa kịp chuẩn bị, nói cô không tức giận là giả. Bất quá, tia sát ý năm xưa đã không còn nồng đậm như vậy. Rốt cục thì sau nhiều năm, cô mới chợt phát hiện, hoá ra mình cũng không hận nàng ta như đã nghĩ.

Nàng cùng chị vừa nghe tiếng cô thì mặt trắng bệnh, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn lên lầu. Hơn ai hết, bọn họ hiểu rõ, cô đối với nữ nhân này chính là hận thấu tâm can, chỉ sợ không thể lột da rút xương nàng ta ra cho hả giận. Bất quá, cô cũng không có biểu hiện gì quá khích như nàng và chị tưởng tượng, trừ vài giây thất thố vô tình để lọt sát ý ra thì còn lại đều là một vẻ vân đạm phong khinh.

Lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, cô thản nhiên đi xuống lầu, tiến đến sofa ngồi xuống, nhàn nhạt cất lời:

"Diệp tiểu thư đã đến rồi à? Đúng lúc Tề tỷ có chuyện muốn nói với cô." Cô nói nhẹ nhàng đến nước chảy mây trôi, hoàn toàn không nhận ra tia khó chịu nào.

"Diệp tiểu thư? Từ khi nào mà chị với em trở nên xa lạ như vậy?" Nàng ta nhướng mày hỏi ngược lại cô, bộ dáng không quan tâm đến những gì cô nói trước đó.

"Chứ chẳng lẽ cô với Ân Ân thân thiết lắm à? Loại người như cô một chút cũng không xứng có quan hệ với cậu ấy." Nàng tức giận xen ngang vào. Không phải chỉ có cô, cả nàng và chị đều không ưa nữ nhân này.

Nàng ta luôn thể hiện ra bên ngoài mình là một nữ nhân yếu đuối dễ bị bắt nạt nhưng sâu bên trong mọi người đều hiểu, nàng ta là nữ nhân tâm cơ đến cỡ nào, cũng không ngại cùng người khác lăn giường để đạt được mục đích. Nữ nhân bề ngoài bồ tát bên trong rắn rết này, vừa nhìn thôi đã thấy khó chịu, nói gì đến việc tiếp xúc thân cận.

"Cô à, chị ấy là ai vậy?" Giữa lúc đại sảnh tràn ngập mùi thuốc súng, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của nó vang lên như một chùy đánh thẳng vào tâm trí, thức tỉnh mọi người.

Cô dịu dàng nắm tay nó, mượn lực đứng dậy, vuốt vuốt mái tóc có chút rối của tiểu thụ nhà mình, ôn nhu đáp lời:

"Một người không đáng bận tâm. Đi đường xa như vậy chắc em cũng mệt rồi. Đi thôi, lên phòng cô ôm em ngủ."

Nó nghe cô nói liền ngoan ngoãn gật đầu. Trước khi đi còn không quên nói lời xin phép mọi người, trước sau đều là bộ dáng bé ngoan.

Đợi khi cô và nó đi khuất, nữ nhân tên gọi Diệp Hoài An kia vẫn còn chưa hoàn hồn. Nàng ta vừa mới thấy gì vậy??? Nữ nhân ôn nhu vừa rồi là ai cơ? Vương Hiểu Ân sao? Có thật sự là nữ nhân lạnh lùng vô tình kia không? Sao nàng ta có thể ôn nhu đến vậy, dịu dàng đến vậy?? Rốt cục thì cái quái gì đang xảy ra trước mắt nàng vậy? Băng ở Nam cực đã tan rồi sao? Cô bé kia là ai mà có thể khiến nữ cường nhân không biết phong tình như Vương Hiểu Ân dịu dàng hết mực như vậy chứ?!

Thấy Diệp Hoài An xuất thần nhìn chằm chằm theo hướng của cô và nó, nàng đều là một vẻ vui sướng, trong giọng nói mơ hồ lộ ra khinh bỉ:

"Có những người, dù không làm gì vẫn có được sự ôn nhu từ người kia.

Cũng có những người, tìm mọi cách hiến thân cũng không được người ta chú ý.

Haizzz, là nữ nhân, có lòng tự trọng xíu đi má. Đừng để người khác nhìn vào rồi phỉ nhổ cho nhục mặt ra."

"Trịnh Huyền Lãng, cô đang nói móc ai vậy hả???" Diệp Hoài An tức giận gào lên.

Từ lúc nàng ta bước vào đây, Trịnh Huyền Lãng đã không cho nàng ta sắc mặt tốt. Lúc thì công khai mắng chửi nàng ta, lúc thì trong tối ngoài sáng khiêu khích, lúc thì dùng giọng điệu mỉa mai chỉ trích. Trong suy nghĩ của nàng ta dù cho giữa nàng ta và cô có xảy ra việc gì thì đó cũng là chuyện riêng của hai người họ, Trịnh Huyền Lãng là không nên xen vào.

Nghe tiếng thét như heo bị chọc tiết của nàng ta, nàng không nhanh không chậm đáp lại:

"Ai phản ứng là người đó." Nói rồi tặng cho Diệp Hoài An nụ cười khinh trước khi nắm tay nhỏ lên phòng.

Sau khi nàng đi rồi, khách phòng lớn như vậy chỉ còn lại chị, cậu, Tề Sở Mặc, Diệp Hoài An cùng vài tên hộ vệ. Tề Sở Mặc nhìn tràng cảnh này mà bất lực lắc đầu. Không phải là lần đầu nhìn thấy mà đã nhìn quen nên không còn gì để nói. Lần nào gặp nhau cũng gây đến rối tinh rối mù, bởi vậy nên từ lâu cô không thèm đặt chân vào căn biệt thự này nửa bước. Mà cô không trở về thì nàng cùng chị cũng tự nhiên là không vác mặt tới. Căn biệt phủ lớn như vậy mới trở nên trống trải lạnh lẽo.

Tề Sở Mặc thở dài nhìn Diệp Hoài An, trong giọng nói lộ ra tia bất lực hiếm thấy:

"Đủ rồi Hoài An. Lên thư phòng chị có chuyện muốn nói riêng với em."

Diệp Hoài An nghe xong cũng phần nào đoán được Tề tỷ gọi mình đi nói chuyện gì. Vừa đúng lúc, nàng ta cũng có chuyện nói với tỷ ấy. Đến lúc nàng ta phải giành lại những thứ thuộc về mình rồi.

Hai người cùng nhau bước vào thư phòng của Tề Sở Mặc. Tề tỷ đưa tay làm cái thủ thế ra hiệu nàng ta có thể ngồi.

"Tề tỷ, chị gọi em có gì không?" Diệp Hoài An vừa mở miệng đã hỏi một câu như vậy.

"Chị có 2 tin. 1 vui, 1 buồn. Em muốn nghe tin nào trước?"

"Vui trước đi."

"Vui là Hiểu Ân đồng ý cho em tham gia hôn lễ."

"Vậy còn buồn?"

"Em không được phép đến gần em ấy hay nhắc một chữ nào đến chuyện trước kia. Điều kiện tiên quyết để em có thể lưu lại."

Diệp Hoài An nghe xong Tề Sở Mặc nói liền khiêu mi. Kêu nàng ta không nhắc lại chuyện xưa thì được. Dù sao vết nhơ đó nàng ta cũng chẳng muốn nhớ. Nhưng kêu nàng ta không được đến gần Vương Hiểu Ân thì khác nào ép nàng ta dẹp bỏ mọi ý định ban đầu của mình. Diệp Hoài An quay trở lại sau 5 năm, mục đích chỉ có một, không phải là dự hôn lễ của Tề Sở Mặc mà là Vương Hiểu Ân. Kêu nàng ta không đến gần cô là việc không thể. Bất quá, hiện tại cứ đồng ý trước. Chỉ cần được ở lại, muốn mưu tính chuyện gì cũng cần thời gian.

"Được, em đồng ý."

"Em đồng ý?" Tề Sở Mặc ngạc nhiên hỏi lại. Tề tỷ không nghĩ nàng ta sẽ đồng ý nhanh đến vậy.

"Không đồng ý thì em có thể làm được gì đây? Mọi người đều biết Hiểu Ân hận em đến nhường nào. Em ấy cho em đến tham dự trong ngày trọng đại của chị đã là thiên đại nhân nhượng. Nếu em không biết điều, chỉ sợ cái mạng này của em cũng không còn do em quyết định. Huống hồ, bên cạnh em ấy còn có Trịnh Huyền Lãng cùng Cố Miện Giai, 2 người họ tuyệt đối không cho phép em đến gần Hiểu Ân." Diệp Hoài An nói bộ dáng như muốn buông xuôi tất cả, hoàn toàn không để tâm đến. Tề Sở Mặc nghe nàng ta nói thì bán tín bán nghi.

"Chị chỉ mong em nói được làm được. Chuyện năm đó chị đã cứu em một lần, nếu em còn phạm phải sai lầm tương tự, chị không chắc Hiểu Ân có hay không nể mặt chị mà tha cho em một con đường sống." Tề Sở Mặc vuốt trán có chút đau đầu nói. Mấy đứa nhóc này, đúng là không làm cho người ta bớt lo được mà.

"Em biết rồi. Tề tỷ, chị yên tâm. Em tuyệt đối không đến gần Hiểu Ân nửa bước." Diệp Hoài An cam đoan nói. 'Nhưng em cũng không nói sẽ không tiếp cận những người bên cạnh em ấy.' Trong lòng Diệp Hoài An tự bổ sung thêm.

"Vậy là được rồi. Không còn chuyện gì nữa thì em ra ngoài đi." Tề Sở Mặc lấy tay nâng trán, lời nói mang ý đuối khách. Dẫu vậy, Diệp Hoài An vẫn mặt dày ở lại.

"Tề tỷ, những cô bé hôm nay đi cùng bọn họ là ai vậy?" Diệp Hoài An hiếu kì hỏi. Có thể làm Vương Hiểu Ân thay đổi thái độ 180° tuyệt đối không phải người bình thường.

"Những cô cậu bé đó đều là người yêu của các em ấy. Đặc biệt là cô bé tóc vàng. Em đừng đánh chủ ý lên người con bé, nếu không Hiểu Ân nhất định sẽ lột da em." Tề Sở Mặc nghiêm túc nói.

Dựa vào tính cách của Vương Hiểu Ân, nếu để cô biết Diệp Hoài An dám đánh chủ ý lên tiểu bảo bối nhà mình, chẳng cần biết nó có bị thương hay chưa, cô cũng nhất định sẽ lột da nàng ta xuống. Hà Khánh An là tâm can bảo bối của cô, cô tuyệt đối không cho phép kẻ khác động vào dù chỉ là một cọng tóc.

Nghe đến chữ người yêu, đáy mắt Diệp Hoài An loé lên tia hung tàn. Dựa vào đâu đứa nhóc hỉ mũi còn chưa sạch đó dám tranh đoạt tình nhân với nàng ta? Tất cả của Vương Hiểu Ân đều là của Diệp Hoài An nàng. Nếu có bất luận kẻ nào dám la liếm cô, nàng ta nhất định bắt kẻ đó phải trả giá. Trong lòng dù nổi lên cuồng phong bão tố nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn thản nhiên cười, ra vẻ hiểu chuyện lắm.

"Được, em biết rồi Tề tỷ. Em tuyệt đối sẽ không động vào em ấy."

"Em biết thì tốt. Chị mệt rồi, em mau ra ngoài đi." Tề Sở Mặc lấy tay đỡ đỡ trán, thở dài bất đắc dĩ nói.

"Vậy được. Em ra ngoài trước. Khi nào rảnh chị em chúng ta ôn chuyện." Nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Ngay sau khi Diệp Hoài An khuất bóng, Tề Sở Mặc khẽ ngẩng đầu, thở dài thườn thượt. Không biết quyết định của nàng khi cho phép Diệp Hoài An trú lại đây là đúng hay sai. Chỉ mong nàng ta biết điều mà đừng gây sự với Hiểu Ân. Chuyện lần trước, Hiểu Ân đã từng muốn lấy mạng nàng ta. Nếu lần này, nàng ta dám gây sự với Hà Khánh An, không thể nghi ngờ Vương Hiểu Ân nhất định sẽ một dao chém chết nàng ta.

Về phần Diệp Hoài An, ngay khi bước khỏi thư phòng Tề Sở Mặc, khuôn mặt vốn tươi cười dịu ngoan của nàng ta liền trở nên vặn vẹo khó coi. Vốn nghĩ rằng mọi chuyện còn có thể vãn hồi, không ngờ Vương Hiểu Ân một chiêu này lại tuyệt tình đến vậy. Nhiều năm bôn ba, thứ nàng ta vẫn mãi không quên được là vòng tay ấm áp của cô. Dù cô có lạnh lùng đến cỡ nào thì vòng tay vẫn luôn là ấm áp, ấm đến tận tâm can. Lúc trước còn quá bồng bột, mãi không hiểu được tình cảm của cô dành cho mình, vì một phút bốc đồng mà làm ra loại chuyện kia, khiến cô căm hận đến tận xương tủy. Nhiều năm ăn chơi thoả thích, đến cuối cùng khi đêm xuống vẫn là cô quạnh một mình dối diện bốn bức tường. Sau những tháng ngày rong ruổi, thứ cuối cùng còn đọng lại trong lòng nàng ta chỉ là gương mặt lạnh lùng không chút độ ấm của cô nhưng lại đem đến cảm giác an toàn không thể nói rõ. Nhiều năm như vậy, ăn chơi đủ rồi, đã đến lúc nàng ta nên ngoan ngoãn trở lại bên cạnh cô. Dù như thế nào, Vương Hiểu Ân chỉ có thể là của Diệp Hoài An nàng ta một người.

Chuyện vẫn chưa thành, vẫn còn cơ hội cứu vãn. Lần này trở lại, Diệp Hoài An đã định sẽ không dễ dàng buông tay cô rồi.

=====^^=====

Đôi lời của tác giả:

Tình cũ trở lại, ghen tuông đến đỏ mắt. Không chỉ đơn thuần là tranh đoạt tình cảm, phía sau đó còn ẩn chứa âm mưu lớn hơn. Ai là kẻ đứng đằng sau mọi chuyện? Chuyện xưa và cả những tình cảm năm xưa sẽ dần được hé lộ...

Chương trước Chương tiếp