Trang chủ[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!Chương 68: Mưu trong mưu

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à! - Chương 68: Mưu trong mưu

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Cô ngồi trên giường trầm mặc nhìn Diệp Hoài An lõa lồ run run ngồi bệch dưới đất. Đáy mắt phát ra hàn quang như muốn đông cứng mọi người xung quanh. Diệp Hoài An hai mắt đỏ bừng rưng rưng nhìn cô, cơ thể nàng ta run lên bần bật như thể nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm. Đúng vậy. Trong một giây phút đó nàng ta nhìn thấy sát khí. Một Vương Hiểu Ân từng nuông chiều, yêu thương nàng ta hết lòng trong một khoảnh khắc đó đã lóe lên ý định giết người.

"Tại sao?" Giọng nói trầm khàn như từ âm tì địa ngục phát ra làm những người có mặt trong phòng rợn tóc gáy. Ngay cả nàng là người vô tâm vô phế nhất cũng phải rùng mình. Trịnh Huyền Lãng ngồi trên ghế âm thầm lấy hai tay chà sát vào nhau, da gà da vịt nối tiếp nhau nổi lên từng đợt. 

"Hiểu... Hiểu Ân... Chị... Chị không..."

Diệp Hoài An lắp ba lắp bắp nói. Nhưng chưa đợi nàng ta nói hết câu cô ngắt lời.

"Năm đó ngươi phản bội ta, ta đã từng bỏ qua cho ngươi một lần. Lần này, ngươi nghĩ ta có bỏ qua cho ngươi nữa không? Vương Hiểu Ân ta không phát uy ngươi thật sự coi ta là mèo bệnh?"

"Chị... Chị không có." Vừa nói Diệp Hoài An vừa lết lại gần giường, đưa tay ôm lấy bắp chân cô. "Hiểu Ân, chị thừa nhận năm đó là do chị nhất thời bị ma quỷ mê hoặc tâm can mới làm ra chuyện có lỗi với em. Nhưng tình cảm chị dành cho em là thật. Em có thể không tin bất cứ thứ gì chị làm nhưng xin em, đừng nghi ngờ tình cảm của chị. Chị là thật lòng yêu em, thật sự rất yêu em."

"Yêu ta? Ha, ngươi nói cũng thật hay. Ý của ngươi cũng giống như mấy tên nam nhân hay nói: thân dưới của anh yêu thương con khác nhưng trái tim anh vẫn yêu em phải không? Diệp Hoài An, ngươi không ngại bản thân lang chạ với nhiều kẻ thì ta cũng biết ngại ngươi bẩn đấy. Kể từ lúc ngươi dám ở sau lưng ta lăn giường cùng kẻ khác thì chính tay ngươi đã đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ này rồi. Vương Hiểu Ân ta dám nói hơn 13 năm quen biết, ta chưa từng có lỗi với ngươi, buông tha không đối phó ngươi đã là quá nhân từ với loại nữ nhân như ngươi rồi. Ngươi biết điều ta hối hận nhất cho đến lúc này là gì không? Chính là năm đó đã không trực tiếp bóp chết ngươi để ngươi còn sống đến giờ phút này mà quay lại cắn ta một nhát, làm tổn thương đến nữ nhân ta yêu."

Từng câu từng chữ của cô sắc như dao  đâm thẳng vào lòng nàng ta. 13 năm cảm tình trong mắt cô hóa ra lại không đáng một xu. Diệp Hoài An không biết nên cười hay nên khóc cho tình cảnh hiện tại của bản thân. Trước kia, Vương Hiểu Ân yêu nàng ta cũng là như vậy: chung thủy, cuồng nhiệt, đầy tính chiếm hữu nhưng cũng hết sức ôn nhu dịu dàng; tất cả những thứ tốt đẹp nhất cô đều dành cho nàng ta, không muốn nàng ta tổn thương dù chỉ là một chút. Tình cảm của cô vẫn nhiệt liệt nóng bỏng như vậy sau bao nhiêu năm. Họa chăng... Chỉ là...không còn dành cho nàng ta nữa rồi. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Diệp Hoài An muốn nở nụ cười thật lớn. Nữ nhân từng yêu nàng ta như sinh mạng giờ lại nhìn nàng ta đầy cảnh giác như đang nhìn thứ dơ bẩn rắn rết gì đó. Quả là tự giễu.

Diệp Hoài An buông thõng hai tay đang ôm bắp chân cô, ngã rạp xuống đất. Miệng nàng ta mấp máy, phát ra những âm thanh không rõ ràng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống như mưa. Đôi mắt cùng cái mũi nhỏ nhắn đều đỏ bừng, gương mặt xinh đẹp giờ lấm lem lớp make up, trông thảm không nỡ nhìn. Thế rồi từ dưới đất, nàng ta mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn cô. Đôi mắt nàng ta đỏ ngầu, Diệp Hoài An nâng tay tự cào lên mặt, móng tay dài nhọn hoắt sượt qua làn da mỏng manh để lại từng vệt máu trông hết sức quỷ dị.

Cô thấy thế thì nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Diệp Hoài An bất ngờ ngửa mặt lên trời cười lớn.

"Hahahaha.... Vương Hiểu Ân, không ngờ hôm nay em lại vì con nhỏ đó mà đối xử với tôi như vậy. Tôi cùng em lớn lên, ở bên cạnh em trong khoảng thời gian đẹp nhất, vậy mà em lại ruồng rẫy tôi. Vương Hiểu Ân, em là đồ vô ơn bội nghĩa, một kẻ bội bạc."

Nàng ta như điên loạn mà ngửa mặt lên trời gào thét, vừa gào lại vừa dùng móng tay hung ác cào lên da thịt mình. Bỗng nhiên, nàng ta ngừng mọi hành động lại, tầm mắt mê man nhìn chằm chằm cô đang nhíu mày ngồi trên giường.

"Không đúng, không phải, không phải tại Hiểu Ân. Hiểu Ân yêu chị mà. Hiểu Ân rất yêu chị. Hiểu Ân sẽ vì chị mà đi mua món cá chị thích ăn nhất ở tận đầu kia thành phố; Hiểu Ân sẽ vì trời mưa mà đến tận chỗ làm đón chị tan ca; Hiểu Ân sẽ vì mỗi cái nhăn mày, một nụ cười của chị mà vui vẻ... Đúng vậy, Hiểu Ân yêu chị mà. Hiểu Ân sẽ không bỏ rơi chị đâu. Nhất định không phải là em muốn làm vậy."

Diệp Hoài An ngồi lầm bầm một mình như kẻ điên. Cô nghe thấy những lời nàng ta nói thì gắt gao nhíu chặt mày. Đúng vậy. Đó đều là những chuyện cô từng làm vì nàng ta. Nhưng tất cả mọi thứ đều do chính tay Diệp Hoài An đạp đổ, không phải sao?! Nàng ta đây là đang định làm gì? Giả điên để lấy được lòng thương hại của cô, sau đó tìm cách quay trở lại bên cô một lần nữa?! Nếu thật là vậy nàng ta cũng quá ngây thơ rồi. Cô sẽ không bao giờ để nàng ta xuất hiện bên cạnh mình thêm một lần nữa. KHÔNG BAO GIỜ!!!!

Ngay khi cô còn đang trầm ngâm suy nghĩ thì Diệp Hoài An đã nhào tới, lấu tay ôm lấy chân cô.

"Hiểu Ân, Hiểu Ân, em nói xem, em yêu chị phải không? Em yêu chị nhất phải không?"

Cô lạnh lùng nhìn gương mặt xinh đẹp đang chìm trong mê man của người đối diện, đôi tay mạnh mẽ dùng sức nắm lấy bả vai Diệp Hoài An, đôi mắt nâu màu hổ phách nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực của nàng ta, trầm giọng gằn từng chữ:

"Ta - không - yêu - ngươi. Diệp Hoài An, ngươi nghe rõ không? Vương Hiểu Ân ta sẽ không bao giờ yêu ngươi."

Nói rồi dùng sức đẩy nàng ta ra khỏi người mình, gương mặt lạnh lùng cao cao tại thượng nhìn xuống Diệp Hoài An như nhìn lũ sâu bọ giun dế dưới chân.

Diệp Hoài An bị cô đẩy ra thì như phát điên mà điên cuồng cào nát mặt mình, gào lên đầy thê lương như một con dã thú bị bắn trọng thương.

"KHÔNG!!! EM NÓI DỐI. VƯƠNG HIỂU ÂN, EM NÓI DỐI. EM YÊU CHỊ, EM KHÔNG THỂ NÀO ĐỐI XỬ VỚI CHỊ NHƯ VẬY. CHẮC CHẮN LÀ EM ĐANG NÓI DỐI. CHỊ KHÔNG TIN. CHỊ KHÔNG TIN ĐÂU!!!! AAAAAAA..."

Hét lên một tràn dài, xong, Diệp Hoài An liền chồm người đến ôm chặt lấy bắp chân cô không buông. Sức lực của người điên thật sự không thể coi thường, dù cô đã dùng hết sức nhưng vẫn không thể kéo được nàng ta ra. Thấy thế, nàng cũng nhảy vào cuộc.

Sắn lên tay áo sơ mi, nàng ôm lấy eo Diệp Hoài An, dùng sức chín trâu hai hổ lôi nàng ta ra khỏi cô. Mặc kệ cơn đau từ cơ thể, Diệp Hoài An vẫn cứng đầu không chịu buông tay. Hai bên lôi lôi kéo kéo, giằng co mãi không dứt. Cũng trong lúc đó, cánh cửa phòng tự động bật mở, Lisa thân mình bị thương nhiều chỗ chạy xộc đến, hét lớn:

"Vương tổng, Khánh An tiểu thư mất tích rồi!"

Âm thanh vang lên như sét đánh ngang tai. Cô đứng như trời trồng cũng không tiếp tục dùng sức rút chân ra khỏi Diệp Hoài An nữa. Tại sao? Như thế nào mà bé con của cô lại đột nhiên mất tích? Chẳng phải cô đã cho Lisa đưa cây bút ghi âm cho nó sao? Chẳng lẽ nó không tin tưởng cô dù chỉ một chút? Hàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu làm cô choáng váng quên luôn tình cảnh hiện tại của bản thân. 

Đúng lúc này, Diệp Hoài An buông chân cô ra, ôm ngực cười khanh khách.

"Haha... Cuối cùng thì ả tiện nhân kia cũng chết rồi. Đáng đời lắm. Dám tranh giành nữ nhân với Diệp Hoài An này, đúng là không biết trời cao đất dày."

Cô nghe nàng ta nói lời này thì trước mắt bỗng tối sầm, hai bên thái dương giật giật, gân xanh nổi đầy trên trán. Đỉnh điểm của sự phẫn nộ. Cô dùng sức nắm lấy bả vai Diệp Hoài An kéo lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào nàng ta, trầm giọng hỏi:

"Nói, cô đã làm gì em ấy? Cô cho người bắt em ấy ở đâu?"

"Haha... Con tiện nhân đó sẽ chết. Nó phải chết. Chỉ cần nó chết Vương Hiểu Ân sẽ là của chị. Đúng vậy, chỉ cần con nhỏ tiện nhân đó không tồn tại thì em sẽ là của chị. Hiểu Ân..." Ánh mắt Diệp Hoài An mê man mân mê khuôn mặt đầy anh khí của cô.

Cô như phát điên mà ấn nàng ta xuống giường, dùng sức tát thẳng lên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Hoài An. Tiếng "Chát" chát chúa vang lên. Nàng theo bản năng giơ tau lên bợ má, thầm nghĩ đau giùm Diệp Hoài An. Cô nâng nàng ta dậy, hai mắt đỏ ngầu hét thẳng vào mặt Diệp Hoài An. Vừa hét cô thô bạo tát hết bên này đến bên kia mặt của nàng ta.

"NÓI, CÔ NÓI CHO TÔI. RỐT CỤC CÔ ĐÃ LÀM GÌ EM ẤY HẢ? NÓI!!! CÔ MAU NÓI. SAO CÔ DÁM LÀM VẬY HẢ??? AI CHO CÔ LÁ GAN DÁM ĐỘNG VÀO NỮ NHÂN CỦA TÔI??? CÔ MAU NÓI CHO TÔI BIẾT, NẾU KHÔNG, ĐỪNG TRÁCH TẠI SAO VƯƠNG HIỂU ÂN NÀY ĐỘC ÁC!!!"

Hai má Diệp Hoài An sưng húp do bị tát, khóe miệng bị rách tuôn máu ròng ròng. Thấy cô đang dần mất đi lí trí, nàng nhanh chóng tiến đến ôm cô lại.

"Nè, cậu mau dừng tay. Cậu mà đánh chết cô ta thì làm sao biết tình hình của An hả. Bình tĩnh lại, Vương Hiểu Ân, cậu bình tĩnh lại."

Nghe thấy giọng nói của nàng, cô dần ngừng chống cự, suy sụp ngồi bệt xuống giường, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Diệp Hoài An. Nàng ta nhìn sâu vào mắt cô. Nơi đó vĩnh viễn không còn hình bóng nàng ta nữa rồi, có chăng cũng chỉ là tia căm hận của cô.

Diệp Hoài An thở dài một hơi mệt mỏi. Nhắm mắt chịu đựng cơn đau rát trên má, tùy ý để nước mắt rơi xuống đệm giường, Diệp Hoài An nhẹ giọng nói:

"Tôi không biết cô bé đó được đưa đi đâu. Tôi chỉ biết người đưa cô bé đi là Vương Kính Tùng. Người nhà họ Vương muốn bắt cô bé đi vì mục đích gì hẳn mọi người đều hiểu rõ hơn tôi."

Diệp Hoài An nói đến đây liền nằm im bất động. Cô trầm mặc ngồi trên giường, đáy mắt phát ra luồng sát ý mãnh liệt. Hóa ra tất cả là một cái bẫy. Giờ thì cô đã hiểu rồi.

Tại sao cô phải đơn độc lên đây nói chuyện với Diệp Hoài An? Vương Kính Tùng muốn. Tại sao cô tỉnh dậy liền phát hiện mình nằm trên giường Diệp Hoài An? Vương Kính Tùng muốn. Tại sao Hà Khánh An lại phải thấy cảnh cô cùng nữ nhân khác khỏa thân nằm trên cùng một chiếc giường? Vương Kính Tùng muốn. Tại sao nó phải tách nó ra khỏi đám đông, khỏi tầm mắt của hộ vệ? Vương Kính Tùng muốn. Hóa ra tất cả đều là do lão chú đáng kính của cô - Vương Kính Tùng chỉ đạo làm đạo diễn. Vương Kính Tùng, thiên đường có lối ông không đi, địa ngục không lối ông cứ đâm đầu vào. Đáy mắt cô tràn ra sát ý không thèm che giấu, tay nắm chặt thành nấm đấm mang theo Lisa cùng Trịnh Huyền Lãng và Cố Miện Giai rời đi.

Đến khi mọi người đã rời khỏi, trong phòng bỗng nghe thấy tiếng nói nho nhỏ:

"Mặc tỷ, em sai rồi phải không?"

Đáp lại là tiếng thở dài của người còn lại. Tề Sở Mặc thở dài đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại che đi tiếng nức nở vang lên thật khẽ trong phòng.

Có thứ gì đó đã lặng lẽ kết thúc...

Chương trước Chương tiếp