Trang chủ[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à!Chương 71: Come out không mong muốn

[BH] [Tự Viết] Cô yêu em, nhóc à! - Chương 71: Come out không mong muốn

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Thời hạn 3 ngày không dài cũng không ngắn, đủ để cô sắp xếp nhiều thứ.

Sáng hôm sau, trong khi Lisa còn đang mơ màng đánh đấm với Roseanne thì đã bị tiếng đập cửa làm giật mình. Đầu bù tóc rối chạy ra mở cửa, Lisa ngơ ngác nhìn chằm chằm người sếp đã sớm một thân tây trang chỉnh tề. Chưa để cô nàng định thần lại thì giọng nói lạnh lùng của cô đã vang lên.

"Cho cô nửa tiếng chuẩn bị. Nửa tiếng sau theo tôi đi sân bay."

Nói xong liền xoay lưng bỏ đi. Lisa lơ mơ chưa kịp phân biệt đông tây nam bắc nhưng cơ thể đã rất thành thật mà quay trở lại phòng. Lisa cống cuồng gom một bộ tây trang thường dùng rồi phi thẳng vào phòng tắm. Chưa đầy 20p sau, nàng thư kí toàn năng đã xuất hiện. Bất quá nếu không có mấy vết bầm chưa tan trên mặt sẽ có phong phạm hơn.

Lisa gần như là chạy xuống lầu, không kịp thở đã vội vàng cầm lấy hai cái bánh bao nóng hổi trên bàn, một cái há miệng cắn lấy, còn một cái cầm trên tay ba chân bốn cẳng chạy đến chiếc xe hơi sang trọng đã nổ máy sẵn. Sáng sớm không biết vị sếp kia ăn phải thuốc gì mà hối nàng đến thở không ra hơi, thật đúng là bất mãn nhưng không có chỗ phát tiết mà.

*****

Máy bay đáp xuống sân bay đã là chuyện của gần 12 tiếng sau đó. Vừa xuống máy bay cả hai đã không kịp nghỉ ngơi mà nhanh chóng di chuyển đến chỗ chiếc Ferrari màu đỏ chót yêu thích của cô. Chiếc xe nhanh chóng chuyển động tiến đến tập đoàn Phong Vân - một trong những tập đoàn lớn nhất thời điểm hiện tại.

Trên đường đi, cô đều là một bộ dáng khó chịu, chân mày thiếu điều cau lại thành một đường thẳng. Nếu có siêu năng lực, cô hẳn là dịch chuyển đến đó luôn cho nhanh.

Chiếc xe dừng trước cửa chính Phong Vân, cô vội vội vàng vàng bước xuống xe, chân dài sải bước đi thẳng vào trong. Bất quá còn chưa đi được bao nhiêu bước đã bị người chặn lại. Tay bảo vệ đứng trước mặt cô, cất giọng lịch sự:

"Xin chào, cô có việc gì cần giúp đỡ có thể đến quầy lễ tân trình bày. Không có phận sự không thể trực tiếp đi vào trong như vậy."

Cô nghe bảo vệ nói thì mày càng nhíu chặt lại. Cô cất giọng trào phúng lai giả bất thiện nói:

"Từ khi nào mà tôi bước vào công ty nhà mình còn phải đến quầy tiếp tân xin phép?"

Tay bảo vệ nhíu nhíu mày. Bất quá vẫn không tránh đường, lịch sự tiếp lời:

"Tôi không biết cô là ai nhưng nếu cô không có chức vụ gì ở công ty thì cô không được phép bước vào. Đây là nguyên tắc."

"Ở đây tôi chính là nguyên tắc. Anh nghe cho rõ đây, tôi là Vương Hiểu Ân, con gái của Chủ tịch các người. Mau tránh ra cho tôi đi gặp ông ấy."

"Xin lỗi, Chủ tịch hiện đang tiếp khách, phiền cô đến ghế sofa ngồi đợi. Khi nào Chủ tịch tiếp xong vị khách này sẽ có tiếp tân gọi điện báo cáo. Nếu ông ấy muốn gặp cô tôi sẽ không ngăn cản."

"Anh..."

Cô sôi máu thiếu điều muốn bay lên đánh nhau với tên bảo vệ. Đây là lần đầu cô đến công ty nhà mình mà bị chặn đứng ngoài cửa. Tên bảo vệ này đúng thật là chán sống rồi mà. Tiếng ồn từ sảnh truyền đến gần thang máy đặc chế riêng dành cho Chủ tịch. Vương Thiên Lập đích thân tiễn khách hàng vừa bước ra khỏi cửa đã nghe một loạt những âm thanh bàn tán xung quanh thì không khỏi nhíu mày. Bọn họ là không muốn tiền lương nữa đúng không? Làm gì mà ồn ào đến không ra thể thống gì thế này.

Khẽ gật đầu biểu thị ý xin lỗi với khách hàng, Vương Thiên Lập liền bước về phía đó. Ông vừa đến gần đã có người nhận ra. Lớn mật tằng hắng một cái thật vang, mọi người đang có mặt theo bản năng liền nhìn sang. Thấy Chủ tịch cao cao tại thượng đen mặt nhìn họ làm ai nấy sợ mất mật, thoáng cái chạy đi hết, chỉ còn lại tên bảo vệ vừa rồi cùng cô đứng giữa sảnh.

Thấy bóng dáng Vương Thiên Lập, cô có chút vui vẻ kêu lên:

"Ba!"

Một tiếng kêu này làm mọi người hoảng hồn. Hóa ra cô gái xinh đẹp lạnh lùng này thật sự là con gái Chủ tịch. May là lúc nãy họ không xen vào, nếu không không biết hậu quả sẽ ra sao. Ngoài ra, trong lòng họ còn thầm cầu mong cho tên bảo vệ kia. Đắc tội với con gái Chủ tịch, nghĩ như thế nào cũng khó sống.

Vương Thiên Lập từng bước vững vàng đến gần, cười ôn hòa hỏi cô:

"Tiểu Ân, con không phải là dự hôn lễ của tiểu Mặc sao? Như thế nào lại về sớm đến vậy?"

"Xảy ra chút chuyện nên con mới phải về đây tìm ba. Ai biết được vừa đến đại sảnh đã bị chặn ngoài cửa."

Vương Thiên Lập nghe thấy liền nhíu nhíu mày nhìn tay bảo vệ trước mặt mình. Đối diện với ánh mắt dò xét của Chủ tịch, hắn đưa tay lên gãi gãi đầu, bộ dáng xấu hổ.

"Xin lỗi Chủ tịch, tôi không biết cô ấy là con gái của ông. Cô ấy không có thẻ công tác mà lại hiên ngang đi vào nên tôi mới ngăn cản. Thành thật xin lỗi Chủ tịch, xin lỗi tiểu thư."

Vương Thiên Lập nghe hắn nói thì cái nhăn mày cũng giãn ra. Chỉ là một người bảo vệ lại có trách nhiệm như vậy cũng thật đáng khen. Ông cũng không có ý trách hắn, gật gật đầu phất tay cho hắn đi làm công việc của mình. Quay sang cô, Vương Thiên Lập hết sức ôn hòa nói:

"Chẳng phải con nói có việc tìm ba sao? Lên phòng rồi nói."

Xong lại quay sang nói với vị khách đứng bên cạnh:

"Xin lỗi Nghiêm tổng, hiện tại tôi đang có việc. Bữa trưa hôm nay đành phải hẹn Ngài khi khác."

Người gọi Nghiêm tổng kia cũng rất khách khí mà bắt tay Vương Thiên Lập, trả lời lại.

"Vương đổng không cần áy náy, chuyện của thiên kim quan trọng, chúng ta hẹn khi khác cùng nhau dùng bữa vậy."

"Cảm ơn Nghiêm tổng đã hiểu. Nghiêm tổng đi thong thả."

Hai người khách sáo một hồi rồi đường ai nấy đi. Đến văn phòng làm việc của Vương Thiên Lập, cô ngồi xuống chiếc ghế sa lông đắt tiền, nói thẳng:

"Vương Kính Tùng lại gây sự nữa rồi."

Ngồi xuống chiếc ghế chủ vị, ba cô không tỏ thái độ gì, chỉ thản nhiên rót trà vào chung đưa sang cho cô. Cô nhận lấy cũng không khách khí mà uống một ngụm. Vương Thiên Lập lại đưa tay rót cho mình thêm một chung, đưa lên miệng thổi thổi rồi nhấp một ngụm. Vừa thưởng trà vừa bình tĩnh hỏi:

"Hắn ta lại gây sự gì với con nữa?"

"Hắn bắt cóc nữ nhân của con."

"Ừ là bắt cóc nữ nhân... Ủa???? Con mới nói cái gì???"

Vương Thiên Lập nhắc lại những lời cô nói một cách cứng ngắc nhưng ông đột nhiên phát hiện có chỗ nào đó sai sai. Đứng bật dậy ngạc nhiên nhìn chằm chằm con gái mình, giọng ông cũng trở nên run rẩy hỏi lại:

"Con vừa nói cái gì?"

Cô nhìn vào biểu hiện của ba mình, khẽ lắc đầu rồi lặp lại:

"Con nói, ông ta bắt cóc nữ nhân của con rồi."

Thú thật thì cô cũng không muốn phải come out trong tình huống này. Nhưng nếu không nói ra làm sao ba cô có thể cho cô "mượn" 37% số cổ phần ông đang nắm giữ. Nói lấy số cổ phần đó để cứu học trò nghe sao cũng quá gượng ép rồi đi.

"Con... Nữ nhân của con là như thế nào?"

"Chính là như những gì ba nghĩ. Em ấy là người con yêu."

Vương Thiên Lập nghe xong liền thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế. Như thế nào mà đứa con gái ông hết mực yêu thương, hết sức tự hào bây giờ lại đứng trước mặt ông à không là ngồi trước mặt ông nói rằng nó thích con gái? Vương Hiểu Ân kêu ba con làm sao chấp nhận dược chuyện con gái mình lại là đồng tính luyến ái đây? Dù trong lòng ngổn ngang trăm mối nghi hoặc nhưng tốt xấu gì ông cũng là người từng trải qua biết bao sóng to gió lớn trên thương trường. Giờ phút này, Vương Thiên Lập vẫn còn bình tĩnh mà hỏi cô:

"Hai đứa... Bao lâu rồi?"

"5 tháng."

Nghe cô trả lời, Vương Thiên Lập bất giác thở ra một hơi. Còn hên, chưa quá lâu để cắt đứt.

"Ừm thời gian cũng ngắn, con mau cắt đứt với con bé đó đi."

"Không thể nào." Cô lạnh lùng mà kiên quyết nói lại. Muốn cô buông tay nó, hừ... nằm mơ.

"Ta nói lại một lần nữa. Con. Mau. Chấm. Dứt. Với. Con. Bé. Đó. Đi. Ta không thể nào chấp nhận con như vậy."

"Con như vậy là con như nào?" Cô thản nhiên hỏi lại.

"Chính là... Chính là đồng tính luyến ái. Ta không chấp nhận con như vậy."

"Vậy ba muốn con phải như nào?"

"Ta muốn con gái ta phải mặc một chiếc váy cưới thật xinh đẹp, để ta dắt tay con bước vào lễ đường. Ta còn muốn nhìn thấy con sinh cho ta một đứa nhóc thật kháu khỉnh nữa kìa."

Cô nhìn chằm chằm người ba đã nuôi mình hơn hai mươi năm trời mà trầm ngâm không nói. Hơn ai hết cô hiểu rõ ba mình là người miệng cứng rắn nhưng tâm đậu hũ. Ông có thể rất nghiêm khắc dạy dỗ cô, thâm chí có thể dùng từ khắc nghiệt để hình dung nhưng hơn ai hết ông vẫn là người thương yêu cô nhất. Biết cô thích ăn cá, ông không ngần ngại mà ngồi cả tiếng đồng hồ chỉ để gỡ xương từng miếng một; còn nhỏ cô thích uống trà sữa, mặt ngoài thì cấm mọi người không được cho cô uống nhưng chính bản thân lại là người ngầm cho phép mẹ làm trà sữa cho cô. Nói không ngoa, ba Vương thật sự là một người cha rất tốt. Cô không muốn ba mình tổn thương nhưng cô cũng không thể buông tay em ấy.

Cô nhìn ông, nhẹ giọng nói:

"Ba, từ nhỏ ba đã thương yêu con hết mực, ba thật sự nhẫn tâm đẩy con vào hố lửa sao? Còn nữa, chẳng lẽ ba không muốn con được hạnh phúc? Bản thân con thích nữ nhân, con không có cảm giác với nam giới. Ba có ép buộc con kết hôn với một người đàn ông thì con cũng không cách nào chấp nhận được hắn. Lấy một người mình không yêu đau khổ đến cỡ nào chẳng lẽ ba không biết sao? Ba nỡ để con gái ba rơi vào hoàn cảnh đó à? Nếu ba gả con đi chẳng phải ba đã mất đi một đứa con gái sao? Sau này về nhà chồng, con phải phụng dưỡng cha mẹ hắn chứ không cách nào phụng dưỡng ba mẹ được. Nhưng nếu ba đồng ý cho con với em ấy thì lại là chuyện khác. Ba chẳng những không mất đi con mà còn có thêm một đứa con dâu ngoan ngoãn hiếu thuận, ba coi, lời biết chừng nào. Ai nói con lấy nữ nhân thì ba không thể nắm tay dắt con vào lễ đường, một hôn lễ hoàn chỉnh chỉ cần có ba mẹ tham dự chúc phúc là con đã đủ hạnh phúc. Hơn nữa, ba nghĩ thử xem, nếu con lấy chồng có con thì dù con là người mang thai cực khổ nhưng cuối cùng đứa nhỏ đó vẫn mang họ người khác, nhà họ Vương chúng ta xem như không có người kế thừa rồi. Nhưng nếu con lấy vợ thì để em ấy sinh, đứa nhỏ sinh ra cũng là mang họ Vương. Ba nghĩ thử xem, lợi biết bao nhiêu."

Vương Thiên Lập nghe xong cô phân tích liền trầm ngâm suy nghĩ. Con gái ông nói không phải là không có lí. Bất quá ông vẫn cảm thấy lấn cấn ở đâu đó. Nhưng nghĩ đến việc sau này con gái mình thương yêu hết lòng lại bị một thằng nhóc ất ơ nào đấy áp thì ông lại thấy không cam lòng. Thôi vậy, con cháu tự có phúc của con cháu, ông cũng không xen vào được nhiều như vậy.

Thấy Vương Thiên Lập đã xuôi xuôi theo, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm. Biết ngay là chỉ cần phân tích trên phương diện lợi ích cho ba cô nghe là sẽ có tiến triển mà.

Chưa đợi cô đắc ý được bao lâu thì Vương Thiên Lập lại hỏi:

"Con nói bạn gái con bị Vương Kính Tùng bắt cóc, vậy hắn đòi con điều kiện gì?"

"Không nhiều đâu ba, chỉ có 30% cổ phần trong tay con với 37% cổ phần ba đang nắm giữ thôi."

"À không nhiều..."

Vương Thiên Lập cười cười lặp lại, tay nâng ly trà lên nhấp một ngụm. Nhưng còn chưa để trà kịp chảy xuống vòm họng ông đã nhảy dựng lên, hét lớn:

"Con mới nói cái gì????"

Chương trước Chương tiếp