Trang chủ[BH][Tự Viết] Vi Diệu Quan HệChương 8: Đứa Trẻ Bướng Bỉnh

[BH][Tự Viết] Vi Diệu Quan Hệ - Chương 8: Đứa Trẻ Bướng Bỉnh

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Tiểu biệt thự trong, phòng tập luyện không ngừng bùng phát thanh âm bốp bốp va chạm. Nhan Bạch Vũ toàn thân xuất mồ hôi nhưng lực cánh tay không chút suy giảm, vung phành phạch vào bao cát, từ ngày đó trở đi thi thoảng cô lại gặp phải hai ba giấc xuân mộng, mà đối tượng không phải ai khác như cũ là Tả Ngôn Nhiên

Nhan Bạch Vũ ôm bao cát thở hồng hộc, chuyện này chưa bao giờ xảy ra khi cô quen các tiền nhậm. Mà giờ lại không có tiền đồ đem Tả Ngôn Nhiên thành làm yêu đối tượng trong mộng. Ai, cô dây thần kinh hỏng rồi có phải hay không?

Điện thoại đặt trên bàn phía sau ầm ầm vang dội, Nhan Bạch Vũ gạt nút, đưa lên tai bắt máy: "Uy, Dương Minh Tề, có chuyện gì?"

"Tiểu Vũ Vũ, tối nay đi bar không?" Đầu dây bên kia là Dương Minh Tề nồng đậm tiếng cười

Nhan Bạch Vũ châm thuốc rít một hơi: "Anh hiện tại đi những nơi loạn thất bát tao như thế không sợ Giang Luật ghen sao?"

"Có gì phải sợ cậu ta, cũng chỉ là một người qua đường mà thôi!" Dương Minh Tề ngữ khí có điểm thất hồn lạc phách

"Chờ tôi chút, tắm rửa hảo liền chạy qua phòng trọ của anh" Dương Minh Tề kỳ thực được nghỉ phép dài hạn, thời gian là ba tháng nên ở E thị ngốc một đoạn ngoạn mỹ nữ không ngờ gặp được Giang Luật người kia....

Mười giờ tối, Nhan Bạch Vũ lái cô yêu thích nhất Lamborghini Veveno chở Dương Minh Tề đến E thị nổi danh nhất nhì quán bar. Quán bar bên trong lập loè ánh đèn đỏ xanh, khói thuốc hương nghi ngút bao trùm, nơi đây thường là nơi tiêu tiền của phú nhị đại, cũng là một nơi thác loạn vô cùng

Nhan Bạch Vũ từ khi ở kinh đô chuyển dời E thị thì có một đoạn bận rộn công tác nên vẫn chưa thưởng ngoạn những nơi này. Nhan Bạch Vũ và Dương Minh Tề ngồi tại bàn VIP được đặt trước, hai ba nữ nhân thấy Nhan Bạch Vũ dung mạo cùng khí chất, biết cô là người có tiền hơn nữa lại đẹp, dù là nữ nhân nhưng nam nhân có ai bằng nàng

Hai ba mỹ nữ tiến đến ngồi tại Nhan Bạch Vũ chỗ, hướng cô phao mị nhãn như tơ, tay đặt lên bả vai cô vuốt dần xuống bụng

"Chị có muốn được thư thái?" Nữ nhân thổ khí vào tai Nhan Bạch Vũ

Nhan Bạch Vũ mị hí mắt cười cười, chuyện này vẫn thường xảy ra khi cô bước vào hộp đêm, bình thường thì đã chơi các nàng đến hai tuần xuống giường không nổi chính là hiện tại cô không hứng

"Thực xin lỗi, nam nhân kia so tôi có nhu cầu hơn" Nhan Bạch Vũ nhàn nhạt cười, chỉ tay về phía nổi ba đường hắc tuyến Dương Minh Tề

Hai ba nữ nhân nghe vậy tức giận phẩy tay bỏ đi tìm khách hàng khác. Dương Minh Tề hừ hừ nói:

"Muội thừa biết ca hiện tại không muốn động nữ nhân, hà cớ gì phải làm vậy"

Nhan Bạch Vũ không sao cả nhấp một ngụm Whiskey, chậm rãi nói

"Còn không phải vạch trần anh? Cùng Giang Luật xảy ra chuyện nên muốn đến đây giải toả?"

Dương Minh Tề mệt mỏi tựa người vào ghế, âm nhạc tiếng ồn thế nhưng không chút ảnh hưởng đến hắn rối rắm tâm tình

"Ngày kia thấy hắn cười nói vui vẻ với nữ nhân khác bụng một trận khó chịu!"

Nhan Bạch Vũ cười: "Ai, đã có người thay đổi được bản tính của anh sao, Giang Luật quả là cao siêu đâu"

Dương Minh Tề rầu rĩ, hắn cảm nhận điện thoại trong túi quần rung lên vang dội, hắn do dự một lát cuối cùng đưa lên tai

"Con mẹ nó, cậu đang ở đâu?"

"Đứng đó đợi lão tử đến!" Dương Minh Tề ngũ quan tuấn tú nhăn lại một đoàn, hung hung dữ tợn

Dương Minh Tề hướng Nhan Bạch Vũ nói: "Tiểu Vũ Vũ a, thực xin lỗi, ca có chuyện gấp phải đi!"

Nhan Bạch Vũ gật đầu cũng không níu giữ hắn lại: "Khoái trá"

Ước chừng mười phút sau, quán bar tiến vào tam đại mỹ nữ. Các nàng ở Nhan Bạch Vũ bàn bên cạnh ngồi xuống, giây tiếp theo Nhan Bạch Vũ lại nghe thấy thanh âm dị thường cao hứng của nữ nhân gọi mình

"Bạch Vũ"

Nhan Bạch Vũ mở mắt, gương mặt xinh đẹp của Tống Ân Tuyên liền phóng đại trước mắt cô. Nhan Bạch Vũ kéo nàng ngồi lên đùi mình không quản Lâm Linh và băng sơn Tả Ngôn Nhiên còn tại, Tống Ân Tuyên 'A' lên một tiếng, thẹn thùng oa vào lòng cô

"Thật xinh đẹp..." Nàng bi thương đôi mắt thật đẹp, nàng luôn vĩnh viễn ở phía sau lưng nàng làm hậu phương vững chắc, nàng luôn như vậy che giấu bản thân

Lời này, Nhan Bạch Vũ nói cho Tống Ân Tuyên nghe nhưng sâu sa hơn nữa chính nói cho người phía sau nàng. Tống Ân Tuyên đối Lâm Linh, Tả Ngôn Nhiên gật đầu, ý bảo các nàng đến bàn ngồi trước nàng sẽ qua sau

Lâm Linh che giấu chỗ sau trong mắt muộn phiền, Tả Ngôn Nhiên cấp nàng miễn cưỡng nụ cười, đôi khi nhãn thần sẽ hướng say mông lung Nhan Bạch Vũ dời

"Nhan Bạch Vũ, em rốt cuộc xem chị là gì!" Tống Ân Tuyên tựa vào lòng Nhan Bạch Vũ, tựa hồ là làm nũng, tựa hồ giận dỗi. Ở bên cạnh Nhan Bạch Vũ nàng cảm thấy bình yên lạ thường mà những người cũ không mang đến được

Tống ấn Tuyên trầm luân vào đôi đồng tử xám tro của Nhan Bạch Vũ, cô mở mê ly sương mù đôi mắt nhìn ngắm Tống Ân Tuyên ngũ quan, không có đáp lại lời nói của nàng trực tiếp hôn lên nàng môi, bá đạo xâm lược kích hôn khiến Tống Ân Tuyên rơi vào bể dục, nàng câu cổ Nhan Bạch Vũ làm nụ hôn này thêm sâu sắc

Nhan Bạch Vũ nghĩ, Tống Ân Tuyên ngũ quan rất giống cô đã qua đời mối tình đầu, Vũ Tiếu Khả. Nhan Bạch Vũ có điểm hoảng hốt buông ra nàng, chậm rì rì nói

"Ân Tuyên, xin lỗi đã thất thố" Nhan Bạch Vũ gục ở nàng đầu vai, ngữ khí phảng phất nhàn nhạt ưu sầu

Tống Ân Tuyên không sao cả mỉm cười, nâng mặt Nhan Bạch Vũ lên nói: "Chị biết em có nhiều chuyện khó nói, nhưng chị sẽ đợi"

Vừa rồi Nhan Bạch Vũ có cử chỉ thân mật với nàng chứng tỏ cô đối nàng có cảm giác, không phải sao?

Nhan Bạch Vũ trên môi nổi lên một mạt bất minh tươi cười, trầm mặc vô ngôn. Vũ Tiếu Khả đã đi nhiều năm như vậy, bản thân thế mà vẫn còn nhớ nhất thanh nhị sở....

Vừa, Tả Ngôn Nhiên cảm thấy có chút lâu nên qua bàn Nhan Bạch Vũ xem Tống Ân Tuyên thế nhưng cảnh tượng đau lòng xông thẳng vào đại não nàng, Tả Ngôn Nhiên cười khổ xoay người lại đi về phía bàn nàng. Tả Ngôn Nhiên thấy Nhan Bạch Vũ cũng thấy nàng....

Tống Ân Tuyên vui vẻ mỉm cười nắm Nhan Bạch Vũ tay kéo đến bàn của nàng. Lam Linh nhìn thấy Nhan Bạch Vũ thì thoáng chấn động, rất nhanh liền tiêu thất, rót đầy Whiskey vào ly cô, Tả Ngôn Nhiên biểu cảm lạnh nhạt, bóng dáng đơn bạc cô đơn nhấm nháp rượu đắng

"Bạch Vũ, nâng ly" Lâm Linh hướng cô cười cười, này cảnh tượng thật giống nhiều năm trước đây, khi Nhan Bạch Vũ vẫn còn nóng tính bồng bột mà nàng vẫn là một nữ quân y nhu nhược

"Tốt, Lâm tỷ nghe nói chị vừa khai trương một gian nhà hàng, ly này em kính chị!" Nhan Bạch Vũ tiêu sái cười, phóng khoáng nuốt hết ly rượu đầy

Lâm Linh nghe nói đáp lại: "Em tin tức thật nhanh nha, không hổ là thiếu... Nhan Bạch Vũ!" Nàng vừa định xuất khẩu câu 'Thiếu tướng' thì chợt nhớ ra điều gì nhanh chóng sửa lại

"Ha ha, Lâm thị tin không phải nổi danh lan tràn truyền thông sao?"

"Thật không ngờ, Bạch Vũ em tin gì cũng biết đâu" Tống Ân Tuyên nhéo nhẹ mũi cô, nhãn thần đều là ôn nhu sủng nịch

Nhan Bạch Vũ nắm lấy tay nàng đặt lên môi khẽ hôn, Tống Ân Tuyên ngượng ngùng muốn chết. Tả Ngôn Nhiên cười lạnh, tâm thức chua xót tột cùng. Quán bar âm nhạc mỗi lúc một đẩy lên cao trào, Tống Ân Tuyên đột nhiên nói:

"Bốn chúng ta lên nhảy hảo sao, bầu không khí như thế này không làm chút gì thì thật nhàm chán a, đúng không Bạch Vũ?"

"Hảo, nếu chị đã nói vậy, em có thể cự tuyệt để chị buồn sao, quý cô xinh đẹp!" Nhan Bạch Vũ tinh ranh nháy mắt, đứng lên thân sĩ giơ ra bản thân mảnh khảnh cổ tay

Tống Ân Tuyên nắm lấy tay cô, cùng cô tiến lên sàn nhảy

Lâm Linh cùng Tả Ngôn Nhiên chậm chạp tiến lên, Lâm Linh che giấu thất lạc ngữ khí đối thân khuê mật nói: "Nhiều năm rồi mới thấy Tuyên Tuyên như vậy đâu?"

"....." Tả Ngôn Nhiên thở dài, trầm mặc nhìn hai người kia nhảy đến nghiêng trời lệch đất

Nàng cũng vươn tay dẫn dắt Lâm Linh nhảy. Nhan Bạch Vũ khi đi bar thì điệu nhảy có điểm hoang dã phóng khoáng bất đồng ngày đó tiệc tối, trong cuộc vui này cô hoàn toàn làm chủ đối phương, Tống Ân Tuyên bị cô đùa bỡn không thương tiếc, một lần lại một lần nàng nằm gọn trong Nhan Bạch Vũ lồng ngực, vĩnh viễn không bắt được cô

Nhan Bạch Vũ tay ôm Tống Ân Tuyên nhìn phía đối diện thấy Tả Ngôn Nhiên ôm Lâm Linh cũng đang nhìn mình, khẽ nhếch môi cười, cao ngất niên thiếu xoay chuyển, giây tiếp theo, ở Lâm Linh vòng tay tiếp được Tả Ngôn Nhiên mà Lâm Linh lại bị đẩy sang Tống Ân Tuyên, các nàng không biết chuyện gì xảy ra nhưng âm nhạc đương tại cũng không thể ngưng lại vũ bộ

Nhan Bạch Vũ đem Tả Ngôn Nhiên tựa vào vào lồng ngực, hai tay nắm chặt nàng tay không cho nàng buông thủ. Tả Ngôn Nhiên mặc dù sinh khí cực độ đến mặt bỏ bừng nhưng không thể chống lại Nhan Bạch Vũ kinh người lực đạo. Nhan Bạch Vũ ở bên tai nàng khẽ nói:

"Tôi đã bảo chúng ta sẽ lại khiêu vũ mà!"

Tả Ngôn Nhiên khí tràng bạo phát, ngữ khí trụy lạc hầm băng: "Buông, tôi đã đồng ý cùng cô khiêu điệu nhảy sao?"

Nhan Bạch Vũ không giận phản cười: "Ha ha, bởi vì tôi thích, đâu cần chị phải đồng ý"

"Nhan Bạch Vũ, cô..."

Nhan Bạch Vũ khuynh thân, nắm lấy nàng tay giơ lên hướng đỉnh đầu của mình, bên dưới lắc lư vòng eo ép Tả Ngôn Nhiên phải đung đưa theo cô, có lẽ tràn cảnh quá mức gợi cảm và đẹp mắt, đám đông bên dưới 'Ô' lên một tiếng, bàn luận khen ngợi các nàng vũ bộ. Hai cái tinh xảo nữ nhân, một hắc một bạch tương giao, cỡ nào chọc người phun huyết a

Tả Ngôn Nhiên thẹn quá hóa giận: "Nhan Bạch Vũ, tôi cảnh cáo cô, đừng quá đáng như vậy. Mau buông"

Nhan Bạch Vũ thấy vậy thì càng nổi lên tà tâm trêu chọc hơn: "Ây ây, Tả Ngôn Nhiên, đừng gấp chứ, bên dưới mọi người đang nhìn chúng ta đâu"

Tả Ngôn Nhiên thẳng mím môi, Nhan Bạch Vũ cần cổ bạc hà thơm phức vị đạo truyền đến mũi nàng, hô hấp một cái là bao nhiêu hương vị ấm áp vỗ về. Lâm Linh, Tống Ân Tuyên thắc mắc, bọn họ đang làm cái quỷ gì?

Giây tiếp theo, Nhan Bạch Vũ bỗng xoay người Tả Ngôn Nhiên lại để cho nàng đối diện mình. Bá đạo cánh tay ôm lấy nàng eo thon buộc nàng áp vào người mình, tay khác vòng lấy khuỷu chân nàng nhấc lên vắt qua hông mình. Khuôn mặt các nàng như vậy kề cận như vậy thân mật, có vài nam thanh nữ tú bên dưới triệt để ngất xỉu, trước khi ngất bọn họ đã hô lên 'Ni mã, chọc mù mắt ta đi!"

"Tả Ngôn Nhiên, đã có ai nói với chị, chị rất bướng?" Nhan Bạch Vũ nhàn nhạt cười, tay trên eo càn rỡ sờ soạng, xúc cảm dù cách lớp quần áo nhưng như vậy mịn màng thật giống giấc mộng kia...

"Câm miệng, tôi ra sao cùng cô hà quan?" Tả Ngôn Nhiên lạnh lùng phun một câu

"Có biết những đứa trẻ bướng bỉnh sẽ bị trừng phạt như thế nào không?" Nhan Bạch Vũ ghé sát vào nàng tai, cấp nàng vô hạn ám muội trầm thấp thanh âm (Tiểu Bạch: Sẽ bị phạt như thế nào nhỉ? =))))

"Nhan Bạch Vũ, cô đừng như vậy hồ nháo, nên nhớ tôi không phải những nữ nhân nhu nhu nhược nhược ngoài kia muốn khi dễ liền khi dễ" Này cũng không giống đối địch mà giống lão bà hờn dỗi lão công ra ngoài dở thói đào hoa trêu ghẹo nữ nhân khác

Nhan Bạch Vũ cảm thấy lúc này Tả Ngôn Nhiên rất khả ái, cô không trêu nàng nữa, buông ra bản thân tay, đi đến bàn nhàn hạ uống rượu. Tả Ngôn Nhiên giật giật khóe môi, Nhan Bạch Vũ tên này luôn khiến nàng không tài nào hiểu nổi

Tống Ân Tuyên bĩu môi: "Hai người làm sao vậy, thế nào nhảy hăng hái như thế, lúc ở cạnh chị còn không thấy em nhiệt liệt như vậy đâu"

Nhan Bạch Vũ nhẹ giọng phản bác: "Đừng nghĩ linh tinh, em lúc nào mà không hết mình a"

Hai giờ đồng hồ tiếp tục trôi qua, hai người Lâm Linh, Tống Ân Tuyên đột nhiên xảy ra liên quan đến công ty vấn đề

"Cần em đưa chị đi qua không?"

"Chị tự mình đi là tốt rồi. Em đó, ở lại trông coi Ngôn Nhiên đừng để chị ấy ngoạn ngoạn nữ nhân!" Tống Ân Tuyên hôn lên má Nhan Bạch Vũ, vẫy tay rời đi. Lâm Linh đồng dạng đi theo nàng. Sự kiện lần này liên quan đến hai nhà hợp tác chuyện trọng yếu đâu, đau đầu hơn nữa vì cái gì luôn phát sinh vào lúc nửa đêm gà gáy?

Tả Ngôn Nhiên tâm tình buồn bực nên uống rượu số lượng so thường ngày nhiều gấp ba lần khó tránh khỏi đầu óc có điểm choáng váng

"Tôi rót rượu cho cô" Nhan Bạch Vũ cẩn thận đổ rượu đầy vào ly nàng. Tả Ngôn Nhiên ngờ nghệch cười, hiển nhiên có chút say rồi

"Để tôi uống giúp cô" Nhan Bạch Vũ giật lại Tả Ngôn Nhiên sắp sửa uống ly rượu, không chút do dự nuốt xuống bụng mình, hương rượu cay xè xộc lên đại não. Nhan Bạch Vũ thập phần tỉnh táo mà người sắp trụ không vững kia lại là Tả Ngôn Nhiên

"Nhan Bạch Vũ, ai cho phép cô uống rượu của tôi, trả lại đây!"

"Hảo hảo, trả lại chị"

"Nhan Bạch Vũ, vì cái gì năm lần bảy lượt cướp rượu của tôi, tôi không thích kiểu đó"

"Hảo a, không thích liền không thích"

"Nhan Bạch Vũ, không cho phép nói"

"Hảo hảo hảo"

Nhan Bạch Vũ nhìn say ngất Tả Ngôn Nhiên đổ gục xuống bàn, khom người bế ngang nàng lên, lòng thầm nghĩ, nữ nhân này gầy như vậy bản thân cư nhiên chỉ dùng một ít lực liền có thể vô tư bế nàng...

Nhan Bạch Vũ bế Tả Ngôn Nhiên một đường thẳng đến khách sạn gần đó thuê phòng bởi vì Tả Ngôn Nhiên tiểu khu cách nơi này rất xa. Cao ngất thẳng tắp Nhan Bạch Vũ bế một mỹ nhân say ngủ trên tay kéo theo hàng ngàn ánh mắt bàn luận

Nhan Bạch Vũ nghiêm mặt quét bọn họ, bọn họ lập tức sợ ngây người. Đặt Tả Ngôn Nhiên xuống chiếc giường mềm mại bản thân muốn xoay người rời đi thì nghe nàng nỉ non tiếng khóc

"Đừng, không cần, không cần rời đi tôi"

Nhan Bạch Vũ ôn nhu trấn an nàng, nội tâm dâng lên một cỗ đau lòng nhìn nữ nhân mỹ lệ thanh lãnh đã phủ một tầng mờ mịt vô phương: "Tôi ở, tôi không rời đi chị"

Tả Ngôn Nhiên đột nhiên câu cổ Nhan  Bạch Vũ, nước mắt đã ướt đẫm ga giường, hôn lên cô nóng rực đôi môi, ngấu nghiến, thầm nghĩ đưa lưỡi vào. Nhan Bạch Vũ cũng không khó dễ nàng, mở ra khớp răng thuận tiện đầu lưỡi tiến công. Nhan Bạch Vũ hôn bá đạo mà lại ôn nhu khiến Tả Ngôn Nhiên trầm luân....

Tả Ngôn Nhiên mùi vị ngon quá, như mật hoa lại mang theo hương rượu, cô nhấm nháp đến quên lãng hai người thân phận, chỉ muốn một mực hấp duẫn ái dịch kia

"Tiểu Tuyên, đừng rời xa tôi..." Nhỏ vụn nghẹn ngào tiếng khóc như thiên lôi đánh thẳng vào Nhan Bạch Vũ, hoá ra nàng đã say đến như vậy, hoá ra bản thân chỉ tự mình đa tình

"Ngủ đi, tôi đêm nay lưu lại cạnh chị!" Nhan Bạch Vũ vuốt nàng mềm mại đen thùi tóc, tay xoá đi vệt nước mắt trên mặt nàng, ngữ khí như hống tiểu hài tử giống nhau

"Không muốn ngủ!"

"Không muốn ngủ liền không ngủ nhưng là chị say rồi đối sức khỏe không tốt"

"Say cái gì, tôi nghìn chén không say!" Tả Ngôn Nhiên nhắm chặt mắt, quơ tay múa chân

"Hảo hảo hảo, chị nói cái gì cũng hảo"

"Tiểu Tuyên,..."

"...."

Phòng trong đã không hề có nửa điểm thanh âm rốt cuộc rơi vào lẳng lặng trạng thái, nữ nhân trên giường đã ngủ. Nhan Bạch Vũ thay nàng dịch hảo góc chăn, tắt đèn, bồi hồi tại nàng ngũ quan ửng hồng hồi lâu liền tiến ra ban công hút thuốc

Trời đêm giăng kín tinh tú sáng lạn vô cùng giống đêm hôm ấy, cái đêm đầu tiên hai người gặp nhau. Đêm nay đã định trước là một đêm không an tĩnh....

"Tả Ngôn Nhiên! Chị làm tôi cương lên, bắt tôi phải làm sao bây giờ?"

Chương trước Chương tiếp