[BHTT][Edit] [Đang Beta] Trùng sinh Các chủ có bệnh - Thời Vi Nguyệt Thượng - Chương 1

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Tối tăm, bóng tối vô tận, như thể không có điểm tận, cướp hết tất cả ánh sáng và không khí xung quanh.

Trong lòng Cố Lưu Tích kinh hoàng, nàng không biết mình đang ở nơi nào, chỉ biết hốt hoảng cất bước trong bóng đêm đó. Ngực dồn dập phập phồng, miệng há lớn thở phì phò, nhưng vẫn không thể giảm bớt cơn đau đớn khó chịu trong lồng ngực.

Bỗng nhiên nàng nghe thấy tiếng gọi loáng thoáng từ trong bóng tối, mơ hồ không rõ dường như đến từ phía chân trời xa xôi. Nàng giãy giụa muốn đi về phía ngọn nguồn âm thanh, chợt thấy được tia sáng le lói xa xa, sau đó càng ngày càng sáng, phá vỡ bóng đêm vô tận, mạnh mẽ kéo nàng vào đó.

Nàng muốn hô to, nhưng cơn đau nhói trong cổ họng khiến nàng không thể thành tiếng. Cơn đau nơi lồng ngực cũng càng rõ ràng. Nàng đột nhiên phát hiện phía trước có cái bóng mơ hồ, sau đó càng ngày càng rõ ràng. Mà tiếng gọi bên tai cũng dần dần trong hơn, không còn văng vẳng mờ mịt nữa. Đập vào mắt là một ông già râu tóc bạc phơ, trong mắt tràn đầy lo lắng, rất nhanh lại hóa thành kinh hỉ, miệng vội vàng gọi to: "Tích nha đầu, con tỉnh rồi!"

Bên cạnh là một nữ tử mặc lục sam cùng thiếu niên mặc huyền y cũng kinh hỉ mà nhích lại gần, vui vẻ gọi: "Sư muội (sư tỷ)!"

Cố Lưu Tích ngẩn ngơ nhìn mấy người vốn không thể xuất hiện kia, trong lòng nhất thời xáo trộn. Nàng cảm giác chắc là mình điên rồi. Nhìn thấy sư tỷ sư đệ sống sờ sờ, sư phụ tinh thần phơi phới, thân thể nàng cũng bắt đầu không thể kìm nén nổi mà phát run lên.

Đây... Đây chính là mơ!

Sở Viễn Sơn thấy bộ dạng tam đồ đệ của mình như thế, trong lòng càng sốt ruột. Ông căng thẳng hỏi: "Tích nha đầu, con làm sao vậy? Khó chịu ở chỗ nào, con hãy nói với sư phụ đi!"

"Sư tỷ, sư tỷ, tỷ nhận ra đệ không? Đệ là Thi Lệ này!"

"Lưu Tích, muội đừng dọa sư tỷ, muội nói chuyện đi a?"

Ba người đều mang vẻ mặt kinh hoàng, vây quanh Cố Lưu Tích sốt ruột hỏi thăm.

Cố Lưu Tích nhìn ba người trước mặt, đã ý thức được đây không phải là mơ. Tất cả đều chân thật đến mức nàng không cách nào dối gạt mình. Nàng cắn chặt răng, đủ loại tâm tình đồng thời xông lên đầu. Chẳng lẽ... chẳng lẽ là ông trời có mắt, thật sự cho nàng một cơ hội làm lại sao!

Nhìn cảnh tượng này, rõ ràng là nàng đã về tới năm mười sáu tuổi, khi bị Thi Lệ lỡ tay đẩy xuống hàn đàm!

Ngón tay nàng bấm mạnh vào lòng bàn tay, mới khống chế được tâm tình gần muốn tan vỡ của mình.

Nhìn lướt qua ba người trước mặt, những kỉ niệm ngày xưa ùa về trong tâm trí. Sư tỷ sư đệ chết oan, dáng vẻ sư phụ già nua quyết tuyệt, làm cho nước mắt nàng trào ra như vỡ đê. Nàng như thú con bị tổn thương khóc hô, ôm lấy Sở Viễn Sơn trước người, buồn bã thê lương cất tiếng gọi: "Sư phụ..."

Sau đó ngoài tiếng khóc, cái gì cũng không nói nên lời. Nghĩ đến đủ chuyện trước kia, nghĩ đến tận mắt nhìn thấy Văn Mặc Huyền chết đi, nghĩ đến bản thân đã từng mắt mù tâm mù, tiếng khóc của nàng càng thêm bi thương.

Sở Viễn Sơn bị tiếng khóc bi thương gần chết của đồ đệ làm cho giật mình nhảy dựng, đau lòng không chịu được, cho rằng nàng sợ hãi, liên tục vỗ lưng của nàng: "Tích nha đầu chớ khóc, không sao, không sao, đừng sợ đừng sợ. Con đừng khóc, vi sư chắc chắn sẽ giáo huấn tiểu tử ngu ngốc kia, bắt nó ngâm trong hồ kia một ngày một đêm luôn!" Nói xong hung hăng trừng Thi Lệ một cái.

Thi Lệ run rẩy cả người, trong mắt lại tràn đầy áy náy, cúi đầu nói: "Tam sư tỷ, xin lỗi, đệ, đệ không nên làm càn, đệ không có ngờ tới tỷ... tỷ thật sự sẽ ngã xuống."

Cố Lưu Tích nào có oán trách hắn, chôn ở trong ngực Sở Viễn Sơn lắc đầu, nhưng tiếng khóc vẫn là ngăn không được.

Một bên Liễu Tử Nhứ vội vàng đi qua, ôn nhu nói: "Lưu Tích nghe lời, ta đi nấu đồ ăn cho muội. Sốt mấy ngày nay cũng chưa ăn được gì, làm mỳ hoành thánh muội thích nhất chịu không?"

Thấy Cố Lưu Tích khóc mà nói không ra lời, nàng xoay người đưa tay nhéo lỗ tai Thi Lệ, không để ý hắn nhe răng trợn mắt kêu oai oái, xách hắn ra khỏi phòng.

Cố Lưu Tích khóc đến mệt mỏi, cộng thêm lúc trước rơi vào hàn đàm bị nhiễm phong hàn, rất nhanh đã thiếp đi.

Sở Viễn Sơn đắp chăn cho nàng, nhẹ nhàng lui ra ngoài. Ông nhìn thấy Thi Lệ đứng ngoài cửa, hừ lạnh một tiếng, ria mép run lên: "Hỗn..." Phát hiện giọng hơi lớn, ông lập tức hạ giọng: "Hỗn tiểu tử, tam sư tỷ của ngươi ngủ rồi, ngươi liệu hồn, không được quấy nhiễu nàng! Còn có, đi chép Nhập Môn Lục mười lần, ngày mai nộp cho ta xem. Nếu không ta chặt chân của ngươi!" Ông nổi giận đùng đùng trợn trắng mắt nhìn Thi Lệ, lập tức đi phòng bếp, kêu Liễu Tử Nhứ đợi tí nữa hẵn làm đồ ăn.

Mặt Thi Lệ dài ra, chẳng qua trong lòng rất áy náy chuyện Cố Lưu Tích rơi xuống nước, cũng đành đau khổ đi về phòng chép sách.

Trong giấc ngủ mê, Cố Lưu Tích cũng không an ổn, đủ chuyện của kiếp trước không ngừng xuất hiện trong mơ. Cảnh tượng khi còn nhỏ, sư phụ, sư tỷ, Nhiễm Thanh Ảnh, cuối cùng là hình ảnh Văn Mặc Huyền ngã xuống khiến Cố Lưu Tích kêu đau một tiếng: "Đừng mà!"

Giật mình ngồi dậy.

Lúc này đã là buổi tối, trong phòng đã tắt đèn, một mảnh tối tăm. Cố Lưu Tích thở hổn hển, toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Nghĩ đến cảnh trong mộng, nàng sợ hãi không thôi. Chân trần nhảy xuống giường, bằng vào thị lực của người tập võ, bắt đầu xác định bố trí xung quanh, cho đến khi xác nhận tất cả đều hệt như trong trí nhớ mới xụi lơ ngồi bệt xuống đất. Nàng cúi đầu im lặng rơi lệ: "Thật sự, thật sự, ta còn có cơ hội, còn có cơ hội. Văn Mặc Huyền... Tiểu Thương."

Sau một lúc lâu, nàng nhạy cảm phát giác tiếng bước chân ngoài cửa, lập tức nhảy lên giường, đắp chăn, quờ quạng lau nước mắt trên mặt.

Người tiến vào bước chân nhẹ nhàng, Cố Lưu Tích biết là sư tỷ.

Người tới lấy tay che ánh nến, như là sợ người trên giường chói mắt. Sau đó lấy tay xoa xoa trán nàng, lại giúp nàng đắp kín chăn, xong xuôi mới nhẹ nhàng rời đi.

Trong lòng Cố Lưu Tích ấm áp, ánh mắt lại cay cay. Nàng cố gắng kiềm nén cảm xúc, âm thầm thề, lúc này đây nàng sẽ không đi tổn thương tới những người thân bên cạnh nữa. Nay nàng chỉ có hai nguyện cầu, canh giữ bên người Văn Mặc Huyền, vì nàng dốc sức, còn có, tuyệt đối không để sư tỷ và sư đệ mất mạng!

Sức khỏe Cố Lưu Tích luôn rất tốt, lần này sinh bệnh coi như là lần đầu tiên. Người tập võ có nội lực trong người, rất nhanh đã khỏe lại.

Cố Lưu Tích vẫn còn nhớ rõ, ở kiếp trước, sau khi nàng rơi xuống nước, đợi khi hoàn toàn khôi phục, sư phụ liền bắt nàng tập bơi. Thi Lệ từ nhỏ ở trong núi sâu bò lên bò xuống, kỹ năng bơi vô cùng tốt, nên biến thành người trông coi. Nàng bị buộc ngâm nước cả tháng trời, kỹ năng bơi cũng không tệ.

Lúc này đây, Cố Lưu Tích không muốn cho sư phụ bọn họ biết được cảnh ngộ ly kỳ của mình, giả vờ giả vịt học mấy ngày, rơi vào trong mắt mấy người Sở Viễn Sơn, tự nhiên là cảm thấy nàng thông minh dị thường. Thật là làm Cố Lưu Tích ngại ngùng muốn chết.

Cố Lưu Tích hoàn toàn khỏe mạnh, mấy người Sở Viễn Sơn vẫn còn có chút lo lắng. Trước kia tính tình Cố Lưu Tích mặc dù ôn hòa, nhưng cũng mang vẻ đáng yêu của tiểu nữ nhi. Trừ chuyện luyện công hết sức bạt mạng, mặt khác vẫn đều tốt. Mà từ sau khi rơi xuống nước, thì nàng đã thay đổi rất nhiều. Rõ ràng mới mười sáu tuổi, mà tính tình so với Liễu Tử Nhứ lớn hơn nàng ba tuổi càng thêm trầm tĩnh. Dường như trong một đêm đã thu lại hết gai nhọn của thiếu niên, phù hoa nội liễm, ẩn giấu châu quang. Bọn họ thăm dò mấy lần đều bị Cố Lưu Tích qua loa mấy câu. May mắn trừ những chuyện đó ra, nàng cũng không mấy dị thường, điều này mới để ba người yên tâm.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Cố Lưu Tích tỉnh lại đã được hơn một tháng. Một tháng này trừ khi khổ luyện công phu, thời gian còn lại nàng đều cẩn thận nhớ lại những chuyện kiếp trước, mong có thể nhờ đó mà giúp đỡ được Văn Mặc Huyền sau này.

Bây giờ là tháng sáu Khánh Lịch năm đầu tiên, nói cách khác bản thân đã về tới bốn năm trước. Ở kiếp trước nàng xuống núi là sau tết trung thu Khánh Lịch năm thứ hai. Nhưng lần này nàng không đợi nổi nữa, nàng muốn sớm đi tìm Văn Mặc Huyền!

Hơn nữa, nàng cũng không mong muốn gặp lại người kia. Nghĩ đến đây, trong mắt Cố Lưu Tích lướt qua một chút phức tạp, lập tức che giấu toàn bộ.

Nếu nàng nhớ không lầm, không lâu sau sư phụ sẽ phái Đại sư tỷ xuống núi tìm Nhị sư huynh Mạnh Ly. Nghĩ đến chuyện năm đó Đại sư tỷ xuống núi gặp phải, cùng với biến hóa của Nhị sư huynh sau này, đôi mắt Cố Lưu Tích lại trầm xuống. Nàng tuyệt đối không thể để Đại sư tỷ đi, về phần Nhị sư huynh năm đó rốt cuộc đã gặp chuyện gì, nàng cũng muốn biết rõ ràng!

Quả nhiên qua mấy ngày, Sở Viễn Sơn gọi cả ba người tới, trên mặt ông có chút bất đắc dĩ, trầm giọng nói: "Hôm nay gọi các con đến, là vì Mạnh Ly. Nó một mình xuống núi đã hơn hai tháng rồi, tháng này còn không có tin tức gì. Tính tình nó quái gở, tâm tư quá mức ủ dột, ta lo nó gặp chuyện không may. Bởi vậy..."

Ba người Cố Lưu Tích đều hiểu được ý tứ của Sở Viễn Sơn, sư tỷ đệ bốn người họ vốn là cô nhi không cha không mẹ, sư phụ đối với bọn họ giống như thân sinh. Dù Mạnh Ly một mình xuống núi khiến ông rất giận, nhưng vẫn không yên lòng.

Mắt thấy Liễu Tử Nhứ muốn mở miệng, Cố Lưu Tích tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, để con xuống núi tìm Nhị sư huynh đi."

Sở Viễn Sơn nhíu mày, có hơi do dự. Tuy nói nay tính tình Cố Lưu Tích cũng đáng tin cậy, võ công cũng tốt nhất trong mấy đồ đệ. Chẳng qua từ khi lên núi lúc bảy tuổi thì nàng chưa bao giờ xuống núi, tính tình lại vô cùng thuần lương. Giang hồ hiểm ác, ông sợ nàng chịu thiệt.

Liễu Tử Nhứ hiển nhiên cũng không đồng ý: "Sư phụ, Lưu Tích tuổi còn nhỏ quá, lại không có kinh nghiệm giang hồ, vẫn để con đi thôi."

Cố Lưu Tích thở dài, chắc trước kia tính tình nàng quá mềm yếu, cho nên người ở đây đều coi nàng là trẻ con, chỉ sợ nàng bị người ta lừa. Mà nói tới kinh nghiệm giang hồ, lần nữa được sống nàng đã sớm nhìn thấu triệt giang hồ, thấu triệt nhân tâm rồi.

Thu lại phiền muộn trong mắt, Cố Lưu Tích còn nói thêm: "Sư phụ, sư tỷ, Lưu Tích đã mười sáu tuổi rồi. Con ở chỗ này chín năm, cũng nên đi ra ngoài rèn luyện rồi. Nhị sư huynh trời sinh tính cố chấp, sư tỷ tìm được rồi sợ cũng không làm nên chuyện gì. Nếu con đi, huynh ấy còn có thể nghe con vài câu. Hơn nữa chuyện trong giang hồ sư phụ cũng kể không ít, con chắc chắn sẽ cẩn thận gấp bội. Lại nói, với tư cách đệ tử của sư phụ, con có kém đến cỡ nào, cũng không thể làm bẩn thanh danh của sư phụ được."

Một câu cuối cùng của nàng nói thật nghiêm túc, làm Sở Viễn Sơn vuốt vuốt ria, cười đến thoải mái, nha đầu này vẫn không thay đổi a. Hai người còn lại đều cho rằng nàng đang nịnh nọt khoe mã, chỉ có Cố Lưu Tích hiểu được lời này tất cả đều tiếng lòng. Thân phận của Sở Viễn Sơn trong giang hồ đủ để khiến vô số người sùng kính.

Ngưng cười, Sở Viễn Sơn trầm mặc một hồi lâu như đang suy tư, sau đó giương mắt nhìn Cố Lưu Tích một lần nữa, mở miệng nói: "Nhứ nha đầu, hỗn tiểu tử, hai đứa đi xuống trước, ta có lời muốn nói với Tích nha đầu."

Liễu Tử Nhứ cùng Thi Lệ liếc nhau, đều muốn mở miệng, lại phát giác sự nghiêm túc trong mắt Sở Viễn Sơn, mới gật đầu, lui ra ngoài.

Sở Viễn Sơn đứng lên, sắc mặt có chút nặng nề, hắn thở dài, nhỏ giọng nói: "Tích nha đầu, con thật lòng quyết định?"

Sư phụ luôn ra vẻ nghiêm túc lại xuất hiện biểu lộ như thế, khiến Cố Lưu Tích hơi kinh ngạc. Có phải sư phụ phát hiện gì rồi không? Trong lòng nàng suy nghĩ ngàn vạn, thần sắc lại vẫn thản nhiên: "Dạ."

Trong mắt Sở Viễn Sơn có chút bất đắc dĩ, "Tích nha đầu, đừng như sư huynh của con bị thù hận làm mờ mắt. Những năm này, con luyện công cố chấp đến bạt mạng, ta làm sao không hiểu tâm tư của con. Con đòi xuống núi, sợ là còn có một phần vì muốn tra chuyện năm đó đi?"

Cố Lưu Tích khẽ rũ mắt, hơi nước bốc lên trong đáy mắt. Năm đó khi xuống núi, sư phụ cũng đã nói những lời này với nàng, mà chính mình cuối cùng vẫn mắc thêm lỗi lầm.

Mắt thấy Cố Lưu Tích không lên tiếng, Sở Viễn Sơn cho là mình đã đoán đúng, nhìn đồ đệ mình vô cùng thương yêu, trong mắt chứa đầy thương xót cùng đau lòng.

Cố Lưu Tích ngẩng đầu, cười cười với sư phụ: "Sư phụ, thật đúng là có phần lý do này. Nhưng không phải là con muốn báo thù. Con không tin nàng chết rồi, con có thể may mắn được sư phụ cứu giúp, thu làm đệ tử, có lẽ nàng cũng có thể sống sót. Ít nhất năm đó sư phụ cũng không có tìm thấy thi thể của nàng, không phải sao? Con đi tìm Nhị sư huynh, nếu như nàng còn sống, chuyện năm đó thảm khốc như vậy, nàng nhất định sẽ không yên lặng không tung tích. Có lẽ con có thể tìm được chút ít manh mối. Con không mong báo thù, con chỉ muốn tìm được nàng."

Sở Viễn Sơn nhìn nàng mặt mày sáng suốt, ánh mắt trong veo lại kiên định, trong lòng cảm thấy vui mừng. Đứa nhỏ này trưởng thành rồi, có thể thản nhiên đối mặt với thảm kịch đó, ông cũng không cần lo lắng nàng lầm đường lỡ bước rồi. Ông vuốt vuốt ria mép, xoay người tiến vào phía sau nội thất, xách ra một hộp nhỏ bị khóa. Phía trên đó phủ một lớp bụi dày, nhìn không ra hình dạng nguyên thủy.

Trong lòng Cố Lưu Tích khẽ động, mắt thấy Sở Viễn Sơn thổi bụi phía trên, dùng tay áo xoa xoa. Bàn tay hơi gầy của ông mò quanh một cái hình tròn trên hộp, vòng đi vòng lại mấy lượt, cái hộp kia kít két một tiếng, mở ra.

Cố Lưu Tích thấy sư phụ ngẩn ngơ nhìn đồ vật trong hộp, trong mắt một mảnh tang thương ảm đạm, lập tức rất nhanh bị ông che giấu đi. Ông tự tay lấy quyển sách ố vàng trong đó ra, phủi phủi đưa cho nàng.

Cố Lưu Tích hơi nghi ngờ nhận lấy, nhìn thoáng qua, chữ viết trên mặt bìa có hơi mơ hồ, tựa hồ viết "Lạc Già thập cửu bí quyết". Ánh mắt của nàng mãnh liệt lay động, kinh ngạc không hiểu!

-------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mọi người đừng thắc mắc tại sao tôi gọi sư đệ là Thi Lệ nghen, tôi còn định đặt tên sư tỷ là Sư Tiệp, sư huynh là Thấp Hung đó, ha ha ha! Đừng đánh tôi, tôi động kinh.

Lưu Tích thật hạnh phúc nha, tôi ganh tỵ. Đó là lý do chương trước cho nàng thảm như vậy. Thực ra thảm nhất chính là Các chủ, tức phụ chưa lấy được, bản thân đã thăng rồi~

-------

  Editor có lời muốn nói: tranh thủ mấy ngày nghỉ up chương, hố này sâu hun hút luôn~~  

Chương trước Chương tiếp