- Bhtt Np Edit Hoan Nu Nhan Co Dai That Dang So Phong Vu Chuong 3

Tùy Chỉnh

"Tất cả ngươi nói đều là sự thật?" Nghe Mạnh Hiểu Dư nói xong, Hàn Như Băng trầm tư một hồi hỏi. Nàng không phải là không tin, chỉ là thật sự không thể tưởng tượng nổi. Trước không nói đến địa chỉ nàng nói, chỉ nói đến nàng từ trên cao rơi xuống. Không thể tưởng tượng được bởi vì vùng ngoại ô Phú Vân Thành này, đừng nói là núi cao ngay cả một gò đất cũng không có. Chỉ là bộ dáng của nàng không giống đang nói dối.

Mạnh Hiểu Dư lâm vào trầm tư, nghe nàng hỏi lập tức trả lời: "Đương nhiên là sự thật, ta lừa các ngươi làm gì? Lại không thể kiếm ra tiền. Hơn nữa ta vẫn chưa hỏi các ngươi. Đây là đâu? Các ngươi vì sao lại đến đây? Còn có các ngươi đang đóng phim sao? Tại sao lại mặc đồ cổ trang?"

"Ta tên Hàn Như Băng, vị bên cạnh này là muội muội ta Hàn Như Sương. Nơi này là vùng ngoại ô Phú Vân Thành, ta cùng muội muội đến đây là vì chúng ta muốn tham gia đại hội võ lâm vào hai tháng sau, bởi vì đi đường quá mệt mỏi nên dừng tại đây nghỉ ngơi một hồi. Còn có đóng phim là gì?"

Nghe Hàn Như Băng trả lời, Mạnh Hiểu Dư ngây người: "Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ ta xuyên không sao?" Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư hỏi nhanh hai vấn đề: "Xin hỏi hiện tại là triều đại gì? Đương kim hoàng đế là ai?"

"Triều đại? Ta chỉ biết nơi này là Kiêu quốc, hiện tại là Đức Thành năm 24, đương kim hoàng đế là trưởng tôn Văn Đức."

"Kiêu quốc? Trưởng tôn Văn Đức? Nói như vậy ta không chỉ xuyên không còn xuyên đến một triều đại không rõ. Thần a ngươi muốn chỉnh ta đến vậy sao?" Nghe Hàn Như Băng nói xong, nàng hoàn toàn tan nát cõi lòng.

Hàn Như Sương nhìn thoáng qua người kia từ sau khi nghe tỷ tỷ nói xong liền bày ra bộ dáng giống như trời sập xuống. Không để ý nàng, xoay người nói với Hàn Như Băng: "Thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải đi."

Nghe muội muội nói vậy, Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư đang thương tâm ngồi xổm trên mặt đất. Sau đó nói với muội muội: "Thật không còn sớm, chúng ta đi thôi!" Nói xong, Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư đang thương tâm nói: "Gặp sau, tiểu muội muội chúng ta đi trước, sau này hẹn gặp lại." Nói rồi đi theo Hàn Như Sương.

"Này hai người cứ thế mà đi sao? Ta đây làm sao bây giờ?" Vốn đang đắm chìm trong thương tâm, nghe thấy lời của các nàng, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu lên hỏi.

Nghe thấy nàng hỏi, hai tỷ muội Hàn Như Băng xoay người lại nhìn, vừa rồi vẫn còn dáng vẻ trời sập xuống, hiện tại là bộ dáng phụ lòng người nhìn các nàng. Tựa như các nàng đối với nàng làm ra sự tình thiên nộ nhân oán.

"Nga! Vậy ngươi nói, chúng ta nên làm sao?" Hàn Như Băng hứng thú hỏi.

"Đương nhiên là mang ta đi cùng." Nghe được câu hỏi của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư lập tức bày dáng vẻ chân chó nở nụ cười mà nói. Vì sao thái độ Mạnh Hiểu Dư thay đổi nhiều vậy ư? Đối với Mạnh Hiểu Dư của chúng ta chính là hiển nhiên. Nếu đã xuyên không rồi, thương tâm một hồi là được nhưng sinh hoạt thì vẫn phải sinh hoạt. Hơn nữa, hiện tại, muốn gì cũng không được, lại không quen biết ai, đương nhiên là muốn tìm một cái đùi để ôm rồi. Bằng không tại thời cổ đại này mạng người không quan trọng, dù có chết như thế nào cũng không ai hay biết. Nơi này là ngoại ô, dân cư thưa thớt, ta vừa mới xuyên đến, đối với mọi thứ không biết, trời lại tối, ai biết được buổi tối ở đây có sói không? Hơn nữa nơi này chỉ có các nàng, vì sao lại không chọn? Hai vị này vừa nhìn đã biết là cao thủ trong cao thủ. Sao? Ngươi hỏi ta vì sao biết được? Này còn hỏi nữa sao? Vừa nhìn trang phục của họ sẽ biết, một thân bạch y phiêu phiêu, trong tay cầm kiếm được nạm đá quý. Rõ ràng chính là loại trang bị của nữ hiệp hành tẩu giang hồ trong các tiểu thuyết võ hiệp. Cho nên dù thế nào, hôm nay nhất định phải ôm chắc hai cái đùi này.

Hàn Như Băng nhìn thiếu nữ trước mặt, trở mặt còn nhanh hơn thời tiết nói: "Vậy ngươi nói xem, chúng ta vì sao phải mang ngươi đi cùng?" Mà Hàn Như Sương bên cạnh vẫn không nói gì.

"Nếu ta nói, các ngươi sẽ mang ta đi cùng sao?" Nghe được lời của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư vẻ mặt mong đợi nhìn tỷ muội Hàn Như Băng.

"Có thể suy xét." Hàn Như Băng nhìn vẻ mặt mong đợi của Mạnh Hiểu Dư nói.

"Vì sao phải mang ta theo? Đương nhiên bởi vì duyên phận." Mạnh Hiểu Dư mặt dày nói.

"Duyên phận?"

"Đúng vậy, ngươi xem ta rõ ràng ngoài ý muốn từ trên cao rơi xuống. Theo lý từ trên cao rơi xuống, dù không chết thì cũng bị thương. Nhưng các ngươi xem, ta chẳng những không bị thương mà còn xuyên đến thế giới của các ngươi. Chẳng lẽ đây không được tính là duyên phận sao? Đây không được tính là trời cao an bài sao? Còn có hai vị vừa nhìn đã biết là nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, gặp chuyện bất bình sẽ rút đao tương trợ. Không lẽ các ngươi nhẫn tâm, đem một nữ tử trói gà không chặt như ta ném ở vùng hoang vu như này sao?" Bùm bùm nói xong, Mạnh Hiểu Dư còn dùng ánh mắt tiểu cẩu đáng thương nhìn hai người trước mặt.

"Theo như ngươi nói, nếu chúng ta không mang ngươi theo, chúng ta thật không thể nào nói nổi. Muội nói phải không, Tiểu Sương Sương?" Nghe Mạnh Hiểu Dư nói ra một đống lý luận lung tung, rối loạn. Hàn Như Băng lộ ra tươi cười ý vị thâm trường nói.

Nhìn thấy tỷ tỷ cười như hồ ly, Hàn Như Sương như cũ không nói xoay người đi. Chỉ là thời điểm xoay người, khóe miệng cong lên nhỏ đến không thể phát hiện, chỉ lướt qua trong giây lát. Nhìn muội muội xoay người bỏ đi, Hàn Như Băng cũng xoay người bỏ đi, bất quá vẫn kêu người đang giả đáng thương nào đó, nhanh chân đuổi kịp.

"Nga, các ngươi từ từ a." Nghe được lời của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư thu hồi biểu tình đáng thương thay vào đó là gương mặt tươi cười đuổi theo hai người phía trước.

Nói đến tỷ muội Hàn Như Băng, vì sao lại mang theo Mạnh Hiểu Dư? Thật sự bởi vì những lý do lấy cớ kia sao? Đương nhiên không phải, bởi vì Hàn Như Băng cảm thấy chơi vui mà thôi. Bởi vì nàng rất ít nhìn thấy người nào thú vị như Mạnh Hiểu Dư, nếu mang Mạnh Hiểu Dư theo, trên đường hẳn sẽ không cảm thấy nhàm chán. Hơn nữa nàng đối với lai lịch của Mạnh Hiểu Dư thật sự tò mò cho nên mang Mạnh Hiểu Dư theo là bình thường. Còn Hàn Như Sương thì thế nào? Nàng vì sao lại không phản đối tỷ tỷ nhà mình mang theo Mạnh Hiểu Dư? Hơn nữa từ khi Mạnh Hiểu Dư xuất hiện, ngã lên người nàng, Mạnh Hiểu Dư không làm chuyện gì khiến nàng không tức giận. Theo lý mà nói hẳn nàng phải kiên quyết phản đối tỷ tỷ nhà mình. Nhưng mà vì sao lại không nói lời nào? Ta chỉ có thể nói đừng suy đoán tâm tư của băng sơn, bởi vì ngươi đoán thế nào vẫn không đoán trúng. Cứ như vậy, bạn nhỏ Mạnh bước lên con đường giang hồ của mình.