- Bhtt Np Edit Hoan Nu Nhan Co Dai That Dang So Phong Vu Chuong 37

Tùy Chỉnh

"Lão đại ngươi vừa nói gì, ngươi nói lại lần nữa đi!" Lúc này Lý Cao Thăng đã không còn kích động như vừa rồi. Nhưng hắn vẫn sợ mình nghe nhầm cho nên hỏi Mạnh Hiểu Dư lần nữa.

"Ách! Ta nói, ta có biện pháp có thể giúp lão cha tri phủ của ngươi thẩm tra án tử này." Nhìn Lý Cao Thăng mang theo vẻ mặt vội vàng, Mạnh Hiểu Dư từ tốn nói.

"Thật sao? Lão đại có biện pháp gì? Ngươi mau nói cho ta biết, ta sẽ nói cho cha ta!" Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư khẳng định. Lý Cao Thăng lại kích động, vì thế tay lại bắt lấy tay Mạnh Hiểu Dư.

Chú ý thấy hắn chuẩn bị nắm lấy tay Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương nhanh chóng ôm eo Mạnh Hiểu Dư, lắc mình tránh thoát Lý Cao Thăng đang muốn bắt tay Mạnh Hiểu Dư. Sau đó lạnh lùng nói: "Lý công tử, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh tự trọng."

Nghe được ngữ khí đông chết gấu bắc cực của Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư trong lòng nàng không khỏi rùng mình. Sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Lý Cao Thăng, trong lòng mắng hắn, "Ngươi có phải tìm đường chết không? Không lẽ ngươi không nhìn thấy nhiệt độ quanh mình đã giảm xuống âm mười mấy độ sao? Không lẽ ngươi không nhìn thấy những người đứng quanh mình đã trốn rất xa sao? Tình huống rõ ràng như vậy ngươi không chú ý thì thôi đi vì sao muốn tìm đường chết phải kéo thêm ta? Ngươi không nhìn thấy sắc mặt hai vị đại thần bên cạnh đã đen đến không thể đen hơn sao?" Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn thoáng tỷ muội Hàn Như Băng. Nhìn thấy mặt đã kết băng của Hàn Như Sương cùng sắc mặt lạnh biến thành gương mặt tươi cười ý vị thâm trường nhìn mình của Hàn Như Băng. Trong lòng Mạnh Hiểu Dư toàn nước mắt, nàng rất muốn lớn tiếng nói với tỷ muội Hàn Như Băng, "Biểu tình này của hai tỷ là thế nào? Là tên nhị hóa não tàn Lý Cao Thăng bắt tay ta, không phải ta bắt tay hắn! Ta vô tội!" Tuy nàng rất muốn làm như vậy nhưng nàng không dám! Cho nên lúc này trong lòng nàng, sau khi rít gào tỷ muội Hàn Như Băng. Mặt nàng ủy khuất dựa vào ngực Hàn Như Sương, thường xuyên trừng mắt Lý Cao Thăng.

"Lão đóậi rốt cuộc là biện pháp gì, ngươi mau nói cho ta biết!" Lúc này Lý Cao Thăng có chút sốt ruột.

Nhìn bộ dáng hắn sốt ruột, Mạnh Hiểu Dư hung hăng trừng hắn, đồng thời nghĩ, "Ngươi tìm đường chết còn kéo theo ta. Ta sẽ không nói cho ngươi, gấp chết tên nhị hóa não tàn ngươi." Nghĩ xong, Mạnh Hiểu Dư nhìn thoáng Lý Cao Thăng, mỉm cười trả thù.

Nhìn Mạnh Hiểu Dư cười tươi đẹp với Lý Cao Thăng. (Mạnh Hiểu Dư rít gào: Rõ ràng là cười trả thù, tươi đẹp chỗ nào?) Môi Hàn Như Sương mím lại, hàng lông mày cũng gắt gao nhíu lại, tay phải dùng thêm sức ôm lấy Mạnh Hiểu Dư.

Mà Hàn Như Băng nhìn thấy nàng cười tươi đẹp nhìn Lý Cao Thăng. ("Đã nói là cười trả thù mà....." Mạnh Hiểu Dư rít gào.) Không khí xung quanh tiếp tục giảm mạnh, khóe miệng tươi cười càng sâu thêm.

"Lão đại, ta cầu ngươi. Ngươi mau nói cho ta biết, ngươi có biện pháp gì?" Lý Cao Thăng đã vội chết.

Nhìn hắn vội đến muốn dậm chân, Mạnh Hiểu Dư mới chậm rãi thoát khỏi cái ôm của Hàn Như Sương. Sau đó đến bên cạnh hắn, nhón chân thì thầm bên tai hắn. Lý Cao Thăng vốn đang gấp gáp, sau đó cười rạng rỡ.

"Lão đại, ngươi thật quá lợi hại. Cư nhiên nghĩ ra chủ ý lợi hại như vậy."

Nghe xong chủ ý của Mạnh Hiểu Dư, Lý Cao Thăng vẻ mặt sùng bái nhìn Mạnh Hiểu Dư.

"Haha, ta nói trước, ta cũng không biết biện pháp này có được hay không, nếu không được, đến lúc đó ngươi đừng trách ta!" Bị ánh mắt sùng bái của Lý Cao Thăng nhìn mình, Mạnh Hiểu Dư có chút ngượng ngùng, cười gượng nói.

"Khẳng định được, lão đại, ta đi trước nói với cha ta biện pháp này. Ngươi tiếp tục ở đây xem đi!" Lý Cao Thăng nói xong, xoay người chạy khỏi đám đông.

"Dư nhi, chúng ta về khách điếm, được không?" Chờ Lý Cao Thăng đi, Hàn Như Sương một tay ôm lấy Mạnh Hiểu Dư, ngữ khí mềm nhẹ nói.

"Sao? Không nhìn sao? Còn chưa tìm được hung thủ là ai mà?" Bị Hàn Như Sương gắt gao ôm vào lòng, Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc hỏi.

"Ân, không nhìn, chúng ta về khách điếm, được không?" Lần này Hàn Như Băng lên tiếng.

"À, được!" Tuy Mạnh Hiểu Dư rất muốn ở lại, nhìn xem biện pháp nàng đưa cho Lý Cao Thăng có thể giúp lão cha tri phủ của hắn thẩm tra rõ án tử này không. Nhưng nàng nhìn thấy ánh mắt không cho cự tuyệt của Hàn Như Băng. Rụt cổ lại, đáp ứng, sau đó đi phía sau tỷ muội Hàn Như Băng, ra khỏi đám đông.

------------------------------------

Trên thế giới này có rất nhiều loại ngoài ý muốn, có loại là do ý trời, có loại là do người.

Khi Hàn Như Băng mặt lạnh bước ra, Hàn Như Sương cũng mặt lạnh, cúi đầu không biết nghĩ gì. Mạnh Hiểu Dư đi phía sau, ba bước nhìn lại, vì thế không nhìn đường đã xảy ra ngoài ý muốn.

"Phanh" "Ai u!" "Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Lúc này Mạnh Hiểu Dư bi an nằm trên đất, trên người nàng là tiểu khất y phục rách nát. Sau tiếng "phanh" hai người va nhau, âm thanh "ai u" là của Mạnh Hiểu Dư, còn giọng xin lỗi là của tiểu khất "không cẩn thận" va vào Mạnh Hiểu Dư còn nằm trên người nàng.

"Tiểu gia hỏa (Dư nhi), ngươi có sao không?" Tỷ muội Hàn Như Băng luôn không biết nghĩ gì, nghe được giọng của Mạnh Hiểu Dư, lập tức xoay người nhanh bước về phía Mạnh Hiểu Dư, đem tiểu khất trên người nàng kéo ra một bên. Sau đó đỡ nàng đứng lên, quan tâm hỏi.

"Ta không sao." Tỷ muội Hàn Như Băng đỡ Mạnh Hiểu Dư, Mạnh Hiểu Dư xoa ót mình nói. Sau đó nàng quay đầu nhìn tiểu khất va vào mình còn đè lên người mình. Sau khi không nhìn rõ gương mặt của tiểu khất, Mạnh Hiểu Dư hỏi "Ngươi có sao không?" Kỳ thật Mạnh Hiểu Dư muốn hỏi, "Ngươi đi đường không có mắt sao? Bốn phía rộng lớn như vậy ngươi không đi, vì sao lại cố tình va vào ta?" Nhưng nàng nhìn thấy tiểu khất run rẩy, không nói lời nào đứng cách đó không xa. Vốn dĩ lời chỉ trích vừa đến bên miệng cũng bị nàng sôi sục nuốt vào bụng, còn nói một câu làm cho mình buồn bực. Rõ ràng mình mới là người bị va vào mà! Vì sao mình còn quan tâm người va vào mình?

"A, ta không sao." Nghe được giọng nói quan tâm của Mạnh Hiểu Dư, tiểu khất không rõ diện mạo kia bỏ lại một câu rồi nhanh chóng chạy đi tựa như phía sau có chó săn truy nàng.

Nhìn tiểu khất chạy như bay, trán Mạnh Hiểu Dư đầy hắc tuyến. Đồng thời mắng thầm: "Mình khủng bố như vậy sao? Hơn nữa ta còn chưa nói, va vào ta là phải bồi thường cho ta. Mà ngươi còn chạy nhanh hơn thỏ!" Mắng xong, Mạnh Hiểu Dư nói với tỷ muội Hàn Như Băng: "Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, chúng ta về khách điếm đi!"

"Ân." Hàn Như Sương lên tiếng, ôm lấy eo Mạnh Hiểu Dư cho nàng dựa vào lòng mình, đi về phía khách điếm.

Hàn Như Băng suy tư nhìn về phía tiểu khất kia biến mất. Cũng xoay người đi theo sau Hàn Như Sương cùng Mạnh Hiểu Dư.

Tiểu khất tránh trong đám đông ở cửa nha môn nhìn về phía ba người Mạnh Hiểu Dư từ từ biến mất. Mới ra khỏi đám đông nhìn về hướng ba người phát ngốc. Sau đó đưa tay vào lòng ngực lấy ra một dây tơ hồng hình tiểu hồ ly thủy tinh. Mặt trái dây chuyền có một chữ Khải khắc "Dư". Chăm chú nhìn dây chuyền tiểu hồ ly trong tay một lúc, khóe miệng tiểu khất tươi cười trong sáng. Nhưng khi nàng muốn mang dây chuyền lên cổ, lại hậu tri hậu giác nhớ đến dây đeo đã đứt. Hơn nữa còn do mình cắt đứt, nghĩ đến đây, tiểu khất mỉm cười cho tiểu hồ ly thủy tinh vào lòng ngực, sau đó vận kinh công, mấy lần đã biến mất.

-------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Một nữ chủ khác xuất hiện.