- Bhtt Np Edit Hoan Nu Nhan Co Dai That Dang So Phong Vu Chuong 4

Tùy Chỉnh

"Mặt trời lên cao

Hoa cười với ta.

Chim nhỏ chào buổi sáng, ngươi trên lưng vì sao lại mang cặp sách nhỏ?

Ta đi đến trường, ai ai cũng biết.

Ta chạy đến trường, một tiếng ca vang, trường học đã bắt đầu.

Ta một mình đi trên con đường nhỏ, ta muốn mang điểm tâm cho bà ngoại nếm thử."

Giờ ngọ vào mùa hè, ánh mặt trời lan tỏa. Trên đường nhỏ ở vùng ngoại ô Phú Vân Thành, có ba người đang đi trên đường. Trong đó cái hai bạch y nữ tử, diện mạo giống nhau nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng đang uyển chuyển, nhẹ nhàng bước về phía trước. Đi theo sau các nàng là một nữ hài tử diện y phục màu tím, tóc đuôi ngựa đang cưỡi một con lừa. Mà tiếng ca kia đến từ nữ hài tóc đuôi ngựa đang cưỡi lừa.

Lúc này người đang cưỡi con lừa xám đầu đen, tay phải cầm dù giấy màu hồng nhạt, tay trái cầm dây cương lừa, vui vẻ ca hát nhạc thiếu nhi, không phải ai khác chính là bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư của chúng ta.

Vì sao lại có một cảnh tượng như vậy? Vậy phải quay lại ba ngày trước. Ba ngày trước. Mạnh Hiểu Dư lấy một đống lý do để ăn vạ tỷ muội Hàn Như Băng. Mạnh Hiểu Dư đi theo các nàng, vốn nghĩ rằng đây là vùng ngoại ô Phú Vân Thành nghĩa là rất nhanh sẽ đến Phú Vân Thành. Nhưng nàng không nghĩ đến chính là vùng ngoại ô này quá lớn! Lớn đến mức nàng đi theo hai tỷ muội Hàn Như Băng hai ngày đường vẫn chưa thấy bóng dáng thành. Từ nhỏ đến lớn chưa từng đi lâu như vậy. Mạnh Hiểu Dư thề chờ đến khi vào được trấn nhỏ mà Như Băng tỷ tỷ nói, nàng nhất định sẽ mua một con vật cưỡi. Nói cách khác, nàng còn chưa tới Phú Vân Thành đã bị mệt chết. Vì qua gần nửa ngày đường, khi mặt trời đã xuống núi thì các nàng mới tới được trấn nhỏ mà Hàn Như Băng nói. Cùng tỷ muội Hàn Như Băng vào trấn, tìm một khách điếm để trọ. Mạnh Hiểu Dư cuối cùng cũng thấy được giường. Tuy rằng không thể tốt bằng ở nhà nhưng đối với việc ngủ một đêm dưới đất hoang, với nàng mà nói ngủ trên giường chính là thiên đường.

Hàn Như Băng thấy bộ dáng kích động của Mạnh Hiểu Dư, cười trêu nàng: "Không phải chỉ một cái giường thôi sao? Ngươi cũng kích động quá rồi."

"Không thể nói như vậy, ngày hôm qua sau khi ngủ trên đất hoang, ta mới phát hiện có giường ngủ là hạnh phúc đến cỡ nào."

"Thật sao? Ngươi trước kia chưa từng ngủ dưới đất hoang sao?"

"Đúng vậy, trước kia xem trên TV thấy được một số người ăn ngủ ngoài trời. Nhìn các nàng nằm trên đất ngắm sao, trò chuyện, ta rất hâm mộ, cảm thấy thực lãng mạn. Hiện tại ta biết được, phim truyền hình đều là gạt người. Ngủ trên đất ngắm sao, nơi nào lãng mạn? Mặt đất cứng như vậy, muỗi lại còn rất nhiều."

"Phim truyền hình? Là gì?"

"A? Phim truyền hình chính là... nói như thế nào đây..." Khi Mạnh Hiểu Dư đang suy nghĩ nên giải thích với Hàn Như Băng về phim truyền hình thì nghe được tiếng đập cửa từ bên ngoài.

Mạnh Hiểu Dư ngừng nói, nhìn Hàn Như Băng đang đi về phía cửa.

"Như Sương? Còn chưa ngủ sao?" Hàn Như Băng hỏi muội muội đang đứng ở ngoài cửa.

"Chưa, muội tới lấy một ít đồ."

"Như vậy sao, vậy muội muốn lấy gì? Tiểu Sương Sương."

Hàn Như Sương nhìn thoáng qua, nhìn thấy vẻ mặt cười không có ý tốt của tỷ tỷ nhà mình. Không quan tâm nàng mà trực tiếp đi đến mép giường, cầm lấy tay nải trên giường của Hàn Như Băng. Mở ra lấy một bộ bạch y cùng kiểu dáng với nàng, cùng hai kiện nhỏ màu trắng.

Nếu Mạnh Hiểu Dư không lầm thì hai kiện y phục nhỏ kia là yếm cùng tiết khố. Thật đúng là thích màu trắng cả nội y bên trong cũng màu trắng. Nhìn thấy vậy, nội tâm Mạnh Hiểu Dư bắt đầu phỉ báng. "Hai tỷ muội này thật đúng là thích màu trắng, cả nội y cũng màu trắng thật không biết các nàng có y phục màu khác không." Phỉ báng màu sắc y phục của hai tỷ muội xong, Mạnh Hiểu Dư nói với Hàn Như Băng giờ phút này đang ngồi trên bàn uống trà: "Tỷ không ngủ sao? Buổi tối uống trà rất dễ mất ngủ."

"Ta không mệt, ngươi ngủ trước đi, ta ra ngoài một lát." Hàn Như Băng buông chén trà, nhìn Mạnh Hiểu Dư đã mệt đến ngáp liên tục mà nói. Sau đó đứng dậy mở cửa ra ngoài. Kỳ thật Hàn Như Băng không phải không mệt, chỉ là nàng từ khi hiểu chuyện. Chưa từng cùng người khác ngủ chung, ngay cả muội muội cũng chưa từng. Hai tỷ muội các nàng tuy rằng tính cách khác biệt rất lớn nhưng thói quen lại không khác nhau.

Thời điểm tìm lão bản khách điếm thuê phòng. Vốn muốn thuê ba phòng nhưng không nghĩ đến Mạnh Hiểu Dư sống chết không chịu ngủ một mình. Nói cái gì mà một mình ngủ ở địa phương xa lạ khiến nàng sợ hãi còn nói nếu ngủ một mình sẽ ngủ không được. Nói một ít chuyện không đâu. Hơn nữa lão bản khách điếm cũng nói chỉ còn lại hai gian. Nhìn gương mặt băng sương của muội muội, bản thân nàng đành phải ngủ cùng phòng với tiểu nha đầu.

Ở bên ngoài một hồi, Hàn Như Băng cảm thấy rất mệt mới trở về phòng. Mở cửa đi đến mép giường nhìn người đang nằm trong chăn, Hàn Như Băng liền hết chỗ nói. Không phải nói không ai bên cạnh sẽ không ngủ được sao? Người trước mặt này ngủ giống như heo này là ai? Đứng một hồi, Hàn Như Băng cởi quần áo bên ngoài, mặc trung y xốc chăn lên giường chuẩn bị ngủ. Nhưng thời điểm nàng xốc chăn, Hàn Như Băng không bình tĩnh được. Nàng nhìn thấy gì? Chỉ thấy Mạnh Hiểu Dư trước mặt lõa thể nằm trên giường ngủ. Không đúng, trên người nàng vẫn còn mặc một chiếc quần lót kitty màu hồng nhạt. Bất quá này với Hàn Như Băng vẫn là không mặc gì. Có điều Hàn Như Băng rất nhanh đã bình tĩnh lại, bắt đầu nổi hứng đánh giá dáng người Mạnh Hiểu Dư. Không thể không nói dáng người tiểu nha đầu này không tệ, da thịt phấn nộn, bụng nhỏ trơn nhẵn, vòng eo mảnh khảnh cùng tiểu đồi núi bên trên. Nhìn một chút, Hàn Như Băng cảm thấy có chút nóng. Vì thấy nàng buông chăn chạy nhanh ra mở cửa sổ, hóng gió. Một lúc sau Hàn Như Băng không cảm thấy nóng nữa, liền trở lại mép giường nhanh chóng xốc chăn nằm vào. Tận lực không nhìn đến người bên cạnh. Sau đó thả lỏng tinh thần, cố gắng để bản thân chìm vào giấc ngủ. Chỉ là nhắm mắt chưa đến mười lăm phút, lại mở mắt. Nguyên nhân là do Mạnh Hiểu Dư bình thường ngủ luôn thích ôm gấu Teddy cỡ siêu lớn mà mẹ nàng mua khi còn nhỏ. Cho nên Mạnh Hiểu Dư vừa rồi bởi vì rất mệt mà ngủ sâu nhưng ngủ không an ổn. Vì vậy khi nàng xoay người đụng phải Hàn Như Băng khiến nàng nghĩ rằng đây là gấu Teddy của nàng. Cho nên hướng vào lòng ngực của Hàn Như Băng.

Hàn Như Băng nhìn người đang nhắm mắt nhưng vẫn chui vào lòng mình sau đó cọ loạn trước ngực có chút dở khóc dở cười. Nhìn người trong lòng sau khi cọ loạn thì nằm yên tĩnh, rốt cuộc thở dài, cứ như vậy đi. Sau đó liền ôm lấy Mạnh Hiểu Dư nhắm hai mắt lại.

Chỉ là vốn nghĩ đêm qua Hàn Như Băng không ngủ được, không nghĩ đến nàng không những ngủ được mà còn ngủ vô cùng sâu.

----------------------------

Sáng sớm, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, Hàn Như Băng chậm rãi mở mắt, nàng có chút kinh ngạc nhìn người trong lòng mình đang ngủ ngon lành.

Không nghĩ đến ta thế nhưng lại ngủ sâu như vậy, nàng nhìn bên ngoài đã không còn sớm. Hàn Như Băng cười cười nhìn cái gối ôm cải thiện chất lượng giấc ngủ kia, trước kia chưa từng ngủ thoải mái như bây giờ. Như vậy sau này chỉ cần thuê hai phòng là được, về sau sẽ không khó đi vào giấc ngủ nữa.

"Cứ như vậy đi, hơn nữa tiểu nha đầu này không phải không thể ngủ một mình sao?" Nghĩ như vậy, Hàn Như Băng tâm tình vui vẻ đẩy người trong lòng ra, rời giường.