- Bhtt Np Edit Hoan Nu Nhan Co Dai That Dang So Phong Vu Chuong 47

Tùy Chỉnh

Mạnh Hiểu Dư bị bạch y nữ tử gắt gao kéo vào lòng, giãy giụa cả buổi mới khiến giữ được khoảng cách giữa đầu mình với núi non hùng vĩ kia. "Này... Thiếu chút nữa đã nghẹn chết ta, ông trời đúng là không công bằng, vì sao từ khi ta xuyên đến thế giới này, mỗi người gặp được, ngọn núi của các nàng đều lớn hơn của ta? Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ đã vậy, nữ nhân ôm ta này cũng vậy, còn có nữ nhân tự xưng tú bà thanh lâu người mang ta đến đây càng như vậy. Mà đồi núi nhỏ của mình so với núi lớn của các nàng, lập tức biến thành sườn núi, ông trời ạ! Người có phải muốn chỉnh ta hay không?" Trong lòng oán hận ông trời bất công, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu cố gắng ngẩng đầu, đánh giá nữ nhân đang gắt gao ôm mình. "Làn da thật trắng, cổ lại đẹp, cằm thật..."

Mạnh Hiểu Dư bị nữ nhân đang ôm mình hôn sâu "Mẹ ơi, cưỡng hôn! Tỷ lớn vậy rồi lần đầu tiên gặp phải chuyện này." Trong lòng cảm thán một chút, Mạnh Hiểu Dư lập tức phản ứng lại, sau đó trong lòng hung hăng chỉnh đốn bản thân. "Mạnh Hiểu Dư ngươi tên ngốc này, đã bị người khác cưỡng hôn, lại còn cảm thán, ngươi rốt cuộc là ngốc đến mức nào?" Sau khi chỉnh đốn bản thân, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu mạnh mẽ giãy giụa. Chỉ là Mạnh Hiểu Dư không nghĩ đến, nữ nhân đang ôm mình trong lúc bản thân giãy giụa, không những không buông ra ngược lại càng ôm chặt nàng hơn, hôn sâu hơn.

"Mẹ nó, sao sức lực người này có thể lớn như vậy." Giãy giụa nửa ngày không thành, Mạnh Hiểu Dư thầm rống. Khi mình giãy giụa, đã dùng đến nội lực mà xú lão đầu truyền cho nhưng nữ nhân này chẳng những không buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn. Cuối cùng giãy giụa không được, Mạnh Hiểu Dư từ bỏ, mặc kệ nàng hôn mình, ôm mình. "Hừ... Nếu ngươi thích ôm thì cứ ôm, ngươi thích hôn thì cứ hôn, ta không sao cả, coi như ta xui xẻo, chăn heo không kéo bị cưỡng ôm cưỡng hôn đi." Dùng hết sức lực vẫn không thoát khỏi cái ôm của nàng, Mạnh Hiểu chấp nhận số phận, đứng đó mặc nàng ôm hôn, sau đó chờ nàng ôm đủ hôn đủ thì buông mình, đến lúc đó mình có thể trở về khách điếm, cũng sẽ không bao giờ đến loại thanh lâu quỷ quái này.

Mạnh Hiểu Dư đang chìm đắm trong suy nghĩ, thành thật đứng đó mặc nữ nhân kia ôm hôn, nàng cho rằng nữ nhân này khi đủ rồi sẽ buông mình. Không nghĩ đến chính là nữ nhân này cảm thấy mình không phản kháng thì một tấc tiến một thước vươn đầu lưỡi cạy ra khớp hàm mình xông vào miệng, hai tay đang gắt gao ôm mình biến thành một tay ôm eo, tay còn lại bò lên ngực mình tùy ý xoa nắn.

"Thật là buồn cười, nhẫn đến không thể nhẫn nữa, chú nhịn nổi nhưng thím nhịn không được, thẩm nhịn được nhưng tỷ tỷ ta lại không nhịn được." Bị nữ nhân một tấc tiến một thước này chọc giận, Mạnh Hiểu Dư trong lòng rống lớn, mở miệng cho lưỡi nữ nhân kia tiến vào, nhìn thấy ánh mắt vui sướng đó thì hung hăng cắn đầu lưỡi nàng.

"Tiểu Vũ, vì sao ngươi cắn ta?" Bị Mạnh Hiểu Dư hung hăng cắn một cái, bạch y nữ tử ăn đau buông Mạnh Hiểu Dư, dùng thanh âm ủy khuất hỏi.

Mạnh Hiểu Dư đang giận muốn bốc khói nhìn thấy nữ tử vừa cưỡng hôn cưỡng ôm mình dùng biểu tình ủy khuất đáng thương nói, Mạnh Hiểu Dư hoàn toàn giận muốn điên. "Vì sao ta cắn người? Ta cắn ngươi để làm gì? Nếu ngươi không cưỡng hôn ta, cưỡng ôm ta, sao ta lại cắn ngươi?" Đại tỷ Mạnh Hiểu Dư một tay chống nạnh, một tay chỉ vào bạch y nữ tử lớn tiếng mắng.

"Ai u! Tiểu muội muội đừng nóng giận! Dạ nàng chỉ là thấy ngươi nên có chút kích động. Ngươi hào phóng tha thứ cho nàng." Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đang giận bốc khói, Yên Như Mị bên cạnh luôn xem náo nhiệt cười duyên nói.

"Có cái gì để kích động? Trước kia chúng ta chưa từng gặp nhau, nàng kích động cái quỷ gì?" Mạnh Hiểu Dư vẫn còn tức giận.

Nghe Mạnh Hiểu Dư phẫn nộ nói, Yên Như Mị chưa giải thích thì bạch y nữ tử tên Dạ đã lên tiếng, "Tiểu Vũ, ta là Dạ! Ngươi quên ta rồi sao?" Nói xong bày ra vẻ mặt ủy khuất muốn ôm lấy Mạnh Hiểu Dư.

Phát hiện nữ nhân tên Dạ lại muốn ôm mình, Mạnh Hiểu Dư lập tức phòng thủ. "Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy? Ta trước kia chưa từng gặp qua ngươi."

"Không đúng, ngươi chính là Tiểu Vũ. Ngươi hiện tại không chịu nhận ta, nhất định còn đang giận việc ta hai năm trước đem ngươi đuổi khỏi Cửu U cung đúng không?" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư phòng bị mình, ánh mắt Dạ ảm đạm đi.

"Ta xuyên đến thế giới nàyi còn chưa đến nửa năm. Hơn nữa trước kia cũng chưa từng nhìn thấy ngươi, ngươi nhất định nhìn lầm."

"Không, ta không nhìn lầm, ngươi chính là Tiểu Vũ." Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư tiếp tục phủ nhận, giọng Dạ có chút vội vàng.

"Thật sự, ta không phải người tên Tiểu Vũ mà ngươi nói!" Nói xong câu này, Mạnh Hiểu Dư thoáng nhìn qua nữ tử tên Dạ kia, tiếp tục nói "Ta còn có việc phải về trước, các ngươi cứ thong thả." Nói xong câu này, Mạnh Hiểu Dư cất bước chạy ra ngoài, nàng muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đáng sợ này. Nhưng chưa đợi nàng chạy đến cửa, bạch y nữ tử kia đã ôm lấy nàng, "Ngươi là Tiểu Vũ, ta sẽ không để ngươi rời đi." Dứt lời cánh tay dùng sức ôm chặt eo nàng.

"Ngươi buông ra, ta thật sự không phải Tiểu Vũ ngươi nói." Lúc này Mạnh Hiểu Dư rất muốn rơi lệ, trong lòng không ngừng oán giận nói, "Người này sao có thể như vậy, Ta đã nói ta không phải Tiểu Vũ, ngươi ôm ta không buông làm gì? Ta đã có lão công! Ngươi cứ ôm ta như vậy khiến ta có cảm giác như hồng hạnh xuất tường." Oán giận xong người phía sau vẫn không buông, Mạnh Hiểu Dư không nhịn được thầm kêu gào "Tại sao ta lại xui xẻo như vậy? Vừa ra khỏi cửa đã gặp phải chuyện cẩu huyết như này. Có đáng buồn hay không?"

Ngay khi Mạnh HIểu Dư đang kêu la, Yên Như Mị nhẹ nhàng chạm vào vai nữ tử tên Dạ kia "Dạ, ngươi bình tĩnh một chút? Ngươi như vậy sẽ dọa Tiểu Vũ?"

Nghe Yên Như Mị nói, nữ tử tên Dạ quay đầu nhìn Yên Như Mị, nói "Ta không buông, Tiểu Vũ không nhớ rõ ta, nếu ta buông ra, Tiểu Vũ sẽ đi." Giọng nàng tràn ngập sợ hãi.

"Dạ ngươi yên tâm, Tiểu Vũ không phải không nhớ ngươi, nàng chỉ nói đùa với ngươi, nàng sẽ không đi." Yên Như Mị nhẹ giọng an ủi.

"Đúng vậy! Vừa nãy là ta đùa với ngươi, ta sẽ không rời đi, ta cũng không quên ngươi, ngươi buông ta ra trước được không? Ngươi ôm ta gấp như vậy, eo ta bị ngươi ôm đau." Nhìn thấy Yên Như Mị nháy mắt với mình, lần đầu tiên Mạnh Hiểu Dư phản ứng tốt hơn trước kia.

Nghe Mạnh Hiểu Dư nói eo nàng bị mình làm đau, Dạ vội vàng buông tay đang gắt gao ôm lấy eo Mạnh Hiểu Dư. "Tiểu Vũ, thật xin lỗi, ta làm đau ngươi." nói xong kéo đai lưng Mạnh Hiểu Dư, muốn cởi bỏ y phục nàng kiểm tra xem nàng có bị chính mình làm thương không.

"Ngươi làm gì vậy?" Nhìn thấy nữ tử tên Dạ buông mình, Mạnh Hiểu Dư cũng nhẹ nhàng thở ra. Chưa đợi nàng nhẹ nhõm, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy nàng đang nắm lấy đai lưng muốn kéo y phục của mình, vì thế Mạnh Hiểu Dư dùng tốc độ cực nhanh, thoát khỏi Dạ.

"Ta muốn giúp ngươi nhìn xem, ngươi bị thương có nghiêm trọng không." Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư kinh hô lại nhìn thấy vẻ mặt Mạnh Hiểu Dư phòng bị, Dạ vô cùng vô tội nói.

"Bị thương? Ta không có bị thương." Nghe Dạ nói, Mạnh Hiểu Dư kỳ quái nói.

"Không phải ngươi vừa nói, ta ôm ngươi thật chặt làm đau eo ngươi sao? Cho nên ta muốn giúp ngươi kiểm tra một chút." Dạ nói xong duỗi tay nắm lấy đai lưng Mạnh Hiểu Dư.

"Ha ha eo ta không sao, không cần phải kiểm tra." Mạnh Hiểu Dư vừa nói vừa nhanh chóng thoát khỏi bàn tay Dạ. "Hơn nữa ta hiện tại có chuyện quan trọng cần nói với nàng, cho nên chúng ta cần ra ngoài một chút." Mạnh Hiểu Dư nói xong lôi kéo Yên Như Mị ra khỏi phòng, may mắn lần này bạch y nữ tử tên Dạ không đuổi theo.

"Tiểu muội muội ngươi muốn đem ta đi nơi nào? Còn có, chuyện quan trọng ngươi muốn nói là gì?" Yên Như Mị bị Mạnh Hiểu Dư lôi kéo, quyến rũ cười nói.

"Không có việc gì." Nhìn thấy nữ tử tên Dạ kia không đuổi theo, Mạnh Hiểu Dư hoàn toàn yên tâm, vì thế khi nàng nghe được Yên Như Mị hỏi, rất vui vẻ buông tay Yên Như Mi, xoay người đi ra ngoài. Nàng muốn nhanh ra khỏi địa phương xui xẻo này. Về sau sẽ không bao giờ vào thanh lâu nữa, thật sự quá đáng sợ.

"Ai! Tiểu muội muội ngươi muốn đi đâu?" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư xoay người nhanh đi ra ngoài, Yên Như Mị giữ lấy nàng.

"Đương nhiên trở về nơi của ta." Mạnh Hiểu Dư còn chưa đi được hai bước đã bị giữ chặt có chút khó chịu nói.

"Tiểu muội muội ngươi chẳng lẽ quên hiệp ước của chúng ta?" Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư lộ vẻ khó chịu, Yên Như Mị vẫn cười quyến rũ, hỏi.

"Hiệp ước? Hiệp ước gì?" Mạnh Hiểu Dư nghi hoặc.

"Chính là ta mang ngươi xem mỹ nữ của Vũ Xuân Các chúng ta, ngươi sẽ lên đài ở Vũ Xuân Các nửa tháng. Chẳng lẽ tiểu muội muội muốn quỵt nợ?" Yên Như Mị buồn cười nói.

"Ai quỵt nợ ngươi, lúc trước ta nói, phải do chính miệng ta thừa nhận các nàng là mỹ nữ lúc đó hiệp ước lên đài của chúng ta mới có hiệu lực. Hiện tại ta trịnh trọng nói với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận các nàng là mỹ tử." Mạnh Hiểu Dư gần như gào thét nói. Nghĩ đến bạch y nữ tử tên Dạ cưỡng hôn cưỡng ôm mình, Mạnh Hiểu Dư trong lòng cực kỳ khó chịu.