- Binh Bo Thanh Van Huyen Huyen Hoan He Ngoai Truyen 3 Thai Tu

Tùy Chỉnh

Buổi đêm, ngày mà Hạo Thiên rời khỏi núi Huyền Lâm, Ma tộc bất ngờ tấn công Huyền Kỳ môn.

Vào thời gian đó, Huyền Kỳ môn mới nổi lên trở thành một trong thập đại võ lâm giáo phái của phàm giới. Ma tộc vốn đã không vừa mắt mấy giáo phái của phàm giới, ngày hôm đó, người của Huyền Kỳ môn còn cùng người của Ma tộc xảy ra xô xát ở Thủy Đô. Vậy nên, đêm đó, Ma tộc dẫn người tới Huyền Lâm tính sổ.

Đêm ấy, tại Huyền Kỳ môn, tiếng gào thét thống thiết, tiếng đao kiếm lạnh lẽo va chạm, mùi máu tươi tanh nồng xộc vào trong mũi,... quang cảnh núi rừng hùng vĩ bỗng chốc chìm trong màu tang tóc bi thảm.

Nhã Nghi chật vật giáp lưng bảo vệ cho Huyền Kỳ môn chủ. Môn chủ kiên quyết không quy hàng, nàng cũng kiên quyết chống đỡ đến cùng.

Suy cho cùng, người phàm dù võ công cao cường tới đâu thì cũng khó có thể đấu lại đám Ma nhân cường hãn này.

Cầm cự không được bao lâu, Huyền Kỳ môn hơn phân nửa đã thương vong. Huyền Kỳ môn chủ trấn trụ trước cửa đại điện đã thương tích đầy mình, cuối cùng cũng yếu ớt khuỵu xuống. Nhã Nghi là người ở gần môn chủ nhất, nàng vừa nhìn thấy môn chủ gục xuống thì lập tức tiến tới đỡ lấy ngài.

Môn chú khó khăn lắm mới giữ được tỉnh táo, không để bản thân chìm vào hôn mê: "Con gái, mau chạy đi." Môn chủ nói với Nhã Nghi, đưa đôi tay dính đầy máu yếu ớt đẩy nàng ra.

Mặc dù tình trạng của nàng lúc này cũng chẳng khá khẩm hơn môn chủ là mấy, nhưng nàng vẫn kiên định ôm chặt lấy môn chủ: "Con không đi!"

Nhã Nghi lúc này đã rơi vào tình trạng không thể tiếp tục chiến đấu nữa. Tất cả những gì nàng có thể làm là ôm lấy Huyền Kỳ môn chủ toàn thân đầy máu, tạo một kết giới nhỏ quanh hai người. Nàng biết, kết giới này sẽ không trụ được lâu, nhưng đây là điều duy nhất mà nàng có thể làm.

Khi nàng nhắm mắt lại sẵn sàng đón nhận số phận thì từ dưới chân núi bất ngờ truyền tới tiếng hò vang dội của quân lính.

Nhã Nghi mở bừng mắt. Là cứu viện đã tới. Cứu viện của Thiên tộc.

Nhã Nghi vui mừng reo lên: "Môn chủ, chúng ta được cứu rồi! Được cứu rồi!"

Huyền Kỳ môn chủ mỉm cười yếu ớt, thều thào: "Vậy thì tốt..." Sau đó liền ngất đi.

Thế nhưng, không để Nhã Nghi vui mừng lâu, một đạo lực đột ngột ập tới, phá vỡ kết giới của nàng.

Nhã Nghi kinh hãi nhìn tướng sĩ vừa mới tấn công nàng. Nàng chợt nhớ ra trên người nàng mang yêu khí, có lẽ y lầm tưởng nàng cùng một phe với đám người Ma tộc kia cho nên mới ra tay tấn công nàng.

Nhã Nghi không kịp giải thích, nàng bị y đạp một cước ngã lăn ra đất, tách ra khỏi môn chủ lúc này đã hôn mê.

Nhã Nghi đau đớn nằm rạp trên nền đất lạnh, bất lực nhìn mũi giáo sắc nhọn đang lao thẳng về phía mình.

Đúng lúc này, "Uỳnh" một tiếng vang lên, cả người tướng sĩ bị đánh văng ra xa vài trượng, cát bụi mù mịt bốc lên.

Một bóng trắng nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Nhã Nghi.

Cả ngọn núi bỗng chốc dồn toàn bộ sự chú ý về phía này.

Khi cát bụi dần lắng xuống, dung mạo của người kia cũng trở nên rõ ràng.

Một vài thiên binh lập tức nhận ra người này, thất thanh kinh hô: "Hỏa Vương điện hạ?!"

Tiếp đó, tất cả bọn họ liền quỳ rạp xuống hành lễ: "Hỏa Vương điên hạ."

Đám người Ma tộc nghe được cái tên này thì lập tức hoảng loạn giẫm đạp lên nhau mà rút lui.

Giờ này Hạo Thiên đáng ra đang phải ở Thiên Đô rồi nhưng vì trong lòng bỗng cảm thấy bất an nên hắn không hồi cung mà vội vã quay lại tìm Nhã Nghi. Thật may là Hạo Thiên đã quay về kịp lúc.

Hạo Thiên chẳng mảy may quan tâm đến đám người hỗn loạn bên dưới, hắn chỉ nhìn một mình Nhã Nghi, vội vàng đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi: "Tiểu Nhã, nàng bị thương ở đâu? Còn chịu được không?"

Nhã Nghi nhìn thấy hắn, không biết vì sao nước mắt lại trào ra: "Ta tưởng chàng đã đi rồi. Ta rất sợ, sợ rằng không còn cơ hội được gặp lại chàng nữa."

"Xin lỗi." Hắn ôm nàng vào lòng, "Đáng lẽ ta không nên bỏ nàng lại một mình."

Nhã Nghi nằm trong lòng Hạo Thiên, cuối cùng cũng có thể thả lỏng tinh thần, thoải mái biến những kinh hãi lo sợ nãy giờ thành tiếng bật khóc nức nở.

Thấy nàng phản ứng như vậy, Hạo Thiên biết, nàng vẫn ổn. Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, yêu thương vỗ lưng cho nàng: "Được rồi, đừng khóc nữa. Hiện nơi này nhiễm mùi tử khí quá nặng, ta đưa nàng rời khỏi đây."

Hạo Thiên nói rồi dìu Nhã Nghi đứng dậy nhưng nàng mới chỉ cử động một chút, cơn đau quặn từ bụng dưới chợt truyền đến khiến nàng tái mặt siết chặt tay hắn.

Hạo Thiên lập tức dừng động tác, lo lắng hỏi: "Nàng đau ở đâu?"

"Bụng... Bụng ta đau quá..."

Hạo Thiên nhìn xuống bụng Nhã Nghi, sau đó hoảng hốt phát hiện ra phía dưới hạ thân của nàng, máu đã chảy ra thấm đỏ váy.

Cái này, loại thương tích có máu chảy ra từ hạ thân của nữ nhân, hoàn toàn nằm ngoài phạm vi khả năng xử lý của Hạo Thiên.

Trong lúc Hạo Thiên đang luống cuống tay chân, một lão nhân gia không biết từ đâu đột nhiên phóng tới trước mặt bọn họ.

Lão nhân gia nhanh chóng khuỵu xuống ngồi cạnh Nhã Nghi rồi cầm tay nàng lên bắt mạch.

"Để lão tử xem."

"Tư Lợi Chân Nhân?" Hạo Thiên ngạc nhiên nhìn lão nhân gia vừa xuất hiện, "Sao Chân Nhân lại ở đây?"

Tư Lợi Chân Nhân vừa xem mạch vừa trả lời: "Nhận được điềm báo cho nên mới cấp tốc tìm tới."

"Điềm báo? Là điềm báo gì?"

Tư Lợi Chân Nhân bắt mạch cho Nhã Nghi xong thì lấy từ trong ống tay áo ra một viên đan đưa vào miệng nàng, không nhanh không chậm đáp lời Hạo Thiên: "Điềm vừa lành lại vừa gở. Lão tử thật không biết có nên chúc mừng ngươi hay không?"

Tim Hạo Thiên đập thình thịch, nghe Tư Lợi Chân Nhân nói tiếp: "Tiểu tử, ngươi sắp được làm cha rồi."

"Thật sao?" Cả Hạo Thiên và Nhã Nghi cùng đồng thanh.

Tư Lợi Chân Nhân dựng đứng đôi lông mày đã bạc trắng: "Phí lời! Lão tử lừa các ngươi làm gì?"

Hạo Thiên run run đặt tay lên bụng Nhã Nghi: "Ta sắp được làm cha rồi. Là con của chúng ta. Tiểu Nhã, là con của chúng ta."

Hỏa Vương điện hạ chưa bao giờ mất bình tĩnh như lúc này, hắn vui tới nỗi nói năng cũng lộn xộn hết cả.

Hạo Thiên nhìn tới chỗ váy bị thấm máu, lại lo lắng hỏi Tư Lợi Chân Nhân: "Cái này, đứa bé..."

Tư Lợi Chân Nhân hiểu ý: "Đứa nhỏ không sao. Do việc ẩu đả lúc nãy nên mới bị động thai, kê thuốc dưỡng thai và nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ ổn."

Hạo Thiên như trút được gánh nặng, khuôn mặt giãn ra: "Vậy thì tốt."

Tư Lợi Chân Nhân đứng dậy: "Tốt thì đúng là tốt, nhưng tiểu tử ngươi chớ quên, ở Thiên cung còn có việc chờ ngươi về xử lý."

Không đợi Hạo Thiên trả lời, Tư Lợi Chân Nhân đã nhanh chóng đằng phong bay đi, xuất quỷ nhập thần y như lúc đến đây.

Nhã Nghi nghe vậy thì đưa tay khẽ níu tay áo Hạo Thiên: "Chàng lại phải đi à?"

Hạo Thiên cởi áo ngoài ra trùm kín Nhã Nghi lại, vừa làm vừa nói: "Ừ, lần này không phải là ta muốn đi, mà là ta bắt buộc phải đi."

Không chỉ các binh sĩ mà ngay cả Tư Lợi Chân Nhân cũng đã tới đây, cho dù hắn có muốn giả chết tiếp tục ở ẩn thì cũng không thể nữa.

Nhã Nghi không nói gì. Nàng hiểu, cái gì nàng cũng đều hiểu. Ban nãy khi Hạo Thiên xuất hiện, thiên binh dưới kia gọi hắn là cái gì, nàng đã nghe thấy hết rồi. Nàng đơn thuần trong sáng, không có nghĩa là nàng ngốc nghếch không có hiểu biết. Nàng đã biết, hắn không phải chỉ là Tiểu Bạch của nàng, mà hắn còn là Thái tử của Thiên tộc. Nàng biết, nàng không nên, cũng không thể níu kéo hắn ở lại bên nàng.

Thấy Nhã Nghi cụp mắt ủ rột, Hạo Thiên buồn cười nhéo mũi nàng: "Nhưng lần này sẽ đưa nàng theo cùng."

Nhã Nghi kinh ngạc, một lúc lâu sau mới hỏi: "Đưa ta về Thiên cung?"

Hạo Thiên gật đầu: "Ừ, đưa nàng về Thiên cung. Ở đây không còn an toàn nữa, để nàng và con ở lại, ta không yên tâm."

Nhã Nghi ngập ngừng: "... Nhưng ta chỉ là một hoa yêu."

Yêu nhân như nàng sao có thể tùy tiện tới Thiên cung? Chưa bước qua được cửa cung có khi đã bị chém chết rồi.

Hạo Thiên mỉm cười bế nàng dậy: "Là yêu hay là ma, đều không quan trọng. Quan trọng là, nàng là nữ nhân của ta."

...

Thiên cung, Thượng Chính Điện.

Cẩm Dạ Thiên Đế đập mạnh tay xuống án thư, lớn tiếng quát: "Con điên rồi? Con vì một tiểu hoa yêu mà đòi hủy hôn với Nhị Công chúa Điểu tộc?"

Hạo Thiên yên lặng quỳ giữa đại điện rộng lớn, cúi đầu không trả lời.

"Xin Thiên Đế bớt giận." Hạo Thiên im lặng, còn Tử Lam và Gia Thụy lại đồng thanh lên tiếng cầu tình.

Trong đại điện lúc này, ngoài Cẩm Dạ và Hạo Thiên ra còn có Tư Lợi Chân Nhân ngồi một bên và Tử Lam, Gia Thụy cùng quỳ bên cạnh Hạo Thiên.

Sở dĩ Tử Lam xuất hiện ở đây vì thân phận "Tam Hoàng tử" nửa thật nửa giả của mình.

Tử gia là một gia tộc Thần tộc chính tông, qua lại thân thiết với Bạch đế gia, cho nên Tử Lam, Hạo Thiên và Gia Thụy từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân như huynh đệ ruột thịt. Cẩm Dạ Thiên Đế lại cực kỳ ưu ái Tử Lam, cho nên vị thế của Tử Lam cũng được xem như là Tam điện hạ của Thiên triều.

Nghe lời cầu tình của con trai ruột và con trai nuôi, Cẩm Dạ Thiên Đế lửa giận không hề thuyên giảm: "Còn dám lên tiếng?! Chuyện đến nước này còn không phải nhờ công của hai ngươi sao? Ngậm miệng quỳ ở đây tự kiểm điểm cho bổn tọa!"

Một năm trước, khi Hạo Thiên mất tích ở Thủy Đô, Tử Lam và Gia Thụy đã liên tục thay phiên nhau dẫn người đi tìm kiếm. Kỳ thực, bọn họ sớm đã phát hiện ra tung tích của Hạo Thiên, nhưng bởi vì từ thuở sinh thời, bọn họ chưa từng nhìn thấy Hạo Thiên sống vui vẻ thoải mái như vậy cho nên mới muốn âm thầm giúp hắn che giấu, muốn cho hắn được tận hưởng phần hạnh phúc giản dị ngắn ngủi ấy.

Bản thân bị mắng thì không sao, nhưng khi nghe Thiên Đế khiển trách huynh đệ của mình thì Hạo Thiên bèn lên tiếng phân giải: "Phụ quân, không phải lỗi của hai người họ."

"Im miệng! Ta còn chưa nói xong chuyện của con!" Cẩm Dạ tức giận mắng, "Con thân là Thái tử Thiên tộc, sao có thể hành sự thiếu suy nghĩ như vậy? Nếu là khi trước, con bị trọng thương mất trí nhớ thì đã đành, hiện giờ đầu óc rốt cuộc hỏng chỗ nào mà lại đưa ra quyết định hoang đường đòi thoái hôn?"

Hạo Thiên lại cúi đầu trầm mặc.

Cẩm Dạ tiếp tục nói: "Tiểu tử thối Tử Lam đã một lần từ chối liên hôn với Điểu tộc, may mắn nhờ có hôn sự của con nên hai tộc mới giữ được hòa khí. Nếu giờ con cũng hủy hôn, con chẳng lẽ không biết hậu quả của việc này ư?"

Điểu tộc là một trong ba bộ tộc hùng mạnh nhất của Yêu giới, sinh sống ở vùng đảo Đông Yến. Không lâu trước đây, Điểu tộc cùng Thiên tộc đã từng giao chiến. Trận chiến đó, Đại Công chúa của Điểu tộc, Tịnh Đàn, được mệnh danh là kỳ tài nữ tướng, đã đích thân xuất chiến. Còn chủ tướng của Thiên tộc là Tử Lam.

Đại Công chúa Tịnh Đàn vừa xinh đẹp khuynh thành, vừa dũng mãnh thiện chiến vang danh thiên hạ, bách chiến bách thắng. Ấy vậy mà lần đó, nàng lại bại trận dưới tay Tử Lam.

Đây là câu chuyện nữ cường cuối cùng cũng tìm được một nam tử xứng với nàng, là nam tử đầu tiên đánh bại nàng, khiến nàng tâm phục khẩu phục nhận thua.

Điểu Vương thấy con gái để ý tiểu tử của Thiên tộc như vậy, cân nhắc thiệt hơn một hồi, thấy việc liên hôn với Thiên tộc cũng không tệ nên đã quyết định hạ mình đề xuất mối hôn sự giữa Tịnh Đàn và Tử Lam, kết thông gia với Thiên tộc.

Tử Lam được con gái nhà người ta đến tận cửa cầu thân nhưng lại không biết trời cao đất dày, chẳng nể nang ai, thẳng thừng từ chối không chút do dự, không chừa cho đối phương chút mặt mũi nào.

Điểu Vương khi đó tức muốn hộc máu, suýt chút nữa đã dẫn đại quân tới Thiên cung đánh một trận.

Cẩm Dạ Thiên Đế không ép được Tử Lam, đành phải liên tục phái sứ giả tới Đông Yến thương lượng hòa giải, bày tỏ thiện chí.

Điểu Vương tiện dịp lên cơ, đã đưa ra đề nghị lấy hôn ước của Thái tử Thiên tộc bù lại cho hôn ước của Tử Lam.

Lúc bấy giờ, Hạo Thiên vẫn là một Hỏa Vương điện hạ vô dục vô cầu, vạn sự vì tam giới, vậy nên đối với mối hôn sự này, hắn không có ý kiến.

Từ đó mà giao ước giữa hai tộc được lập lên.

Đại Công chúa Tịnh Đàn không muốn gả nên Thái tử phi tương lai đã định là Nhị Công chúa Ngọc Dung. Chờ loạn chiến chấm dứt, thiên hạ ổn định sẽ lập tức tổ chức hôn lễ.

Đây đã là nhượng bộ cuối cùng của Điểu tộc. Nếu bây giờ Hạo Thiên lại muốn hủy hôn, vậy mối giao bang của hai tộc sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Hạo Thiên không phải không biết điều này, thế nhưng bao lâu nay, hắn tồn tại đều vì trách nhiệm, vì bổn phận. Còn bây giờ, hắn chỉ muốn được sống vì nữ nhân mà hắn yêu thương.

Hai bàn tay siết lại thành quyền, Hạo Thiên rốt cuộc cũng đưa ra quyết định. Hắn dập đầu xuống đất: "Xin phụ quân thành toàn!"

Cẩm Dạ Thiên Đế gần như gầm lên vì phẫn nộ: "Ngươi!!! Tên nghịch tử này! Ngươi xem bộ dạng ngươi bây giờ có xứng với cương vị Thái tử Thiên tộc hay không?!"

"Con không xứng. Xin phụ quân hãy phế con đi!"