- Bo Lo Nhung Nam Thang Tuoi Dep Nhat Cua Em Q1 Chuong 17

Tùy Chỉnh

Từ nhỏ Phương Đại Đồng đã rất ghét những người lúc nào cũng lí nhí trong miệng, làm việc gì cũng cẩn thận dè dặt, tính trước tính sau, đặt lên đặt xuống. Theo ý của anh ta, cuộc sống ngắn ngủi vì vậy nhất định phải hưởng thụ mọi lạc thú mới không uổng phí cuộc đời. Cho nên sau khi học hết 7 năm ở trường Y, Phương Đại Đồng bắt đầu những cuộc du lịch trải nghiệm cuộc sống.

Cụ thể mà nói, Phương Đại Đồng không quá kén chọn việc làm, thường nhận một ít công việc ở tòa soạn, làm công tác hậu kỳ hoặc là phỏng vấn tại hiện trường gì đó. Sau khi làm một hai năm bèn chuyển sang làm nhiếp ảnh gia, làm một ít công việc tự do hoặc là tìm kiếm những ghi chép, tìm tư liệu thực tế từ Internet, thỉnh thoảng cũng làm vài case quảng cáo. Ban đầu, không ai coi trọng kẻ nghiệp dư như Phương Đại Đồng bởi vì dù sao chuyên nganh tốt nghiệp Đại học của anh cũng là Y học, mà những người học chuyên ngành liên quan đến nghệ thuật như thiết kế vốn cũng rất nhiều. Nhưng sau vài năm lăn lộn trong ngành thiết kế, Phương Đại Đồng bắt đầu có chút danh tiếng, lý do là bởi vì anh ta luôn có những ý tưởng mới và có khả năng biến ý tưởng đó thành hiện thực.

Ba mẹ Phương Đại Đồng cũng có nói qua rất nhiều lần nhưng với tính tình của anh ta, một khi đã muốn làm chuyện gì thì ai có thể khuyên bảo đây? Tuy vậy, ba Phương Đại Đồng vẫn lấy làm tự hào, khen là anh ta có phong thái của mình năm đó, kiểu người thích gì là có thể làm tốt việc đó, không thích những công việc quá nhàm chán khô khan.

Có những câu khuyến khích này của Phương Đại Đồng, kiếm tiền đối với anh ta mà nói không quan trọng. Vừa có thể kiếm tiền vừa có thể chơi đoán chừng chính là điểm giống nhau giữa hai cha con bọn họ.

Trước khi gặp Chu Tô, Phương Đại Đồng đã xem qua tuần san 'Chu du thế giới' của Chu Tô đã nhận xét là không tệ. Nhưng những người quen biết Phương Đại Đồng đều biết một khi anh ta đã nói là không tệ đó chính là khen ngợi, anh ta chính là kiểu người độc miệng.

Mặc dù thời điểm trước khi gặp mặt, Phương Đại Đồng thấy khá có thiện cảm với Chu Tô nhưng sau khi gặp mặt, Phương Đại Đồng lại không che giấu chút chán ghét đối với cô.

Một lần kia là tạp chí "Vì thế giới tự nhiên" tuyển ý tưởng thiết kế trang bìa, bọn họ đồng thời trở thành nhà thiết kế được mời bởi tạp chí kia. Phương Đại Đồng luôn cảm thấy cô gái tên Chu Tô này tính tình quá quật cường, chỉ sợ người khác không biết mình là nữ cường nhân, đến nơi nào cũng mang một bộ dạng hô phong hoán vũ, nhìn liền khó chịu. Phụ nữ ấy, theo ý Phương Đại Đồng là nên là dịu dàng nhã nhặn lịch sự, có nội hàm, còn loại kiểu phụ nữ hùng hùng hổ hổ này luôn khiến cho người khác nghĩ tới việc nhượng bộ lui binh.

Mà Chu Tô trong công việc cũng chỉ chăm chú làm việc của mình, không thèm tán gẫu trò chuyện gì với anh ta một câu thừa thãi.

Ngẫu nhiên là hai người sau đó không lâu lại đồng thời nhận một case quảng cáo, Phương Đại Đồng vẫn không thể thích nổi cô nàng này nên thỉnh thoảng cũng ác miệng chỉ trích Chu Tô. Chu Tô lúc bình thường thì có bộ dạng không phải công việc không quan tâm, nhưng đến lúc thật sự tức lên cũng có cự nự vài câu. Tóm lại, ai nấy đều thấy được, hai người không hợp nhau.

May nhờ có một tiền bối là lão Thường luôn đứng giữa hòa giải mới không khiến cho mâu thuẫn giữa hai người thăng cấp.

Lão Thường vẫn hay nói, hai người đều là những đứa bé ngoan, nhưng mà có chút cố chấp như nhau.

Phương Đại Đồng xì mũi coi thường nghĩ thầm, dù sao việc này xong, dù có ra sao đi chăng nữa anh ta cũng sẽ không hợp tác với cô nàng "Thiết Nương Tử" kia nữa.

Chủ đề lần này của bọn họ là Canada- "Ánh mặt trời lúc nửa đêm", bởi vì Canada có một bộ phận lãnh thổ nằm trong vòng cực, vì vậy có thể nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này.

Đêm đó trời vừa có tuyết khiến cho ánh mặt trời nửa đêm càng thêm đẹp mắt, cảnh tượng không sao tả xiết này để lại bao nhiêu ý tưởng thiết kế.

Vốn là đoàn của họ có bốn người, nhưng hiện tại có một người vì không thích nghi được với địa lý nên sốt cao, không có biện pháp tham gia. Chỉ còn lại Phương Đại Đồng, Chu Tô cùng lão Thường, ba người cùng nhau đi tới địa điểm.

Dụng cụ chụp hình cùng thức ăn dự phòng đều đã chuẩn bị, Chu Tô mở cửa xe ngồi vào ghế phụ bên cạnh ghế lái của Phương Đại Đồng.

Phương Đại Đồng dường như có chút khó chịu, liếc cô một cái sau đó vỗ mạnh lên còi xe trên tay lái, phát ra âm thanh chói tai.

Chu Tô cũng lười phản ứng, quay đầu ra cửa sổ xe, coi anh ta là không khí.

"Lão Thường! Trời càng ngày càng lạnh nên mặc thêm quần áo giữ ấm nhé. Chúng ta chuẩn bị lên đường." Lúc nói mấy lời này, Phương Đại Đồng lại liếc Chu Tô thêm một cái.

Chu Tô bắt đầu cảm thấy có chút tức giận, mới ăn được một nửa viên chocolate cũng không có tâm trạng ăn nữa nên ném vào trong hộc xe, không nói tiếng nào.

Lão Thường ở phía sau thấy sắc mặt hai người không tốt liền giảng hòa: "Thôi đừng nói nhiều nữa, xong vụ án này tôi sx mở tiệc chiêu đãi lớn, đi nhanh đi!"

Bởi vì trên đường còn có tuyết đọng nên xe chậm rãi di chuyển về hướng dãy núi, nhưng vẫn rất ổn. Đây là điều đương nhiên, bởi vì khi một số người mới vừa biết lái ô-tô đồ chơi thì Phương Đại Đồng đã là tay chơi có tiếng ở trường đua xe trái phép, nhiều lần đoạt giải nhất, đoạn thời gian đó, mẹ Phương cùng gì Hồng luôn lo lắng cho anh ta đến mất ăn mất ngủ.

Ba người vẫn nhịp nhàng trò chuyện, không khí trong xe khá tốt. Nhưng khi vừa lên đến đỉnh núi, tuyết bắt đầu rơi. Xe dừng lại, Chu Tô mở cửa xe, đưa tay lên giữa không trung, lầm bầm: "Dự báo thời tiết nói là không có tuyết mà!"

Lão Thường đáp: "Ở chỗ này, tin tức khí tượng chỉ có thể tin tưởng một nửa, ai nha, nhưng vẫn hi vọng tuyết đừng rơi quá dày."

Đây là điều đương nhiên bởi vì nếu như tuyết lớn một là sẽ không chụp ảnh được, hai là việc xuống núi của họ cũng sẽ trở nên rất khó khăn.

Nhưng ông trời cố tình trêu ngươi, tuyết vừa mới rơi nhẹ nhàng một lát thì đã bắt đầu trút xuống những bông tuyết to bằng nắm tay rồi, hơn nữa không có dấu hiệu nào của việc sẽ dừng lại.

Phương Đại Đồng bước ra khỏi xe, chỉnh cổ áo hỏi lão Thường: "Lão Thường, tuyết lớn như vậy xem chừng hôm nay có thể dừng lại không?"

Lão Thường hít một hơi, nói: "Quá to. Đoán chừng khó có thể dừng lại."

Đến lúc chạng vạng, lớp tuyết đọng trên mặt đất đã dày quá đầu gối.

Lão Thường đã có chút luống cuống, dậm chân một cái nói: "Gọi điện thoại nhờ giúp đỡ đi, với tình hình này chúng ta không tự mình xuống núi được đâu."

Khi ba người lấy điện thoại di động ra, phát hiện căn bản không có tín hiệu, Phương Đại Đồng không nói gì nhưng tâm đã có chút loạn, trước kia nghe nói có đồng nghiệp đã từng bị chôn vùi ở trong tuyết đến chết rét, chẳng lẽ hôm nay liền đến phiên mình?

Màn đêm dần dần buông xuống, ba người không ai nói với ai câu nào. Lão Thường lấy bật lửa ra thử bật lên xua lạnh mới phát hiện cái bật lửa đã đông cứng, âm thầm mắng một tiếng sau đó ném ở một bên.

Quay đầu lại hỏi Chu Tô: "Thức ăn và nước uống của chúng ta có thể duy trì bao lâu?"
Chu Tô trầm tư một chút, sau đó trả lời: "Với ba người chúng ta thì chỉ có thể cầm cự trong vòng một ngày rưỡi."

Cuối cùng, lão Thường Sư cũng không nhịn được nữa mà hăng bóp điếu thuốc trên tay, ném xuống lớp tuyết dày trên mặt đất, đứng lên nói: "Theo tình thế hiện tại, mưa tuyết này sẽ không thể dừng trong chốc lát được, không thể chờ chết như vậy, chúng ta chia nhau tìm xem có nơi nào có cư dân địa phương hoặc lều trại của đội thám hiểm khác không. Nhưng mà nhớ kĩ là không được đi xa, đi quá xa có lẽ sẽ không về được."

Ba người chia nhau ra ba ngả tìm một lát, lúc trở lại cũng không có bất kỳ thành quả nào. Bọn họ giống bị vây lại trên một cái đảo hoang, xung quanh không hề có một dấu chân người.

Lúc này, tuyết đã cao ngang bắp đùi. Bọn họ lạnh run lẩy bẩy, nhưng bởi vì nguồn thức ăn hạn hẹp nên mỗi người chỉ là cố gắng dè xẻn, ăn vài miếng.

Phương Đại Đồng, nhìn chung quanh một chút rồi lại nhìn về hai người bên cạnh liền phát hiện lão Thường sắc mặt lo âu còn Chu Tô lại giữ bộ mặt không chút nao núng, nhìn thấy anh ta liếc nhìn mình vẫn trừng mắt liếc lại một cái. Phương Đại Đồng bỗng bật cười.

Âm thanh của lão Thường có chút khàn khàn, hắng giọng một hồi lâu mới nói: "Tôi thấy tốt nhất chúng ta nên đi tìm lại một lần nữa xem sao."

Chu Tô nói: "Lão Thường! Đã trễ thế này rồi, nếu muốn làm gì thì chờ đến ngày mai hãy tính!"

"Như vậy sao được?" Đôi môi lão Thường run rẩy, tức giận bừng bừng quát: "Cứ chờ ở đây chắc chắn sẽ chết!"

Chu Tô và Phương Đại Đồng nhìn nhau, thỏa hiệp đứng lên.

Tuyết cuối cùng đã ngừng rơi, nhưng điện thoại của bọn họ vẫn không có bất kỳ tín hiệu nào, ngay cả sóng radio cũng không bắt được.

Phương Đại Đồng cùng Chu Tô quay trở lại chỗ xe sớm hơn nên nói chuyện mấy câu, Phương Đại Đồng hỏi: "Chu Tô, cô không sợ sao?"

Chu Tô gật đầu: "Rơi vào hoàn cảnh này, ai sẽ không sợ? Anh nói xem anh có sợ không?"

Phương Đại Đồng hà hơi, xoa xoa tay nói: "Không biết, cảm giác không chân thật. Giống như đang nằm mơ."

Hai người bèn nhìn nhau cười.

Qua một lúc lâu, lão Thường vẫn chưa trở về. Chu Tô hỏi: "Có phải là lão Thường gặp vấn đề gì rồi không? Đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa trở lại?"

Phương Đại Đồng lắc đầu, chợt nhớ ra điều gì đó. Chạy về phía sau cốp xe cố gắng mở ra, chỉ nhìn thoáng sau đó mệt mỏi, chán nản ngồi bệt xuống nền tuyết.

Chu Tô vội vàng chạy lại chỗ Phương Đại Đồng hỏi: "Thế nào?"

Sắc mặt Phương Đại Đồng mờ mịt, cả mặt tái nhợt, chậm rãi mở miệng: "Lão Thường đã lấy tất cả đồ ăn cùng nước uống chạy mất rồi."

Đầu Chu Tô Đích ầm ầm nổ một tiếng, vội vàng quay đầu lại nhìn cốp xe. Không sai ... Bình nước và thức ăn đều đã không cánh mà bay.