- Bts Mong Ao Chuong 11

Tùy Chỉnh

Jimin không thể nói gì trước việc một người lạ mặt thậm chí còn biết rõ cậu hơn chính bản thân cậu. Cứ thế, Jimin đứng như trời trồng, hai tai cứ lùng bùng những dòng nhật ký mà Taehyung vừa đọc lên.

Hóa ra trước đây cậu là một người như thế. Quen người giống Hoseok, làm những việc ngớ ngẩn như lỡ đánh rơi cục kem.

Cắt đứt mạch cảm xúc trầm lặng trong phòng, Taehyung thở dài lên tiếng:

"Anh Hoseok, đừng che giấu sự việc nữa. Thật sự mục đích duy nhất tụi em đến đây là để điều tra, anh cũng nên tin tưởng một chút."

Trước lời trách cứ bất ngờ ấy, Hoseok mở to mắt. Anh nhịp nhịp tay lên bàn: "Ý em là sao đây? Cuốn nhật ký đó là mọi thứ anh có."

"Nó không phải tất cả, chính anh cũng tự nhận thức được điều ấy, đúng chứ?" Taehyung cười nhẹ.

Không nhận được câu trả lời, Taehyung tiếp tục. "Về cuốn nhật ký. Đầu tiên là," Anh cầm nó lên, lật từng trang một. 2 cặp mắt tò mò còn lại cũng dán lên đó.

"Nét chữ vô cùng liền mạch, đẹp đầu sau xấu, càng về cuối càng có phần viết lộn xộn hơn, như thể toàn bộ đã được viết chỉ trong vòng một thời gian ngắn vậy, không phải được viết theo ngày."

"Ê đúng thật này!" Jimin ngạc nhiên cầm lên, soi kỹ từng chữ một, và Jungkook đứng cạnh gật đầu tán đồng. Để củng cố thêm cho luận điểm của mình, Taehyung tiếp tục.

"Thứ hai là về cách viết nhật ký. Em sẽ bỏ qua việc nó khá lủng củng, không ghi chép gì về thời tiết. Căn bản là anh lúc đó không nhớ rõ, đúng chứ? Đại loại thế. Và cuối cùng, tháng 6 có ngày 31 không, anh Hoseok? Anh không thể mắc một lỗi cơ bản như vậy nếu viết hàng ngày nhỉ?"

Taehyung nhấn mạnh câu cuối, nhìn Hoseok với vẻ mặt tự tin. Đến đây thì người lớn tuổi không giữ nụ cười thân thiện giả tạo trên môi nữa. Anh gật gù, vỗ tay tán thưởng cho cậu điều tra viên nọ.

"Ấn tượng đấy, Kim Taehyung. Xin lỗi, anh chỉ nghĩ rằng chết rồi không có nghĩa là buông bỏ mọi thứ, vứt sự cảnh giác đi. Dù gì hai đứa," Anh chỉ tay vào Taehyung và Jungkook, "Cũng là kẻ lạ mặt."

Trước sự thật vừa được chính chủ xác nhận, Jimin thất vọng hỏi: "Vậy cuốn nhật ký đó..."

"Không, nó là thật. Cả việc anh biết em nữa." Hoseok nhanh chóng đính chính. "Chỉ là như bạn em vừa nói đấy, anh cũng phát hiện ra điều kỳ quặc tương tự trong những dòng chữ do chính tay anh viết ra. Anh chỉ muốn thử xem có thật mục đích của mấy đứa là điều tra không thôi."

Nghe được lời đó, Jimin thở phào. Thật may rằng những điều về bản thân mình mà cậu vừa khám phá ra không phải giả dối.

"Anh còn phát hiện ra được gì khác không ạ?" Taehyung hỏi, giờ đã thoải mái hơn trước sự cởi mở thực lòng của Hoseok.

"Có đấy. Lúc anh mới trở lại nơi này, mọi thứ như kiểu bị xáo trộn hết lên. Ví dụ như giá sách, có vẻ đã được xếp lại cẩn thận đấy, nhưng chỉ đánh lừa được người ngoài thôi. Nhưng chủ nhân của nó thì không đâu. Hoặc là cái bảng xanh này," Hoseok đập tay lên chiếc bảng trống trơn trên tường. "Anh nhớ hồi trước có đính nhiều tranh ảnh, sách báo lắm, nhưng chúng biến mất sạch."

"Có người đã đột nhập vào đây sau khi anh chết." Taehyung kết luận.

"Hẳn rồi. Nhiều khả năng là hung thủ, hoặc đồng phạm của hắn, nếu có."

Không thấy ai đưa ra thêm ý kiến gì, Hoseok nói tiếp. "Việc nhật ký được viết trong một thời gian ngắn thì anh không chắc chắn lắm, và cũng không biết lý do của hành động đó. Còn về phần ngày 31/6, anh hồi còn sống hẳn phải có dụng ý khi viết như vậy. Không thể là ngày đó có chuyện gì được, đúng chứ? Vậy vấn đề chỉ có thể nằm ở vế sau. Tiếc là anh không nhớ tý nào về nơi tập luyện nữa, em có biết nó ở đâu không?"

Taehyung gật đầu, rồi lôi điện thoại ra nhắn tin cho Yoongi xin địa chỉ phòng nhảy. Anh nhận được hồi âm trong vòng vài phút, rồi lập tức đưa cả bốn đi.

Ngay cả Park Jimin cũng là biến mất ngay sau khi tập luyện. Mọi manh mối hiện tại đều dẫn đến nơi đó.

Trong lúc chờ thông tin từ Taehyung, Hoseok nhìn chằm chằm vào người nhỏ tuổi nhất. Jungkook giật mình khi nhận ra ánh mắt ấy, bối rối hỏi: "Trên người em có gì hả anh?"

Ngay lập tức, anh ta giật mình, nhìn đi chỗ khác.

"Không, không có gì. Quên đi."

---

May mắn một điều là họ đến nơi vào buổi trưa, khi tất cả những người khác đều đã đi ăn hoặc về nhà nghỉ ngơi rồi. Taehyung đã cố thuyết phục người quản lý cho anh kiểm tra một chút vì mục đích điều tra thôi, nhưng vì đã hết giờ hoạt động nên ban đầu cậu ta không cho anh vào. Thực chất Taehyung đã nghỉ việc bên sở cảnh sát rồi.

Đuối lý, Taehyung bèn lấy Min Yoongi ra làm lá chắn, dọa sẽ gọi anh ta đến đây xử lý tội cản trở người thi hành công vụ. Nghe vậy, anh quản lý rối rít xin lỗi rồi vội vàng mở cửa phòng.

Sau khi cánh cửa sập lại, Jungkook cười khúc khích: "Ai bảo hôm trước anh đuổi anh ấy đi, người ta ghim anh rồi kìa."

"May mà cậu ta tin lời dọa đó đấy, bởi anh có năn nỉ ỉ ôi thế nào đi chăng nữa thì sếp cũng chỉ cười vào mặt thôi. Thậm chí thỉnh thoảng tâm trạng xấu thì ảnh còn quạu nữa." Taehyung khẽ nhăn mặt, rồi quay sang Hoseok cùng Jimin đang đi loanh quanh. "Lâu ngày mới trở lại nơi này, hai người thấy thế nào?"

"Có đôi nét quen thuộc. Kiểu, jamais vu* ấy." Cả hai đồng thanh, rồi tiếp tục với những việc của riêng mình.

Những mảnh ký ức vụn vặt dần hiện ra trước mắt. Về vài người thân quen, cùng những kỷ niệm ở nơi này.

Ai đó mệt mỏi gục xuống, người nhễ nhại mồ hôi nhưng vẫn mỉm cười trấn an các thành viên khác.

Hay những thời gian vui đùa, hạnh phúc bên nhau khi hoàn thành vũ đạo. Giành lấy những giải thưởng quý giá.

Nhìn này, sàn đầy những vết xước. Bằng chứng cho sự chăm chỉ của mọi người, kể cả bản thân họ hồi còn sống. "Cố gắng lên nào, không bỏ cuộc ở đây đâu nhé!" Giọng nói của ai đó vang vọng trong tâm trí Hoseok và Jimin, làm hai người đứng thẫn thờ nhìn chính bản thân mình trong gương.

Cảm giác như đánh mất một phần bản thân vậy.

Thấy biểu cảm ngơ ngẩn nọ, Taehyung rút điện thoại ra và mở lời: "Nhảy không? Sở trường của hai người ấy?"

Tiếng nhạc vang lên, "Boy Meets Evil" của j-hope. Taehyung cũng ngâm nga, lắc lư theo giai điệu của bài hát.

Jimin choàng tỉnh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ của bản thân. Cậu nhìn ra phía đứa bạn đang nhún nhảy và rap say sưa kia, không chịu nổi mà cười lớn:

"Nhìn cậu kỳ cục thật ấy Taehyung à!"

Nhân vật vừa được nhắc tên quay phắt lại, khích đểu: "Đỉnh hơn cậu là cái chắc."

Không chịu thua, Jimin liền kéo tay người anh lớn ra rồi vênh mặt: "Cậu bật lại bài hồi nãy đi, để tụi này nhảy cho xem thế nào mới là chuyên nghiệp."

Hoseok vui vẻ nhảy cùng Jimin, cơ thể lập tức phản ứng với điệu nhạc. Hai người họ nhảy vô cùng ăn ý, cứ như là đã tập từ trước rồi vậy. Người lớn tuổi khi nhảy có ánh mắt nghiêm túc vô cùng, dồn mọi sự tập trung cùng nhiệt huyết vào từng động tác một. Jimin cũng vậy, với những kỹ thuật khó được thực hiện thuần thục, vô cùng đẹp mắt.

Khẽ nhìn qua hai người còn lại đang chăm chú thưởng thức, cảm xúc trước kia trong Jimin bỗng ùa về. Khi mà cậu đặt cả linh hồn của mình vào buổi biểu diễn trước bao nhiêu người, nhận được sự yêu quý cùng ngưỡng mộ của họ. Khi mà bên cạnh cậu còn có người thân, bạn bè, những thành viên khác luôn ủng hộ hết mình.

Chà, giá như cậu còn sống.

---

Jungkook chợt thắc mắc: "Anh ơi, ở đây không có cái camera nào cả. Vậy làm sao điều tra bây giờ ạ?"

"Không có camera là từ lâu rồi, mọi người sợ bị rò rỉ thông tin hoặc vũ đạo nên đã thống nhất như vậy." Hoseok giải thích. "Thế nên, nếu anh mà đã phát hiện ra điều gì đó, hẳn là không cần đến ba cái thứ máy móc ấy đâu."

Nói là vậy, nhưng vì hồi còn sống anh đã gắn bó với nơi này rất lâu, nên chắc chắn sẽ hiểu hơn so với hai người lần đầu đến đây và hai hồn ma có trí nhớ đứt quãng. Có thể là một chi tiết nào đó, tuy nhỏ mà lại là điểm mấu chốt.

Tuy nhiên, sau cả một buổi trưa thì bốn người vẫn không có thêm chút manh mối nào. Chỉ có nhà Jungkook là thêm người ở từ nay thôi.

---

Extra:

"Em đừng lo quá. Anh vẫn nhớ mật khẩu két sắt mà, sẽ trả bớt tiền điện tiền nước cho em." Hoseok tươi rói, ngồi cười với Jimin ở băng ghế sau của ô tô.

"Em không dám đâu. Nhỡ cảnh sát kết án em là giết người cướp của thì sao? Em khai với tòa là hồn ma của anh hiện về cho em tiền ạ?" Jungkook xua xua tay. Nhìn thấy biểu cảm tội lỗi của người lớn tuổi, cậu vội tiếp lời: "Anh có thể trồng quýt với anh Jimin, coi như giúp em trang trí sân luôn ạ."

Vậy là Hoseok chồm người lên xoa lấy xoa để má cậu, rối rít cảm ơn. Trước khi hai má Jungkook lõm vào trong, Taehyung chen ngang.

"Câu hỏi muôn thưở, anh Hoseok sẽ ngủ ở đâu đây?"

"Ngủ với tôi." Jimin nhanh chóng đáp lời. "Cậu biết cậu đã đạp tôi bao nhiêu lần không, thậm chí còn lăn lông lốc chiếm hết giường nữa? Cuối cùng cũng thoát nạn rồi, cảm ơn trời đất."

"Xuống đây tự về nhé bạn hiền?"

"Và ngày mai trên trang nhất của báo sẽ là hình một chiếc xe đạp không người lái bon bon trên đường lớn. Nghe tuyệt vời nhở?"

"Ra ghế nằm đi bây."

"Đau lưng lắm."

"Cả hai cùng ra. Không ai hơn ai."

"Để cậu ban đêm lẻn về giường ngủ à?"

"Anh Hoseok ngủ với anh Jimin là được rồi, anh Taehyung chia phòng với em này." Jungkook vội vàng hòa giải hai anh lớn sắp sửa lao vào cắn nhau.

Hoseok vui mừng ôm chầm lấy người bạn cũ, hứa rằng anh sẽ hết mình hợp tác vụ này, điều làm Taehyung cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Chợt Jungkook sực nhớ ra vấn đề hệ trọng của bản thân: "Ôi, điện thoại của em. Anh Taehyung, chút nữa về anh tìm giúp em được không ạ?"

"À, chuyện này..." Taehyung ngập ngừng. "Anh đã cố tìm thử rồi, nhưng không được. Xin lỗi em."

Thì, chỉ có thể trách sự bất cẩn của bản thân mà thôi.

---

*jamais vu: tiếng Pháp có nghĩa là "điều chưa từng thấy", là một ảo giác tâm lý. Người trải nghiệm có thể cảm thấy quen thuộc đến một mức nhất định, nhưng đồng thời cũng cảm thấy sự kiện đó chưa từng xảy ra hoặc hoàn toàn không nhớ gì về nó.

(nguồn: chị beta xinh đẹp đáng yêu đỉnh nhất hệ mặt trời cầu vồng cổng USB truyền thống tôm hùm trung tâm gây xúc động mạnh!!!)

---

Xin chào các cậu, người đang đọc truyện của mình. Đầu tiên, mình cảm ơn vì các cậu đã ủng hộ đến tận đây, thực sự cảm ơn nhiều lắm!

Truyện đã kết thúc phần mở đầu, chuyển sang giai đoạn phá án, vì vậy giờ mình không thể mỗi ngày một chương nữa, mà sẽ là hai ngày. Bởi mình cần phải xâu chuỗi và kiểm tra thật cẩn thận các chi tiết, để tránh mọi plot hole hoặc lỗi logic. Dù sao mình cũng sẽ cố gắng và chăm chỉ hết sức!