- Cam Y Chi Ha Lam Sac Su 135 Chuong Full Hoan Fanfic Con Cap Nhat Cam Nghi Ve Phim Cam Y Chi Ha Suu Tam Tu Cac Fans Tren Fb Dich Quan Cych

Tùy Chỉnh

Đối với ad thì đây là bộ truyện đầu tiên và cũng là duy nhất ad dịch. Ngay từ đầu tâm đắc bộ truyện này không phải vì cốt truyện hay mà là vì diễn viên đóng chính ad đã nhìn trúng ngay lần đầu tiên dù chưa đọc truyện. Sau đó ad đọc khoảng 8 chương đầu của một bạn có nickname là Kéo đã dịch 8 chương này nhưng không tiếp tục, thế là ad mò bản dịch convert chưa thuần Việt. Bị lôi cuốn và ad nghĩ mình nên thuần Việt lại truyện này để ai yêu thích phim sau này có thể tìm đọc. Và đúng thật sau này phim thành công và truyện được nhiều người biết đến. Bỏ ra công sức 2 năm không uổng phí, thứ mà ad nhận lại là niềm vui mà thôi. Phim hay ngoài mong đợi và được fan khắp nơi theo dõi, phát cuồng. Có lẽ đây là một phim để đời trong lòng của một ai đó. Phim theo hướng tình cảm nhẹ nhàng, thuần khiết và ad thích loại này. Tiện đây ad cũng xin chân thành cảm ơn những lời nhận xét, bình luận về những chương truyện của các bạn đã theo dõi từng chương một ngay từ khi phim chưa ra. Ad cũng xin cảm ơn những bạn muốn chỉnh sửa các chương lại cho ad để dễ đọc hơn. Ad muốn giữ lại những thứ thuộc về ad, công sức của ad, những sai sót của ad sẽ là những kỉ niệm thời thanh xuân năm 21 tuổi của ad. Sau này có bạn nào giỏi tiếng Trung dịch lại bộ truyện này thì ad xin ủng hộ bạn vô điều kiện nha. 

Ad xin phép đăng lại những dòng cảm nghĩ của fans về phim CYCH mà ad cho là đúng nhất mà ad sưu tầm được trên FB dưới đây:

***Từ bạn NTD đăng trong Dịch quán Cẩm Y Chi Hạ***

[....]Nhớ ngày nào lúc cùng tra án, đoạn ở trong gánh hát rồi cùng bị lạc vào ảo giác trong trận tuyết rơi dày đặc đến thấu xương.

Trong giây phút tưởng chừng sắp cận kề cái chết, nàng đã thừa nhận rằng trước kia tuy là phận nữ nhi nhưng mỗi khi có công vụ, thì một cô gái như nàng lại năng nổ giành lấy, luôn là quân chốt đi đầu. Nhưng từ khi có ngài, được đi theo ngài phá án, tuy là lúc đầu có chút không phục có chút ghét ngài nhưng càng ngày, nhờ sự bảo bọc và dẫn dắt hết lòng của đại nhân, nàng mới trở nên giỏi giang hơn, biết suy nghĩ cho đại cục, trưởng thành hơn, mà cũng an tâm nhiều hơn vì dù trời có sập xuống cũng có đại nhân chống đỡ.

Có thể cùng ngài phá án, cùng liều mạng, thậm chí hy sinh, đối với nàng cũng là quá đủ.

Cho nên từ đó về sau, cứ mỗi lần có vấn đề hay điều tra được gì, nàng liền tìm đến đại nhân bàn bạc bẩm báo. Có khúc mắt cũng nhờ đại nhân chỉ đường. Thậm chí chuyện tìm lại người thân cũng an tâm nhờ cậy đại nhân.

Chuyện đại nhân dung túng cho nàng, yêu thương bảo vệ nàng là thật, dù lúc đầu không nói ra nhưng ai nhìn vào cũng cảm nhận bảy tám phần rồi. Chỉ là Hạ Gia không ngốc, nhưng nàng không dám tin đó là sự thật thôi. Rồi sau này, đến khi đại nhân thừa nhận, họ công khai yêu nhau, Kim Hạ luôn giữ một tấm lòng với đại nhân, trước sau vẫn như một, dù là cấp trên hay người yêu, nàng luôn dành cho ngài một sự trân trọng, vẫn luôn nhất mực cung kính và tôn trọng ngài. Trong tình cảm, nàng luôn rạch ròi, không thích sẽ rõ ràng nói ra, không tạo bất kỳ tia hy vọng nào cho Tạ hạt Tiêu cũng cố gắng không đánh mất tình cảm huynh đệ với y, miệng thì luôn khẳng định trong lòng chỉ có mỗi đại nhân. Trong công việc vẫn là một nữ nhân thông minh, không sợ trời không sợ đất, nhưng càng ngày càng hiểu chuyện, ngoan ngoãn hơn, xứng đáng là một bộ khoái tài giỏi của Lục Phiến Môn, là nữ nhân ưu tú trong lòng đại nhân.

Đến đoạn chia tay, nàng vừa uống say vừa tủi thân nức nở nói "Không còn đại nhân nữa rồi". Có thể cảm nhận trong câu nói ấy có bao nhiêu là vụn vỡ bao nhiêu thất vọng bao nhiêu bi ai. Nàng từ bé đến lớn luôn mạnh mẽ, là trẻ mồ côi hay bị người ta chọc ghẹo là con hoang, may mắn có mẹ nuôi yêu thương, nên dù cuộc sống có khó khăn như nào cũng lạc quan kiên cường. Nàng đến mơ cũng chưa từng dám nghĩ được một người như đại nhân yêu thương. Vậy mà đùng một cái mất đi sự che chở ấy, nàng đau lắm, càng đau hơn khi sau này biết được ân oán hai nhà, nàng biết làm gì hơn, đứng giữa bên hiếu bên tình, đau khổ giằn xé. Trong giây phút vừa biết được sự thật ấy, một diễn biến tâm lý bình thường nhất có thể là chỉ hận ko thể tự mình giết chàng, nhưng với phản xạ tự nhiên nhất, Hạ nhi lại đứng trước mũi kiếm của Dì đồng nghĩa chống lại sự căm oán thù hận gia tộc, Kim Hạ không hề đắn đo suy nghĩ, vẫn một lòng bảo vệ che chắn cho đại nhân. Nàng, một người luôn miệng nhắc đến ngân lượng, lại sẵn sàng dùng nửa năm bổng lộc, và tất cả của hồi môn chỉ để được một lần vào ngục thăm người yêu. Kiên định chờ đợi chàng.

Còn về phía đại nhân, từ nhỏ đã mất mẹ, lại thêm hiểu lầm với cha. Chàng buộc phải tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lùng sắc đá, bất cần. Bước chân vào Cẩm y vệ đâu phải chuyện dễ dàng, chàng phải tự rèn sự nhẫn tâm vô tình để tồn tại, để trở thành người dẫn đầu duy nhất. Lãnh khốc - kiêu ngạo là hai từ đầu tiên cảm nhận về Lục Dịch, một Lục Kinh Lịch cao cao tại thượng, một Lục khó ở ưa sạch sẽ lắm tiền nhiều của, một Lục diêm vương xấu tính tâm cơ, một Lục Thiêm sự quyền cao chức trọng soái khí bức người. Ấy vậy mà khi tiếp xúc với Kim Hạ, lại dần trở nên ôn nhu hòa nhã hơn, cười nhiều hơn. Làm việc cùng nàng, chàng cảm nhận một loại tình cảm đặc biệt dần lớn lên trong lòng, một mối nhân duyên lạ kỳ không thể cắt đứt không thể lý giải. Để rồi liều mạng lấy thân đở ám khí cho nàng đến trọng thương suýt mất mạng. 

Từ trước đến giờ, ngoại trừ mẫu thân, nàng là nữ nhân duy nhất hết lòng chăm sóc và lo lắng an nguy cho chàng, chấp nhận dùng mạng đổi mạng để cứu sống chàng. Kim Hạ như một món quà bất ngờ mà ông trời dành tặng cho đại nhân, là ánh nắng mùa hè ấm áp sưởi ấm trái tim ngài, là tình yêu chân thành giản dị mà khắc cốt ghi tâm, không vụ lợi không màn hy sinh cho đối phương, giúp đại nhân tin tưởng vào cuộc sống, có thêm động lực chiến đấu nơi quan trường. 

Nhưng rồi cũng vì định mệnh trớ trêu ấy, chàng biết sự thật, rằng chính phụ thân của mình đã tiếp tay cho cái chết của cả nhà Kim Hạ, chàng đau hơn bất cứ ai, chàng hận ko thể dùng mạng của mình đổi lại sự bình yên hạnh phúc cho Kim Hạ, hận ko thể quay ngược quá khứ, không thể biến chuyện xưa ấy như chưa từng xảy ra. Vì vậy cho nên cách đại nhân chọn là lạnh lùng cắt đứt, là cố gắng làm tổn thương Kim Hạ, hy vọng nàng sớm quên mình, sớm dứt tình để sau này khi biết được sự thật cũng sẽ dễ dàng chấp nhận, dễ dàng căm hận chàng hơn. Thà là làm người yêu hận mình, cũng không muốn nàng đau lòng vì mình. Chấp nhận tự bước vào chốn lao tù như một lời xin lỗi thay cha, một sự đền bù duy nhất ngài làm được cho Kim Hạ và Hạ gia. Chắc là do cô độc quen rồi, nên cái gì cũng muốn một mình gánh chịu, một mình giải quyết, không cần giải thích, không cần ai thấu hiểu. Nhưng đại nhân à, người ngài đang yêu không phải là bất kì nữ nhân bình thường nào khác, nàng là Viên Kim Hạ, là một cô gái vô cùng đặc biệt, cá tính kiên cường bất khuất của nàng thì ai cũng biết, nhưng nàng cũng là người trọng tình trọng nghĩa, hiểu rõ đạo lý nhân sinh. Nàng chưa hề oán trách hay thù ghét đại nhân, cũng không lần nào nặng lời với chàng, càng không cần chàng bù đắp, nàng chỉ hận bản thân, hận duyên số sắp bày, hận trời hận đất cũng không đành lòng tổn hại người mình yêu.

Nam nhân như Lục Dịch, Nữ nhân như Kim Hạ, thử hỏi trong thiên hạ có được mấy người.

Hai người họ, tuy rằng đều chưa phải hoàn hảo, nhưng rõ ràng là mảnh ghép duy nhất và phù hợp nhất của đối phương, cùng hỗ trợ động viên nhau, thay đổi tốt hơn, sống tích cực và ý nghĩa hơn, tạo nên một Cẩm Y Chi Hạ ngọt ngào mà cũng ngược tâm, dẫn dắt người xem từ vui vẻ hân hoan, đến đồng cảm xót xa, quyến luyến không muốn nói lời tạm biệt với các nhân vật, với bộ phim.

Tập 55 cũng đã kết thúc, dù muốn dù không cũng không thể gặp họ thêm nữa. Nhưng Lục đại nhân – Kim Hạ ơi, tôi sẽ nhớ các vị nhiều lắm. Có thể là rất lâu sau này vẫn còn nhớ. Sẽ lưu giữ Cẩm Y Chi Hạ vào danh sách những bộ phim cổ trang đáng xem trong đời, có cơ hội sẽ giới thiệu cho nhiều người cùng xem nữa.

Một mùa xuân ngọt ngào ý nghĩa biết bao vì có các bạn. [...]

*** Từ bạn LTS đăng trong Dịch quán Cẩm Y Chi Hạ***

Bữa tiệc nào cũng đến lúc tàn, cuộc gặp gỡ nào rồi cũng có lúc phải chia tay. Có bắt đầu thì sẽ có kết thúc, kết thúc để dựa vào đó, ta lại có một sự khởi đầu mới.

Chỉ còn không lâu nữa thôi, chúng ta sẽ chính thức chia tay với Cẩm Y Chi Hạ. Thật lòng mà nói, chặng đường 55 tập phim vừa qua, nói ngắn không phải, nói dài không cam. Tuy nhiên hẳn mỗi chúng ta đều có những kỷ niệm và trải nghiệm khó quên nhất.

Giờ đây ai trong chúng ta hẳn đều rất bộn bề cảm xúc nhưng chủ yếu vẫn là buồn, hụt hẫng và tiếc nuối. Chún ta đã quen với những chuỗi tập phim, quen với những nhân vật vốn tưởng như chỉ có trên trang giấy, quen với những giây phút thấp thỏm chờ phim, quen với những nồi cẩu lương và những tô cẩu huyết,... Chúng ta quen với những bài đăng đậm chất "chay xào mỡ động vật", quen với những đạo hữu trong group, cho dù là những người quen biết, từng nói chuyện hay những người không hề liên quan nhưng lại như có một sợi dây gắn kết tất cả...

Nói về bộ phim Cẩm Y Chi Hạ, chặng đường 55 tập vừa qua có thể coi là thành công mỹ mãn. Phim đạt được lượng xem khủng, hiệu ứng tốt, dàn diễn viên được biết đến rộng rãi,...Phim mang đến cho chúng ta những hơi ấm để vượt qua mùa đông giá rét.

Cảm ơn một Lục Dịch cao lãnh, ngang tàn nhưng mang một trái tim ấm áp, thiện lương. Cảm ơn một Kim Hạ xinh xắn, lạc quan, dũng cảm và đầy nhiệt huyết. Cảm ơn một Tạ Tiêu tuy hơi bất tài, hơi đầu gỗ nhưng luôn là vựa muối của cả phim. Cảm ơn một Thượng Quan Hi, một Dương Nhạc luôn trọng tình trọng nghĩa. Cảm ơn một Sầm Phúc đẹp trai, luôn là chất xúc tác thầm lặng của cặp đô chính. Cảm ơn một Nghiêm Thế Phan tuy hơi ác xíu nhưng hơi bị chung tình, luôn là thuyền trưởng mẫu mực dìu dắt đàn thuyền viên chúng ta. Mỗi nhân vật một số mệnh, một tính cách, nhưng tất cả hòa quyện vào nhau để làm nên một kiệt tác thành công nhất.

Và hơn thế nữa, chúng ta phải gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến đoàn phim, đến Nhậm Gia Luân, Đàm Tùng Vận, Hàn Đống, Diệp Thanh,... Nếu không có họ, chúng ta sẽ không được cảm nghiệm những nhân vật đáng ra chỉ có trên mặt giấy, chúng ta sẽ không có một mùa đông ấm áp, hạnh phúc và ý nghĩa đến thế.

Và tôi muốn gửi lời cảm ơn nhất đến Dịch Quán của chúng ta, nơi mà tôi coi là một "ngôi nhà chung" để san sẻ đam mê, cảm xúc và yêu thương.

Sẽ không có một ngôn từ nào có thể diễn tả hết tâm trạng của mỗi chúng ta vào lúc này. Nhưng tôi ở đây, thay mặt tất cả, hy vọng một ngày nào đó có thể gặp lại những diễn viên này ở những bộ phim khác nữa, hy vọng quãng đường của họ sau này sẽ rộng mở hơn, được nhiều người biết đến hơn. Những năm tháng đẹp đẽ vừa qua, quả thật tôi sẽ không bao giờ quên được.[...]

*** Từ bạn BH đăng trong Dịch quán Cẩm Y Chi Hạ***

CẨM Y CHI HẠ ĐẠI KẾT CỤC

Giờ này mới luyện xong! Trong vòng 1 đêm mà vừa cười vừa khóc với Nhất Hạ phu phụ😭. Nhớ lại cả 1 chặng đường nói dài ko dài nói ngắn ko ngắn từ lúc theo dõi phim đến nay. Lâu rồi ko có đc bộ phim chạm vào tâm khảm như vậy. 

Lục Dịch - con người lớn lên trong sự oán hận cha vì cái chết của mẹ, oán hận sự vô tình lãnh khốc của cha mình, nhưng lại hướng bản thân đi theo con đường ấy để lớn lên. Hóa ra cha con Lục đại nhân đều chọn sự lãnh khốc đó để che đi nỗi đau của chính mình. Hoàng thượng từng nói: Cẩm Y Vệ phải đc tuyển chọn từ những con người vô tình nhất. Nhưng mà, con người chớ phải gỗ đá, để có thể lạnh lùng tàn nhẫn đc như vậy, phải chăng nỗi đau trong lòng cũng khác người bình thường. Những tập đầu tiên có thể thấy đc sự quyết đoán tàn nhẫn của Lục đại nhân, nụ cười nhếch mép thương hiệu và ánh mắt sắc lạnh vô tình. Để có thể ở đc vị trí này, đã phải đổi lấy sự vô tư, vui vẻ của 1 con người như thế nào. Nhưng mà kể từ lúc nào, ánh mắt của Lục Dịch đã có thêm vài tia lo lắng, vài nét đau lòng, thậm chí là sự ôn nhu vô hạn??? Có lẽ là khi Lục Đại nhân gặp đc nàng - Viên Kim Hạ! Trong suốt quãng thời gian trưởng thành trong sự chém giết và âm hiểm chốn quan trường, nàng như 1 cơn gió tươi mát thổi đến bên cuộc đời Lục Dịch. Từ khi nào mà ánh mắt của hắn chỉ mãi dõi theo hình bóng nàng, từng bước đi của nàng?!? Có lẽ ban đầu, là oan gia ngõ hẹp. Lục Dịch dù có tàn nhẫn lạnh lùng thế nào, vẫn ra tay cứu Viên Kim Hạ mỗi khi gặp nguy hiểm. Bởi vì hắn có chính nghĩa trong lòng, hắn hiểu đc mục tiêu khi hắn lựa chọn làm Cẩm Y Vệ, hắn ko lựa chọn giống như cha hắn. Có thể chỉ là tiện tay cứu giúp, nhưng số phận đưa 2 con người này đến bên nhau, 1 là lấy đức báo oán, 2 là viết nên câu chuyện tình yêu thật đẹp cho người đời. Ở bên cạnh Kim Hạ, Lục Dịch có lẽ phát hiện đc hóa ra làm người tốt ko cần cả ngày nhăn mày nhăn mặt, hóa ra hắn còn có thể vui vẻ sau những nỗi đau của chính mình, hóa ra thế giới này ngoài việc trở thành Cẩm Y Vệ để cứu lấy bách tính, báo ân nước nhà thì cuộc đời hắn đột nhiên có thêm 1 mục đích nữa, đó là yêu và che chở cho Viên Kim Hạ cả đời. Từ những ánh nhìn chán ghét, cảm thấy phiền phức trở nên dịu dàng, ôn nhu, Nhậm Gia Luân đã từng bước khắc họa thành công diễn xuất bằng ánh mắt của Lục Dịch. Lời thoại của Lục Dịch ko nhiều, nhưng mà người xem đã thể hiểu đc, trong ánh mắt ấy muốn nói điều gì. Từ khi nào mà hình bóng Kim Hạ đã khắc sâu trong tâm trí Lục Dịch? Có phải từ lúc hắn ko cần suy nghĩ lao ra khi Kim Hạ gặp nạn. Từ lúc hắn chứng kiến khả năng làm việc của nàng, chứng kiến sự hào sảng, vô tư, trong sáng của nàng? Có phải lúc nàng bất chấp nguy hiểm quay trở lại chỉ vì hắn làm rơi chiếc vòng kỉ vật của mẹ hắn? Hay lúc hắn thầm vui mừng khi nghe người khác bảo nàng ái mộ hắn mà khóe miệng ko nhịn được mỉm cười thỏa mãn? Hay lúc hắn biết đc người mà Nghiêm Thế Phan sắp xếp để hầu hạ hắn - để hắn phải đau đầu tìm cách đối phó - lại là nàng? Hay là lúc Lục Dịch trúng độc, dưới cơn mưa tầm tã Kim Hạ đã dùng hết sức để đưa hắn đi tìm đại phu? Có rất nhiều, rất nhiều thứ hắn thu vào trong tầm mắt, để rồi ghi vào tâm trí, để rồi khắc sâu vào tim. Hắn từ khi làm Cẩm Y Vệ chưa bao giờ biết sợ hãi, nhưng từ khi gặp nàng ko biết nàng đã khiến hắn thót tim bao nhiêu lần. Từ lần nàng vì sự uy hiếp mạng đổi mạng của Lâm đại phu mà sẵn sàng ngắm súng vào đầu mình mà bóp cò, hay từ lần nàng hy sinh làm vật dẫn huyết thanh, lấy thân luyện độc để hắn đc sống? Nàng đổi cả mạng vì hắn, vậy mà chỉ nói 1 câu nhẹ nhàng "Ti chức cam tâm tình nguyện". Ngay giây phút hắn trao cho nàng chiếc vòng định tình, có lẽ hắn đã hiểu đc lòng mình, dù chưa nói ra nhưng đã định bên nàng 1 đời 1 kiếp. 2 lần hắn mất đi ý thức, 1 lần ở Phong Lâm Ao, 1 lần vì bị thương nhưng vẫn gắn sức chạy về vì nghe tin giặc Oa tấn công thành - nơi mà Kim Hạ đang ở, cả 2 lần khi tỉnh dậy đều thấy nàng gục bên cạnh giường. Ánh mắt của Lục Dịch lúc đó nhìn Kim Hạ chỉ có thể miêu tả bằng 1 câu "chan chứa tình cảm". Ông trời có lẽ lấy đi của hắn nhiều, nhưng bù lại cho hắn là 1 món quà mà hắn có thể trân quý cả đời. Lúc hắn biết đc thân thế của Kim Hạ, cũng biết đc cha hắn đã làm gì, cho dù bình thường thông minh như hắn cũng ko biết phải làm như thế nào. Lục Dịch biết Kim Hạ sẽ ko hận hắn, nhưng mối thù gia tộc nào phải đơn giản, chỉ sợ chính sự lương thiện của Kim Hạ sẽ hủy hoại nàng. Nên hắn lựa chọn rời xa, lựa chọn tổn thương nàng và thương tổn chính bản thân mình. Kim Hạ ko biết gì hết mới là tốt nhất cho nàng. Nàng thất tình còn có thể đi uống rượu, còn có thể say 1 đêm để tạm thời quên đi nỗi đau, nhưng hắn, không phút giây nào đc ngơi nghỉ, tỉnh táo để thay nàng báo thù, tỉnh táo để ngăn cản bản thân mềm lòng khi nhìn thấy nàng. Nỗi đau - tự do thoải mái bộc lộ ra mới tốt hay giấu kín trong lòng mới là tốt??? Chỉ thấy là cả nàng và hắn đều bị dày vò và đau khổ. May mắn là cuối cùng, nàng dũng cảm lựa chọn yêu hắn, bắt hắn dùng cả đời để trả nợ cho nàng, cũng là cho Lục Dịch 1 con đường, 1 niềm tin, 1 hy vọng cả hắn và nàng đều có thể hạnh phúc. Giống như câu nói của Lam Thanh Huyền: Những người có tình sẽ về với nhau. 

Nói về Kim Hạ, 1 cô gái trong sáng, lương thiện, dù đôi lúc có chút nóng nảy bốc đồng. Ngoài sự cơ trí và khả năng phá án, Kim Hạ nhìn như ko hiểu chuyện nhưng thật sự, nàng hiểu hết, nàng hiểu chuyện hơn bất cứ người nào. Phàm là những người tiếp xúc với nàng đều ko thể ko yêu mến nàng. Nàng là cô nhi đc Viên phu nhân nhận nuôi từ kỹ viện, thân phận thật sự lại là cả gia tộc bị gian thần hại chết. 1 cô gái có quá khứ đau lòng như vậy nhưng trên môi lúc nào cũng nở nụ cười, vô tư vô lo, hết lòng vì bạn bè. Nàng có lẽ cũng ko ngờ đc giây phút nàng gặp Lục Dịch cuộc đời nàng đã ko còn những ngày tháng êm ả, vết thương trên người chỉ có tăng chứ ko giảm, mấy lần dạo ngang Quỷ Môn Quan, đến lúc tìm đc người thân lại phải buông tay người mình yêu nhất. Cho dù như vậy, từ đầu tới cuối, Kim Hạ cũng chưa bao giờ oán hận. Nàng hiểu chuyện đến mức khiến cho người ta đau lòng. Có lẽ cũng vì sự thiện lương này đã lấy cắp đi trái tim chàng trai Cẩm Y Vệ lạnh lùng tàn khốc Lục Dịch. Tình yêu của họ dùng sự trong sáng nhất trong trái tim mình để bồi đắp, dùng sự chân thành để đối đãi lẫn nhau, có lẽ vì thế khiến ông trời cảm động, tác thành cho họ sau bao gian nan thử thách được trở về bên nhau, bình bình an an nắm tay nhau đi đến suốt đời.

Kết thúc có hậu sẽ khiến nhiều người cảm thấy thật dễ dàng, dù gì cuối cùng cũng là hạnh phúc. Nhưng thật ra, để giành lấy đc hạnh phúc của chính mình, họ đã phải trải qua những điều kinh khủng như thế nào. Tương lai là 1 dấu chấm hỏi lớn, từng bước đi của họ đầy máu và nước mắt, họ cũng chỉ là sống hết mình, làm những điều để sau này bản thân ko hối hận. Liệu có ai biết trước kết cục của chính mình?

Giống như cha con Nghiêm Tung - Nghiêm Thế Phan. Dùng cả đời để tắm trong máu thiên hạ, dùng trí thông minh trời ban để đi ngược lại đạo lý, tạo dựng tội ác trời đất ko dung. Nếu biết trước đc kết cục của mình, liệu hắn có trở nên như vậy ko? Khi lên phim biên kịch lại cho hắn yêu Lâm Lăng - Lâm đại phu. Kẻ ác làm gì có tình yêu? Tình yêu sẽ làm cho con người trở nên lương thiện hơn, cho dù là chỉ với người mình yêu. Nhưng từ đầu tới cuối, hắn chỉ đơn giản là cảm giác muốn chiếm hữu, có lẽ với thân phận và võ công cao cường thì việc 1 cô nương trói gà ko chặt đả thương khiến hắn mất đi 1 bên mắt làm hắn khắc ghi cả đời, nhưng tóm lại những gì hắn thể hiện ko xứng đáng với 2 chữ tình yêu. Cái Thúc có lẽ là cái kết trọn vẹn cho Lâm Lăng hơn là thứ tình cảm chiếm hữu độc ác của Nghiêm Thế Phan. Trong phim Hàn Đống đã thành công khắc họa đc Nghiêm Thế Phan gian xảo tàn ác, nhưng nhân vật Nghiêm Tung có lẽ hơi mờ nhạt. Tội lỗi của ông ta chỉ có hơn chứ ko có kém con mình, ông ta chính là tác giả của 1 Nghiêm Thế Phan hiện tại. Nhưng trong phim chỉ thấy đc là 1 lão già nói ko nổi suốt ngày để thằng con ra mặt xong động tí là sợ này sợ kia. Chắc là 1 mình Nghiêm Thế Phan đủ chiếm Sport line phe ác rồi, mà thật sự 1 mình Nghiêm Thế Phan cũng đủ làm thiên hạ oán hận, triều đình lao đao rồi.

Về Tạ Tiêu, nhân vật này trong phim ko giống như truyện, rất trẻ con và nông nổi, nhưng cũng rất hào sảng và nghĩa khí. Chàng ta thật sự hết lòng hết dạ vì Kim Hạ, nhưng tiếc thay trái tim của nàng đã sớm trao về cho Lục đại nhân, chỉ có thể cho Tạ Tiêu 1 vị trí huynh đệ tốt. Dù sao Tạ Tiêu cũng là 1 chàng trai tốt, hắn ghét Lục Dịch, hay tị nạnh nhưng hắn hiểu đc Lục Dịch là người tốt và là người mà người con gái hắn yêu trao thân gửi phận. Chỉ tiếc là ko có 1 cái kết mãn nguyện cho hắn, để hắn ra sa trường. Tuy nhiên, ở đời ko phải chỉ có chuyện tình cảm mới làm con người hạnh phúc. Hắn có chính nghĩa của riêng hắn, và tất cả chúng ta đều ủng hộ điều đó.

Thượng Quan Hy và Dương Nhạc, tuy trên phim tác thành cho cặp đôi này khác trong truyện, nhưng mà có vẻ như cũng khá hợp lý. 1 Dương Nhạc thật thà, ngốc nghếch si tình. 1 Thượng Quan Hy cố chấp nhưng thẳng thắn, trung nghĩa. Dưới ngòi bút biên kịch lại khiến cho họ về với nhau. Dương Nhạc dùng sự chân thành đến ngốc nghếch của mình thành công mang đc người đẹp về dinh, dù trải qua ko biết bao nhiêu khổ nạn nhưng vẫn câu nói đó, người có tình rồi sẽ tìm thấy nhau.

Lam Thanh Huyền trong phim và truyện khác nhau khá nhiều. Sự thay đổi trong tính cách nhanh đến chóng mặt. Từ 1 con người tưng tửng thích lừa gạt trở nên tâm tư thâm trầm, đa mưu túc trí sát cánh cùng Lục Dịch đối phó với kẻ ác. Đây cũng là 1 người tri kỷ với Nhất Hạ phu phụ, nhìn ra được tình trong như đã mặt ngoài còn e khi người trong cuộc vẫn còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Ngoài việc đấu đá trong triều, Lam lừa đảo cũng thành tâm chúc phúc cho Nhất Hạ phu phụ, mong rằng kiếp sau vẫn có thể làm huynh đệ của Lục Dịch. Trên con đường diệt trừ kẻ ác, biết bao nhiêu con người đã nằm xuống, biết bao nhiêu sự hy sinh, chia ly, cách biệt. Nhưng mấy ai đc như Lam lừa đảo của chúng ta, cam tâm tình nguyện dùng cái chết để làm bước đệm lật đổ thế lực gian ác cắm rễ sâu trong triều đình tận 20 năm? Cho dù quá trình có trắc trở như thế nào, Cẩm Y Chi Hạ cũng cho chúng ta thấy đc 1 điều, chỉ cần còn 1 tia hy vọng, cái thiện cũng sẽ chiến thắng. Lam lừa đảo của chúng ta hy sinh ko uổng phí, cũng là hoàn thành tâm nguyện của Lam Thanh Huyền.

Cám ơn Nhậm Gia Luân và Đàm Tùng Vận đã mang đến 1 Lục Dịch và Viên Kim Hạ chân thực và sâu sắc nhất có thể. Cám ơn đoàn làm phim và các diễn viên. Cám ơn Lam Sắc Sư đã cho ra đời 1 bộ truyện hay đến như vậy. Mong rằng sắp tới các diễn viên của chúng ta sẽ thành công hơn nữa. Kết. [....]

*** Từ bạn BN đăng trong Dịch quán Cẩm Y Chi Hạ***

*"...đây là phúc phần cho những người yêu thích sự ngọt ngào của kiểu phim cổ trang ngày trước."*

Đó là cảm nhận của một blogger bình luận phim có tiếng bên Trung về sự kết hợp và diễn xuất của Nhậm Gia Luân và Đàm Tùng Vận, trùng hợp thay nó giống hệt như cảm nhận từ đáy lòng của mình về Cẩm Y Chi Hạ. Đúng vậy- sự ngọt ngào của kiểu phim cổ trang ngày trước - đã từ rất rất rất lâu rồi mình chưa tìm thấy được cảm giác nhẹ nhàng và thanh thoát như nắng sớm, suối trong của phim cổ trang ngày xưa, cái thời mà đám 8x tụi mình lớn lên với những bộ cổ trang TVB và phim Trung Quốc cũ. Khi đọc đến những dòng nhận xét cuối cùng ở trên, lòng chợt xúc động đến lạ lùng, lại chợt nhớ đến câu nói của cô giáo ở gần nhà nói với mình khi còn học cấp 1, cấp 2 gì đó rằng "cô rất thích phim cổ trang vì sự tinh tế, ý nhị và giản dị của nó khi mà nam nữ yêu nhau cũng chỉ là cái nắm tay thật chặt hoặc là cái ôm đầy ấm áp". Mà ở Cẩm Y Chi Hạ còn có những ánh mắt thâm tình thể hiện đầy đủ mọi hỉ nộ ái ố của nhân gian, đến cả những nụ hôn cũng chỉ là chạm môi nhẹ như gió thoảng nhưng lại chứa đựng sự trân trọng và nâng niu như báu vật. Đôi khi, những điều giản dị ngọt ngào như vậy lại càng trở nên quý giá giữa hằng hà sa số những câu chuyện ngập trong bi thương oán hận tình thù, những vai diễn nhạt nhẽo hay chiêu trò để thu hút người xem. Có lẽ 8x tụi mình có những suy nghĩ và quan niệm về tình cảm, tình yêu, tình thân và tình nghĩa khá cổ điển nên những gì được xem trong Cẩm Y Chi Hạ lại càng trở nên quen thuộc và thân thương đến lạ lùng. Và vì vậy nó lại càng dễ dàng chạm đến từng tầng từng lớp những cung bậc cảm xúc.

Nếu những điều ở trên đã chạm đến cảm xúc mình thì phục trang và tạo hình của Cẩm Y Chi Hạ cũng mang cho mình cảm giác thanh thoát và thỏa mãn không kém. Chính là kiểu trang phục cổ trang ngày xưa ấy - cái thời phim cổ trang cuối những năm chín mấy đầu 2000 - nhẹ nhàng, đơn giản không rườm rà nhưng lại vô cùng tôn lên vẻ đẹp tự nhiên của diễn viên. Chính là tạo hình vô cùng đơn giản của Kim Hạ khiến mình không khỏi liên tưởng đến sự thanh tao thoát tục của Tiểu Long Nữ bản 1995. Không nói về nhân vật hay tính cách, mà chỉ nói đến kiểu trang điểm nhẹ như không hầu như giữ nguyên những đường nét nguyên bản của diễn viên, kiểu tóc dài buông xõa và chỉ điểm thêm 1 cây trâm hoặc vài lọn tóc tết mà lại khiến mình ưng đến như vậy. Trang phục cũng chọn những màu rất nhã nhặn và luôn có một sự mềm mại, thanh thoát nhất định không làm mình phải cảm thấy hoa mắt hay nhức nhối như một số tạo hình cổ trang trong những năm gần đây. Khi nhìn sang Lục Dịch, nhất là trong những bộ thường phục khi ra ngoài tra án với tóc thả dài, trong đầu mình chỉ vang một điều rằng "à, chính là hình tượng này! Đây chính là hình tượng nam tử cổ trang bao năm của mình, trước sau vẫn không hề thay đổi. Bao lâu rồi mình chưa bắt gặp lại?". Thật sự là cảm giác như được gặp cố nhân từ xa xưa lắm rồi. Điều quan trọng nhất là tất cả những tạo hình trong phim đều phù hợp với hình tượng và tính cách của Lục Dịch và Kim Hạ, tạo ra một cảm giác mãn nhãn cả về nội dung lẫn hình ảnh.

Về diễn xuất, có lẽ tất cả những ai đã và đang xem Cẩm Y Chi Hạ đều cảm nhận rất rõ một điều rằng Đại nhân và Hạ gia diễn xuất quá tuyệt, nhất là diễn xuất bằng nét mặt và ánh mắt – điều mà mình luôn mong chờ khi xem bất kỳ 1 bộ phim nào. Trong tâm trí mình luôn nhớ đến ánh mắt của Đại nhân trong những tập đầu – đó là một ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy sát khí khiến người khác cảm thấy lạnh người, ấy vậy mà ánh mắt ấy lại dần dần có thêm những cung bậc vui, buồn, ghen tuông, hạnh phúc và cả đau thương, bất lực. Cả một quá trình đó, mấy ai có thể chuyển hóa những tâm tư trong lòng thành những ánh mắt như vậy? Còn Hạ nhi của mình, ánh mắt khiến mình vương vấn mãi chính là ánh mắt và giọt nước mắt lăn dài trong đêm Đại nhân cướp dâu. Ánh mắt đó có tủi thân, có đau thương, có tuyệt vọng lại còn có cả lo lắng nhưng không hiểu sao mình thấy rất đẹp bởi sự chân thật trong nó. Có lẽ vì Tùng Vận đã thực sự là Kim Hạ nên mọi cảm xúc mới có thể truyền tải đến người xem một cách chân thật sự như vậy.

Trước khi xem Cẩm Y, mình chưa từng xem 1 bộ phim nào của Gia Luân và Tùng Vận, cũng không phải là fan của 2 đứa, gia tài mê trai mê gái hiện tại của mình chỉ có vài ông chú già và mấy bà cô cũng già nốt ở bên Hàn nên mình đến với phim, với Dịch quán này thực sự là rất có duyên. Mình là một đứa không dễ tính và khá kén chọn, phim mình coi nhất định phải có nội dung đủ cuốn hút, diễn xuất phải đủ hay và phải có sự tương tác, phối diễn và phản ứng hóa học tương đồng của cả nam nữ chính, nếu không dù có là diễn viên mình thích thì mình cũng sẽ không xem. Đã có biết bao nhiêu bộ phim bị từ bỏ cũng vì lý do này, và cũng đã lâu rồi mình không coi nguyên vẹn 1 bộ phim Trung nào cả nhất là phim cổ trang. Vậy mà đến hôm nay lại lọt hố Cẩm Y, đêm đêm cày phim đến 2-3h sáng, suốt ngày lội page đọc tin và hóng phim – sự thật là mình không thần tượng hóa quá mức Cẩm Y vì phim cũng còn những khuyết điểm nhất định nhưng nhờ Cẩm Y mà mình tìm lại được biết bao cảm xúc nguyên sơ vậy nên cảm thấy thật may mắn biết bao. Mong rằng những tình cảm nguyên sơ về Cẩm Y vẫn sẽ luôn giữ được như vậy về sau.

Bấy nhiêu lời nhận xét này có lẽ là đủ để mọi người hiểu về phim rồi phải không :))