Trang chủ[Cao H/ Đam mỹ] Cầu hòaAlpha ngốc và kẹo dâu của hắn

[Cao H/ Đam mỹ] Cầu hòa - Alpha ngốc và kẹo dâu của hắn

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Drama tới rồi 👁👄👁

Sau đêm đó Quốc Khang được mệnh danh là bách phát bách trúng, chỉ mới một lần xuất tinh vào tử cung mà Ân Châu đã mang thai

Khi nghe vợ có em bé Quốc Khang mặt mày vui tươi hớn hở vốn dĩ đầu óc chậm chạp vậy mà lại nghiêm túc vừa nghe vừa ghi lại lời bác sĩ dặn. Người mẹ chồng đã lâu không gặp cũng vội chạy tới nước mắt ngắn nước mắt dài cảm ơn bác sĩ rối rít

Bác sĩ ra về, Quốc Khang nhẹ nhàng trèo lên giường áp tai vào bụng Ân Châu. Ân Châu bị chọc cười xoa đầu nam nhân

"Bây giờ nó mới chỉ to bằng hạt đậu thôi, sao mà cảm nhận được gì"

Quốc Khang phản bác làm sao con mình có thể chỉ to bằng hạt đậu được. Sau đó lại cho Ân Châu dựa vai mình, anh thì ngồi mân mê mái tóc vàng của cậu

"Anh muốn con giống em, chắc chắn sẽ là một người vừa thông minh vừa xinh đẹp"

Mẹ Quốc Khang ngồi nói chuyện với hai người một hồi, thuê thêm mấy người giúp việc dặn dò họ đủ thứ sau mới vội vàng rời đi

Cả thai kì của Ân Châu có thể nói là diễn ra suôn sẻ. Ngày ngày ở nhà ăn ăn uống uống nhàm chán thì đi bộ gặp mặt mấy người bạn ít ỏi không thì chơi với Quốc Khang, ngồi lên vai anh cho anh dẫn đi khắp nơi

Một thành tựu trong lúc rảnh rỗi đó là cậu đã biết được lý do tại sao Quốc Khang nhà mình lại biết mấy thứ biến thái lung tung gì đó rồi dùng lên người cậu. Hoá ra anh âm thầm lưu một đống truyện H văn trên mạng thể loại gì cũng có trong mục chưa đọc còn là mấy kiểu như BDSM, xúc tu, nhập vai,...vân vân. Ân Châu đen mặt cười gằn không để ý nam nhân đang muốn cản lại một mạch xoá sạch

Nhưng Ân Châu nể tình mấy tháng nay anh rất thành thật nên không hề phạt. Cũng bởi vì Ân Châu mang thai Quốc Khang rất cẩn thận không dám làm gì cậu. Vốn dĩ trong thời kì mang thai quan hệ tình dục không phải là chuyện xấu nhưng Quốc Khang tự mình doạ mình chỉ dám ôm lấy Ân Châu mà cọ cọ

Ân Châu đang gội đầu cho nam nhân. Quốc Khang thành thật ngồi trên một cái ghế nhỏ nhìn như đứa trẻ to xác. Ân Châu nghĩ liệu mình sinh xong có phải nuôi hai đứa trẻ không

Lấy dầu gội bảo Quốc Khang ngẩng đầu nhắm mắt lại. Nhìn bọt trắng bao lấy tóc nam nhân Ân Châu khẽ quyệt lên mũi anh một chút bọt trắng trắng sau đó bôi lên hai bên má thành hình râu mèo tự mình cười khúc khích

Quốc Khang đang ngẩng đầu nghe vợ cười vội mở mắt. Đập vào mắt anh là đôi mắt cong cong cùng cái má lúm đáng yêu của vợ thế là anh bất giác cười theo

"Anh đang cười ngốc gì đó"

"Vợ thật xinh đẹp, không hề có góc chết luôn"

Ân Châu với lấy vòi hoa sen xối lên tóc anh đáp lại

"Bớt đọc mấy cuốn tiểu thuyết rẻ tiền trên mạng lại, anh không phải là tổng tài bá đạo đâu"

Quốc Khang vẫn chỉ nhìn Ân Châu cười cậu không chịu được cúi xuống hôn chụt lên môi anh

"Nhắm mắt vào, xà phòng vào mắt bây giờ"

Xả sạch bọt Quốc Khang không chịu đi ra kéo Ân Châu lại choàng tay hôn cậu. Nơi nào đó không biết đã dựng đứng từ bao giờ chọc vào bụng cậu. Ân Châu không chịu được, hai người đã rất lâu không làm rồi, cậu chủ động nhấc mông cọ cặc bự qua kẽ mông mình

Nhưng Ân Châu chưa kịp làm gì Quốc Khang đã xách người cậu ra cho cậu đứng vững mình thì với lấy cái kéo gần đó đưa tới con cặc đang dựng đứng. Án Châu hốt hoảng hét lên vội giữ tay nam nhân lại

"Anh định làm cái gì đấy hả"

Quốc Khang không dám vùng ra sợ kéo cứa vào người vợ đành đứng im giải thích

"Nó hư! Nó không thương em, anh muốn phạt nó"

Môi Ân Châu run rẩy mãi mới dỗ dành được anh cất cái kéo đi. Cậu âm thầm lau mồ hôi 'mẹ nó tí nữa thành goá phụ luôn rồi'

Ân Châu kẹo nam nhân vào bồn tắm mình cúi xuống bú liếm "chú voi nhỏ". Dương vật nam nhân rất to, vừa dài vừa thô nhưng màu sắc lại hơi nhạt ngả màu hồng hào ngoài mùi đặc trưng của giống đực cũng không còn mùi lạ nào khác

Thè lưỡi liếm quy đầu nam nhân trêu chọc nó đến ướt nhẹp, đi xuống liếm dọc thân cặc mút lấy từng đường gân xanh chằng chịt. Tay cậu cũng không nghỉ ngơi bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy hai viên bi to như quả trứng mà xoa bóp

Quốc Khang một tay nắm lấy thành bồn tắm một tay không chịu được đè lên đầu nhân thê thúc giục. Cặc bự vì sướng mà nảy nảy lên vài cái

Liếm ướt thân cặc Ân Châu há to mồm nuốt lấy. Đầu cặc vừa đi vào đã đầy mồm cố lắm cũng chỉ nuốt được một nửa thân cặc còn lại phần bên ngoài được đôi tay mềm mại của cậu tuốt động

Con cặc lần đầu đi vào khoang miệng vừa trơn vừa nóng còn có chiếc lưỡi điêu luyện liên tục liếm quy đầu Quốc Khang đã lâu không được giải toả sướng rơn người

"Haa~ vợ thật giỏi, bú sâu một chút"

Áo phông thùng thình vì Ân Châu cúi xuống mà lộ ra không sót thứ gì. Nam nhân ở trên cao nhìn xuống nuốt nước bọt đưa tay bót vú nhân thê

Từ khi mang thai ngực Ân Châu càng ngày càng to ra, thỉnh thoảng còn chảy sữa. Cặp vú được nam nhân nhẹ nhàng xoa bóp mới đi được mấy phần căng tức, thoải mái vô cùng

Gương mặt Ân Châu dần đỏ lên đôi mắt cũng trở nên mê ly nhiễm vài phần tình dục. Cậu nhả cặc bự ra hôn lên quy đầu đang chảy nước nhờn sau há to miệng dần dần nuốt cặc vào sâu trong cổ họng

Khác với khoang miệng vừa trơn vừa ấm hay cảm giác linh hoạt của lưỡi. Cặc đi xuống cổ họng được cổ họng chặt còn biết mấp máy trêu chọc đến nỗi muốn đầu hàng. Nam nhân đỏ mắt không nói gì đè đầu nhân thê xuống càng sâu. Ân Châu tăng tốc bú mút cặc bự bị nam nhân ấn đầu nuốt trọn cặc sướng đến trợn mắt. Chim nhỏ không được động chạm gì cũng cứng lên theo tốc độ va chạm lắc lư nhả tinh

Trán Ân Châu đập vào cơ bụng rắn chắc của nam nhân, đầu mũi cọ vào đám lông rậm rạp, cằm hết lần này đến lần khác bị hai hòn dái vỗ vào

Quốc Khang gầm một tiếng ép nhân thê nuốt đến gốc cặc mình thì bắn tinh thẳng xuống cổ họng nhân thê. Ân Châu nhả cặc bự ra chưa kịp làm gì con cặc đã nảy lên thêm vài phát nhắm chuẩn mặt cậu bắn dòng tinh cuối

Song tính bị hun trong pheromone của alpha trong thời gian dài đến nỗi mụ mị đầu óc. Quyệt lấy hết đống tinh trên mặt vào mồm le lưỡi liếm sạch. Quàng tay ôm cổ nam nhân cọ cọ vào con cặc vốn vẫn đang dựng đứng

"Không được còn con"

Song tính giờ đây nào còn quan tâm được nhiều đến vậy không ngừng cọ cặc vào kẽ mông, vào mép lồn

"Khó chịu~"

Thấy nam nhân vẫn không chịu địt vào cậu uất ức muốn chết nhưng đành phải thoả hiệp. Tiến lại liếm lấy vành tai Quốc Khang nhỏ giọng nói

"Mình dùng mặt sau, ahh~ dùng lỗ đít ủ cặc"

Lỗ đít song tính đã tiết ra dâm dịch ướt hết mông. Quốc Khang xoắn xuýt một hồi biết rằng sẽ không ảnh hưởng đến con mới địt vào

Lỗ đít chặt chẽ bị tách ra nghênh đón cặc bự của alpha. Khi Quốc Khang mới đưa vào được đầu cặc song tính không thể nào chịu nổi nửa ngồi phịch một phát xuống, nuốt trọn cặc

"Ahhh~ ăn vào rồi ưm...cặc bự của chồng"

Ân Châu bắt đầu chủ động đưa đẩy mông bỗng cặc chạm vào một điểm nào đó cậu nhũn hết người rên lên. Quốc Khang biết đó là điểm dâm trong đít vợ nên cứ nhằm vào đấy địt vào

"Aaaa......eyyy~ đừng ahh~ điểm dâm bị đụ hỏng"

"Địt chết vợ, địt cho lỗ đít in hình cặc như lồn"

Kích thích quá độ chim nhỏ nhân thê vung vẩy bắn tinh, lồn cũng xả nước dâm ào ào đặc biệt là mỗi lần lên đỉnh vú Ân Châu lại bắn lên từng đợt sữa mạnh mẽ

"Haha vợ dâm quá, ti vợ cũng lên đỉnh bắn nước dâm nè"

Quốc Khang vừa địt vợ vừa cúi xuống bú sữa cắn lấy đầu ti lúc thì kéo ra lúc thì vặn xoắn. Uống được mấy ngụm sữa đã hết Quốc Khang lại chuyển sang đầu vú bên kia ấy vậy mà bên này còn ít sữa hơn. Nam nhân bú sữa chưa đã hèm sữa đã hết sạch Quốc Khang tức giận cắn lên bầu ngực Ân Châu từng hàng dấu răng

"Ưm... Đừng cắn~ còn sữa ahh cho con"

Nam nhân càng tức giận thò tay véo hột le nhân thê

"Sữa là của anh không được cho con"

Nam nhân túm eo cậu tăng tốc như máy công suất địt cậu đến muốn nổ đom đóm mắt lúc cậu tưởng mình sắp ngất thì một dòng tinh nóng bắn vào thành ruột

Ân Châu run rẩy không còn sức ngã nhào vào lòng nam nhân. Quốc Khang vừa ôm vừa xoa nhân thê trong bồn tắm đợi xả hết tinh dịch
.
.
.
.
.
Ân Châu bình an mang thai đến tuần 34 chỉ còn 4 tuần nữa là đến ngày dự sinh. Trong nhà tấp bật chuẩn bị bao nhiêu là đồ đạc, ai cũng mong ngóng đứa nhỏ ra đời. Nhưng người tính không bằng trời tính Quốc Khang thấy một đám người đã lâu không xuất hiện

Quốc Khang nghĩ đơn giản là đám người kia lại đến kiếm chuyện, anh ra lệnh cho người làm khoá hết các cửa lại một mình đi ra ngoài. Ân Châu từ nhà vệ sinh đi ra thấy không khí có gì không đúng nhíu mày gọi Quốc Khang. Từ cửa kính cậu nhìn thấy đám người lạ mặt đang vây lấy anh ai nấy mặt mày cũng dữ tợn sau đó hai bên lao vào ẩu đả. Nhìn thấy đối phương có vũ khí Ân Châu sợ hãi muốn lao ra nhưng bị người làm cản lại

"Tôi nói mở cửa mấy người có nghe rõ không hả!"

Một đám người làm chỉ cúi đầu không đáp Ân Châu tức giận túm lấy ghế đập rầm rầm vào cửa kính nhưng tuyệt nhiên cũng chẳng tạo ra được vết xước nào. Quốc Khang nghe thấy tiếng động lớn lo lắng quay lại trong lúc đó một tên cầm vũ khí bắn cái gì đó lên gáy anh làm Quốc Khang đột ngột mất ý thức

"Quốc Khang!"

Người trong nhà cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ đi xa như vậy lúc này mới hốt hoảng. Ân Châu trơ mắt nhìn Quốc Khang bị vác lên một chiếc phi thuyền lạ mặt rồi bay đi mất

Người mang thai đâu chịu nổi đả kích này Ân Châu trực tiếp ngất xỉu. Tỉnh dậy cậu thấy mẹ Quốc Khang ngồi bên đầu giường gương mặt như già đi mấy tuổi. Ân Châu ngơ ngác nhìn trần nhà quen thuộc hỏi

"Con ngất bao lâu rồi?"

"Mới 30p, con nghỉ ngơi thêm đi"

Ân Châu lắc đầu khó khăn ngồi dậy dựa vào đầu giường

"Mẹ có biết đây là chuyện gì không?"

Bà cúi gằm mặt tí tách khóc. Bối cảnh gia đình Quốc Khang cậu cũng biết một chút nhưng dạo gần đây lại không để ý nhiều vậy mà một đứa con của ông bố chồng khốn nạn đó đã phân hoá thành alpha. Vốn dĩ đã không ưa gì đứa con ngốc như Quốc Khang nên trực tiếp cho người đến bắt, trong đám người vừa đến còn có cả ả tình nhân kia

Ân Châu nghe bà kể một hồi hỏi lại

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Mẹ sẽ chăm sóc cho con và cháu thật tốt nếu đứa con trong bụng con phân hoá thành alpha thì tốt rồi, lúc đó mẹ sẽ xin chồng đưa hai người về nhà chính"

Ân Châu dùng đôi mắt không thể nào tin nổi nhìn bà hỏi lại

"Vậy còn Quốc Khang? Bà định để anh ấy cứ thế mà bị hại chết à"

Nước mắt lại tí tách rơi bà ấy ra sức giải thích nào là chồng bà không thích Quốc Khang, nào là anh chỉ bị đưa đến khu huấn luyện của alpha chứ không chết. Ân Châu nghe không nổi nữa ngắt lời

"Tóm lại bà không cần đứa con này nữa, bà định bỏ mặc anh ấy đúng không"

"Mẹ xin con, mẹ mà nhúng tay vào chuyện này chồng mẹ ông ấy sẽ đánh chết mẹ mấy"

Ân Châu mệt mỏi nhắm mắt sai người làm tiễn khách. Là một người phụ nữ lại để mặc cho chồng ngoại tình sinh ra lũ súc vật, vì bảo vệ an nguy bản thân đến tính mạng đứa con duy nhất cũng đem ra đánh đổi. Khu huấn luyện là một nơi như nào khắp người dân trên đế quốc này đều biết, Quốc Khang như vậy đi vào sẽ có mạng mà ra ngoài sao. Ân Châu bất lực oà khóc, cậu giận bà ấy nhưng cậu không có tư cách gì để trách móc bà cả, bà không quan tâm vậy để cậu tự cứu chồng mình không thì cùng lắm một nhà ba người cùng chết

Ân Châu ôm bụng đứng dậy sai người đưa cậu đến phủ quốc sư. Bây giờ cậu một thân một mình cần phải có người trống lưng mới được. Ngồi trên xe cậu xoa bụng bầu đã nặng nề của mình cười khổ, đành phải để đứa con lăn lộn với baba của nó rồi

Phủ quốc sư không phải nơi muốn tới thì tới may mà cậu liên hệ được với Thiên Thanh nên mới dễ dàng đi vào. Quốc sư nể tình cậu có ơn nghĩa với nhân thê mình mới nghe cậu giải trình nhưng nghe xong quốc sư không khỏi nhíu mày. Đây vốn dĩ là chuyện nhà, bố ruột Quốc Khang cũng không phải nhân vật đơn giản, vả lại khu huấn luyện còn dây mơ rễ má với một đống quan chức nếu quốc sư trực tiếp nhúng tay vào chắc chắn triều đình sẽ không yên

Nhìn Ân Châu bụng bầu 8 tháng ông cũng không đành lòng đành trấn an bảo cậu về nghỉ ngơi để ông tính xem thế nào. Ân Châu lòng nóng như lửa nghĩ rằng quốc sư tìm cớ thoái thác đành quay về. Cậu liên hệ với Niên Hy kể hết chuyện gặp phải cũng chỉ là muốn giãi bày tâm sự, cùng lúc đó quốc sư cũng đánh tiếng tới Đông Quân

Ân Châu chạy đôn chạy đáo cả một ngày trở về nhà nằm trên giường không thiết ăn uống. Cơ thể đến những tháng cuối thai kỳ khó chịu không thôi đau lưng, phù nề, nhức mỏi ngày thường Quốc Khang sẽ đấm bóp cho cậu nhưng giờ đây cậu chỉ có thể túm lấy đống quần áo của anh khóc đến thê lương. Người hầu dỗ mãi Ân Châu cũng nghĩ đến con cố ăn nửa bát cháo nhưng không lâu sau đã nôn ra, cả cơ thể càng mệt mỏi

Ân Châu cơ hồ là khóc cả đêm, hai bên mắt sưng vù nằm bất động trên giường nghĩ xem khả năng mình liều chết làm loạn khu huấn luyện để cứu người là bao nhiêu phần trăm. Tiếng gõ cửa vang lên tiếng người bên ngoài vọng vào

"Ân Châu ơi là tớ đây"

Đợi mãi không có tiếng đáp lại người đó đi vào phòng lại gọi

"Ân Châu"

Ân Châu lúc này mới quay lại ngạc nhiên nhìn thấy Niên Hy

"Sao cậu lại tới đây được"

"Tớ bảo với người làm tớ là bạn cậu nên họ đưa tớ lên đây"

Nói rồi Niên Hy chạy vào nhà vệ sinh làm ướt khăn lau mặt cho Ân Châu

"Cậu phải xốc lại tinh thần, chúng ta đến phủ quốc sư một lần nữa nha. Trước kia tớ thấy quốc sư đến gặp phu chủ tớ tớ nghe mang máng được là nhờ giúp đỡ gì đó, có cậu còn có tớ quốc sư không thể nào không nể mặt được"

"Chuyện này liên lụy đến cậu cũng không tốt đâu"

Niên Hy lắc đầu dìu Ân Châu dậy an ủi

"Cậu yên tâm phu chủ không nỡ mắng tớ đâu"

Thế là hai người lại đến phủ quốc sư...quỳ một mạch từ sáng đến quá trưa không chịu đứng dậy. Thiên Thanh đau lòng ra bảo hai người đứng dậy có gì từ từ nói cũng không chịu

"Anh nói rồi quốc sư không có ở phủ ngài ấy bận rộn cả ngày hôm qua sáng sớm hôm nay đã đi ra ngoài giờ vẫn chưa về"

Ân Châu càng cho rằng quốc sư đang lảng tránh không chịu đứng dậy

"Khi nào gặp được quốc sư em sẽ đứng dậy anh đừng lo cho em"

Thiên Thanh hết cách sai người che nắng cho cả hai người mình cũng ngồi quỳ vừa dỗ dành vừa chờ đợi phu chủ về

Giữa trưa nắng gắt mặt Ân Châu lại trắng bệch Niên Hy cũng thấy không ổn cùng Thiên Thanh ra sức khuyên nhủ nhưng cậu không nói không rằng tiếp tục quỳ. Bụng Ân Châu đau thắt từng cơn cậu xoa bụng thầm nhắn nhủ con kiên trì một chút

Quốc sư cùng Đông Quân tìm được hướng giải quyết sự việc quay về phủ quốc sư để chuẩn bị. Mới bước qua cửa Đông Quân đã thấy bóng dáng quen thuộc quỳ giữa sân

"Niên Hy!"

Niên Hy nghe giọng nói quen thuộc thì giật mình, lưng cứng đờ từ từ xoay người lại. Đông Quân chạy nhanh tới bế cậu lên nhìn gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cậu

"Em đang làm gì ở đây?"

Thiên Thanh thấy phu chủ trở về mới dám ngồi dậy. Do quỳ lâu mà choáng váng may được quốc sư đỡ lấy khỏi ngã. Thiên Thanh sai người

"Nhanh, dìu Ân Châu lên"

Quốc sư nhíu mày nhìn ba song tính trước mặt

"Ba người tự cho mình là thông minh rồi làm loạn ở đây?"

Ân Châu cố nặn ra nụ cười định nói gì nhưng cơn đau lại đột ngột ập tới không biết có người nào hét

"Có máu"

Ân Châu sau đó cũng mất ý thức suy nghĩ cuối cùng còn sót lại vẫn là làm sao cứu được Quốc Khang ra ngoài

Trong phút chốc cả phủ tướng quân loạn như cào cào may mà trong phủ luôn có sẵn y sư nhanh chóng tới thăm khám. Cũng may Ân Châu chỉ choáng váng chút rồi tình dậy nhìn gương mặt xa lạ bên cạnh cậu nhíu mày muốn nói

"Từ từ trước hết đừng nói gì. Cậu bị nhau bong non trường hợp khẩn cấp, xin hỏi thai được bao nhiêu tuần tuổi rồi"

"34 tuần"

Y sư gật đầu đi ra nhìn đám người lo lắng ngoài cửa nói

"Thai nhi đang gặp tình trạng nguy hiểm, tim thai không ổn định bây giờ phải mổ lấy thai khẩn cấp. Có người nhà ở bệnh nhân ở đây không?"

Quốc sư, Đông Quân, Niên Hy và Thiên Thanh bốn người nhìn nhau im thin thít. Quốc sư nhéo mi tâm lấy ấn triện vào bản cam kết

"Không phải người nhà ở đây lấy chức quốc sư tạm đi"

Y sư gật đầu gọi người chuẩn bị đồ nhanh chóng chuyển Ân Châu đến bệnh viện

"Tôi yêu cầu nên đưa bệnh nhân đến bệnh viện đế quốc trong vòng 5p nữa"

Đông Quân lấy phi thuyền của mình thực sự đưa Ân Châu đến trong vòng 5p. Cậu được nhanh chóng đưa vào phòng mổ bác sĩ mổ chính vẫn là y sư của phủ quốc sư. Khi chuẩn bị đẩy vào phòng ngủ Ân Châu vẫn dùng hết sức lực cuối cùng nói với quốc sư

"Xin ngài đi cứu chồng tôi, xin ngài"

"Được được, cậu yên tâm sinh đứa nhỏ ra rồi nói"

Người bị đẩy vào phòng sinh, nhìn thấy Thiên Thanh cùng Niên Hy lo lắng đi đi lại lại quốc sư lên tiếng

"Y sư là một trong những bác sĩ chắc tay nhất đế quốc, mọi người yên tâm đi"

Quốc sư và Đông Quân không thể ở lại hai người còn phải giải quyết việc ở khu huấn luyện. Để lại một đám người bảo vệ rồi cũng vội vàng rời đi

Thai phụ mất máu quá nhiều vốn một cuộc mổ đẻ vốn chỉ diễn ra trong vòng 30p nay đã qua 1 tiếng vẫn chưa kết thúc. Niên Hy và Thiên Thanh ngồi bên ngoài ghế chờ thành tâm cầu nguyện cả nhà Ân Châu sẽ bình an

-----------------------------------

Mấy cp khác mỗi chương có khoảng 2k chữ thôi cp này chương nào cũng 3k chữ nhất là chương này gần 4k luôn rồi

Chương trước Chương tiếp