- Chamwink Wannnone Brother Chap 14 Em La Ai

Tùy Chỉnh

Tại gay bar, bên trong căn phòng tràn ngập những điều bẩn thỉu xấu xa, mùi khói thuốc cùng mùi rượu nồng đậm dày đặc, mấy tên đàn ông ngồi trên ghế salong uống rượu, mỗi người trong lòng ngực đều có ôm một vị thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp. Có người tay không yên phận cứ luồng vào bên trong quần áo người kia vuốt ve khiêu khích.

Bên ngoài, trong màn đêm lạnh buốt  lúc này có một chiếc xe phóng nhanh như gió trên đường cao tốc. Điểm dừng của nó chính là tại quán Bar nổi tiếng này. Cánh cửa mở ra cùng với một nam nhân có vẻ đẹp tựa nam thần. Thân hình cao lớn vạm vỡ, với bờ vai rộng Thái Bình Dương. Trên người khoác lên một bộ đồ đen đầy bí hiểm, mái tóc bạch kim làm nổi bật cả không gian u tối. Anh lặng lẽ bước vào, mọi ánh nhìn đều tập trung đến nam nhân này, mỗi bước đi đều toát ra khí chất lành lùng, uy quyền, có thể hút hồn bất cứ ai.

- Ôi!! Kang Daniel......Mày đã về Hàn Quốc rồi sao?  Thật tốt nha.

Nam nhân khẽ nhếch môi cười,  mọi người ai cũng nín thở chờ động thái của anh.

Vốn là người đã được định sẵn thừa kế từ nhỏ. Tất nhiên thần thái, khí chất của Daniel cũng thuộc dạng một trong những người máu lạnh tàn độc trên đời này. Và đây cũng chính là bạn của Phác Vũ Trấn,  từ Mỹ trở về.

Kang Daniel mặt không chút cảm xúc, ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sa long,  tay còn kẹp điếu thuốc. Làn khói mờ ảo, hai mắt anh mê man, hơi hé mở về phía trước. Trên mặt có chút mệt mỏi, đưa tay ra hiệu cho ông chủ quán làm theo như luật cũ. Lão ta thấy vậy liền lệnh cho người đem hết tất cả MB đẹp nhất, ngon nhất trong quán ra trình diện. Nhưng anh nhìn mãi chả có ai ưng ý cả, bực bội tính bỏ đi thì một đứa bạn anh lên tính

-Ấy....Daniel, tao nghe nói quán này có một mỹ nam mới đẹp lắm...Mày thử nó xem.

Anh nghe vậy,  hơi lưỡng lự một chút, rồi quay lại. Ông chủ cũng khá lo lắng, vì cậu đã kiệt sức mất rồi, lại không biết phục vụ, đã số những MB Daniel chọn đều là những đứa biết cách làm người khác hài lòng , nếu giờ mà đưa Chí Huân ra, lỡ có việc gì sơ suất thì lão sẽ mất mạng ngay.

-Nhưng thưa ngài......Nó đẹp thì đẹp thật, nhưng không được......à.......

-Có gì không ổn....?

Lão mất hồn mất vía , khi bắt trúng ánh mắt đằng đằng sắc khí của Daniel đang nhìn lão . Cũng đủ hiểu chuyện, liền gấp rút đem Chí Huân ra.

-Ra đây

Lão lôi Chí Huân ra, đẩy mạnh tới trước mặt anh,sợ quá cậu liền cuối mặt xuống. Daniel thấy được biểu hiện kì lạ của cậu. Là MB không phải chuyện gặp khách là bình thường sao? Sao lại sợ hãi như thế?

Daniel đứng dậy, tiến lại gần. Cậu vẫn cuối gầm mặt xuống, thậm chí còn nhích lùi ra sau vài bước. Hai tay liên tục cọ xát vào nhau chứng tỏ sự run sợ tột đỉnh của cậu, lão già chủ quán cũng run sợ không khác. Daniel túm lấy chiếc cằm nhỏ của Chí Huân, nâng lên, ép cậu phải đối diện với mình. Ngắm nhìn từng nét thanh tú trên khuôn mặt của Chí Huân. Ngũ quan hoàn hảo còn có vẻ gì đó ánh lên sự thuần khiết, cậu ta làm nghề này mà vẫn còn giữ được vẻ đẹp đó sao? . Vẻ đẹp này thật khiến người ta nửa muốn huỷ hoại nó, nửa muốn nâng niu ,bảo vệ nó. Rất có sức hút nha. Đặc biệt đôi mắt trong veo, cùng làn da bạch ngọc.

Nhìn biểu hiện thích thú của Daniel ngầm như sự đồng ý. Lão yên tâm thở phào nhẹ nhõm, cho người lui ra, chuẩn bị phòng.

Chí Huân ôm đầu gối ngồi trên giường cô đơn và lạnh lẽo, khắp căn phòng rộng lớn yên tĩnh có một người con trai nhỏ bé lạc lõng, đang chìm trong nỗi sợ hãi. Bởi cậu biết rằng điều gì khủng khiếp sắp sửa xảy ra với mình. Cũng như những ngày trước đây thôi, toàn là những màn tra tấn bằng nhục dục đầy đau đớn.

Chí Huân bây giờ không biết phải làm sao nữa.  Chống cự ?  Trốn tránh? Chỉ toàn là điều vô ích, cậu đã sức cùng lực kiệt rồi, không còn khả năng để phản kháng nữa đâu. Nó vừa uổng phí công sức lại rước thêm thiệt hại vào thân mình. Vậy thì cứ hãy nhắm mắt chịu đựng cho đến khi trút hết hơi thở cuối cùng đi, bởi ta không còn cách nào khác nữa.

Daniel chậm rãi tiến lại gần về phía Chí Huân. .

-Cậu tên gì? 

-.....C....h...í........H....u..â..n....

Âm thanh run run thốt lên không rõ chữ, làm anh cứ tưởng cậu đang khinh thường anh, phần nhẹ dịu trong anh sớm có chút thay đổi . Daniel nắm lấy cánh tay nuột nà của cậu thì bất giác cậu vung mạnh cánh tay hất anh ra, cứ như một thói quen vậy, cậu rất sợ ai đó chạm vào người mình. Khiến cho Daniel khá hụt hẫn và tức giận, xưa nay không một ai dám làm vậy với anh cả, túm lấy cổ áo định cho một bài học. Nhưng nhìn lại phía bên dưới. "Sao lại có máu chảy ra?  Mình chưa làm gì hết mà ? " .

Thật ra từ những ngày gần đây, cậu luôn phải chịu những đòn hành hạ, vết thương chưa thể lành, lại bắt làm việc tiếp nên khiến cho chỗ đó động đậy nhẹ cũng có thể xuất huyết bất cứ lúc nào. Ngồi đối diện thế này, trong lòng anh có một cảm giác rất lạ lùng. Đưa bàn tay thô ráp chạm lên khuôn mặt đó, bất chợt có chút ươn ướt. Là nước mắt sao? . Thật không nở làm tổn thương đến người này mà
Daniel định kéo quần cậu xuống thử xem sao?  thì cậu liên tục giẫy giụa bởi cậu sợ chuyện ấy sẽ sắp xảy ra lần nữa.

-Thôi được rồi ! Đêm nay tôi sẽ cho em nghỉ ngơi. Ngoan ngoãn nằm xuống ngủ đi.

Daniel để Chí Huân ổn định lại tinh thần ,cho cậu nằm xuống, đắp chăn. Rồi mình đi ra ngoài. Từ trước đến nay không một ai khiến Kang Daniel phải buông tha dễ dàng , chính cậu là người đầu tiên làm được điều đó.

" Rốt cuộc em là ai mà lại khiến tôi có cảm giác muốn bảo vệ như thế này? "

-Ủa....xong rồi hả...? Nhanh dữ zậy? 

Tụi bạn anh khá ngạc nhiên, sao lại ra sớm như thế chứ?  Chẳng lẽ thẳng quỷ này bị yếu sinh lý?  😂😂

Thấy khuôn mặt có chút đượm buồn của anh, một người bạn hắn liền hỏi thăm.

-Daniel.....mày sao vậy ?

-..............

Daniel không nói gì, ngồi nhâm nhi ly Quickly một lát. Hai phút sau mới lên tiếng.

-Nè, mày biết gì về cậu ta không? 

-Ai....?....Chí Huân sao? 

-Cậu ta tên Chí Huân.  

-Ờ

Anh ta ngồi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

-Tao không biết có đúng hay không nhưng hình như cậu ta không phải cam tâm tình nguyện làm nghề này đâu.

-Vậy ý mày nói tức là bị bán ?

-Cũng có thể là thế.

Daniel rất ngạc nhiên, hèn gì chẳng trách sao cậu ta lại run sợ đến vậy.  Thì ra là bị ép buộc vào nơi đây làm cái nghề trai bao nhơ nhớp này.

-Ê Daniel. Sao tao có cảm giác cậu ta nhìn rất quen đó nha!!  Giống như tao từng gặp ở đâu rồi thì phải.

-Từng gặp....? 

-Ờ mà không nhớ ra!!

Daniel uống một ngụm nước rồi quay trở về phòng. Người con trai này cũng đã ngủ mất rồi. Daniel thấy vậy cũng thả mình xuống giường, vòng tay qua ôm lấy thân thể nhỏ bé đang run lên từng đợt kia.Mùi hương dễ chịu đâu đây thoang thoảng vào mũi Chí Huân. Lòng ngực ấm áp, cậu có thể tự nhiên mà áp vào chúng. Cảm giác này thật quen thuộc, nó thật giống với cái lúc mà Vũ Trấn cũng ôm trầm lấy cậu như thế này.

Một người đem lại cho cậu cảm giác được che chở, được bao bọc thật tuyệt, nó có thể xua tan đi những cơn ác mộng khủng khiếp đeo bám lấy cậu trong những giấc mơ. Nhưng nó cũng khiến cậu cảm thấy sợ hãi, sợ mai tỉnh dậy nó sẽ biến mất, cũng giống như những giây phút được bên cạnh Vũ Trấn đều đã tan biến trong phút chốc.
"Tôi không muốn....Thật sự không muốn. "