- Chamwink Wannnone Brother Chap 43 Lam Loan Quan Bar

Tùy Chỉnh

Tại Quán Bar Y

Trong tiếng nhạc cuồng nhiệt trong sàn nhảy, mọi người điên cuồng lắc lư người hòa vào điệu nhạc mê say.
Park Jihoon mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng làn da trắng mịn, chiếc eo thon nhỏ lắc lư cùng điệu nhạc, đôi mắt nhắm chặt hưởng thụ tiếng nhạc cuồng say.

Ong Seong Woo ngồi trong góc ngắm nhìn người nam nhân đẹp bốc lửa đang nhảy như điên như dại ngoài sàn nhảy.

Seong Woo không biết trong đầu của Jihoon có vấn đề hay não bị chạm mạch, tại sao một người hiền lành , đáng iu như kiếp trước, vậy mà kiếp này lại trở thành một người hoàn toàn trái ngược thế kia? Buổi tối cư nhiên còn đến tận nhà rủ cậu đi quán Bar với lý do muốn tìm đàn ông, nghe xong Seong Woo kinh ngạc đến suýt nữa thì té ngã.

Cũng may Daniel bận phải đi họp cổ đông ,chứ nếu anh mà nghe được lời nam nhân này nói, chắc sau này mỗi đêm cậu khỏi cần nghĩ đến từ “ Ngủ” được viết như thế nào? … mà động lực khiến cho Jihoon thoát loạn muốn đi Bar như thế này cũng chỉ có một … chính là vì bị tên Park Woo Jin kia cho nếm thử mùi vị giấm chua mà thôi

Đôi oan gia này, không biết đến khi nào mới thành đôi đây ? Bọn họ thật trong mong đến ngày cưới của hai người, Seong Woo vẫn mong Jihoon và Woo Jin sẽ được hạnh phúc dù hiện giờ cậu cũng hạnh phúc đó thôi, chỉ là bướng bỉnh vẫn không chấp nhận.

Nhạc bổng dừng lại đổi thành bài “ Safe And Sound.”, mọi người không thấy mất hứng mà bắt đầu bắt cặp nhảy đôi. Jihoon thì ngược lại, mất hết hứng thú đi về bàn của mình, vừa ngồi xuống đã uống một ngụm lớn bia, sau đó xoay sang nhìn Seong Woo cười khì.

- Anh không ra ngoài đó sao? 

Seong Woo nhìn thấy bộ dạng này của Jihoon liền giựt lại ly bia trong tay cậu.

- Đừng uống nữa!  Bộ cậu không sợ người nào đó biết được sẽ san bằng quán Bar này sao?.... Đảm bảo ngày mai nơi này sẽ trở thành một đóng tro tàn.

Seong Woo nheo mắt nhìn cậu, thái độ tỏa ra rất chắc chắn với lời mình vừa nói.

- Hắn dám ?

Jihoon bỗng nhiên nổi đóa.  Woo Jin từ lúc trùng sinh trở về, hắn chưa bao giờ lớn tiếng mắng cậu dù chỉ một lần, cho dù có tức giận, hắn cũng phải kiềm chế cho qua đi. Có lẽ là do chuyện này nên mới khiến Jihoon trở nên ỷ lại và không biết sợ là gì.  Nếu như cậu có thể thấy được bộ mặt hung dữ như ác thú của hắn ,chắc hẳn lúc đó cậu sẽ rất hối hận với những gì mà bản thân mình đã làm trong những năm qua.

- Mạnh miệng thiệt, cậu nghĩ tên Park Woo Jin kia là ai ? ngoại trừ cậu ra, đối với tên đó mọi thứ trước mắt chỉ là không khí . Vì thế cậu tốt nhất đừng để Woo Jin cảm thấy không khí đang bị ô nhiễm, còn kiểu ăn mặc này nữa

Ong Seong Woo nhìn từ trên xuống, đánh giá sơ qua một lượt

- Jihoon, Cậu xem cách ăn mặc của cậu đi, bao nhiêu cặp mắt sắc lang đều nhìn trúng cậu, bộ cậu cảm thấy đất đai dư thừa nên muốn kiếm chỗ nằm phải không ?

Lúc trước những lần đi dự tiệc, Jihoon đã làm điên đảo biết bao nam nhân, thiếu nữ, vậy mà bọn họ chỉ có ngắm không thể đụng vào , giờ cậu ăn mặc kiểu này … Hazi, chỉ có nước cầu trời phù hộ bọn họ mà thôi.

- Tôi muốn kiếm đàn ông đương nhiên trưng diện một chút thì có gì sai ? còn tên biến thái kia, anh đừng nhắc đến hắn mà làm tôi mất hứng.

Jihoon cầm lấy chai bia ,uống hết , phất tay lên gọi thêm chai khác, Seong Woo cũng đành bó tay, thôi thì tới đâu hay tới đó vậy.

- Jihoon, cậu ở đây tôi đi vệ sinh một lát nhé.

- Được, anh đi đi...!!

- Chàng trai, sao lại ngồi một mình buồn thế ? có muốn anh góp chút vui không ?

Cậu đang uống bia thì một tên to con, đàu nhuộm vàng khè, mặt áo thun ba lỗ đen để lộ cơ bắp cuồn cuộn, chứng minh có tập thể hình, trên tay còn xâm một con rồng đen to tướng, khuôn mặt thì bặm trợn,  nhìn trông rất đáng sợ.

Hắn quăng điếu thuốc trong tay, hiên ngang đứng trước mặt Jihoon , nụ cười sáng bóng để lộ hàm răng trắng ngà trông thật chói mắt. Jihoon nhìn hắn liền muốn phun ngay ngụm bia đang uống vào mặt hắn nhưng cố nuốt trở lại.

- anh là Tony, còn người đẹp tên gì ?

Jihoon im lặng, không quan tâm đến tên đó, chỉ tập trung vào nội tâm của mình. Còn hắn, khi thấy cậu dám lờ mình đi thì liền cảm thấy như bị khinh thường, hắn giựt lấy chai bia, mặt lộ ra rõ ý gian manh

-Anh sẽ uống hai chai rượu loại mạnh nhất nhưng em phải giúp anh dập lửa tình có được không ?

Ý tứ quá rõ ràng, cậu cười khinh thường, giọng nói lộ rõ nóng giận những vẫn nhu hòa như dòng nước chảy.

- Anh không cần uống, em lập tức sẽ giúp anh dập lửa ngay thôi.

Tony nhếch miệng cười thỏa mãn nhưng ngay sau đó nụ cười bị dập tắt.

Àooooo …..

Một xô nước đựng đá của phục vụ vinh quang hất vào người Tony, Jihoon do uống quá nhiều hiện giờ lý trí không được tỉnh táo, căn bản không hề biết sợ là gì , cứ làm mà không nghĩ đến hậu quả. Từ trên xuống dưới ướt như chuột lột, quả nhiên đã dập tắt lửa tình đang nổi hừng hừng của hắn nhưng lửa giận cũng bọc phát theo sau.

Mọi người bất đầu tụ lại xem trò vui, cảm thấy rất hứng thú một màn trước mắt.  Tony nổi gân xanh trên bàn tay, trên trán, trên cổ … nói thẳng trên người hắn có bao nhiêu sợi gân đều muốn nổi lên hết, hôm nay thật mất mặt đàn ông mà.

Hắn nhìn Jihoon , cậu vẫn giữ nụ cười vô tội nhìn hắn, giống như chuyện mình làm chẳng có gì là ác độc, giọng nhút nhát nhưng tiếng nói thì cực lớn.

-Anh sao vậy ? anh nói cần dập tắt lửa tình, tôi đương nhiên giúp anh rồi.

- Khốn kiếp, tên tiện nhân này.

Tony nổi cơn điên , hắn kéo tay cậu bóp thật chặt, đến mức Jihoon có cảm giác như nó sắp gẫy không bằng, mặt mày nhíu chặt nhìn Tony, quát lớn.

- Cái tên không não này, buông ra ….

- Buông ra ? … hhahahahah … mày đang kể chuyện cười à …

Tony hướng mặt lên trời cười vài tiếng, gián xuống trên gương mặt xinh đẹp cậu một cái tát, mắt lạnh nhìn Jihoon.

- Đồ thứ nam nhân thối tha như mày, chán sống thật rồi mới dám động vào ông đây … được, mày muốn chơi ? lão tử hôm này sẽ chơi chết mày, ngay cả xuống giường cũng đừng mong xuống được.

Seong Woo lúc này mới từ trong nhà vệ sinh đi ra. Thấy một đám hỗn độn, liền chạy tới xem. Không ngờ lại phát hiện, Jihoon là nhân vật chính trong đám đó.

Seong Woo lập tức muốn xông vào giải vây cho cậu thì bỗng nhìn thấy tên đang lôi kéo cậu trông rất quen. Xung quanh có vài tên mặc đồ đen nữa, hình như là đồng bọn tên mặt bặm trợn kia, quan sát một hồi lâu thì cậu mới nhận ra bọn họ chính là đám người trong tổ chức.

Seong Woo cả kinh, người lo lắng đến tột cùng. "Nếu xông ra rất có thể mình sẽ bị tổ chức phát hiện, mà nếu không xông ra thì Jihoon phải tính làm sao đây? " Seong Woo đầu óc rối loạn, mất đi phương hướng. Cậu cố gắng bình tĩnh lại, rút trong túi quần một chiếc điện thoại gọi đến cho Woo Jin . Bên kia nhận được hung tin, tức giận liền phóng xe chạy đến.

Cố gắng giằng co được 10 phút, cánh cửa lớn bị đạp văng ra, một đám người hùng hổ xông vào, Woo Jin một thân Âu Phục đen, áo trong màu trắng, không có thắt Cravat chứng tỏ rất vội vàng chạy tới nhưng vẫn thấy được hắn có bao nhiêu là hấp dẫn mắt người. Đi song song là Daniel cũng đã đến. Cũng một thân Tây Âu đen, áo sơ mi đen, thân người đầy uy nghiêm, khí thế bức người từng bước chậm rãi đi tới, dáng vẻ oai phong như thế nhưng khuôn mặt lại tối sầm, vẻ mặt y như ai thiếu anh cả trăm triệu đô không bằng, nhìn là muốn tránh xa ngay lặp tức.

Seong Woo bất ngờ khi thấy Daniel tự dưng cũng đến đây, người mà tổ chức lại đang hâm he nhắm tới. Cậu nhanh chóng níu anh lại, cùng hoà vào đám đông ẩn núp.

- Park....Park Woo Jin....

Woo Jin đi tới , Tony nhận ra hắn liền buông Jihoon ra. Chưa kịp mắng chửi, tay đã bị người nào đó kéo mạnh, cả thân người đều rơi vào vòm ngực rắn chắc, còn có mùi hương quen thuộc, Jihoon ngước nhìn thì kinh ngạc, bởi người đứng trước mặt cậu, vẻ mặt rất hung dữ đến đáng sợ .

Park Woo Jin nhìn Jihoon từ trên xuống, lửa giận trong lòng bổng chốc tan biến, thay vào đó là sự kinh hoảng, sợ hãi, lo lắng … tim thắt lại đau đớn.

Trước mặt hắn, Jihoon áo quần bị xé rách, một bên má bị sưng, trên vai cùng tay đều có vết trầy sướt, tóc thì rối bù … hình ảnh tám năm trước bất chợt hiện về, tay hắn run rẩy không ngừng, hít thở cũng khó khăn. Jihoon thấy hắn có chút quái lạ, vẻ mặt tự nhiên tái nhợt, cậu cũng cảm giác tay hắn đang run, nhịn không được đành lên tiếng trước.

- Woo Jin , anh sao vậy ?

Nghe được tiếng cậu gọi tên hắn, thần sắc mới có chút ổn định, lại nhìn Jihoon , đôi mắt trở nên sắc lạnh, mặt cũng trở nên tối sầm, hắn gằn giọng.

-Là ai ? … là ai đã đánh em ?

Jihoon nuốt ngụm nước bọt, từ trước đến giờ, đây là lần đầu cậu thấy hắn giận dữ như thế, cậu có chút hoảng sợ , không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tơ máu kia.

Không đợi cậu trả lời, hắn liếc một cái liền biết tên nào ăn hiếp cậu. Hắn đẩy Jihoon ra phía sau lưng. Tony thấy bất ổn liền ra tay trước , nấm đấm nhắm thẳng vào Woo Jin mà xông tới nhưng hắn lại nhanh hơn né được đòn, thoáng chốc cái cổ đã nằm gọn trong lòng bàn tay, Tony hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt.

- Ngài....ngài....xin....tha....mạng...

Cảm giác cổ đang bị siết rất chặt, không khí mỗi lúc càng hiếm hoi, Tony trợn mắt nhìn hắn cố van cầu hắn nhưng không nói được, chỉ ú ớ trong miệng.

Mấy người khác nhìn thấy cảnh này, run sợ lui về phía sau, hôm nay cứ nghĩ đi xả Stress, không nghĩ gặp phải cảnh tượng này … bọn họ vẫn còn muốn sống nha.

Ngay cả đám người đi cùng Tony cũng lùi về phía sau, muốn tìm một cái lỗ nào đó chui xuống trốn ngay, bọn họ không chọc ai lại đi chọc tình nhân của Park Woo Jin , thật không muốn sống nữa mà.

- Woo Jin, anh thả ra đi...

Jihoon đơn thuần nghĩ Woo Jin chỉ muốn cho hắn ta một trận, không nghĩ tới hắn lại đi tới nước này, cậu quả thật đã khiến cho núi lửa phun trào rồi.

- Thả ra ? … hắn ta đã làm thế với em, em nghĩ anh sẽ dễ dàng tha cho hắn sao ?

Hắn bổng tăng thêm lực ở tay, mặt Tony chuyển sang tím, mắt cũng trợn ngược, nếu Woo Jin còn không buông tay, e rằng sẽ có án mạng xảy ra.
Jihoon kinh hoàng nhìn Woo Jin , lòng cũng rất sợ hãi nhưng cậu phải nhịn xuống, cậu không muốn hắn giết người… cậu không muốn mang tội đồng phạm phải ở tù đâu nhá.

- Đúng là hắn đã.....nhưng hiện tại em đã không có gì rồi, anh thả hắn đi.

- Được … nếu năm phút sau, tên này vẫn còn sống, anh sẽ thả hắn ngay lập tức.

Woo Jin phối hợp với lời cậu nói, tay cũng bắt đầu tăng thêm sức.
Năm phút ? … Hazi, với sức khoẻ của hắn chỉ cần một phút thôi cũng đủ khiến cho Tony đi gặp Diêm Vương luôn rồi, huống hồ là đến tận năm phút.

Bây giờ chỉ còn một cách … Jihoon đi tới, tay nắm lấy bàn tay còn lại của hắn, giọng nhỏ dần, đôi mắt long lanh nhìn hắn.

- Woo Jin , hắn ta chết chỉ làm bẩn tay anh, mặc hắn đi.

Bàn tay đang siết chặt cổ Tony vì lời nói của cậu mà buông lỏng, giọng điệu dịu dàng này hắn nghe xong cứ như ăn phải mật, đúng là chỉ có cậu mới khiến hắn khổng chế được bản thân, cũng chỉ có cậu mới khiến hắn đau lòng như thế..

Nhưng nghĩ lại đây không phải thời cơ tốt để giải hoà hay sao ? hắn muốn một chút lợi ít nha

- Nếu em hôn anh một cái, anh sẽ thả hắn ngay.

Woo Jin vừa nói xong, Jihoon lập tức nhướng người lên má hắn hôn một cái. Woo Jin cũng liền thả tay ra, mặt Tony trắng bệch dần chuyển hồng trở lại, quỳ dưới đất ho sặc sụa. Cảm giác như vừa mới từ cửa địa ngục trở về.