(ĐM-Hoàn) Chim Hoàng Yến Tự Chui Đầu Vào Lưới - Chương 37: Bí mật

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

"Còn gì nữa không."

"Còn có, không được khóc." Đào Thất lau khô nước mắt, hiểu ra việc cậu dễ dàng bị tâm tình Hoắc Lệ làm cho kích động, dáng vẻ mềm yếu này Hoắc Lệ khẳng định thấy rất phiền.

"Ừ, đúng vậy." Hoắc Lệ mặt mũi nở rộ, đem Đào Thất ôm vào trong ngực, hôn nước mắt trên mặt cậu.

Có thể khóc, nhưng chỉ được hắn làm khóc, những người khác không được.

"Hoắc gia, em muốn đi tắm." Đào Thất kéo kéo ống tay áo Hoắc Lệ.

"Tại sao?"

"Bởi vì bị người khác chạm vào, Thất Thất chỉ để Hoắc gia chạm vào thôi." Tiếng nói Đào Thất nhỏ nhẹ ngọt ngào tràn đầy ỷ lại, ánh mắt ướt nhẹp tràn ngập kiên định, như ánh sao rạng rỡ, Hoắc Lệ nhìn thấy trong lòng mềm nhũn.

"Thất Thất thật hiểu chuyện." Hoắc Lệ từng bước cởi xuống quần áo Đào Thất, da thịt trắng nõn non mềm, giống như chỉ cần bấm một cái sẽ trào nước.

Đào Thất rũ đôi mắt đỏ bừng xuống, che lại e lệ trong mắt, khóe miệng không khống chế được cong lên, cậu không thoải mái vặn vẹo người.

Bất kể Hoắc Lệ giúp cậu thay quần áo bao nhiêu lần, hắn nhìn cậu lõa thể bao nhiêu lần, loại ánh mắt đánh giá này làm con mồi cảnh giác, ở trong lòng hắn run rẩy một hồi.

Nhưng nội tâm vui mừng của cậu lại chiếm phần lớn, vì Hoắc gia đang hầu hạ cậu, cảm giác được toàn tâm che chở, làm cậu thấy mình được để ý và coi trọng.

Cậu ỷ lại Hoắc gia từ sâu tận xương tủy, khắc sâu vào trong lòng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Đào Thất không nhịn được động tình, trong lòng khô nóng, muốn có được Hoắc gia, để Hoắc gia phóng thích cho cậu.

Đào Thất phải thừa nhận rằng, cậu không thể rời bỏ Hoắc Lệ, nếu không đời trước đã sớm bỏ xuống tất cả mà rời đi.

Rõ là suy nghĩ đầy tội ác, bẩn thỉu, sao cậu lại có suy nghĩ như vậy với Hoắc gia chứ.

"Làm sao vậy?"

"Không có chuyện gì." Đào Thất kẹp chặt hai chân, cảm giác khác thường càng ngày càng mãnh liệt, âm thanh mang theo vẻ bối rối, cậu không muốn Hoắc gia nhìn thấy bộ dáng này của cậu.

Phóng đãng không chịu nỗi.

Hoắc Lệ ý tứ sâu xa gật gật đầu, ôm lấy Đào Thất đang co lại thành con nhộng từng bước đi tới buồng tắm.

"Hoắc gia, em có thể tự mình tắm." Đào Thất ngồi trong bồn tắm, khép lại hai chân, che lại cảnh xuân sắc vô biên.

Đào Thất che giấu thanh âm yếu ớt, tiếp xúc với ánh mắt Hoắc Lệ, giọng nói cậu xoay chuyển một cái, lộ ra nụ cười thật tươi: "Em đói, Hoắc gia làm bữa sáng cho em được không, lát nữa chúng ta ăn điểm tâm cùng nhau nha."

Nói ra câu này, nội tâm cậu cảm thấy tội ác càng thêm nghiêm trọng, bữa sáng vốn là cậu định chuẩn bị cho Hoắc gia, muốn cho Hoắc gia một niềm vui bất ngờ, nhưng bây giờ...

Sau khi được Hoắc gia chạm vào, thân thể này tựa hồ trở nên càng thêm nhạy cảm, suy nghĩ tránh né đời trước dường như cũng theo đời này đến.

"Được." Giọng nói hơi mang theo ý cười đi ra buồng tắm, cả người Đào Thất  thả lỏng ra, trực tiếp mềm thành một con tôm ngồi phịch trong bồn tắm, viền mắt nổi lên sương mù.

"Sao lại biến thành như thế." Đào Thất hai tay chôn ở mặt, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt từ khe hở chảy mà.

"Xin lỗi Hoắc Lệ, em thật là tệ hại."

Ở trong phòng tắm kiềm chế tiếng hổn hển, rất giống con mèo nhỏ ăn vụng, không muốn bị người ta phát hiện, nên đeo lên thống khổ, rồi lại có một chút hưởng thụ.

Nhiệt độ ngọt ngào không ngừng lên xuống, trong bồn tắm nước bao lấy toàn bộ thân thể Đào Thất, chỉ lộ ra một gương mặt kiều diễm mỹ lệ.

Trong ánh mắt Đào Thất là si mê sâu sắc, động tác như kỹ nữ phóng đãng, trong miệng không ngừng gọi tên Hoắc Lệ, không ngừng tăng nhanh tốc độ.

Hơi thở nóng rực, bàn tay tội lỗi, mùi tanh lượn lờ.

Nghĩ khuôn mặt Hoắc Lệ, hơi thở của hắn, thanh âm ôn nhu của hắn, Đào Thất cũng cảm giác giờ khắc này người giúp mình phóng thích chính là Hoắc Lệ, đây là tay hắn.

Bọt nước theo động tác của cậu bắn tung toé kịch liệt, Đào Thất cảm thấy phỉ nhổ sâu sắc đối với hành vi của mình.

"Hoắc Lệ em xin lỗi." Đào Thất đã không còn nhận thức rõ trên mặt tới cùng là nước mắt, hay là do bọt nước bắn lên tạo thành.

Từ khi đời trước Hoắc Lệ chết đi, Đào Thất nghĩ đến Hoắc Lệ mỗi đêm đều ngủ không được, nghĩ Hoắc Lệ khi còn sống giúp cậu làm nhiều việc, Đào Thất cảm giác dưới thân đau đớn.

Vì truy tìm chân tướng, cậu ra vào tiệc rượu. Trong đó không thiếu con cháu quan lớn coi trọng cậu, mà Đào Thất cũng thử cùng đối phương trò chuyện, nói một ít lời ám muội, nhưng nói một câu liền ói ra, buồn nôn.

Quả nhiên cậu không thể nói những lời ám muội với bất cứ ai ngoại trừ Hoắc Lệ, chớ nói chi là cùng người khác làm loại chuyện này.

Vì vậy mỗi lần đến đêm khuya không người, cậu nằm trên ghế mây Hoắc Lệ thường hay nằm, ôm bức ảnh Hoắc Lệ, tay phải học động tác Hoắc Lệ mà tự xử, nghĩ đến ngày Hoắc Lệ còn sống.

Vô số đêm trong hai năm, cậu chống đỡ như thế, đến cuối cùng, cậu mê luyến loại hành vi này, không như vậy thì không có cách nào ngủ, thân thể cũng khó chịu vạn phần.

Hoắc Lệ là chất gây nghiện của cậu, biến cậu thành tên nghiện.

Bây giờ cái cảm giác đó lại tới theo đời này, Đào Thất khóc không ra nước mắt, cậu không muốn, cậu không muốn trở thành người như vậy.

Hoắc Lệ vừa đụng vào cậu, cậu ngay lập tức muốn cùng hắn làm loại việc ấy.

Tội ác trong lòng Đào Thất không ngừng sâu thêm, nước mắt như diều đứt dây, một đường chảy xuống xương quai xanh rơi vào trong nước.

Nhỏ giọng khóc cùng tiếng thở dốc cuốn lấy nhau, tựa như một ly nước trái cây uống rất ngon.

Đào Thất đọc tên Hoắc Lệ trong miệng, trầm luân vào cảm giác Hoắc Lệ mang đến cho cậu, nước trong suốt trên mặt chiếu bóng ngược thế giới, vẽ ra bí mật cậu sợ hãi nhất.

Trong phòng tắm là một thế giới khác, mà ở ngoài cửa phòng tắm một đôi giày da màu đen hoàn hảo, không nhiễm một hạt bụi.

Chủ nhân đôi chân này, nhẹ nhàng rời đi.

Qua mười mấy phút, ngoài cửa truyền đến một giọng nói.

"Thất Thất, xong chưa?"

Đào Thất hết hồn, hoảng loạn ngừng động tác, như tên trộm bị túm lấy bím tóc, dội nước trong bồn tắm, vặn nước khác vào.

Xóa mùi tanh trong không khí.

"Vâng, em xong rồi, Hoắc gia chờ một chút rồi vào." Giọng mũi Đào Thất hơi nặng, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng cậu nâng cao giọng nói che giấu hoàn mỹ.

Một lát sau, cửa phòng tắm bị đẩy ra, cả người Đào Thất ướt nhẹp đứng ở trước mặt Hoắc Lệ, đôi mắt đỏ chót, Hoắc Lệ nhíu lại mày chặn ngang ôm lấy Đào Thất, nói rằng: "Sao không gọi anh vào."

Cậu khóc.

"Em có thể đi được." Đào Thất giục Hoắc Lệ, không muốn để hắn tiến vào buồng tắm, nếu không nhất định sẽ bị phát hiện.

Hoắc Lệ nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cậu, ôm cậu về phòng ngủ mặc quần áo.

Mùi vị sau lưng, nồng nặc như giấu đầu hở đuôi, Hoắc Lệ liếc mắt một cái, không nói lời nào, mà chỉ nhìn Đào Thất thật sâu.

"Hoắc gia, anh đang nhìn gì vậy?"

"Không có gì." Hoắc Lệ không định vạch trần, thì ra Thất Thất của hắn là một người...

_______________________  

Tác giả có lời muốn nói:

Đào Thất (mặt lạnh lùng): Không nghĩ tới à, tôi không phải bông hoa yếu đuối gì đó, tôi là con rồng hung bạo.

——

Tôi – thụ sẽ yêu công đến dục tiên dục tử, là gia hỏa duy nhất giữ lấy công.

Tôi – công cũng sẽ yêu thụ, toàn bộ thế giới thụ là duy nhất.

Tình yêu là ích kỷ, giữ lấy thân tâm của người mới là vương đạo, ha.

Chương trước Chương tiếp