- Chua Ngot Cuu Cuu Chuong 2 Tham Men 2

Tùy Chỉnh


Tạ Nhã Kỳ trở lại thành phố W đã là bảy giờ tối, em trai Tạ Nhã Tĩnh đã đứng chờ cô ở bến xe. Nhìn thấy cô, cậu tiếp lấy hành lý từ tay cô, vẻ mặt không hờn giận:

"Em nói Tạ Nhã Kỳ, chị không có việc gì chạy đến thành phố H làm chi a? Ăn no rỗi việc."

Tạ Nhã Tĩnh là em trai song sinh của Tạ Nhã Kỳ, ra đời muộn hơn 40 phút nên chỉ có thể chấp nhận làm em, có chút không cam lòng. Hai người đánh nhau từ bé đến lớn, trước đây mỗi ngày đều bị Tạ Nhã Kỳ lôi ra làm bao cát, đánh đến mặt mũi bầm dập, khi trưởng thành, bởi vì cao lên cùng với thể lực tốt hơn nên được miễn chịu cực hình.

"Gặp bạn học cũ" - Tạ Nhã Kỳ đi bên cạnh Tạ Nhã Tĩnh, hừ hai tiếng.

"Tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ bỏ trốn, mẹ mà biết còn không đánh chết chị" - Tạ Nhã Tĩnh lạnh tanh nói - "Em đã sớm nói rồi, Hà Thích người ta không có chút ý tứ gì với chị đâu, chị đừng tự làm mình mất mặt nữa".

Tạ Nhã Kỳ rầu rĩ không nói gì, nghĩ chính mình lúc trước có phải bị tà ma nhập không nên mới làm ra cái sự tình này.

"Chị rốt cuộc thích cái gì ở anh ta chứ? Đúng là bộ dáng có đẹp mắt nhưng là tính tình lại thực xấu" - Tạ Nhã Tĩnh khích - "Hồi cấp ba không phải anh ta đánh đại ca Phương trường mình phải nhập viện sao. Đại ca Phương vậy mà anh ta cũng dám đánh."

"Cái họ Phương chính là đáng đánh, bị đánh rất xứng đáng."

"Anh ta còn lăng nhăng nữa. Trước kia năm lớp 11 chẳng phải hoa hậu giảng đường nhảy lầu tự tử vì anh ta sao"

"Cái đó là tung tin vịt"

"Chậc chậc, cái đức tính này của chị a, còn không muốn em nói xấu anh ta nữa" - "Tạ Nhã Tĩnh lên xe taxi, tiếp tục dạy bảo - "Con gái con đứa một chút rụt rè cũng không có, chạy tới như vậy thì có ý nghĩa gì, bị người ta bắt trở về gấp, còn hại em nửa đêm phải đi đón".

"Tạ Nhã Tĩnh, đủ rồi, đừng nói nữa"

Có lẽ từ nhỏ đã bị Tạ Nhã Kỳ áp bức thành quen, Tạ Nhã Tĩnh cũng không dám nói thêm gì nữa. Chị cậu mặc dù tuổi còn trẻ nhưng là đã bước vào thời kỳ mãn kinh trước rồi. Nhà bọn họ trọng nữ khinh nam, phụ nữ được cưng chiều, tất cả mọi người đều thương cô, cái tính tình này của cô còn không phải là do bị nuông chiều quá hay sao, cậu là em trai cô, nhưng kaf từ nhỏ có cái gì ăn cũng đâu có được nhường a.

"Tiểu Tĩnh"

"Gọi cái gì?" - Hừ, không phải không cho cậu nói sao.

"Chị không thích anh ấy, chỉ là đi xem chút thôi"

"Đừng điên. Thích liền thích. Chị giấu giếm cái gì chứ? Sợ em nói cho mẹ chị trưởng thành sớm sao? Nói cho chị biết, bí mật của chị em biết hết rồi. Ngày hôm qua máy tính em hỏng, dùng của chị, cái gì nên xem hay không nên xem cũng đều xem cả rồi."

Cậu còn chưa nói xong, Tạ Nhã Kỳ toàn thân máu nóng dâng lên, hung hăng vỗ xuống đùi cậu, thanh âm thanh thúy

"Hỗn đản"

Cả hai về đến nhà, mẹ đã chuẩn bị xong đồ ăn

"Về rồi à. Kỳ Kỳ, các con hôm nay đi làng chài chơi có mệt không? có được ăn hải sản không?"

"A?" - Tạ Nhã Kỳ nhìn sang Nhã Tĩnh đang trừng mắt với mình, gật gật đầu - "Nga, tốt lắm ạ"

Tạ Nhã Kỳ nhìn mẹ như vẫn còn muốn hỏi cái gì, liền vội hỏi

"A, hôm nay ăn gì vậy ạ? Thơm quá!"

"Ăn cơm, ăn cơm. Đói chết mất" - Tạ Nhã Tĩnh nói.

Ăn cơm xong, Tạ Nhã Kỳ đi tắm rửa một chút, lại mở máy tính. Nghĩ lại thấy không hợp lý, chạy sang phòng Nhã Tĩnh. Cậu đang chơi đánh quái cùng tổ đội, không thèm đếm xỉa gì đến cô. Cô cũng không vì vậy mà buông tha cho cậu, tóm lấy cổ áo cậu lay lay, lộ ra vẻ mặt khó chịu như bị người khi dễ.

"Phiền chết đi. Đừng ảnh hưởng đến em" - Tạ Nhã Tĩnh lấy chân đá đá cô

"Tiểu Tĩnh!" - Tạ Nhã Kỳ quát lên một tiếng - "Chị đây khó chịu!"

"Chút tâm tư nhỏ này của chị em không có hứng thú nói nhiều đâu. Em biết rồi, đợi chút nữa tùy chị làm gì thì làm"

"Ồ" - Tạ Nhã Kỳ nghe xong cam đoan của cậu rốt cục buông ra.

Tạ Nhã Kỳ trở về phòng, mở ra diễn đàn mà cô đã chia sẻ tình cảm suốt chín tháng qua, topic tên là "Có một người, luôn luôn trong trái tim tôi". Tiêu đề không có gì đặc sắc, vừa mới bắt đầu người quan tâm cũng không nhiều. Nhưng là dần dần, ngày càng nhiều người bị thu hút bởi câu chuyện. Mỗi lần cô có bài viết mới, mọi người liền lập tức vào đọc. Mới có một ngày không đăng, phía dưới đã có mấy trăm tin nhắn đến.

Cô thích anh ba năm, hai người ở hai lớp khác nhau nên cực ít có cơ hội nói chuyện. Nhưng chỉ cần là những chuyện xảy ra với anh hay những câu chuyện hai người nói cô đều ghi nhớ rõ ràng.

Cô lập một trang cá nhân trên QQ, toàn bộ những gì liên quan đến anh, kể cả chuyện hôm nay anh mặc quần áo gì, cô đều viết lên đó, đối chiếu với thời gian để kể lại. "Lễ Noel năm lớp 11, tôi làm một hộp socola tặng S, do dự mãi cuối cùng vẫn quyết định đến lớp anh tìm anh. Khi đi qua, tôi thấy S đang từ chối quà của một nữ sinh, tôi liền không có tiền đồ mà quay người, vừa lúc thấy cậu em trai vừa từ toilet về. Em trai giật socola trên tay tôi hỏi cái này muốn tặng ai. Tôi không dám nói thật, liền bảo là người khác đưa. Cậu ta không có ý trả lại cho tôi, cầm lấy bước đi. Tối hôm đó, cậu ấy cười tủm tỉm, tặng tôi một đôi vòng tai, nói là đổi quà với S."

Tạ Nhã Kỳ không có lỗ tai, nhưng cô vẫn thực trân quý đôi vòng tai này, luôn đặt trong bao mang bên người, đi đâu cũng mang theo.

Phía dưới nhắn lại rất nhiều. Có người nói S cũng là yên lặng thích chủ topic nên mới để em trai cô mang đổi vòng tai, chứ nếu không một người con trai mang vòng tai làm gì.

Tạ Nhã Kỳ biết rõ không phải như vậy, nhưng là nhìn dòng tin nhắn ấy lại bất giác ảo tưởng, thẳng đến có một người nickname em trai nhắn lại: "Em gái à, là anh hại em!"

"Tạ Nhã Tĩnh!" - Tạ Nhã Kỳ buồn bực chạy đến trong phòng Tạ Nhã Tĩnh, thấy cậu vẫn đang mở topic. Thấy cô đến, cậu khẽ đẩy kính mắt, vẻ mặt chân thành nói:

"Nhã Kỳ, vòng tai kia không phải Hà Thích đưa"

"Vậy là ai?" - Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

"Em vẫn biết chị thích Hà Thích, gặp anh ta liền mất hồn mất vía nên mới lừa chị. Kì thật là bạn của em, Chu Thăng Thăng. Cậu ta từ cấp hai đã thích chị, nhưng là cậu ta nói muốn chờ chị lớn lên, bảo em trước đừng nói cho chị biết"

"Em..."

Tạ Nhã Kỳ tâm trạng liền suy sụp, đấm Nhã Tĩnh một cái liền xoay người đi ra. Không ai biết vòng tai kia có ý nghĩa thế nào với cô. Cô tin tưởng lâu như vậy giờ không phải, thực có chút muốn khóc.

Tạ Nhã Tĩnh lắc mình một cái tránh khỏi, trấn an cô:

"Nhã Kỳ, chuyện đâu còn có đó. Để em đưa chị về phòng trước đi."

Cậu thấy cô vẫn là không chịu nghe theo, không ngừng đấm đá liền phiền chán. Hai người trước đây đều học võ, nếu đánh nhau thật hao tốn thể lực:

"Tạ Nhã Kỳ, chị đừng náo loạn nữa, hiện tại em gọi điện cho Hà Thích, bảo anh ta mang vòng tai cho chị được chưa"

"Hừ" 

Nhã Kỳ xoay người ra khỏi cửa, vẫn không nói với Nhã Tĩnh câu nào.

Tạ Nhã Tĩnh nhìn căn phòng bị Tạ Nhã Kỳ làm loạn, bất đắc dĩ thu dọn lại, sau đó gọi điện thoại cho Hà Thích:

"Hà Thích, em gái ta về rồi" - Ở bên ngoài, cậu vẫn gọi Nhã Tĩnh là em gái.

"Ồ, vậy là tốt rồi!"

"Hà Thích, cậu suy nghĩ một chút có thể chấp nhận nó không? Nó làm ầm lên mất"

Tạ Nhã Tĩnh trầm ngâm một chút, nhớ đến vừa rồi Nhã Kỳ đi trong mắt mang theo nước mắt, trong lòng nghĩ tiếp tục khuyên nhủ Hà Thích.

"Không cần, tớ không tiêu thụ nổi đâu."

Đầu dây bên kia, giọng Hà Thích có vẻ không vui. Nhớ tới nụ hôn đáng ghét kia, lại còn buổi tối hai năm trước, cô ta tung một đấm vào mũi, máu mũi văng khắp nơi.

"Xem nó đối với cậu..."

"Mối tình thắm thiết đi, tớ biết"

"Cậu biết cái gì..?" - Tạ Nhã Tĩnh chần chừ hỏi.

"... Không cẩn thận nhìn thấy."