Trang chủChuyển Sinh Ở thế giới kháckết thúc arc: món quà thực sự

Chuyển Sinh Ở thế giới khác - kết thúc arc: món quà thực sự

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Chiều Hôm nay. Ngày mừng thọ nữ công tước Marie Aquarie đạt độ tuổi 90, một con số khá ngạc nhiên so với một con người ở thé giới này, một bữa tiệc được tổ chức tại khu vườn sau biệt thự tại gia.

Hầu hết khách mời là con cháu của bà ấy, còn lại những người quen của bà ấy, còn lại là những người quen và con cái của họ.

Trong khung cảnh của một bữa tiệc trà nhẹ, nhưng bàn ăn xa sỉ và những món quà mà mọi người đã chuẩn bị để tặng cho người bà đáng kính.

Và nhân vật chính của bữa tiệc xuất hiện với chiếc váy màu nâu Nhạt và một chiếc khăn tao nhã, những vệt nhăn và tàn nhan không làm vơi đi vẻ quý phái của bà.

"Chúc mừng sinh nhật mẹ."

"Cảm ơn con."

Người đứng đầu nhà công tước, con trai của bà cúi người vừ dịu dàng đưa bà vào chiếc ghế đã được đặt sẵn và bên cạnh bà, một cây dương cầm. Thật lạ lùng khi không ai có chơi dương cầm khi trong nhà có một cây ở đây, mặc dù nhà Marie thuộc gia tộc nghệ thuật và âm nhạc, nhưng thế hệ nhà Marie hiện tại coi kiếm thuật và pháp sư quan trọng hơn. Tất nhiên vẫn có vài đứa chơi dương cầm và sáo nhưng ở mức độ vừa biết mà thôi.

Nhưng như thế thì bà ấy cũng vui rồi.

Cây dương cầm người bà yêu thương nhất để lại.

Mọi người bắt đầu mừng thọ bà. Những đứa trẻ trìu mến nhìn bà và đưa những món quà nhỏ nhắn, những âm thanh vui nhộn từ những đứa trẻ vui ve cùng nhũng nhạc cụ của mình.

"Sao vậy  Mari?"

Đứa cháu thứ tư của bà, không mang theo bất cứ thứ gì và thầm thì.

"Món quà của cháu đang chuẩn bị... A đến rồi."

Sau đó, bóng dáng của một đứa trẻ  mảnh mai với mái tóc bạch kim trắng  mà bà không nhớ. Có lẽ là bạn của mấy đứa cháu, bà nghĩ.

Vì lý do nào đó mà đứa trẻ lại tiến lại và nói với giọng bồn chồn.

"Bà ơi bà ơi, hôm nay cháu mang quà cho chị Mari ạ, cháu chơi đàn được không ạ?"

Bà quay sang nhìn Mari với ánh mắt ngạc nhiên, một đứa trẻ, còn là con trai nữa lại muốn chơi đàn thay vì kiếm hay phép. điều này phần nào khiến cho bà cảm thấy khá hạnh phúc.

"Cháu cứ tự nhiên nhé..."

"Con cảm ơn..."

thằng bé lọ mọ leo lên ghế và nhấn vài phím đán, những người khác nhìn vào kiểu gì cũng kiểu con nít chơi vài phím đơn điệu. và cây đàn cũng quá cỡ chạm vào bàn đạp tạo âm vang, nhưng bằng cách nào đó là cậu nhóc đã xoay sở đươc. và rồi...

*âm piano*

cậu bé bắt đầu đẩy nhanh đôi tay những giai điệu mãnh liệt và uyển chuyển, những nhịp điệu và sự phố âm nhạc tuyệt vời, thậm chí những người lớn xung quanh cũng phải nhìn lại vì bản nhạc. căn phòng dường như tập trung vào vào hình ảnh của cậu bé nhỏ nhắn dễ bị lầm là một cô gái đang chơi bài hát một cách mãnh liệt.

"không thể nào..."

đôi mặt của bà dần giãn ra, bài hát đó, những âm đó, những âm điệu thời quá khứ, nơi mà những người đã ngã xuống trong trận chiến cuối cùng. nơi mà người ta đã kiệt quệ vì hoàn cảnh vì sự ghê rợn và xương máu của vô số người đã chết. và nó đã vang lên, vang lên như một sự cứu rỗi,  kèm theo sức mạnh để đứng lên và dành thắng lợi.

đối với bà, cái cảnh và bà và người cô yêu thương nhất cùng nhau bước đi trên con đường đầy hoa đến trường, ngôi trường của lịch sử, cái ngày mà cô mất đi người cô yêu thương nhất, người đã một phần trong chiến thắng ác thần, Jack hadel.

"nốt nhạc của chúa..."

không ai trong nhà của bà chưa sống đủ lâu để nghe được bài hát đó, và giờ họ đã được nghe bài hát huyền thoại và thất thần kinh ngạc khi bà nói về nó, bài hát đã thất lạc suốt hàng thập kỉ qua. nhưng sau cái kinh ngạc của bà, Aquarie nhíu mày một phát.

và... bài hát hoàn thành, kết thúc bài là một nốt nhạc với âm vang, cậu bé thở dài và nói với bà:

"món quà của chị Mari, chúc mừng sinh nhật bà."

sau đó, tiếng vỗ tay không ngớt từ mọi người vang vọng cả khu vườn khiến cậu bé xấu hổ.

"cảm ơn hai đứa.."

nụ cười hiền dịu từ bà

"từ lâu lắm rồi bà mới cảm thấy vui, và..."

cậu bé bối rối khi bà lại gần phím đàn, nhắm mặt và lướt qua cây đàn.

"thật lạ lùng... phím đàn này lại phát âm sai"

bà chạm và phím âm trầm dùng để đệm bài hát lúc nãy, dường như đã cậu bé mọi người đã không nhận ra... 

thẩm chuẩn âm, đó là khả năng bẩm sinh của bà có thể nói chính xác tên nốt nhạc khi nghe. đó là lý do bà có thể điều chỉnh và dùng phép thuật chỉnh nhịp cho câu sáo

bà kiểm tra dây đàn không vấn đề gì cả, bà quyết định lập phím đàn lên, đằng sau nó là một vật có hình dáng của một chiếc nhẫn với viên ngọc màu xanh dương và nó khắc

J.A

"em yêu anh nhiều lắm Jack..."

 bà đã khóc trong sinh nhật của mình trong hạnh phúc, nhiều người cũng ngấn lệ

và thật tình cờ...

đó là phím số 13, con số của chúa.

__________________

"đó là chiếc nhẫn của người cá."

hội trưởng đứng ở góc bữa tiệc, chúng tôi được mời với tư cách là nhạc sĩ và người dẫn.

"chiếc nhẫn của người cá?"

"đúng vậy, nó là một trong những vật phẩm huyền thoại có thể đạt tới đẳng cấp thần, không chỉ tăng ma lực mà còn khuếch đại ma pháp nhiều lần và chống gần như mọi trạng thái bất thường và nó chỉ ở dạng truyền thuyết mà thôi. theo trí nhớ của con quỷ nọ, một vật phẩm tuyệt vời để làm vật triệu hồi thần đấy."

thảo nào,  con quỷ muốn vật đó để triệu hồi ác thần,

"em cũng tuyệt lắm đó"

hội trưởng nở ra một nụ cười thỏa mãn khi thấy thành viền của hội của mình thật ngầu biểu diễn âm nhạc.

"phải phải, công sức của người gần chết bị lôi ra luyện tập"

chẳng có thằng nào trùm đến mức liếc qua là chơi được, tôi mất gần nguyên ngày để tập nó, trong tình trạng gấp rút và còn đang nằm liệt giường nữa, mệt thật.

"chị hỏi câu này được không? từ đó đến giờ cứ thắc mắc..."

"vâng?"

"em có thấy mà không? dù chị bị điều khiển lúc đó nhưng chị vẫn còn ý thức và chị có thể thấy em đang hướng về con ma, tại sao em biết là cuốn sách mà đâm mà không phải thứ khác?"

"... vậy cho em hỏi một câu được không? chị biết ma nhãn chứ"

"chị biết chứ, nó là một dạng năng lưc đặc biệt mà chỉ vài người có thể nhìn thấy ma lực của mọi người, nhưng điều đó có liên quan sao?"

"có đấy chị, em có thể linh thấy linh hồn người chết qua ma nhãn"

"cái...? không thể nào!"

chị ấy để lộ một vẻ mặt ngạc nhiên.

"chị không thấy điều này đề cập trong sách cả, linh hồn là loại vật siêu nhiên, ma nhãn không thể thấy được họ được."

đúng, trong sách nói rằng những trường hợp của ma nhãn thấy được ma lực, nhưng nó lại nói là nhìn thấy ma lực của con người, quái vật, vật phẩm nguyền.  đây là câu giải thích vô lý nhất trong sách. Nó đi ngược với định nghĩa ma lực.

"vạn vật đều có ma lực, ma lực là năng lượng, và là sức sống, là tiền đề cho phép thuật, siêu nhiên, ma nhãn có thể nhìn thấy ma lực mỏng manh của mọi thứ, cây cỏ, bầu trời, nước và thậm chí là một hòn đá cũng có ma lực, chẳng qua là do cường độ của ma nhãn chưa đủ mạnh để thấy thôi, linh hồn và ma quỷ cũng vậy thôi. bởi vì chút quá ít và mỏng."

và còn nữa, ma nhãn không phải bẩm sinh mà có, bản thân họ tự kích hoạt trong vô thức và cho rằng bẩm sinh, nhưng sự thật rằng ma nhãn của tôi là kích hoạt theo thủ công và điều chỉnh ma lực đủ mạnh để thấy. như tôi đã nói, thử cường hóa phản xạ, giác quan... nhiều loại khác nhau, kéo dài sự sống của mình trong cái thế giới khắc nhiệt. một sự tình cờ khi tôi cường hóa mắt và nén ma lực thành dải dày giống như một kính áp tròng trong mắt, và ma nhãn sinh ra. nhân tiện thì trong khi những cường hóa giác quan khác không có kết quả khả quan.

sau cùng thì cường hóa là một dạng về tăng độ bền và tốc độ mà, nên không liên quan để giác quan con người. trong mắt mà nhãn tôi sẽ thấy chỉ màu trắng màu đen nhưng nó lại âm bản và cực kì sắc nét, đáng sơ.

tôi không mấy dùng vì tôi bị ám ảnh bởi cái thế giới trắng đen đó, nơi mà quỷ và linh hồn người chết cứ trôi nổi. đó là lý do tại sao tôi không dùng nó hồi ở nghĩa địa để tìm chị.

"với ma nhãn em, thấy con ma có một liên kết mỏng  mãnh với cuốn sách, em nghĩ là nó chính là điểm yếu ạ."

"vậy à, nghĩ lại thì, em đúng là liều mạng thật."

"đúng thật?"

chúng tôi đều bật cười lẫn nhau và tiếp tục tiếp bước.

chúng tôi tiến ra cổng và chuẩn bị lên xe ngựa về trường, nhưng hội trưởng Athena dừng lại, khuôn mặt không quay lại và nói:

"em có hối hận... khi tham gia hội này không?"

"sao ạ"

tôi không thể thấy khuôn mặt khuôn mặt của chị lúc này, giọng chị mang một cảm giác buồn bã.

"trải qua sự kinh hoàng của nghĩa địa, và con ma và cảm giác chạm đến cái chết, em... có hối hận không?"

hối hận à, đúng là trải qua rất nhiều nguy hiểm. bản thân tôi đã bao giờ chạm đến ngưỡng của cái chết đau, chỉ là kẻ nhát gan thôi. tôi cũng đâu phải là con người của xã hội, chỉ là một người tự kỉ đến chết cũng không đổi thôi. 

đứng trước hội trưởng, tôi gãi đầu.

"đúng, em sợ lắm. chưa bao giờ em cảm thấy mình được chạm tới ngưỡng tử thần đó nhưng... chẳng phải chị cũng vậy sao?"

"..."

"chị sở hữu nhãn lực nhìn thấy người chết và dễ bị ma nhập, chị trải qua những hiểm nguy và rủi ro khi chạm tráng trám chúng, như lúc đó. ai sẽ cứu chị chứ?"

"..."

"Vả lại ai sẽ dọn dẹp cái căn phòng như cơn bão đi qua chứ, em là em không có chấp nhận đâu nha."

"...phụtttttttt hahahaha!"

Chị ấy phá lên vừa cười vừa ôm bụng, hình như tôi hơi quá.

"em xin lỗi, em tỏ ra hơi tự cao rồi khi tỏ ra như vậy, em xin lỗi"

"...không, không đâu. Chỉ là cách em nêu lý do buồn cười quá."

"Vậy à..."

Sau đó, chị ấy nắm bàn tay của tôi và kéo tối về phía chiếc xe ngựa với khuôn mặt hạnh phúc mà tôi chưa từng nhìn thấy.

"Vậy thì... Chăm sóc chị nhé, Ema."

Tôi cười khổ và cùng hội trưởng về trường.

Chào mừng đến với hội câu lạc bộ tình nguyện.

__________

__________

"Báo cáo hoàn tất, vậy là bé Rei đã hạ được con quỷ rồi."

Đặt bản báo cáo xuống, người phụ nữ cực xinh đẹp với mái tóc màu xanh lục bảo và đôi mắt màu xanh lục một cách mê hoặc nhìn về phía cặp đưa với mái tóc mật ong và cô bé tai cún, đôi tai của của cô bé vểnh lên liên hồi với sự chán chường.

Sự cố học sinh bị  quyền và căn phòng hắc ma lực được báo cáo đầy đủ. Nhưng thật sự thì có một điểm lạ, theo như giáo viên rei thì dường như cuốn sách chứa linh hồn quỷ dữ và nó tồn tại thời chiến nhưng...

Cuốn sách này được viết sau khi thắng ác thần khoảng 1 , 2 năm, vậy mà nó lại bị nguyền bởi một tên tông đồ bị giết trong trận chiến.

"Ai đó đã chuyển linh hồn quỷ lên cuốn sách, quả nhiên tàn dư của ác thần vẫn còn đó. Wallet, Lili, hai đứa hãy điều tra lại căn phòng hắc ám kia lần nữa."

"Vâng, hiệu trưởng."

Hiệu trưởng của trường lớn nhất lục địa,  elf Vontex Lucia, cựu thành viên của đội anh hùng, bắt đầu hành động.

(Đừng để ý phần này, độc thoại thôi)



Chương trước Chương tiếp