- Chuyen Ver Monday Couple Chim Trong Cuoc Yeu 21 Chuong 108 Tu Minh Hai Minh Cao Trao

Tùy Chỉnh

Ji Hyo nhìntheo tầm mắt của y, dưới bóng đêm mù mịt, chỉ có thể nghe thấy âm thanh sóngbiển đập vào mạn thuyền, nước biển ướt mặn vẩy ra đến trên mặt, giống như lưỡidao sắc bén cắt vào da thịt mỏng manh của cô.

Ji Hyo chămchú nhìn lại, vẫn không có thấy bóng dáng Ho Dong ởđâu.

Cánh tay Gary vòngqua trước ngực Ji Hyo,tiếng thở dốc của y nồng đậm, dù là rất kiên nhẫn kiềm chế, cũng chống cự khôngnổi thân thể trắng nõn mềm mại trước ngực.

Y thực sự muốn cô, hung hăng chiếm hữu, dùng sức vò nát.

Ji Hyo kéotay, dùng sức đẩy y ra.

Gary nhíumày, thời khắc thỏa mãn này lại bị hư vô thay thế, sắc mặt y rõ ràng tỏ rakhông vui.

" Ho Dong ở đâu, anh ấy ở đâu?" Xa xa ánh lửa đỏ rực nổibật giữa bầu trời, không khí ẩm ướt lạnh như băng bị thiêu đốt, mà ngay cả cơngió phảng phất trên mặt cũng nóng hổi: "Anh đến tột cùng là đem anh ấy điđâu?"

Gary trởlại chỗ ngồi, trên bàn trước mặt y có một cái hộp hình chữ nhật, y tiện tay cầmlấy găng tay bằng da màu đen rồi đeo vào, giơ tay lên, mở cái hộp ra, bên trongđúng là một khẩu súng bắn tỉa.

"Biết đây là cái gì không?"

Ji Hyo cắnmôi, cô dù chưa thấy tận mắt qua, nhưng có thể thấy không ít lần loại đồ vậtnày trên TV.

Gary độngtác thành thạo lau sạch lấy thân súng và ống ngắm: "Đây là psg-1 tinhchuẩn súng trường, tại khoảng cách 300 mét, nó chắc chắn có thể đem năm mươiphát bắn cùng một một lúc đều trúng hồng tâm, hơn nữa lực sát thương rất mạnh,bách phát bách trúng."

"Tôi không có hứng thú biết rõ những thứ này."

"Em chắc chứ?"

" Gary, tôihỏi anh Ho Dong ở đâu! ?" Ji Hyo lòng nóng như lửa đốt, người đàn ông cũng khôngbuồn nóng nảy, nắm giữ lấy quyền chủ động hoàn toàn không có ý sốt ruột, y đangmặc bộ quần áo đơn giản, thoải mái, áo lông màu xanh đậm kết hợp với xanh nướcbiển lại càng tăng thêm sức mạnh, Gary rất ít mặc quần áo có màu sắc thế này, y đứngdậy, đem súng ngắm gác ở trên lan can: " Ji Hyo, cùng anh chơi trò mèo vờn chuột rất vui vẻ nàykhông?"

Ji Hyo đếngần bên cạnh y, trong nội tâm cô lo sợ HoDong gặpchuyện ngoài ý muốn: "Chuyện của tôi và anh ấy không có liên quan, anh tạisao phải thiêu rụi căn hộ của chúng tôi?"

"Chúng tôi?" Garynghiêng người đứng dậy, thân ảnh cao to bao phủ lấy ánh trăng lạnh lẽo trongbóng tối: "Em nếu đã có kinh nghiệm, nên đổi cách xưng hô đó, Ji Hyo, emlà em, hắn là hắn, nghe như vậy được không? Hình như là tiếng khóc tại truyềntới, là hắn đang gọi em sao?"

Ji Hyo thầnsắc kinh hãi, nghiêng đầu sang chỗ khác nghĩ sẽ chạy đi, Gary kịp thời nắm cổ tay của cô lại. Ji Hyo dùngsức vung lên vài cái chứ không chịu yên: "Để cho tôi trở về, để cho tôitrở về ... "

"Vô dụng, hắn sớm đã hóa thành tro bụi."

Thân thể Ji Hyo dựavào bên cạnh lan can, nước mắt cô lã chã rơi xuống, không thể nào, Ho Dong vừa rồi còn nói muốn đi làm cơm tối, Ji Hyo nhìnvề phía bờ biển, cô liều mạng dốc toàn lực mạnh mẽ giật tay Gary ra:"Anh thật sự là biến thái! "

"Anh thích em gọi anh biến thái." Gary tư thế nhàn nhã xoay xoay trong tay khẩu súngbắn tỉa, Ji Hyo yếuớt xụi lơ trên mặt đất, giật mình thất thần nhìn về phía trước.

Người đàn ông thấy bộ dạng cô như mất hồn, trong nội tâm chợt dâng lên bực bộikhó hiểu, y khom lưng bắt lấy cánh tay của cô đem cô kéo đến, Ji Hyo đãmất đi khí lực chống đỡ, mắt vừa nhìn thấy lại muốn ngã quỵ. Gary cầmlấy kính viễn vọng bên cạnh, y vòng qua eo Ji Hyo, đem kính viễn vọng để ở trước mắt cô:"Nhìn thấy không? Hiện tại khóc, còn quá sớm."

Xuyên thấu qua kính viễn vọng, Ji Hyo trông thấy Ho Dong bịtrói trên cây cột khu nước cạn, 12 cái cây cột chống đỡ một căn nhà nghỉ nhỏ,thân thể Ho Dong bị ngâm một nửa dưới nước, nước biển đã đếntrước ngực, anh lạnh phát run, đầu bất lực dựa vào cây cột sau lưng.

Gary buôngtay ra, thân thể Ji Hyo hướngvề phía cạnh, cô vội vươn tay bắt lấy lan can: "Anh, anh rốt cuộc muốn nhưthế nào?"

Người đàn ông giơ súng lên, động tác cực kỳ nhanh đứng trên boong tàu, Ji Hyo cònchưa kịp phản ứng việc y cầm súng rốt cuộc muốn làm gì thì đã nghe thấy một hồitiếng súng vang lên như muốn xé toạc bầu trời, Ji Hyo nghẹn họng nhìn trân trối: "Đừng làmvậy..."

Cô không chút nghĩ ngợi tới bổ nhào lên phía trước, Gary tránh ra bên cạnh: "Kỹ thuật của anh từtrước đến nay đều rất chuẩn, nhưng anh không thể cam đoan, em vừa đụng vào anh,thì không chắc trên người hắn đã có vài lỗ thủng."

Ji Hyo thấtkinh cầm lấy kính viễn vọng, tiếng súng lúc nãy là bắn vào đỉnh đầu cây cột củaHo Dong, gỗ văng tung tóe toát ra làn khói xanh, Ho Dong sợ tới mức ánh mắt run run, ngâm mình trongnước biển vẫn không nhúc nhích được.

"Anh muốn cái gì, nói đi, anh rốt cuộc là muốn cái gì?"

"Đến giờ phút này, em vẫn còn hỏi anh muốn cái gì sao? Anh nghĩ muốn em, Ji Hyo, anhmuốn em! "

Ánh hào quang cuối cùng trong mắt cô vô tình bị dập tắt, cô chạy không thoát,cho dù là chạy tới chân trời góc biển, cũng không thoát khỏi xiềng xích tróibuộc của người đàn ông này. Cô muốn có một gia đình, vẻ vẹn chỉ là hy vọng quáxa vời của cô mà thôi: "Anh muốn chiếm đoạt bao lâu? Kang Gary, cầngì phải quanh đi quẩn lại mãi, cho tôi hy vọng, rồi lại khiến tôi tuyệt vọng,anh tự mình hủy đi tất cả hạnh phúc của tôi, anh tại sao ngay từ đầu đã liềuchết thế này? Tôi cũng không phải một đứa ngốc nghếch chỉ biết đứng yên mà đaukhổ giãy giụa."

" Ji Hyo, nếuanh không cho em nếm những đau khổ này, em sẽ không quay đầu lại." Y minh bạchcùng cô: "Nói cho cùng, anh sẽ đem người của em mang về, lòng của em cònlưu lại ở đây, cũng vô dụng thôi."

"Dù cho tôi trở về bên cạnh anh, nhưng lòng của tôi cũng không ở bên cạnhanh." Ji Hyonghiến răng, đôi bàn tay nắm chặt trắng bệt như phấn.

Gary đáymắt thâm thúy càng phát ra sự lạnh lùng, sóng ngầm mãnh liệt, giống như sắp sửamuốn làm ra chuyện kinh ác: "Lòng của em nếu chết đi so với áy náy ân hậnsẽ ra sao hả? Ji Hyo, emnói xem nếu như hắn chết, em sẽ làm sao?"

"Đoàng!!!"

Ji Hyo nghethấy tiếng kêu thê lương của HoDong, côduỗi tay muốn ngăn cản, lại bổ nhào như không, Ji Hyo quỳ rạp xuống bên chân Gary, cô hai tay vội vàng cầm lấy kính viễn vọngnhìn, Ho Dong gục đầu xuống, trên cây cột lại thêm vếtđạn.

Cô sợ hãi vạn phần, ôm lấy hai đầu gối nằm vật xuống sàn tàu, toàn thân runrẩy, khóc thảm thiết.

Ji Hyo khôngdám nói thêm nửa câu, cô sợ lại chọc giận đến Gary, cô bắt đầu cuộn mình giống như tình cảnh lúctrước rời khỏi thành phố Bạch Sa, chăm chú bảo vệ chính mình. Gary đemsúng ngắm cất lại trong hộp, y ung dung thong thả tháo bao tay, nếu như có thể,y cũng không muốn bức cô như vậy.

Chỉ là Ji Hyo tínhtình quá cứng rắn, y nói chuyện nhẹ nhàng tốt với cô như vậy mà cô cũng khôngnghe đem lời nói của y để vào tâm. Chớ nói chi là cùng y trở về, đây chẳng qualà si tâm vọng tưởng.

Tiếng khóc của Ji Hyo khócó thể tự đè nén, Gary điqua, kéo tay của cô.

Ji Hyo cảthân thể cứng đờ, cô ngẩng đầu, trong mắt lạnh như băng bị tuyệt vọng lấp trànđầy, người đàn ông cánh tay thoáng dùng chút sức lực, cô bất đắc dĩ đứng lên,bị y dắt đi về phía trước.

Ji Hyo nhìnvề phía bờ biển xa xa, tòa nhà gỗ đốt chìm trong nước biển, hiện ra một màu đỏđậm, cô không khỏi dừng chân lại, tay kia nắm lấy lan can, toàn thân đều chốngđối kịch liệt, không cho cô tiến về phía trước một bước.

Gary lòngbàn tay lạnh như băng, đem thân cô mềm mại bao vây trong đó, y cũng không dừnglại, mà là tiếp tục hướng đi về trước, Ji Hyo cánh tay bị kéo thẳng, thẳng đến giằng co, Gary kéonhẹ, cô liền như con rối vô hồn, lảo đảo bị y kéo vào trong khoangthuyền.

Bên trong phương tiện đầy đủ hết, cái gì cần có đều có, cái giường lớn bày ởchính giữa, đầu giường có đèn thủy tinh theo sóng biển phát giống như tiếng layđộng, Ji Hyo đônglạnh phát run, vừa tiếp xúc với hệ thống lò sưởi, toàn thân lại trở nên nónghổi.

Gary đitới tủ rượu rót ra hai ly rượu đỏ, Ji Hyo nhìn qua cái ly đưa tới, cũng không đưa taynhận lấy.

"Sao vậy, sợ anh bỏ thuốc?"

"Loại chuyện này anh cũng không phải là chưa làm qua." Ji Hyo tiếpnhận chén rượu, uống một ngụm lớn: "Tôi cùng anh trở về, anh thả Ho Dong ra."

"Không trốn nữa?"

Ji Hyo lắcđầu: "Tôi mệt rồi."

"Như vậy mới đúng." Gary đi đến trước mặt cô, đem chén rượu nghiêng lại,rót thêm cho Ji Hyo nửachén rượu: "Em nếu sớm nhận ra, thì cũng không phải chịu khổ nhiều nhưvậy. ''

"Vậy anh còn không thả người sao?"

" Ji Hyo. ''Người đàn ông giơ tay lên, bàn tay phủ lấy gò má phía bên phải Ji Hyo, ngóncái trên da thịt trơn bóng non mịn của cô mà vuốt thẳng, Ji Hyo ngừng thở, toàn thân từng tế bào đều cảnh giácthắt chặt, đôi mắt của cô lộ ra ý phòng bị, Gary vẫn ý loạn tình mê, cái loại cảm giác quenthuộc này, y hết lần này tới lần khác vẫn còn nhớ mãi.

Gary thongthả cầm lấy chén rượu trên tay của Ji Hyo để xuống bên cạnh, y đẩy cô ép vào vách tường. Ji Hyo cảmgiác được phần lưng lạnh như băng, Gary cạy mở khóe miệng của cô, bàn tay y không thểchờ đợi mà chui vào thắt lưng Ji Hyo. Cô mặc váy dài, Gary chỉ có thể đem làn váy kéo lên, Ji Hyo nhắmchặt hai mắt, mí mắt lộ ra sự khẩn trương cùng khước từ, người đàn ông đưa tayvào áo cô, tay lạnh như băng dán chặt vào da thịt, Ji Hyo sau lưng căng thẳng, vùi ở trước ngực y mà đôivai run rẩy không ngừng.

" Ji Hyo, mởmắt ra nhìn tôi."

Ji Hyo gụcđầu xuống, cắn chặt hàm răng, bộ dáng này cùng người bị cưỡng bức không saibiệt lắm.

Gary bàntay lướt qua mái tóc Ji Hyo, nhẹdùng sức, khiến cho cô phải ngẩng đầu: "Trước đây mỗi lần làm chuyện này,em không phải đều thích mở to đôi mắt nhìn tôi hay sao?" Y mở hai chân của Ji Hyo ra,động tác của y ngả ngớn, lại không khơi dậy trong Ji Hyo một chút mảy may ham muốn.

Ji Hyo vớiánh mắt bài xích, tay chân rõ ràng không chịu phối hợp, hôm nay cô đối với Gary chỉcó môt cảm giác chán ghét, cô hơi nhếch môi, lần nữa nhắm mắt lại.

Bàn tay người đàn ông đặt trước ngực cô dùng sức xoa nắn, Ji Hyo đau đến nhíu chân mày, Gary cắn vành tai của cô, tiếng nói gợi cảm:"Còn nhịn được? Ji Hyo, tôinhớ thân thể của em, nhớ tiếng kêu của em, tôi càng nhớ đến cảm giác khi tiếnvào thân thể của em."

Y càng nói, cô lại càng có cảm giác buồn nôn.

Ji Hyo mởmắt ra, đáy đầm thanh tịnh tỉnh táo làm trước mặt, trong mắt người đàn ông nhưbị đâm, y hãm sâu trong đó, cô dường như lại không nhúc nhích chút nào, như làngười ngoài cuộc.

" Kang Gary, tôimột chút cảm giác cũng không có, lúc trước tôi nằm ở dưới thân anh biết loạn ýtình mê, biết phối hợp, nhưng bây giờ, anh biết tôi đang suy nghĩ gì không?" Ji Hyo mắtthấy Gary sắcmặt chuyển thành xanh mét: "Tôi nghĩ, lúc anh cùng May lêngiường, có phải là cũng làm đủ khúc dạo đầu như vậy, tiếng kêu của cô ta cóphải rất lớn hay không? Gary, cô ấy cho anh nếm cảm giác thế nào? Thân thểcủa cô ta, cũng đủ dung nạp anh sao?"

Tầm mắt Ji Hyo rơivào trước ngực người đàn ông không ngừng phập phồng, lúc không khí mập mờ sinhtình lại nói tới người phụ nữ đã từng bị y hành hạ, y còn tâm tình làm tiếpđược sao? Ji Hyo nhớtới đêm đó chứng kiến cảnh tượng May, nhịnkhông được lại muốn khom lưng nôn ra.

Ji Hyo cuộnhai vai lại, phần eo vừa định cúi xuống, đã bị Gary giữ lấy cằm, Ji Hyo không thể không nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn:" Ji Hyo, mộtnăm nay, có lẽ em học được rất nhiều, không ai đã dạy em thêm là đối đàn ông,vĩnh viễn đừng bao giờ dùng biện pháp không hiểu biết này." Y dứt khoát nóitiếp: "Cô ta không cách nào thỏa mãn được cho tôi, cho nên tôi mới nghĩđến việc tìm em, tôi chỉ có ở trên người của em mới có được cảm giác, Ji Hyo, emnghe rõ chưa? Thân thể người đàn bà khác cũng không thể thay thế được em, emđừng hỏi lại tôi là có nhiều người phụ nữ thì có cảm thấy buồn nôn hay không,tôi cho em biết, sẽ không ... "

Ji Hyo sắcmặt trắng bệch: "Chính tôi sẽ buồn nôn, tôi không muốn cho anh đụng vàotôi."

"Nằm mơ đi, hôm nay, ở ngay trên chiếc giường này." Người đàn ông ngón taychỉ vào hướng bên cạnh: "Tôi chính là muốn em! "

Ji Hyo vộiđẩy y ra, còn chưa đi được xa, đã bị Gary kéo về.

"Thả tôi ra! "

"Tôi cho em xem một món đồ tốt." Gary lôi kéo cô đi đến cửa sổ, kính viễn vọng gác ởvị trí chuẩn xác, phương hướng đã được điều chỉnh, Ji Hyo xuyên thấu qua thấu kính, vừa vặn trông thấy vịtrí Ho Dong bị trói.

Ho Dong hiển nhiên thể lực rất yếu để chống đỡ khi nướcbiển lạnh như băng đã bao phủ đến cần cổ anh.

Ji Hyo nhắmhai mắt, tay không còn sức lực buông thỏng bên người.

Cô kéo khóa của chiếc váy, cởi dây ra.

Gary đemcô đặt ở trước cửa sổ đã làm kính viễn vọng bên cạnh rơi xuống đất, Ji Hyo vẫncòn tại giãy giụa, chỉ là mỗi động tác không còn quật cường như lúc nãy:"Anh không làm ở đây được không?"

"Em sợ hắn trông thấy à?" Gary đem mặt vùi vào cần cổ Ji Hyo: "Thật khờ, xa như vậy, hắn làm sao mànhìn thấy, tôi đây cũng không muốn cho hắn nghe thấy tiếng kêu tuyệt vời củaem, Ji Hyo,không phải yêu thích biển sao? Xem đi, bên ngoài cảnh biển thật đẹp."

Ji Hyo chưabao giờ thấy qua, có một người lại tàn nhẫn đến mức này, y đơn giản chỉ cần chocô món đồ cô thích, sau đó lại thành thương tổn cô sâu sắc: "Chúng ta ởđây, anh vì cái gì còn không thả HoDong?"

" Ji Hyo." Gary, khẩukhí hung hăng rồi đột nhiên uyển chuyển, thần sắc y ương ngạnh cũng có chỗ bớtphóng túng: "Hắn có thể cho em hạnh phúc sao? Em luôn hy vọng có một giađình, hắn liền mang em bỏ trốn, hai người cả đời cũng khó có danh phận, em cónghĩ đến tương lai không?"

"Tôi và anh có danh phận, vậy hạnh phúc của tôi, anh đã cho tôi sao?" Ji Hyo khuônmặt nhỏ nhắn nói: "Tôi không liên quan gì đến kết cục của May, những gì tôi đã mất cùng với tổn thương, vĩnhviễn không gì có thể đền bù."

Tâm của cô đã đóng, đời này rất khó mở ra.

" Ji Hyo, tôisẽ cố gắng ... "

Ji Hyo lạnhlùng cắt đứt lời nói của y: "Anh không cần phải làm gì cả, hãy buông tôira, anh nếu còn muốn, cũng đừng lãng phí mở lời vô ích, Kang Gary, anhnói cái gì tôi cũng sẽ không thể tin nữa. Sau này, tôi tuyệt đối không chốngđối anh nữa, anh muốn, tôi đều ngoan ngoãn cho anh chiếm đoạt, anh không muốnly hôn cũng được, tôi ở bên ngoài đã quá mệt mỏi rồi, yêu cầu duy nhất, là đừngđem Ho Dong vào chuyện này nữa."

"Em thương hắn ta?" Gary vô thức bật thốt ra, lạnh lùng hỏi.

Ji Hyo nhắmlại hai mắt, cũng không trả lời.

Cô trốn tránh không được lòng của mình, cô không thương Ho Dong, aicô cũng không thương.

Mặc dù cùng Ho Dong không có tình yêu, nhưng Ji Hyo một mực vẫn tin tưởng rằng cô cùng Ho Dong sẽ hạnh phúc cùng nhau, trong cuộc sống, tìnhyêu có thể chiếm được bao nhiêu phần? Ji Hyo một thân một mình, tình yêu cũng chết đi hóathành tro tàn, cho nên cô chỉ có một khát khao một mái nhà, chỉ cần có ngườiđàn ông thương yêu cô thật sự, là đủ rồi.

Không động tâm, cũng sẽ không thương tâm.

Ho Dong vì cô mà mất đi quá nhiều thứ trong cuộc sống, Ji Hyo khôngnghĩ muốn chạy thoát nữa, cô đối Gary không thể nào trở lại như trước kia, nếu đã ymuốn, thì cùng y trở về, cùng hành hạ lẫn nhau, vậy thì đồng quy vu tận, cũngkhông sao.

Gary thấymọi việc cô vì Ho Dong mà lo lắng, y cũng muốn thử buông tha cô, lạikhông nghĩ vừa định mở miệng, đã bị Ji Hyo cắt ngang lời nói.

Ji Hyo nhắmchặt hai mắt, cảm thấy ngay cả nói cùng y một câu đều cảm thấy lãng phí.

Gary taytrong cơ thể Ji Hyo liềnrút về, y cũng không làm tiếp khúc dạo đầu, mở thân thể Ji Hyo ra liền tiến vào bên trong đó. Cô cảm thấy toànthân đau nhức giống như bị cắt thành từng khúc, ngón tay căng nhéo ở cánh tay,vết máu nhuộm đỏ thẫm, Ji Hyo khôngdám mở mắt ra, mặc dù cách nhau khá xa, nhưng cô vẫn sợ hãi khi chứng kiến Ho Dong bi phẫn cùng với vùng vẫy chật vật giãy chết.

Gary cởilớp áo lông trên người, y cầm hai vai Ji Hyo, đè cô ngã trên giường lớn.

Ji Hyo thầnkinh căng cứng được thư giãn chút ít, đôi mắt bởi vì mỏi mệt mà nheo lại.

Lúc y chiếm hữu không để cho cô một con đường sống, bản tính cuồng quyến vẫnkhông thay đổi, Ji Hyo duỗithẳng hai chân lại bị y ép vòng qua lưng, bắt cô phải thừa nhận vật cứng rắncùng lửa nóng, cô không có chút cảm giác nào, vẫn khô khốc làm y không sao tiếnsâu thêm bước nữa, Ji Hyo khôngthể để linh hồn mình tách ra khỏi thể xác, trong cơ thể cô mỗi một nơi đều kêugào muốn đem Gary đẩyra. Người đàn ông trán thấm đẫm mồ hôi, y cũng dừng luật động trên người cô,bởi vì khẳng định như vậy chắc chắn sẽ làm cô bị bầm tím.

Tính tình y nhẫn nại muốn cho cô phối hợp, cạy mở miệng Ji Hyo, đầu lưỡi bắt chước tư thế nào đó ra ra vàovào, y mút hôn khóe miệng Ji Hyo, liếm mút khóe miệng cô, nhưng khóe mắt của côchỉ chực khóc, hận không thể cắn xuống một nhát, cắn rơi đầu lưỡi của yra.

Chính là cô không dám.

Hai tay của y bóp ở thắt lưng Ji Hyo, rốt cuộc đem cả thân thể chìm xuống.

Cơn đau làm cô nâng cổ, rơi xuống gối đầu tóc xõa ra, Ji Hyo mở to hai mắt nhìn về phía đỉnh đầu, người đànông thân thể to lớn rong ruổi, đụng chạm vào nhau, Ji Hyo ánh mắt không khỏi liếc về hướng tủ đầugiường.

Trên mặt, có một giỏ hoa quả.

Ánh mắt của cô rất chăm chú nhìn những đồ vật bên trong

Gary thởhổn hển, đem thân hình nằm bên cạnh cô, y nghịch vén tóc rơi bên gò má của cô:" Ji Hyo, thânthể của chúng ta cực kỳ ăn ý như vậy, đã lâu thế mà còn có thể làm anh hưngphấn không thôi."

Y không biết, lòng của cô lạnh băng, cũng đã chết rồi.

Người đàn ông ôm lấy cô, nhắm mắt dưỡng thần, quanh thân tràn ngập hương vịtình dục, điều đó làm cô cảm giác được sự khuất nhục không cam lòng cùng chánghét.

"Anh thả Ho Dong ra đi."

Gary thầnsắc ngưng tụ, cánh tay chống lên nửa người trên: "Em không nên nói nhữnglời này sau khi vừa cùng anh ân ái xong ... Song Ji Hyo, em còn không ngoan ngoãn phải không?"

"Anh ở đây ngủ thảnh thơi vậy có nghĩ tới người khác hay không, Ho Dong không được kéo lên, anh ấy sẽ chết rét!"

"Chết rét thì sao?" Gary bỗng nhiên đứng dậy làm cho chiếc chăn mỏngliền bị xốc lên, đến bên cạnh nhặt quần áo lên, thong thả ung dung mà mặc:"Hắn lá gan cũng không nhỏ, mà anh cũng không định để cho hắn tasống."

"Anh ... " Ji Hyo phẫnnộ: "Anh như vậy có ý gì?"

"Em là người phụ nữ của anh, em và anh làm chuyện hiển nhiên, em còn vọngtưởng tới chuyện giao dịch?"

Y và cô mỗi một lần, Ji Hyo tựahồ cũng là vì mục đích mà đến, chưa bao giờ đơn thuần là tình cảm, tình nguyệnvì nhau.

Ji Hyo cuộnmình tại góc tường, cô thấy Gary nhặt quần áo mặc vào, khôi phục bộ dáng phongđộ nhẹ nhàng lúc nãy.

Ban đêm nước biển đều ở âm độ, hơn nữa thủy triều dâng cao, Ho Dong không thể chịu đựng được bao lâu.

Ji Hyo lặngyên đứng dậy, cô cầm lấy con dao nhỏ trong đĩa trái cây, Gary đưa lưng về phía cô, đem ống tay áo vénlên.

Ji Hyo rấtnhanh cầm lấy con dao nhỏ, đâm về phía trước, Gary phản ứng nhanh, nghiêng người một cái chế trụcổ tay Ji Hyo, đemcô đẩy ngã trên giường: "Em muốn giết tôi? ! "

Y khó có thể tin, sắc mặt trở nên u ám, ánh mắt hung ác bạo ngược, y không ngờtới Ji Hyo lạicó phản ứng như thế, y càng không nghĩ tới cô lại muốn dùng dao đâm chếty.

" Gary, tôichỉ là muốn cho anh nếm thử, bị người khác tổn thương là như thế nào." Ji Hyo trênthân thể được bọc ga giường: "Anh đối với tôi như vậy, so với lăng trì cònmuốn cho tôi thống khổ hơn, tôi không làm được giống như mặt người dạ thú nhưanh, tôi cũng không có sức để cùng anh tiếp tục chơi đùa."

Cô đứng ở đầu giường, đem chăn khoác trên người bỏ xuống.

"Bây giờ thế nào, ám sát không thành, nghĩ đến sắc dụ?" Gary đứngcách cô hơn ba bước.

Y dây dưa, gần gũi bởi vì họ từng có qua toan tính, lại làm y mê luyến thậtsâu.

Ji Hyo chỉvào trước ngực: "Nếu như thân thể này tổn hại, Gary, anh còn có thể cứ thế mà dây dưa sao?"

Cô thấy người đàn ông thần sắc kinh hoảng: "Em muốn làm gì?"

Cô lấy ra con dao nhỏ bén nhọn, đem mũi dao đối diện ngực mình: " Gary, tôibị anh bức đến nỗi muốn đi tìm cái chết, nếu như tôi hủy đi thân thể này, anhcó buông tha không?"

Năm ngón tay cô cầm chặt cán dao, Ji Hyo cũng không biết vì sao lại có dũng khí cầm lấycon dao đâm xuyên qua cả bộ ngực, một màu đỏ thẫm của máu chảy ra cứ như mànmưa không ngừng chảy xuống da thịt trắng nõn, ngưng đọng tại nơi bụng trơn bóngcủa cô.

"Khônggg ... " Gary trongmắt giống như bị đâm vào đau nhói, y vươn cánh tay, tim như có cỗ máy kịchliệt, nghiền nát đau nhức vô cùng, y thậm chí còn cảm giác được hốc mắt mônglung tầm mắt: " Ji Hyo, đừngnhư thế! Anh không có ý định làm cho HoDong chết,anh sẽ thả hắn mà, em ... "

Ji Hyo liềnđâm thêm một vết dao trên thân thể, hoàn toàn làm sự kiêu ngạo và cường ngạnhtrong Gary sụpđổ. Ji Hyo thậtsự đã tuyệt vọng đến cực độ, cô thấy mình cũng chẳng còn hy vọng gì mà sốngtiếp, nếu như thật có thể thoát khỏi cuộc sống này, cô tình nguyện để trên thânthể cả ngàn vết đâm, cả vạn vết đâm.

Gary vượtlên giữ chặt cô, muốn lấy đi con dao: " Ji Hyo, anh cái gì cũng đáp ứng với em, nếu thật sự đãhận đến như vậy hãy đâm anh đi."

Ji Hyo conmắt mờ mịt chuyển thành tỉnh táo, cô giơ con dao trong tay lên, hai tay nắmchặt cán dao, Gary chorằng cô còn muốn tiếp tục tổn thương bản thân nữa, liền ngăn cản, Ji Hyo dĩnhiên đã đem mũi đao nhắm vào người đàn ông, hiển nhiên y cũng ý thức được, lựcđạo trên tay cũng buông ra.

Mũi dao dùng sức đâm vào bả vai Gary, Ji Hyo cũng không có ngừng lại động tác, cánh tay côdùng sức hướng về phía bên cạnh đâm xuống ...

Phập!

Một dao đâm sâu đủ thấy xương bên trong, máu tươi liền bắn ra dính trên mặt Ji Hyo.

Mà máu của y cũng rất nóng.