- Chuyen Ver Monday Couple Chim Trong Cuoc Yeu 21 Chuong 134 Khong Cho Phep Nghi Den Nguoi Dan Ong Khac

Tùy Chỉnh

Hai người đứng đối diện nhau, tới khoảng 10 phút đồng hồ nhưng ai cũng không biết mở miệng nói cái gì.

Bộ dáng của Ji Hyo, khuôn mặt hồng hào chút ít, tóc cũng dài ra, kỳ thật Ho Dong cũng thích cô để tóc dài.

Tay phải của Ho Dong buông xuống bên hông, nắm chặt một phần bệnh lý.

Ji Hyo tầm mắt cao thấp băn khoăn, cô chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng như thế. Thật tốt, Ho Dong anh ấy không có việc gì. Cô không thể giấu đi ánh mắt xúc động và hưng phấn, nhưng lúc muốn thể hiện rõ ràng thì cô lại phát hiện mình thật bất lực. Ji Hyo không thể nào giống như trước kia mà chạy đến, ôm lấy anh ấy và nói: " Ho Dong, anh vẫn còn sống, anh đã trở lại."

Đáy lòng Ji Hyo mông lung có tầng nước mờ mịt dâng lên, tầm mắt của cô nhìn vào con yêu đang nằm trong lòng mình.

" Ji Hyo." Ánh mắt Ho Dong cũng dừng ở cục cưng trên người cô, dĩ nhiên là ảm đạm: "Đây. . . . . . là con của em sao?"

Lồng ngực của Ji Hyo dường như có đôi bàn tay hung hăng xé ra, tan nát ở bên trong. Ji Hyo u tránh đi ánh mắt hiền hòa như ngọc của người đàn ông: "Vâng. . . . ."

Ho Dong một hồi lâu không nói gì.

Ji Hyo cũng cúi thấp đầu, Ho Dong sống chết không rõ mà cô lại có con, cô cảm thấy không có cách nào ngẩng đầu lên mà đối mặt với anh ta. Ji Hyo cũng tự biết, từ khi cô bị mang về thành phố Bạch Sa thì lúc đó cô và Ho Dong sẽ không thể nào có kết quả.

Tầm mắt Ji Hyo lơ đãng nhìn qua bệnh án ở trong tay anh ấy: " Ho Dong, anh bị bệnh sao?"

"Không phải, là mẹ của anh."

"Dì bị bệnh gì, có nặng không?"

Ho Dong không có trả lời thẳng: " Ji Hyo, em có khỏe không?"

Người đến kẻ đi trong đại sảnh, âm thanh huyên náo hòa tan trong rung động của một cuộc trùng phùng. Ji Hyo đem Bôn Bôn giao cho Chị Choi ở bên cạnh. Cô cùng Ho Dong đi ra phía ngoài sân. Chị Choi liền ôm đứa trẻ ngồi ở nơi có thể nhìn thấy được Ji Hyo.

Ji Hyo không có mở lời trước, cô theo thói quen là sờ vào cổ tay mang đồng hồ. Ho Dong hai mắt nhìn chằm chằm vào động tác này của Ji Hyo, khẳng định là cô mỗi ngày đều đeo nó, nếu không, dây đồng hồ sẽ không bị hư hao như vậy: " Ji Hyo, em đổi một cái khác đi."

Chính anh cũng không ý thức được, lời này nói ra, âm thanh lại run rẩy.

Ji Hyo nắm chặt đồng hồ đeo tay: " Ho Dong, một năm nay anh ra sao? Đêm đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao ở bên bờ biển lại tìm thấy áo dính máu của anh và chiếc nhẫn?"

Ho Dong nhớ tới cảnh tượng đó, bỗng nhiên có cảm giác máu trong người đều chảy ngược. Gió lạnh nhân cơ hội mà chui và từng lỗ chân lông, anh giống như bị ngã vào trong hầm băng, bị sợ hãi vùi sâu đến nỗi không thể đưa tay ra kêu cứu.

Một chiếc xe màu đen có rèm che lướt qua hàng cây, Ho Dong bị những cạnh đá bén nhọn sắc lẹm cứa đứt, mắt anh thấy chiếc xe dứt khoát mà đi: "Không, Ji Hyo. . . . ."

Anh biết rõ, từ khoảnh khắc trở đi, anh sẽ vĩnh viễn mất Ji Hyo.

Ho Dong vung quả đấm nện xuống bờ cát, vảy ra những hạt cát mang theo vị mặn của nước biển dính vào mặt anh. Anh đau đến không còn muốn sống, liều mạng co người đứng dậy, hai tay xoa bóp muốn cơ thể khôi phục tri giác mà đuổi theo sau.

Người đàn ông bên cạnh dùng chân đá đá anh: "Đứng lên! "

"Làm gì bây giờ?" Tên còn lại hỏi.

"Mang đến bệnh viện trước đi, hắn như vậy chỉ sợ chống đỡ không nổi. Ngày mai cho hắn thêm một khoản tiền rồi chúng ta trở về thành phố Bạch Sa."

"Tôi không đi bệnh viện, các người dẫn ta trở về thành phố Bạch Sa."

"Nghĩ kỹ chưa hả?" Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống Ho Dong: "Tao khuyên mày đừng mơ hão nữa, đối nghịch với Kang thiếu sẽ không có quả ngon để ăn, dây dưa đến chỗ này. Hậu quả mày cũng thấy rồi đấy, người phụ nữ kia lúc mang đi toàn thân đầy máu. Thông minh một chút đi, mày hãy đi cho xa vào, nếu không lại rước thêm họa vào thân."

"Nói với hắn những lời nhảm nhí này làm gì?"

"Anh nói Ji Hyo toàn thân là máu?" Anh không ngờ tới Gary thật sự lại có thể làm chuyện như vậy. Hắn thật sự muốn Ji Hyo trở về mà lại bất chấp bất cứ giá nào, thậm chí đem Ji Hyo hủy diệt thì hắn cũng không thương tiếc sao?

Thân thể Ho Dong có thể cảm thấy ấm hơn chút ít, một tên trong hai người đàn ông kéo áo của anh, lôi anh đứng dậy: " Kang thiếu cho mày tiền, cũng đủ về sau cơm áo đều không lo. Người phụ nữ kia đi theo mày thì có gì tốt chứ? Mày nhìn một chút đi, ngay cả một chỗ ở cũng bị thiêu rụi, đừng có lại tính toán gì khác. Kang thiếu đã sớm cảnh cáo rồi, các người thật muốn ở cùng một chỗ thì gặp một cái sẽ đốt một cái. Ai có liên quan đến các người, Kang thiếu tra ra thì thấy một người sẽ hủy diệt một người."

Ho Dong toàn thân phát run, anh nhìn theo hướng Ji Hyo rời đi, đột nhiên vùng khỏi tay của người đàn ông: " Ji Hyo. . . ."

"Mẹ kiếp, cho ta đi! "

"Thả ta ra! "

Ho Dong toàn lực giãy giụa, người đàn ông thấy thế, một quyền vung đến nện vào mặt Ho Dong. Máu tươi lập tức phun ra, khiến cho áo khoác dính đầy máu. Anh bịt mũi miệng lại, máu theo kẽ tay mà chảy ra.

Dường như anh đã bị một quyền này đánh thức, giật mình đứng yên một hồi lâu không nói gì. Ho Dong suy sụp đôi vai. Ji Hyo đi, không còn gì có thể cho anh hy vọng. Anh đứng ở bờ biển, nghe từng đợt thủy triều dâng lên mãnh liệt và ồn ào ở bên tai.

"Đi thôi." Người đàn ông đẩy vai của anh.

Ho Dong theo lực của hắn mà lảo đảo một bước, anh cởi áo khoác dính máu ra ném vào bở biển. Gió lạnh thấu xương, lòng anh đau như cắt, lại đưa ngón tay đau nhức rút chiếc nhẫn ra.

Ho Dong ngồi xổm xuống, dùng áo khoác trùm lên chiếc nhẫn rồi lấy cát lấp lên.

"Tôi muốn trở về nhà gỗ xem một chút."

"Thật nhiều chuyện."

"Thôi, cho hắn đi đi, chúng ta thế này rồi mà." Người đàn ông nhìn đồng hồ: "Chúng ta tối nay khẳng định là không kịp trở về thành phố Bạch Sa."

Ho Dong nhìn về phía xa xa, căn nhà gỗ bị thiêu hủy hơn phân nữa, ngọn lửa cũng không rừng rực như vừa rồi nữa. Gương mặt bị nguồn nhiệt nóng hổi bao trùm. Anh thật vất vả mới có thể cùng Ji Hyo đến được nơi yên bình này, vậy mà, bây giờ nó bị phá hỏng như vậy...

Mặt biển mênh mông mà che giấu màu đen thần bí, đột nhiên truyền đến những âm thanh kéo dài. Hai gã đàn ông đứng ở bờ biển xoay người nhìn lại, thấy một chiếc du thuyền đang lái tới, trên boong thuyền có một cô gái mặc bộ đồ da màu đen cầm lấy kính viễn vọng: "Nơi này tại sao lại có người, cuộc gặp đêm nay không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh muốn kế hoạch bị phá hủy sao?"

Người đàn ông bên cạnh đưa mắt nhìn lại: "Tôi sẽ cho người đuổi bọn họ đi."

Cô gái xõa tung mái tóc quăn vô cùng mê người, để ống nhòm xuống, thuận tay cầm lấy khẩu súng bắn tỉa ở trên bàn bên cạnh, hướng phía bờ biển nhắm vào hai người.

"Đoàng! "

Người đàn ông mắt thấy đồng bạn bị bắn trúng não bộ, vừa muốn rút súng thì đã bị đối phương nhanh chóng bắn chết, cả quá trình không vượt quá 1 phút.

Ho Dong nghe được tiếng súng, anh trốn vào một chỗ xa trong rừng cây. Du thuyền cập bờ, hai gã đàn ông đã tắt thở.

Người đàn ông trên du thuyền khóe miệng mỉm cười: "Alice, kỹ năng của cô chuẩn đấy."

Cô gái lau chùi ống ngắm: "Tôi không chịu được một chút sai lầm nào, muốn tôi lựa chọn, dĩ nhiên là người khác chết còn tôi thì sống."

Ho Dong không dám thở mạnh ra, anh ở một góc khuất mà nhìn chuyện này xảy ra, chỉ biết hai người vừa rồi còn nói chuyện với mình mà giờ đã chết, có người đi xuống khỏi thuyền, lôi thi thể lên.

Alice đem súng bắn tỉa đặt lại trên bàn: "Để ở khoang thuyền, đợi lát nữa trở về thì ném xuống nước cho cá ăn."

Ho Dong cuộn người đứng dậy, anh khom lưng tựa vào một cây khô ở phía sau. Alice cầm lấy kính viễn vọng kiểm tra xung quanh: "Có vẻ đã được yên tĩnh rồi."

Ho Dong lạnh cóng trên mặt đất phát run, chờ cho du thuyền kia rời đi thì mới đi ra khỏi rừng cây, môi anh bầm đen, lục lọi khắp túi mới tìm được mấy trăm đồng lúc đi siêu thị còn dư lại.

Ji Hyo kiềm lại nước mắt, cô nghĩ đến Ho Dong bị một trận thập tử nhất sinh, trong lòng càng thêm khó chịu: "Vậy về sau thì anh đi đâu?"

Ho Dong khoanh tay lại, nở một nụ cười khổ: "Anh đi đến một chỗ rất xa, Ji Hyo, khẳng định là em không đoán được."

Ji Hyo cũng giương nhẹ cánh môi, vui vẻ mà lại khổ sở đến vô vị: "Em nhớ được anh và em đã từng nói, nếu có cơ hội thì muốn đến vùng núi dạy học. Những đứa trẻ ở vùng cao có khả năng Piano cũng không biết, anh còn nói, âm thanh nghe hay như vậy thì cần phải mang đến cho tất cả những đứa trẻ."

Anh đã nói qua thì cô không quên.

Ho Dong trong mắt có chút sáng ngời: "Đúng, anh đi lên vùng núi, nếu như không phải là mẹ anh ngã bệnh thì anh có thể sẽ không đến thành phố Bạch Sa này."

" Ho Dong, anh vì sao lại không trở về tìm em, em đã cho rằng. . . . . . ."

"Anh đến vùng núi sau khi thu xếp thì đã gọi điện cho ba mẹ, nói cho họ biết là anh không sao. Anh biết rõ là em có thể đang tìm anh ở khắp nơi, anh nghĩ, hai người khả năng sẽ không liên lạc được với em. Anh liền để cho mẹ nghĩ cách nói cho Bora, anh không muốn em lo lắng. . . . . . ."

Nếu khiến cho Ho Dong trở lại nơi này mà đối mặt với cô, anh sợ, anh thật sự sẽ bị sụp đổ.

Ji Hyo thần sắc giật mình, hiển nhiên, Ho Dong trước tiên nhất định là sẽ thông báo ngay, tâm tư anh trước này đều rất tình cảm, sẽ không để cho ông bà Ho lo lắng nhiều. Bora lại là người bạn tốt nhất của Ji Hyo, nếu cô ấy biết rõ chuyện này, tuyệt đối sẽ chạy như bay đi tìm Ji Hyo.

Câu trả lời duy nhất, chính là bà Ho tận lực che giấu.

Một năm này, những ngày Ji Hyo có thể ăn ngon ngủ yên chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cô sống mà bị ám ảnh về tính mạng của Ho Dong, anh sống chết không rõ, mấy lần còn muốn đi tìm ba mẹ của Ho Dong, nhưng lại luôn sợ hãi nếu họ trông thấy cô thì lại càng thêm kích động. Như mấy tháng trước, ở bệnh viện này, bà Ho còn hung hăng muốn cô đền mạng vì Ho Dong.

Nhữngviệc này, hiển nhiên là HoDong khôngbiết được.

" Ji Hyo?" Ho Dong thấy cô như mất hồn, cũng nhíu chặt chân mày:"Chẳng lẽ, mẹ anh không nói cho em biết?"

Ji Hyo cónuốt xuống chua xót trong miệng, cô lắc đầu, cô cũng có thể hiểu được cách làmcủa Bà Ho. Đổi lại là ai, cõ lẽ cũngsẽ đối xử với người phụ nữ đã đem con trai họ hại thành như vậy: "Có nóicho em biết, em. . . . . em chỉ cho là dì đang dối gạt thôi."

Ji Hyo quaymặt đi, lời nói dối này dường như lại khiến cô không chịu nổi mà nước mắt dângđầy. Nếu quả thật cô biết rõ lúc đó HoDong khôngchết. . . . . . .

Ji Hyo quaylưng lại, đưa tay làm như vô tình lau đi khóe mắt, cho dù cô thật sự biết rõcũng vô dụng. Cô mang thai con của Gary, chẳng khác gì đã đem mọi thứ mà phá hủyđi.

Ho Dong lấy điện thoại đi động ra, nhanh chóng nhắntin.

Hốc mắt của người đàn ông cũng không nhịn được ướt át, lúc này, đối với anh mànói thì đau thương nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Bọn họ đã trải qua sinh ly tử biệt, lại một lần nữa trùng phùng mà phát hiệnmột cái ôm cũng trở nên thật xa vời. Cô bây giờ là vợ của người khác, là mẹ củamột đứa con.

" Ho Dong, thực xin lỗi." Ji Hyo vùi mặt vào lòng bàn tay. Anh vì cô mà mất hếttất cả, cho đến cùng, Ji Hyo ngaycả những lời yêu thương cũng chưa từng nói qua, Ho Dong thậtkhông quan tâm đến những thứ này: " Ji Hyo, anh vẫn nói câu kia, anh muốn em sống được vuivẻ. Ta không muốn em cảm thấy áy náy, anh làm vì em, anh vui vẻ chịu đựng vàcũng chưa từng hối hận."

Ji Hyo nghevậy, những cố gắng kiềm lại nước mắt rốt cuộc cũng không kiềm được nữa.

Tầm mắt Ho Dong nhìn xuyên qua khuôn mặt của Ji Hyo,hướng về phía Chị Choi đangôm Kang Hyo trướcngực. Mới nhìn thấy qua cũng có thể đoán là một bé trai, nhìn rất giống Gary,khuôn mặt này hiển lộ ra khí chất vương giả.

" Ho Dong." Sau lưng Ji Hyo truyền đến một giọng nữ, cô ngẩng đầu lên thìnhìn thấy một cô gái chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đi đến bên cạnh Ho Dong: "Thì ra là anh ở đây, hại em tìm khôngđược."

"Tôi tình cờ gặp được một người bạn." Anh nói hời hợt, Ji Hyo cheđi kinh ngạc, thần sắc có chút mất tự nhiên nhìn cô gái kia.

" Ji Hyo, đâylà bạn gái của anh, BaekSo Young."

Trên mặt Ji Hyo vẫncòn vương nước mắt, cô nhìn qua Baek So Young đang đưa tay về hướng mình, cô ngạc nhiên cùng cô ấybắt tay: "Xin chào."

"Cô. . . . . . xin chào."

" Ho Dong, mình trở về phòng bệnh đi, dì vẫn đang chờchúng ta đấy."

"Được." Ho Dong đứng lên: " Ji Hyo, bảo trọng."

Hai chữ "Bảo trọng" anh nói ra rất nhẹ, nhưng lại giống như cây búanặng nề đập vào trong lòng Ji Hyo.

Ho Dong vội bước đi, như muốn tránh đi thú dữ và dòngnước lũ.

Baek So Young cảmgiác được anh mất tự nhiên: " Thầy Ho, thầynói như vậy, cô ấy ngược lại sẽ càng nghi ngờ."

Ho Dong nghe vậy, bước đi lúc này mới không còn vội vãvà gấp rút nữa: "SoYoung, thựcxin lỗi, vô tình kéo cô vào cuộc."

"Không có việc gì, dù sao tôi cũng đang đi tìm thầy." Baek So Young quayđầu lại, trông thấy Ji Hyo vẫnngồi ở đó: " Thầy Ho, côấy chính là người trong lòng của thầy sao?"

Ho Dong không nói gì nữa, trong lòng bàn tay nắm lấytay cô đã ướt nhẹp mồ hôi.

"Thầy nói thầy có bạn gái rồi, có phải là không muốn nhẫn tâm quấy rầyhạnh phúc của cô ấy không?"

Ho Dong cùng Baek So Young đi vào bệnh viện, cho đến khi xác định Ji Hyo sẽkhông thấy nữa, anh lúc này mới buông tay Baek So Young ra: "Tôi luôn có một nguyện vọng, đó chínhlà Ji Hyo cóthể sống tốt. Lúc cô ấy cười, là đẹp nhất. . . . . . . . . ."

Ji Hyo. . .. . .

Baek So Young nhẹgọi: "Cái tên nghe thật hay."

" So Young, haylà cô về trước đi, ở trường học, tôi muốn xin nghỉ phép một thời gian."

Baek So Young cũnggiống như Ho Dong, là tự nguyện lên vùng cao dạy học. Cô biết rõ bà Ho ngã bệnh nên cố ý muốn đếnđể biết tình hình: "Thầy Ho, thầyđừng lo lắng, bệnh của dì may mắn là mới bắt đầu, tôi tin sẽ có biện pháp chữatrị."

"Cô nói phải lắm." HoDong cầmbệnh án đi vào cửa thang máy, bà Ho mấytháng trước cảm thấy đau dạ dày, đến bệnh viện lớn ở thành phố Bạch Sa kiểm tracặn kẽ, mới phát hiện bị ung thư dạ dày giai đoạn đầu.

Chị Choi ôm Kang Hyo đếnsau lưng Ji Hyo, côtrông thấy nước mắt Ji Hyo rơikhông ngừng.

"Kang phu nhân?" Chị Choi khẽgọi, thấy cô hình như muốn lấy lại tinh thần: "Bây giờ nếu không đi thì cóthể phải xếp hàng đến chiều mất."

Ji Hyo lausạch nước mắt đứng lên: "Được, đi vào thôi."

Trở lại Ngự Cảnh Viên, Ji Hyo đivào phòng ngủ, những ngày này đã là cuối thu, một mùa hè ngột ngạt đã lặng lẽtrôi qua.

Cô kéo màn cửa sổ ra, mở rộng cánh cửa.

Đứng ở trên ban công, có thể trông thấy nơi xa là Ngự Cảnh Uyển, Min Ah thích cây bạch quả. Mùa này là thời điểm câybạch quả đẹp nhất. Ji Hyo dầndần nheo mắt lại, nhìn lá cây bạch quả theo gió mà lay động, như tuyết như hoatuôn rơi bay xuống.

Ji Hyo chưatừng nghĩ qua, sẽ gặp lại HoDong tronghoàn cảnh như thế.

Cuộc sống này quả nhiên chuyện xấu đầy rẫy, cho dù có chuẩn bị mọi thứ, cũngtránh không thoát được kiếp nạn.

Ji Hyo haitay chống trên lan can, cô mím môi, khóe miệng muốn cười lại cười khôngnổi.

Dưới lầu truyền đến tiếng còi xe, cô thấy cổng chính tự động mở ra, Gary đanglái xe tiến đến.

Người đàn ông đi vào phòng khách, từ sau khi có Kang Hyo, Gary hình như dành nhiều thời gian hơn. Thườngthường đi ra ngoài cho đến trưa, buổi chiều sẽ trở lại, có khi còn có thể cùngăn cơm trưa.

" Kang thiếu đã về." Dì Goo đi đến bân cạnh hắn:" Ji Hyo ởtrên lầu, không biết sao mà cơm trưa cũng không ăn."

Gary đilên lầu, Chị Choi đã dỗđứa nhỏ xong đi ra: " Kangthiếu."

"Đã chích ngừa xong chưa?"

"Buổi sáng đã chích xong rồi ạ." Chị Choi đứngở hành lang, cô thấy cửa phòng Ji Hyo đóng kín, liền nhỏ giọng mà nói: "Vốn làcó thể trở về sớm hơn, nhưng lúc tôi đang muốn đi xếp hàng thì Kang phu nhân gặp được ngườiquen, họ nói chuyện cũng rất lâu."

"Người quen?" Gương mặt tuấn tú của Gary có vẻ lạnh lùng. Ji Hyo ở đây còn có thể có bao nhiêu người quen:"Chị đã gặp qua chưa?"

Chị Choi đãlàm việc cho không ít người có tiền, nên am hiểu sâu sắc thói đời, cũng là mộtngười làm khéo léo. Đôi mắt dài trước mặt chị, người như Gary khả năng bên ngoài sống phong lưu, nhưng trongnhà thì để ý nhất cái gì? Không phải là một người vợ chung thủy, sợ tiếng xấutruyền đi sao?

"Tôi chưa từng thấy qua, là một người đàn ông trẻ tuổi. Về sau Kang phu nhân đem đứa trẻ giaocho tôi, bọn họ liền đến mái che của bệnh viện, nói cái gì đó, tôi cũng khôngnghe được. Chỉ nhìn thấy Kang phunhân lau chùi mắt, về sau mới biết là cô ấy đã khóc."

Gary đầutiên nghĩ đến là Nam SeoJoon, nhưng lập tức phủ nhận. Ji Hyo cùng hắn đã sớm không còn. Gary cũngkhông tin hắn ta còn có thể gắng gượng thêm cái gì nữa.

Ji Hyo điđến cửa, tay vừa chạm đến tay cầm, còn chưa mở ra, liền nghe thấy bên ngoàitruyền đến tiếng nói.

"Tôi còn nghe thấy người đàn ông kia hỏi Kang phu nhân là, đứa bé này là của cô ấy sao? Nhìnvẻ mặt còn cảm thấy rất thương tâm. . . . . . . . ." Chị Choi lúc ấy cũng không nghe rõ tên của Ho Dong, chỉ mơ mơ hồ hồ thêm thắt vài câu.

Ji Hyo dùngsức mở cửa ra, Chị Choi ngheđược động tĩnh, quay đầu nhìn lại, sắc mặt trong nháy mắt cảm thấy khóxử.

Gary thấythế, mở miệng nói: "Chị trở về trước chăm sóc Kang Hyo."

"Vâng."

"Khoan đã." Ji Hyo rakhỏi phòng, gọi Chị Choilại.

Chị Choi phầnlưng cứng đờ, đành phải xoay người lại: " Kang phu nhân, còn có gì dặn dò sao?"

" Chị Choi, chịbiết Dì Goo làm mấy năm rồi không?" Ji Hyo cấtgiọng không giận mà uy, nếu như lắng nghe, cũng không phát hiện được bên trongcó cất giấu nóng giận hay không.

"Không, không biết."

" Chị Choi, làmviệc là không thể mưu lợi, chị chỉ cần chăm sóc tốt cho Kang Hyo, như vậy tôi cũng không bạc đãi chị. Về phầnchuyện giữa vợ chồng chúng tôi, chị đừng hao tâm tổn ý nhiều."

Chị Choi khôngngừng gật đầu: "Cô nói đúng lắm."

"Tốt lắm, mấy ngày nay chị cũng đã vất vả, ngày mai chị trở về nhà xem mộtchút đi. Tô sẽ cho Dì Goo chuẩnbị cho chị vài thứ ở dưới lầu. Tôi nghe nói chị cũng ở con trai, buổi tối chị ởnhà đi, ngày kia lại tới nữa."

Thần sắc Chị Choi kíchđộng, cũng vì chuyện vừa rồi mà xin lỗi: " Kang phu nhân, thực xin lỗi."

"Đi mau đi." Ji Hyo nóixong, liền xoay người trở lại phòng ngủ.

Gary đầulưỡi nhẹ liếm khóe môi, đánh một cái tát cho thêm quá táo ngọt, một chiêu liềnthu phục Chị Choi.

Xem ra, sau này Chị Choi sẽchuyên tâm mà nghe lời Ji Hyo.

Gary cảmthấy có chút buồn buồn cười. Hoàn toàn không để bụng chuyện Chị Choi vừarồi nói cho hắn biết. Hắn đi vào phòng ngủ, Ji Hyo ngồi ở mép giường với ánh mắt run sợ, đang suynghĩ chuyện gì đó.

"Em sao vậy?"

Ji Hyo cũngkhông nói gì.

Gary ngồixuống bên cạnh cô: "Vừa rồi không phải là một bộ dáng hung dữ sao? Giờ lạiyên ổn rồi?"

"Anh muốn biết cái gì chỉ cần gọn gàng dứt khoát hỏi chính tôi, cần gì màquanh co lòng vòng dò hỏi người khác! "

Gary hiểura, thì ra Ji Hyo chorằng hắn sai Chị Choi giámsát nhất cử nhất động của cô: "Anh hỏi em, em chịu nói sao?"

Ji Hyo tứccười, nhanh chóng đem tầm mắt rời đi: "Nói hay không nói, là quyền củatôi."

Gary duỗicái lưng mỏi, đem thân thể nầm vào giường lớn, hắn nhắm mắt dưỡng thần. Ji Hyo đưamắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này là sau buổi trưa, ánh mặt trời rất ấm. Trờitrong nắng ấm, là một cuộc sống yên bình.

Gary mỗilần lại dựa vào gần một bước, phản ứng của Ji Hyo cũng sẽ quá khích. Chuyện Ho Dong côbước không qua, cũng đã nói muốn dùng hạnh phúc cả đời để đền lại.

Cô ích kỷ muốn giấu đi sự thật này, làm cho Gary mang trên người tội lỗi mà cùng cô sống trongbóng tối.

Nhưng hôm nay cô lại gặp được HoDong, còncó Baek So Young. Hơithảng thốt, Ji Hyo hiểuđược, cô cùng Ho Dong đều biết là bọn họ rốt cuộc không đi đến cùngđược. Cô vui mừng vì BaekSo Young khônggiống mình. Ji Hyo đãmang theo tất cả khổ đau mà nắm tay HoDong, Ji Hyo luôntin rằng, anh ấy xứng đáng có được một cuộc sống tốt hơn.

Ji Hyo lạicàng kiên định, lúc đó cô ở bên Gary, sẽ không thể nào lôi Ho Dong vàocuộc được.

Người đàn ông nằm ở trên giường mở đôi mắt ra, ánh nắng chiếu vào trên mặt hắn,cảm thấy buồn ngủ. Hắn nghiêng người qua, cánh tay ôm lấy eo Ji Hyo mà đècô lên giường.

Bản năng của Ji Hyo tự cohai gối lên, hai tay đẩy vai hắn ra.

Cô cũng chỉ biết là không chấp nhận được đụng chạm của hắn.

"Anh chỉ muốn em nằm cùng thôi."

Gary nhắmmắt lại, ngủ ở bên cạnh Ji Hyo.

"Tôi hôm nay gặp được một người. Tôi ở nơi này thật sự cảm thấy buồn bực,Ngự Cảnh Viên cũng giống như Hoàng Duệ Ấn Tượng lúc trước, đều vô ích thôi. . .. . . . ."

Người đàn ông nheo mắt lại thành một khe hở.

Hắn cho gì đó, cô cũng không vui vẻ đớn nhận nữa. Tốn nhiều tiền hơn cũng khôngmua được khóe miệng thoáng cười của Ji Hyo.

" Gary, tôinhìn thấy chính là Ho Dong."

Tên của người đàn ông này tiến vào tai trái, lại đi ra tai phải. Hắn cả kinhchống nửa người lên: "Em nói cái gì?"

Ji Hyo đưatay gối sau đầu: "Tôi ở đại sảnh bệnh viện gặp được Ho Dong. Tôilúc trước cũng ôm hy vọng, tôi nghĩ không tìm được thi thể của anh ấy thì có lẽanh ấy còn sống..." Khóe mắt Ji Hyo mở ra, nụ cười sung sướng: "Tôi quả thậtđã đợi đến ngày này."

Cả khuôn mặt của cô đều đắm chìm trong vui vẻ, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt cũngkhông u ám như trước, diễm lệ động lòng người.

Gary ngheđược lời nói của Ji Hyo, đáylòng cũng theo đó mà rộng mở trong sáng, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt của Ji Hyo, hắnthấy thế nào cũng thật là chói mắt.

Gary hìnhnhư lập tức nghĩ đến, Ji Hyo vìsao lại vui vẻ như thế.

Hắn đột nhiên nổi giận, sắc mặt nói thay đổi liền thay đổi ngay. Trong mắt lộra u ám làm người ta không rét mà run: " Ji Hyo, anh cho em biết, em nghĩcũng đừng nghĩ, sớm đem cái tâm ý này chết đi! Đừng tưởng rằng hắn còn sống thìem muốn làm gì thì làm, em..." Người đàn ông xoay người, cánh tay chống đỡ haibên Ji Hyo, lạibị cơn giận tràn đến lồng ngực mà phập phồng: "Em đã có con trai rồi,chẳng lẽ còn nghĩ tới người đàn ông khác sao?"

Ji Hyo há tomiệng, thế này là thế nào đây?