- Chuyen Ver Monday Couple Chim Trong Cuoc Yeu 21 Chuong 15 Chiu Toi Thay

Tùy Chỉnh

Nhiều khi các cô không cósự lựa chọn, nhưng lại không thể không chọn lựa. Ji Hyo rất mừng vì trườnghọc đã giúp đỡ cô rất nhiều, ít nhất thì cô có thể được ra ngoài biểu diễn đểlấy tiền trang trải học phí.

Cuối tuần này, nhà trường lại cho cô cơ hội biểu diễn ở khách sạn Cao Vũ, chỉchơi đàn hai tiếng mà được tám trăm tệ tiền thù lao.

ParkHye Jin bị Kang Gary lạnh nhạt, cô ta liền đem mọi oán hận đổ hết lên người Ji Hyo,ném thiệp mời về phía cô, "Cho cô".

Vì đã quá quen thuộc sự khiêu khích của cô ta, Ji Hyo chẳng quan tâmtiếp tục xem bản cầm phổ trong tay.

" Này, đừng có mà giả vờ, Song Ji Hyo, cô tưởng tôi không biết hả? Đểtôi nói cho mà nghe, cô được biểu diễn ở khách sạn Cao Vũ chính là nhờ cha tôi,đó bữa tiệc công ty nhà tôi kỷ niệm ngày thành lập đấy." Park HyeJin ném thiệp mời vào người cô.

JiHyo nghe như vậy bèn nhặt thiệp mời từ dưới đất lên.

Ngón tay nhỏ nhắn nhẹ mở thiệp mời ra, bỗng dưng phát hiện dòng chữ nhỏ innghiêng bên dưới "Tập đoàn bất động sản Ngải Tường". Đôi mắt cô trừng lớn, ngóntay nắm chặt vào góc tấm thiệp trắng bệch, căn phòng ngủ ấm áp mà bỗng dưng côlại có cảm giác như rơi vào hầm băng không đáy, dùng hết khí lực cũng không thểthoát khỏi.

ParkHye Jin quan sát sắc mặt cô, trên trán lấm tấm mồ hôi chảy dọc khuôn mặtxinh đẹp, cô ta liếc nhìn mái tóc ướt đẫm của cô như là vừa trải qua tắm rửa,bộ dáng chật vật, " này, cô làm sao vậy...."

Ánh mắt sáng ngời quét về phía cô làm ánh lửa trong mắt Ji Hyo bỗng nhiênbị dập tắt, cô bất giác há to miệng như muốn nói nhưng lại phát hiện cổ họngkhàn khàn, cố gắng thế nào cũng không phát ra âm thanh.

" Cô bị câm hả ?"

Cô nhắm chặt đôi mắt, che giấu sự bất an, một lúc sau mới đem hồn mình trở về "Tập đoàn bất động sản Ngải Tường là của cha cô ?"

" Đúng vậy ." Park Hye Jin càng vênh váo tự đắc hơn, " Sao nào, côcũng nghe danh rồi hả?"

Cô đâu chỉ nghe danh? Trước lúc gia đình cô nhà tan cửa nát chẳng phải do côngty bất động sản Ngải Tường hay sao. Mảnh đất kia bị phá hủy, người dân buộcphải dọn đi nơi khác, tất cả khu đất đều thuộc dự án mở khu thương mại đều docông ty này làm chủ đầu tư.

" Cô đã bao giờ nghe đến khu dân cư Cẩm Lữ chưa? » Ji Hyo ngẩng đầu,trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng, cô đứng thẳng dậy hướng về phía Park HyeJin khiến cô ta có cảm giác cả linh hồn như bị rút sạch, hai chân đứngkhông vững, nội tâm dù sợ hãi, muốn lùi về sau nhưng không có khí lực.

" Đã nghe bao giờ chưa?" Cô lặp lại lần nữa.

" Đương nhiên là có nghe qua..." Park Hye Jin vật vả lắm đưa mắt sang đượchường khác "Đó là khu dân cư ngày trước hại công ty nhà tôi suýt phá sản, đãnghèo lại còn cứng đầu cứng cổ, chết cũng không chịu rời đi...."

Trong mắt Ji Hyo chứa ngùn ngụt lửa giận, bên tai văng vẳng âm thanh hỗn loạncủa tiếng máy phá nhà, cô không thể không nhắm mặt lại. Park Hye Jin thấythế liền nhướn cặp lông mày, ánh mắt đầy nghi hoặc " Tại sao cô lại hỏi vậy,chẳng lẽ..."

" Không phải," Ji Hyo cầm thiệp mời trong tay, " Tôi chỉ tiện miệng hỏi một chút,cảm ơn thiệp mời của cô". Dứt lời xoay người ra ngoài.

Cô chỉ sợ rằng nếu mình còn nán lại vài phút nữa thôi, có lẽ cô sẽ phát điênmất. Khi Ji Hyo đến bệnh viện, Ji Eun vừa làm xong đợt trị liệu,mệt mỏi ngủ trên giường bệnh.

Cô tìm cái ghế ngồi bên cạnh giường chị mình, một lúc sau, Ji Hyovẫn lặng im như nước, đầu cúi thấp không biết đang suy nghĩ gì, ánh mặt trờigay gắt chiếu vào trên đỉnh đầu cô nhưng lại làm cho người khác dâng lên ônhòa.

Cô nắm chặt bàn tay Ji Eun, thanh âm rất nhẹ nhàng vang lên, "Chịơi...công ty đó, em tìm được rồi". Cô khóc không thành tiếng, cổ họng nghẹnngào nức nở. " Cuối tuần này Ngải Tường sẽ làm lễ kỷ niệm ngày thành lập ởkhách sạn Cao Vũ, chị... Bọn họ sao còn có thể mở tiệc ăn mừng, ba mẹ phải làmthế nào bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ ?"

Cô sợ đánh thức Ji Eun dậy nên chỉ dám úp mặt xuống tấm chăn " Emkhông biết phải làm thế nào cả, em biết trận hỏa hoạn kia không phải ngoài ýmuốn...."

Trên giường bệnh, Ji Eun tưởng đã ngủ say nhưng bỗng nhiên mở mắt ra,bắt gặp Ji Hyo ngẩng đầu lên liền nhắm chặt mắt không để lại dấu vết. Tậpđoàn Ngải Tường sau khi trải qua lần khủng hoảng đó vốn là quy mô đã không lớn,thiếu chút nữa là phá sản.

JiHyo nghĩ hay là mình nên đến để nhìn con người kia, xem hắn đến tột cùngcó bộ mặt như thế nào. Ji Eun cầm thiệp mời mà Ji Hyo làm rơi bên giườngcũng quyết định đi theo.

Lần làm tiệc mừng kỷ niệm một năm này tập đoàn Ngải Tường mời rất nhiều nhânvật có tiếng trong xã hội, Ji Hyo ngồi trước đàn dương cầm, ngón taylướt nhẹ, âm thanh réo rắt vang lên nhưng vẫn phảng phất sự trống rỗng, vô cảm.

Qua những lần đọc diễn văn liên tiếp, cuối cùng cô đã thấy được chủ tịch củatập đoàn Ngải Tường - Park Nam Jung. Sau khi đã biểu diễn xong, Ji Hyothấy Park Nam Jung tiếp điện thoại vừa nghe vưa đi ra bên ngoài, cô vội vàngđuổi theo.

Người đàn ông ấy đi vào thang máy, cô không đuổi kịp chỉ nhìn thấy thang máylên tầng 25, là tầng cao nhất. Ji Hyo không thể chờ mà liên tục ấnnút, chờ thang máy bên cạnh mở ra liền vội vàng bước vào.

Tâm tình bỗng dội lại nỗi bất an, chính là không biết nên gọi đây là loại sựtình gì, bàn tay nhỏ cuộn chặt thành nắm đấm dọc theo ống quần, cứ nắm vào rồilại buông ra, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Khi lên tầng cao nhất, đập vàomắt cô chính là khoảng không gian vô tận.

Nếu như....Cô nghĩ, cô thật mong muốn đẩy Park Nam Jung xuống.

Gió lạnh thổi táp vào mặt, thậm chí đem mái tóc dài của cô thổi bung ra, bênngoài không gian như giăng mắc một màn sương mờ ảo khiến cô không mở mắt nổi. Ji Hyolấy tay vuốt mặt,nhưng lại không thể thấy rõ dáng vóc Park Nam Jung. Rõ ràng côđã theo hắn lên đây. Bỗng nhiên một bóng dáng tựa như ma quỷ đột nhiên xuấthiện trước mặt cô.

Ánh mắt Ji Hyo tràn đầy nghi hoặc, lúc tiến lại gần mới xác nhận đượcngười trước mặt " Chị, sao chị lại ở đây ?"

Hai tay run rẩy đặt lên bánh xe lăn, Ji Eun xoay lại, hai đùi vô lực đểtrên khung xe lăn, bàn tay trắng bệch nắm chặt, ánh mắt trống rỗng không cótiêu cự, ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, "Ji Hyo, chị giết người rồi."

Cô đột nhiên run lên, " Chị, chị nói năng lung tung gì vậy?"

" Chị đẩy hung thủ giết ba mẹ, chị muốn hắn chết." Ánh mắt JiEunchưa bao giờ xuất hiện tia hung ác như vậy, cô tiến gần người chị mình, lại gầnlan can. Ở dưới truyền đến âm thanh không rõ ràng.

Còn cô không dám nhìn xuống dưới " Chị".

Khi Ji Eun đã lấy lại thần sắc, tựa hồ như ý thức đã quaytrở lại, cô nâng hai bàn tay lên che mặt, sợ hãi khóc nấc thành tiếng " Lúc ấychị không nghĩ nhiều như vậy, chỉ một mực muốn báo thù, Ji Hyo, làm sao bâygiờ, chị phải làm gì bây giờ....Chị không muốn ngồi tù, không muốn chết."

Đôi chân cô mềm nhũn không khí lực, tay phải chống vào vách tường, cúi mặtxuống dưới nhìn lại lần nữa.

Mặc dù là ở tầng cao nhất nhưng cô vẫn có thể nghe thất tiếng khóc tê tâm liệtphế của Park Hye Jin, từng vòng người quây ở bên dưới. Park Nam Jung chếttại chỗ, máu tung tóe khắp nơi, nhìn thấy mà giật mình, màu máu đỏ đâm vào mắtcô trở nên đau nhức.

Ji Eun sợ tới mức cơ hồ như muốn nổi điên lên, hai taygắt gao kéo lấy tóc mình, " Chị đã bị thế này rồi, chị không muốn chết, khôngmuốn chết..."

Đúng vậy... Chị cô đã vì cô mà trở thành như vậy, nếu lúc trước không phải tạicô...

Động tác cô trở nên chậm chạp, lấy điện thoại ra, thanh âm cơ hồ không còn độấm, ngón tay run run lướt trên bàn phím, " Tôi muốn tự thú..."~i