- Chuyen Ver Monday Couple Chim Trong Cuoc Yeu 21 Chuong 38 Ke Ac Bam Than

Tùy Chỉnh

Ánh trăng sáng dõi theo Ji Hyo ra khỏi tiểu khu, Seo Joon khẽ tựa vào ban công nhìn đến khi bóng lưng cô biến mất trong màn đêm mịt mờ.

Lúc về đến trường thì đã rất muộn rồi, Bora không có trong phòng, Ji Hyo rửa mặt xong mệt mỏi nằm lên giường, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể ngủ được.

Hôm sau, cô dậy thật sớm gọi điện thoại cho Bora, lại biết được Kim Tang đang nằm viện liền mua hoa quả đến thăm.

Bên ngoài phòng bệnh xa hoa có hai người người đứng canh trước cửa, Ji Hyo bước đến thì một người giơ tay ra chặn cô lại: " Cô là ai?"

" Tôi là bạn của Bora, tên là Ji Hyo." Trên tay cô cầm giỏ hoa quả ngó nghiêng xung quanh, cứ ngỡ đây là phòng bệnh của đại ca xã hội đen.

" Mời cô vào."

Cô đi qua một gian phòng nghỉ bên ngoài rồi mới vào đến phòng bệnh, liếc mắt đã thấy Bora đang dựa vào thành giường, hình như cô ấy đang ngủ, cô vừa muốn lên tiếng gọi thì người đàn ông ở trên giường bệnh đã lắc đầu, tay anh ta đặt trên đầu Bora, ánh mắt đầy dịu dàng.

Lần gặp trước vì là buổi tối nên cô không nhìn rõ mặt.

Người đàn ông này có mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt hơi nhỏ, nhưng bù lại ánh mắt rất sâu, sống mũi thẳng và cao, Ji Hyo nhẹ nhàng đặt giỏ hoa quả lên bàn, dù chỉ là tiếng động rất nhỏ nhưng cũng đánh thức Bora.

Cô ấy xoa xoa đôi mắt, nhìn thấy Ji Hyo : " Đến lúc nào vậy? Sao không gọi mình ?"

" Mình mới đến thôi."

" Là anh bảo cô ấy đừng gọi em." Kim Tang hơi động đậy nhưng chân trái đã tê dại không còn cảm giác " Muốn để em ngủ một lát."

Bora vui vẻ đè lên chân anh ta "Em rõ ràng là nằm đè lên chân anh ngủ, anh không gọi em dậy, đáng đời anh." Tuy miệng nói vậy nhưng hạnh phúc tràn đầy trên mặt cô cùng với vẻ ngọt ngào vô tận.

Ji Hyo nhìn thấy cảnh này, khóe miệng bất giác cong lên, khuôn mặt hơi giãn ra, hạnh phúc như vậy thật là tốt!.

Cô chỉ ngồi chơi một lúc trong phòng, lúc chuẩn bị rời đi, Bora tiễn cô ra ngoài.

"Sao lại bị như vậy? Nhìn những vết thương ấy cũng không nhẹ đâu."

"Bị súng bắn." Thần sắc trên mặt Bora dần ảm đạm, không thể che dấu nội tâm lo lắng "Những người như anh ấy, từng giây từng phút không lúc nào là được an toàn, Ji Hyo, mình thật sự rất sợ."

Ji Hyo dừng bước, cuộc sống như vậy,ngày trước cô từng nghĩ chỉ có ở trên phim ảnh, cực kỳ xa với với cuộc sống thực tế, "Vậy thì, có thể...."

"Mình biết cậu muốn nói gì, nhưng đã không còn kịp nữa, một khi bước chân vào giới này, nếu không có người chống đỡ thì càng nguy hiểm."

"Có biết ai làm không ?"

Bora lắc đầu, cười khổ " Càng muốn dồn người ta vào chỗ chết, càng không bao giờ tự mình ra tay."

Cô tiễn Ji Hyo ra tận cổng bệnh viện rồi quay vào. Ji Hyo nhìn bóng lưng Bora đi vội vàng đến khi mất hẳn, nhịn không được mà cảm thán, bình thường thì cô ấy luôn cực kỳ tùy tiện, vô lo vô nghĩ bất cần, nhưng khi có chuyện phải lo thì cũng sâu sắc không kém ai.

Đã vài ngày trôi qua, Ji Hyo cũng cho rằng Seo Joon sẽ không tìm cô nữa, nhưng là lại thấy hắn xuất hiện. Thần thái mệt mỏi, nhìn cũng biết những ngày gần đây anh ta sống thế nào.

Seo Joon nhìn thấy cô, thì ôm cô chặt vào ngực, hận không thể vĩnh viễn chạm khắc thân thể cô vào người hắn " Xin lỗi em, hôm đó anh nổi nóng là không đúng,".

Ji Hyo rất tỉnh táo "Seo Joon, vì giữa chúng ta tồn tại vấn đề, anh không bỏ qua được, tôi cũng không thể lãng quên."

"Không phải, anh hứa với em, từ nay về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa, Ji Hyo, tha lỗi cho anh..."

Cô cảm thấy rất mệt mỏi, lại không cam lòng buông tha tất cả, cô muốn cho bản thân một cơ hội. Ji Hyo nghĩ, cô cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, chẳng lẽ chỉ vì trong quá khứ đã từng có thời gian là người của Gary, thì cô phải sống cả đời trong bóng tối ?

Những ngày sau đó, Seo Joon đối với cô trước sau như một tốt đến không ngờ, cố gắng muốn đền bù những thương tổn mà hắn đã gây ra.

Hai tháng, Gary không hề...đến tìm cô. Ji Hyo cảm thấy mây đen che phủ những lo lắng đang dần dần tan biến.

Dahye cũng đến tìm cô mấy lần, có khi bắt gặp cô và Seo Joon ở bên nhau, thì nhiệt tình nguội lạnh, không gây sự nữa.

Còn về phần Gary, y cũng không phải quên chuyện với cô, mà vì y đi công tác nước ngoài, đồng thời cũng chủ quan cho rằng với những gì đã xảy ra thì ba tháng qua đi, cô sẽ ngoan ngoãn trở về.

Nhưng y không ngờ rằng, cuộc sống của cô lại yên bình và vui vẻ như thế. Khi Gary lái xe vào Hoa Nhân, vừa dịp bắt gặp Ji Hyo lên xe của Seo Joon, y cau mày, ánh mắt hằn lên vẻ u tối.

Chẳng lẽ, cô yêu hắn là thật ? Y cười lạnh, cô mà cũng có tư cách nói yêu ?

Seo Joon đưa Ji Hyo đi ăn tối, trải qua những lần tan hợp không vui trước đó, hắn không hề có những đòi hỏi quá đáng nào, thỉnht hoảng chỉ ôm, hôn nhẹ lên má cô mà thôi. Khi hắn đưa Ji Hyo về trường thì trời đã tối, hai người lưu luyến chia tay ngoài cửa ký túc xá, cô nhìn theo bóng xe Seo Joon đằng xa mới quay lên lầu.

Đi vài bước, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.

Cô rất nhạy cảm, bỗng nhiên nhớ tới lần trước cũng gặp phải tình huống này với Gary, cô xoay người, còn chưa kịp nhìn rõ đối phương, bên eo đã bị một cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy, ném cô vào trong chiếc xe thể thao xa hoa.

"Song Ji Hyo, gặp tôi, em không thấy vui vẻ sao ?" Cánh môi mỏng của y khẽ cong lên, nụ cười khinh miệt nhìn khuôn mặt cô vì bất ngờ mà sợ hãi.

"Anh....anh...sao lại ở đây ?"

"Đừng nhìn tôi như nhìn thấy cọp thế, tôi cho em biết, em càng sợ hãi tôi càng vui vẻ, thế nào? Đã quên tôi?" Gary khởi động xe, Ji Hyo thấy thế vội vàng kéo tay y ra. "Anh muốn làm gì ? Mang tôi đi đâu ?"

"Hai tháng tôi không chạm vào em rồi." Y tỏ vẻ chăm chú lái xe, tay phải kéo bàn tay nhỏ của Ji Hyo, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa trong lòng bàn tay cô. Ji Hyo không phải không hiểu những lời y nói.

"Tôi nghĩ anh không còn cơ hội đó nữa rồi, ba tháng chưa hết nhưng bây giờ tôi nói rõ cho anh biết, Gary n, anh thua rồi."

Cô nói rất chắc chắn, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng vẫn cất cao giọng.

Cả đời Gary, chưa từng có ai dám hét vào mặt y nói y thua rồi. Y dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, năm ngón tay bị ép vào, Ji Hyo có cảm giác xương cốt như gãy vụn vậy.

" Tôi cho cô biết, đừng có nhắc đến ba tháng gì nữa, mẹ nó, vô dụng."

"Đó là lời hứa của anh."

"Hừ, lời hứa của đàn ông khi trên giường mà cô cũng tin?" Gary sau khi thốt ra những lời đó, nụ cười lạnh lẽo không ngừng nở rộ trên khóe môi. "Ở trên giường tôi cũng nói muốn giết cô, cô đã chết chưa ?"

Ji Hyo giận giữ đến nỗi cánh môi run rẩy, không cất nổi nên lời, chỉ còn cách nuốt từng ngụm từng ngụm khí xuống.

"Đêm nay nhất định cô phải ngủ với tôi."

"Anh đừng có mơ." Ji Hyo dứt lời liền không ngừng vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay y, y chỉ dùng một tay để bắt hai bàn tay không an phận của cô, giẫm mạnh chân ga, cho đến khi dừng lại trước một khách sạn cách trường cô không xa.

Ji Hyo cuối cùng cũng hiểu y muốn làm gì.

Cô sống chết bám chặt lấy cửa xe, y nắm chặt lấy cổ tay cô dùng sức kéo ra ngoài. Cánh tay trắng nõn của cô xuất hiện vết bầm xanh tím đáng sợ, chết cũng không buông tay, vì cô biết rằng một khi thỏa hiệp thì có nghĩa là gì.

"Kang thiếu, anh buông tha cho tôi đi được không ?"Cô không ngừng cầu xin, thanh âm khản đặc nức nở.

Một tay y ôm chặt eo cô, một tay dùng sức gỡ tay bên kia của cô ra, rất nhanh đã mang cô vào khách sạn.

Y lấy ví ra, tiền vung ra tung tóe trên mặt bàn "Tôi lấy phòng tốt nhất."

Lễ tân do dự nhìn sắc mặt hai người, không hiểu đây là sự tình gì ?

Ji Hyo giãy dụa trong lòng y, mái tóc dài rối bù, khuôn mặt trắng nõn gần như trong suốt, ánh mắt nhìn thẳng vào lễ tân khách sạn, thân thể không ngừng nhoài ra "Cứu tôi với, cứu tôi..."

Lễ tân nghe xong, tay phải run lên, nhưng cũng không biết phải xử lý ra sao.

Gary nhìn ra vẻ băn khoăn của đối phương, ánh mắt sắc bén tựa chim ưng, hàng lông mày cau chặt lại "Nhìn cái gì, nhanh lên!"

Ji Hyo cố chấp bám chặt lấy bàn "Giúp tôi báo cảnh sát với,anh ta muốn cưỡng hiếp tôi..."

"Cô câm miệng cho tôi!" Gary dùng bàn tay to lớn che miệng cô lại, thân thể căng cứng bó chặt trong bộ âu phục đắt tiền. "Cô ấy là bạn gái tôi, chúng tôi có chút mâu thuẫn, phiền cô nhanh lên cho."

"À vâng, được ạ." Nhân viên khách sạn cũng không muốn tiếp tay cho loại người xấu, hơn nữa còn là cưỡng hiếp trong khách sạn, cô lễ tân xem chứng minh thư rất kỹ rồi mới giao chìa khóa.

Đã lấy được chìa khóa phòng, Gary vẫn che miệng cô, lôi cô về phía thang máy.

Trong không gian chật chội, Ji Hyo chỉ cảm thấy hô hấp của mình tựa như bị rút sạch, trái ngược lại với thần thái nhàn nhã của y. Gary hơi nghiêng người, hai tay như gọng kìm giam chặt cô vào ngực. Y hơi cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo tựa băng dán vào mặt cô, khóe môi cong lên nụ cười thỏa mãn, in vài dấu hôn lên cái cổ trắng nõn của cô.

" Ưm, ư" Ji Hyo giãy dụa, y hơi ngẩng dầu lên, một tay chỉ vào cameras trong thang máy " Phối hợp với tôi một chút, nếu không..."

Nửa câu nói sau y nuốt lại ở cổ, Ji Hyo biết y là người đã nói là làm, lòng cô không khỏi lo lắng, cô không thể đánh lại y. Cô và Seo Joon vất vả lắm mới đến được bước này, nếu như, cô lại lên giường với Gary lần nữa, thì hạnh phúc của cô liệu có còn tồn tại ?

Ai có thể mang lại hạnh phúc cho cô thêm lần nữa? Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Gary, đầu tiên là nóng rực, sau rồi lại biến lạnh như băng.

"Đừng khóc, lần này tôi sẽ không làm đau em, sẽ khiến em thật sự hưởng thụ được sung sướng." Y biết vì sao cô khóc, bên tai cô nỉ non cưng nựng.

Ji Hyo bị che miệng, trong cổ nghẹn ngào gần như con thú bị thương phát ra tiếng gào thét cuối cùng. Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, hai tay liều chết kéo Gary ra, thấy vậy y bèn che hết mặt cô.

Thang máy mở ra. Ji Hyo tuyệt vọng nghĩ thầm, Seo Joon, anh ở đâu ?

"Phiền chết đi được."

Gary nghe tiếng khóc của cô, phiền não mở cửa rồi kéo mạnh cô vào. Ji Hyo khó thở, khuôn mặt từ đỏ bừng chuyển sang tái nhợt. Cô nghĩ, cứ như vậy mà chết đi, chắc cũng chỉ mất vài phút.

Gary mở của phòng, dùng sức ném cô lên giường.

Cô há mồm thở dốc, nhất thời không hô hấp được, lại ho khan liên hồi.Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, những vệt nước mắt vẫn chưa kịp khô trộn lẫn với mồ hôi. Gary chậm rãi cởi âu phục, tháo cà vạt, nhàn nhã cởi từng nút áo sơ mi.

Chương 39: Vật lộn

Đôi mắt Ji Hyo chứa đầy sợ hãi, cô cầm lấy chiếc gối trên giường ném lên người y, rồi vơ cả những thứ xung quanh mà tay cô có thể với được vứt về phía y nhưng đều không trúng.

" Nếu anh vĩnh viễn không xuất hiện thì thật tốt!"

" Em muốn rủa cho tôi chết hả?" Gary đi đến trước giường, một tay kéo lầy chân Ji Hyo ra trước mặt y," Nếu tôi có chết thật thì nhất định sẽ lôi em chết cùng! ".

" Gary, tôi nợ anh cái gì mà anh lại đối xử với tôi như vậy?" Ji Hyo giơ chân đá y, bị y nhanh tay bắt được," Nếu từ đầu anh đã không có ý định buông tha cho tôi thì đừng có hứa, anh cho tôi hi vọng, rồi để tôi tuyệt vọng, anh thấy như thế vui vẻ lắm phải không?"

" Thú vị lắm, vì tôi muốn đùa chết em đấy!" Gary xoay người, ôm lấy eo Ji Hyo, kéo cô đến đầu giường, cả người y tùy tiện đè lên người cô, tất nhiên là Ji Hyo không chịu thuận theo, ra sức đẩy y ra.

Cô biết rõ một điều, đó là cô phải giữ mình.

Ngày trước, lúc còn ở với Gary, thì dù một lần hay mười lần cũng chẳng có gì khác nhau, nhưng giờ thì khác, chỉ một lần cô dâng hiến cho Gary, cô sẽ chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại Seo Joon nữa.

Về phần Gary, y có suy nghĩ chẳng khác cô là bao. Bởi vì, đêm nay nếu Ji Hyo ngủ với y, thì cô mới hết hi vọng.

Một người, cố tình, một người, khước ý.

Giường lớn đã thành chiến trường, Gary không ngờ Ji Hyo phản kháng mạnh mẽ như vậy, y thử mấy lần nhưng vẫn không bắt được tay của cô,

" Mẹ kiếp, em muốn biết mùi vị đau khổ là như thế nào lắm phải không?"

Y tức giận, cô càng là kiên định, càng như vậy y là càng đòi hỏi cho bằng được,

"Có phải lần đầu tiên đâu? Trước kia còn làm chuyện này ít sao? Em giả vờ giả vịt cái gì?"

"Bây giờ không giống ngày trước, anh buông ra!"

" Không giống ở chỗ nào? Tôi biết rõ Seo Joon không thèm chạm vào em, biết tại sao không? Hắn chê em bẩn, Song Ji Hyo, em ô uế như thế đấy......"

Bàn tay nhỏ bé đang ra sức khua khoắng phản khán của cô chợt khựng lại, Gary muốn nhân cơ hội này tấn công thì thấy đáy mắt cô kiên định vô cùng, "Anh còn dám chê tôi bẩn!" Y còn bận đòi hỏi hơn nữa nhưng lại bị bàn ta nhỏ bé kia vung lên đánh trúng vào mặt, không đau, nhưng thanh âm rõ ràng và rất đanh.

" Em dám đánh tôi ư?" Đây không phải lần đầu tiên y bị Ji Hyo đánh!

Gary cũng thấy được dáng vẻ kháng cự giương nanh múa vuốt của cô hôm nay khác hẳn bình thường. Còn Ji Hyo nhân lúc y không để ý, nghiêng mặt dùng hết sức cắn vào tay y, y kêu đau một tiếng, thanh âm mười phần lạnh lẽo.

" Buông ra!"

Ji Hyo vẫn dùng hết sức để cắn, lưỡi đã nếm được mùi tanh của máu tươi.

Gary chỉ đơn giản thoát khỏi cô bằng cách cưỡi ngồi trên lưng cô, một tay bóp chặt lấy cằm Ji Hyo, dùng lực ép cô nhả ra. Cảm thấy cằm dưới như bị bóp nát, đau đến không cách nào cắn tiếp, cô đành buông tha.

Lúc này, điện thoại đặt ở của y vang lên, một tay y giữ hai tay Ji Hyo bẻ quoặt lại, còn tay kia lấy điện thoại ra," A lô?"

" Kang thiếu, bọn tôi đang ở Cám Dỗ, anh tới đây cùng chơi đi......"

" Không rảnh, tôi còn có việc!" Nói xong, ném điện thoại di động sang bên cạnh.

Ji Hyo mệt mỏi thở hổn hển, bộ ngực phập phồng vì hô hấp dựng thẳng đứng lên, y thấy thế, khóe miệng khé nhếch cười xấu xa, hai tay của y bắt lấy nơi đẫy đà của Ji Hyo," Em muốn quyến rũ tôi sao?"

" Anh im miệng!" hai tay Ji Hyo mới được tự do lại vung lên lần nữa.

Nhưng lần này cô không thành công, Gary bắt lại được ngay, nét mặt kiêu ngạo thường thấy đã thay bằng vẻ mặt nham hiểm lạnh lẽo, y tới gần Ji Hyo, cánh mũi kề sát vào tai cô,

" Tôi cảnh cáo em, còn hành động thiếu suy nghĩ lần nữa, em có tin là tôi sẽ bẻ gẫy bàn tay này không?"

Ji Hyo thở gấp, không dám giãy dụa, Gary xoay mình đứng dậy, hai tay nhanh chóng giật khoá quần của cô, nhấc eo cô lên, thuận tay cởi luôn cả quần Jean của cô. Ji Hyo thấy phía dưới chợt mát lạnh, khi cô kịp nhận ra thì quần đã bị y ném trên màn hình led TV.

Cô ngơ ngẩn, lại muốn giãy dụa. Không tốn một phút đồng hồ Gary đã ép chặt lấy hai tay cô để cô không làm ầm ỹ được nữa, Ji Hyo mệt mỏi thật sự, có vẻ như không còn chút hơi súc nào nữa, chỉ biết thở hổn hển.

Gary gạt tay cô ra, Ji Hyo bấy giờ buông xuôi, mặc y muốn làm gì thì làm.

Ji Hyo vô lực nhìn y đang nằm trên người cô, ngón trỏ của y thuần thục tìm đến những nơi mẫn cảm của cô châm lửa gợi dục, chỉ vài động tác trên tay y thôi, mà những chiếc cúc áo đã tuột hết, Gary chôn đầu trước ngực cô cắn một cái.

Cô nhịn đau, tứ chi duỗi thẳng tắp bấy giờ bắt đầu lại nhẹ run," Anh tha cho tôi đi được không? Kiếp sau tôi nhất định làm trâu làm ngựa cho anh, thật đấy."

Y ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn cô," Không cần kiếp sau, bây giờ em nằm ở đây, làm luôn cho tôi xem."

Y xé quần lót của cô, hai tay Ji Hyo cố giữ thật chặt,cô không nói thêm câu nào nữa, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt, Gary không mất chút sức lực đã kéo được quần lót ra, đồng thời đẩy hai chân đang khép chặt của Ji Hyo mở ra.

" Nhìn xem, tôi chiếm lấy em như thế nào!"

" Không" Ji Hyo theo phản xạ căng cứng cơ thể, tóc dài rơi lả tả trên chăn đệm, cô khóc không ngừng, nghẹn ngào, đường cong của bờ ngực, cao thẳng của cần cổ, tất cả đền run rẩy.

Nhớ lại lúc ăn cơm chiều Seo Joon đã nói với cô, " Ji Hyo, đợi một thời gian nữa, anh muốn dẫn em về gặp ba mẹ anh"

Gary thấy tâm trí phản kháng của cô đã tan rã, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười tàn nhẫn, nhấc eo cô lên, đâm thẳng vào chiếm lĩnh lấy cơ thể cô.

" A..." Ji Hyo đau đớn rướn lên, cong gập cả nửa người, hàm răng cắn chặt môi dưới, kẽ răng nhuộm màu đỏ thẫm, hai tay cô chống chống hai bên, dáng hình giống hệt một con thiên nga trắng bị bẻ gãy mất đôi cánh, chẳng còn sức để bay lượn trên tầng không kia nữa, bi thương hòa lần với thê lương đến tận cùng.

Seo Joon, chúng ta liện có còn tương lai nữa hay không? Cô thút thít tự hỏi bản thân, con mắt đau nhức không mở ra được, còn nước mắt lại rơi không ngừng nghỉ. Ma quỷ như y, cô chạy trốn bằng cách nào đây?

Thấy đôi mắt cô vô hồn, y rút thân thể ra khỏi, rồi lại hung hăng đâm một lần nữa vào nơi sâu nhất. Có vẻ như y nhận được nhiều khoái cảm vô cùng với thứ tra tấn như thế. Trên đầu Ji Hyo ướt đẫm mồ hôi, đau đớn đến run rẩy, cơ thể như bị người ra xé ra thành từng mảnh.

Gary cầm lấy hai vai của cô, kéo cô ngồi dậy, tiếp tục làm tình trong tư thế đó, chán chê lại lật úp người cô nằm thẳng trên giường, cả người y trèo lên chiếm đoạt. Chịu đựng đau đớn đến cùng cực, cô thật sự không còn chịu nổi, đau đớn kêu than, đau đớn rên rỉ, đến tận khi y thỏa mãn hết thú tính mới rút vật đó ra khỏi cơ thể cô.

Bỗng cửa phòng bị ai đó dùng hết sức đập, rầm rầm, kèm theo đó là một giọng nói lạ lẫm đầy giận giữ,

"Này này, các người làm cái gì thì cũng nhỏ tiếng thôi, người khác còn phải ngủ chứ!"

Gary điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp, tùy tiện cầm lấy chiếc khắn tắm vắt ở đầu giường quấn vào nửa người dưới, đi ra ngoài mở cửa, bên ngoài không một bóng người, đối phương sớm đã chạy mất,

"Thế này mà gọi là cách âm tốt hả?" Gary hung hăng đóng cửa đến cứ rầm một cái, xoay người về lại phòng ngủ.

Vào đến giữa phòng, thấy trên giường ngoại trừ những dấu vết hỗn loạn thì không thấy người đâu, y dừng bước, nghiêng đầu nhìn ra sau, thấy hai tay Ji Hyo đang cầm lăm lăm chiếc đèn bàn giơ lên, đằng sau y.

Mắt cô mở to, cánh tay giơ cao, đang run rẩy.

" Em đập đi!" Cơ thể khiêu gợi của Gary còn lưu lại vết mồ hôi vì vận động kịch liệt, cánh môi y giơ lên đầy bất ngờ, quát lớn.

Ji Hyo giật mình, đèn bàn rơi xuống nện ngay bên chân cô. Hai tay cô che mặt khóc to, thân thể mềm nhũn, ngồi bệt xuống nền, Gary nhanh giữ chặt lấy một cánh tay cô, ném cô lên giường để tránh bị mảnh vụn thuỷ tinh găm phải.

" Tôi biết rõ em gan em không lớn đến vậy đâu"

Gary tắm xong mặc quần áo chỉnh tề vào," Đi, tôi đưa em về".

Ji Hyo buông lỏng thân thể mỏi mệt không chịu nổi, nhặt lại từng chiếc quần áo, quần lót bị rách, đành phải kéo lên tạm, lúc ra khỏi khách sạn, vẻ mặt cô gái tiếp tân đầy mập mờ nhìn chằm chằm vào hai người, cho đến kho họ khuất hẳn.

Hôm nay, Gary đi chiếc siêu xe Lamborghini màu xanh ngọc, Ji Hyo ngồi trên xe, ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ.

Y giữ tốc độ lái xe vừa phải, tiếng nhạc du dương phát ra từ trong xe, sự thoải mái và thích thú của y thể hiện rõ trên hai đầu lông mày đang giãn ra hết cỡ, Gary cũng phải công nhận, mỗi lần làm tình với y cô như mất nửa cái mạng, nhưng y không đành lòng mang cơ thể cô cho người khác nếm thử.

Ngón trỏ của y gõ nhẹ tay lái," Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu, nếu mà em muốn thực hiện tiếp giao hẹn của chúng ta thì em cứ tiếp tục qua lại với Seo Joon đi, tôi không nói em không nói, làm sao mà cậu ta biết được, dù sao thì chẳng phải lúc nào cậu ta cũng ở cùng em được."

Ji Hyo ngồi trong xe, ngước khuôn mặt lạnh lùng vô cảm nhìn y.

" Đừng có làm ra cái vẻ mặt xúc động muốn khóc mỗi lần nhìn thấy tôi thế chứ."

Hai mắt Ji Hyo sưng đỏ, đau nhức, cô dụi mắt nhưng nước mắt không rơi.

" Em nói xem, bây giờ em mà quay lại thì Seo Joon liệu còn muốn em nữa không nhỉ?" Gary nhếch một bên khóe miệng, nụ cười ngọt xấu xa," Em đừng có trách tôi, lúc trước tôi chỉ nói cho em thời gian ba tháng, tôi đồng ý cho em chuyển khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, nhưng đâu có nói là tôi không chạm vào em nữa."

Nghe những lời y nói khiến nước mắt Ji Hyo lại rơi thêm nữa. "Tôi muốn xuống xe." Cô bổ nhào vào vô lăng lôi kéo hai tay Gary, "Tôi không muốn ở cạnh một thằng điên như anh."

" Em có buông tay ra không?"

" Anh cho tôi xuống xe!"

Một tay Gary đẩy Ji Hyo ra, nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để tránh xe ngược chiều y nhanh chóng đánh hết tay lái quẹo tránh, chiếc xe vượt qua dải phân cách, đâm sầm vào cột đèn đường.

Ji Hyo không thắt giây an toàn, nửa người trên bị đập mạnh, trán đập vào tay lái, sưng lên một cục lớn.

Ji Hyo được đưa đến bệnh viện, thấy chóng mặt vô cùng, Gary không sao, thật khỏ tưởng tượng được y một mực bên cạnh chăm sóc cho cô. Cô y tá xinh đẹp xử lý miệng vết thương cho cô, vì muốn Ji Hyo bớt đau nên hỏi chuyển để rời sự chú ý của cô

"Làm sao mà bị đụng xe mạnhnhư vậy chứ?"

"Tại lái xe không cẩn thận." Ji Hyo cuống cuồng đáplại.

"Sao mà phản ứng lúc lái xe lại chậm chạp như thế, lúc đấy đang làm cáigì?" Y tá dùng bông thấm thuốc sát trùng chấm lên miệng vết thương.

JiHyo không nghĩ ngợi, buộc miệng nói dối," Tại em đang gọi điệnthoại."

Cùng lúc đó vang lên một giọng nói khác trả lời, "Yêu đương vụng trộm!."

Đôi mắt cô y tá rõ ràng là mở rất lớn, ánh mắt đầy băn khoăn nhìn cả hai, khôngche đậy nhíu lông mày, vụng trộm? Hóa ra là bồ bịch. Cô ấy lắc đầu rồi nhanhchóng xử lý vết thương cho Ji Hyo, rồi cầm dụng cụ đi thẳng.

JiHyo u há hốc miệng, đúng là không còn gì để giải thích.

Garyvốn muốn đưa cô về lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, nơi đó cách bệnh viện khá gần, nhưngJiHyo sống chết cũng không theo, y không ép cô, nên lái xe đưa cô vềtrường học.

Lúc đó, điện thoại Ji Hyo không ngừng vang lên, nghe vào trongtai cô, như thứ âm thanh đòi mạng từ địa ngục.

Seo Joon có thóiquen trước khi ngủ sẽ gọi điện cho cô, nếu cô cứ không nghe máy, nhất định hắnsẽ rất lo. Ngón tay Ji Hyo do dự rơi trên bàn phím, liếc nhìn Garyđang dương chiếc cằm cương nghị lên, cô hiểu tính cách người đàn ông này. Ji Hyocố nén xuống buồn bực đang dâng đầy trong lồng ngực, ngắt điện thoại.

" Sao em không nghe," Ánh mắt Gary nhẹ liếc," Trướckia không gọi được điện thoại cho em, thì ra là vì đang cùng ai đó yêu đươngvụng trộm ư?"