- Chuyen Ver Monday Couple Chim Trong Cuoc Yeu 21 Chuong 59 So Voi Cai Chet Con Dang So Hon

Tùy Chỉnh

Từ khiGoo Ara mangthai cô thường rất ít xem TV, đa số thời gian đều ngồi ở trên ban công yên tĩnhvẽ tranh.

Trường học đã sắp khai giảng, cô nghĩ, hiện tại rời khỏi Gary vẫn còn kịp, giấc mơ đại học tha thiết giờ cáchcô không còn xa nữa rồi.

Trên giá vẽ, là một bức tranh phong cảnh làng quê, vài năm trước, nhà của côvẫn còn ở nông thôn, về sau thật vất vả mới chuyển lên thành phố, cho nên Goo Ara vẫnrất hoài niệm cuộc sống nơi thôn quê ấy.

Cửa phòng bị mở ra, sau đó là âm thanh đóng cửa nặng nề.

Gary sắcmặt hung ác nham hiểm đi tới, đáy lòng Goo Ara nhịnkhông được trầm xuống, buông bút vẽ, y tùy ý ngồi trên ghế salon, y tựa đầu ởtrên sô pha, chiếc cằm giương lên, đôi mắt nhắm nghiền.

"Kang thiếu, anh làm sao vậy?"

Gary bỗngnhiên mở mắt ra, một đôi con người đen như đầm mực nhìn Goo Ara, toàn thân cô bỗng lạnh như băng," Kangthiếu.."

" Cô đến tột cùng là ai?"

Goo Ara giấukhông được bối rối trong mắt ." Anh, anh có ý gì?"

" Cô còn muốn gạt tôi sao?" Một chân Gary lấy đà đứng dậy, thần sắc băng giá, ánh mắtkhiến cô phải lui bước liên tục.

" Em không hiểu anh nói gì." Goo Ara tranhthủ thời gian tránh né.

Gary gậtgật đầu, có vẻ như cố nén lửa giận bùng phát, y đứng dậy từ trong cặp công văntrong rút ra một cái phong thư, mở ra 1 cái đĩa CD cho vào đầu phát, ngay sauđó, trên TV hiện một vài hình ảnh mê loạn đập ngay vào mắt.

Bối cảnh chính là gian phòng này, từng góc độ đều có thể trông thấy khuôn mặtcùng với thân thể GooAra.

Trên người cô, người đàn ông đưa lưng về phía màn hình, hai mắt Goo Ara mêdại, càng biểu hiện rõ sự hưởng thụ, thuốc kích thích làm mặt cô ửng hồng, taiđỏ rần, cô không nhìn thấy rõ mặt người đàn ông, nhưng biết chắc là Gary.

" Anh. Sao, tại sao có thể có chiếc đĩa này?"

" Tôi còn muốn hỏi cô đây." Gary hừ lạnh, trên mặt lại đầy vẻ vô tội," Vìsao tại chỗ của tôi lại bị người khác quay được cảnh này."

" Em không biết, em không biết.." Goo Ara giống như rơi vào đáy hầm băng, rét lạnh thấuxương, trong miệng không ngừng bật ra từng tiếng bi thương," Tại sao cóthể như vậy?"

" Cô có quen NamSeo Joon không?"

Goo Ara thầnsắc hoảng hốt, ánh mắt thất thần, toàn thân kinh hãi," Không có khả năng,Không có khả năng."

" Tại sao lại không có khả năng?" Gary cắt đứt tiếng cô thì thào tự nói, y đứng thẳngngười lên, thân ảnh cao lớn đứng trước người Goo Ara," Chiếc đĩa này chính là hắn gửi tới, hắncòn nói điều kiện của hắn, nếu muốn lấy về, phải trả 500 ngàn won."

Goo Ara cảmgiác bản thân đã lâm vào bẫy sâu, một khi đã rơi vào liền không thể thoát khỏi.

500 ngàn won?

" Số này, cũng không biết có thể đền bù tổn thất lần này của hắnkhông."

" Hóa ra anh đã sớm sắp xếp xong xuôi hết thảy, máy tính là anh cố ý đểquên?" Goo Ara ngướclên, hai mắt nhìn chằm chằm ánh mắt âm u của y, những người này đều thật làđáng sợ, chỉ bằng một cô gái yếu ớt như cô, làm sao đấu lại bọn họ?

" Cô nghĩ sự tình rất đơn giản như vậy sao, tôi trước kia cũng không biếtcô là người của Nam SeoJoon, máy tính, cũng là tôi không cẩn thận rơi vào tay hắn. Sở dĩ tôicứu vãn được tổn thất, là vì tôi đã có đầy đủ biện pháp ứng đối từ trước, Goo Ara , saotôi đây sủng ái cô, nâng cô lên tận trời, cô cũng đã mang thai con của tôi, làmsao lại đi giúp người ngoài chứ?"

Gary khôngkhỏi biểu hiện ra một bộ dáng đau lòng, cô nhìn qua đáy mắt y rung động, lạinhư trước vẫn không nhìn thấu đáy lòng người đàn ông này.

" Thực xin lỗi, em bị hắn nắm điểm yếu trong tay, nếu em không nghe lờihắn, hắn sẽ đem chuyện của em nói cho ba mẹ em, em không thể làm gì những ngườinhư các anh, đành phải chiều ý của hắn đi làm, Kang thiếu, anh cứu em với, từnay về sau tất cả em sẽ nghe theo anh được không?" Goo Ara nhanh chóng lệ rơi đầy mặt, hai tay nắm chặtống tay áo Gary," Em chỉ muốn trở lại là em bình thường trước kia thôi, Kang thiếu, anhcứu em."

"500 ngàn won, đây không phải một con số nhỏ."

" Nếu đĩa CD này truyền ra ngoài, ba mẹ em nhất định sẽ bị tức chết, emcũng không thể sống nổi, anh lượng tình đứa bé, cứu cứu em.." Goo Ara thấtkinh, thậm chí có chút nói năng lộn xộn, cô chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ pháttriển cho tới tình trạng hôm nay, đứa bé là ngoài ý muốn, đĩa CD, lại là càngngoài ý muốn.

Gary ngẩngđầu, cánh tay y kéo lấy Goo Ara ômvào trong ngực, bàn tay nhẹ vỗ về đầu của cô," Tôi chỉ là tức giận chuyệnlúc trước em lừa tôi, yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết."

" Thật vậy chăng?" Goo Ara khócó thể tin nâng lên đầu, hôm nay cô đã sớm rơi vào đại dương mênh mông, mà Gary,chính là chiếc phao cứu mạng duy nhất của cô, cô không nghĩ tới y không chút dodự đã đáp ứng,"Kang thiếu, cám ơn anh."

Giờ đây trong mắt cô, NamSeo Joon chỉ là người ngoài còn Gary nghiễm nhiên trở thành thiên sứ.

" Số tiền nhiều như vây, tôi cần chút thời gian, hi vọng hắn có thể tuânthủ hứa hẹn, cho chúng ta ba ngày."

Goo Ara haitay không khỏi ôm lấy lồng ngực tinh tráng của Gary , hóa ra, người đàn ông này ngực cũng có thể ônhòa như vậy. Cô thậm chí còn nghĩ, cô cam tâm tình nguyện vì y mà tạm nghỉ họcmột năm, có thể vì y mà sinh con, thậm chí, có thể vì y mà chết tâm.

Gary dựacằm trên đỉnh đầu GooAra ,khóe môi, kéo thành một vòng tàn nhẫn.

Đợi không được Gary chuẩnbị tiền, ngày hôm sau GooAra đãnhận được điện thoại từ nhà gọi tới.

"Ara, con mau về, ba của con bịchọc giận sắp không chịu được.."

" Mẹ, làm sao vậy?" Goo Ara khôngkhỏi rối loạn.

" Con còn mặt mũi mà nói.." Mẹ cô ở đầu dây đằng kia khóc không rahơi, trong phòng quanh quẩn tất cả đều là tiếng khóc của bà," Tôi đây đãtạo nghiệt gì chứ? Thà chết đi còn hơn.. "

Gary đi rangoài làm việc, Goo Ara tranhthủ thời gian xách túi đi nhanh ra ngoài Tinh Hoa dinh thự để đón xe.

Về đến nhà, phải đi qua một cái ngõ cổ.

Goo Ara bướcnhanh đi đến, lại trông thấy trên một cây cột điện dán một bức ảnh chụp, cô đếngần xem xét, quá sợ hãi, vội vươn tay kéo đi, đúng là hình ảnh lõa thể của cô.Khắp nơi chằng chịt, khắp nơi đều thấy dán ảnh.

Cô như bị điên mà bổ nhào qua, hai tay bởi vì dùng sức, móng tay đã chảy máu,là ai? Tại sao phải như vậy đối với cô? Cô vừa khóc vừa xé, nhưng cả con đườngđều có dán, cô phải làm sao bây giờ?

Goo Ara sợhãi trở về, cô vừa đi, hai chân đều đang run rẩy, trong ngực ôm đống ảnh chụp,cô không dám ném vào trong thùng rác, mà ôm thẳng về nhà.

Mới vừa đi tới cửa nhà, chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng khóc xé gan xéruột của mẹ cô, Goo Ara đẩycửa, cửa không khóa. Căn phòng hẹp chợt vang lên tiếng động, ông Goo ghé đầutrên chiếc salon nhỏ, ngồi bệt xuống đất, bà Goo thì ngã xuống bên cạnh chânông, bà vò đầu bứt tóc như một người điên.

Thấy cô trở về, bà Goo lần đầu tiên nắm chặt cổ áo cô," Mày đã làm chuyệngì, làm chuyện gì hả" Bà dùng sức đẩy Goo Ara, cô chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhẹ buôngtay, ảnh chụp trong ngực đều rơi xuống hết. Bà Goo thấy thế, lại càng tức giận,hai tay liên tục bồi thêm cho Goo Ara vàicái bạt tai.

Tay phải cô bụm mặt, từ khóe miệng chảy xuống một vệt máu.

" Không phải mày nói ở bên ngoài làm công sao? Tại sao có thể có loại ảnhnày?" bà Goo đem ảnh chụp ném trên mặt Goo Ara, cạnh chiếc TV đã dùng vài năm trong, còn đặtchiếc đĩa CD.

" Mẹ.."

" Đừng gọi tao là mẹ nữa, tao coi như mày đã chết, sao mày không chết luônbên ngoài đi?"

Ông Goo tức giận nằm ở trên ghế sa lon vẫn không nhúc nhích.

Những bức ảnh kia từng cái một hé lộ trên mặt đất.

Trong không gian nhỏ hẹp, tràn ngập tiếng bà Goo chửi rủa, vốn trong nhà có mộtcô sinh viên, hai ông bà cái cuối cùng có thể mở mày mở mặt ở trong cái ngõ nhỏnày, lại không ngờ đến sẽ rước nỗi nhục nhã cả đời này không rửa sạch được

" Mẹ, mẹ con biết con sai rồi." Goo Ara quỳ trên mặt đất, đầu gối đè lên những bức ảnhdơ bẩn.

" Biết rõ sai thì làm được gì? Để làm gì?" bà Goo mẫu tát một cái vàogáy cô, Goo Ara chỉcảm thấy cái mũi nóng lên, máu tươi chảy ròng ròng.

" Là ai, đến tột cùng là ai đã tung ra những thứ này?"

" Tao làm sao biết, mày ở ngoài gây chuyện, đối phương chỉ nói mày làmhỏng chuyện của người ta, cho dù có đền tiền cũng không xong, đây chính là cảnhcáo mày, Tây Tây ạ.. Mày đến tột cùng ở bên ngoài đã làm những thứ gì hả?"

Goo Ara đaulòng khó nhịn, cô đoán không lầm, là Nam Seo Joon.

Cô làm hại công ty hắn tổn thất nặng nề, hắn muốn dùng loại thủ đoạn này để đốiphó cô?

Cả đoạn băng quay camera, khẳng định cũng là Nam Seo Joon trước đó giấu ở trên người cô, hắnlàm sao có thể.."

Goo Ara đauđến muốn chết đi, cô nhanh chóng bò dậy, cầm lấy cái túi trên mặt đất chạy racửa, bà Goo nhanh tay, vội bắt lấy cánh tay cô," Mày đi đâu? Mày còn thấychưa đủ mất mặt sao?"

Goo Ara khôngdám quay đầu lại, ra sức vùng khỏi tay bà Goo, bàn tay bà tát lên mặt cô mà côtuyệt nhiên không cảm thấy đau, hiện tại, không có gì là đau đớn so với nỗi đautrong lòng cô, Nam SeoJoon, Nam SeoJoon..

Người cô nhung nhớ cuối cùng lại trở thành hận thấu xương.

Cả đời cô đã bị hủy trong tay hắn, buồn cười chính là, thế mà cô lại yêu hắn.

Goo Ara lảođảo tại chạy qua ngõ hẻm, ba gã thanh niên đang dựa vào cột điện huýtsáo," Ô, đây không phải là em sinh viên tài giỏi làm việc chăm lo cho giađình sao, nghe nói còn thi đỗ học viện mỹ thuật nữa. Này , có phải mày chuyênlàm mẫu cho tranh khỏa thân không hả.."

" Hay là, để anh cởi quần áo ra, em vẽ cho anh một bức nhé!"

Cô vội vã thoát khỏi bọn chúng, những bức ảnh trên tay Goo Ara không kịp giữ cũng rơi hết xuống, cô cũng khôngquay đầu lạ mà vội vã chạy ra ngõ, lúc này, điện thoại trong túi cũng vang lên.

Cô vừa nghe, tức thì như bị sét đánh ngang tai.

Khai giảng sắp tới, cửa giảng đường cô còn chưa bước vào đã bị ban giám hiệuxóa tên, cho ngừng học.

Những bức ảnh kia, không ngờ còn gửi đến cả trường học.

Goo Ara dựalưng vào cây cột điện, hai chân mềm nhũn, cả người trượt xuống , đỉnh đầu mâyđen bao phủ, mọi người đều nói, chờ đến lúc mây mờ trăng tỏ, cô biết chờ đếnngày nào trăng mới sáng tỏ đây?

Bora biết chân của Ji Eun không đi được nên cố ýan bài một phòng ở tầng 1, như vậy khi đi ra ngoài không cần đi cầu tháng máy, Ji Eun muốn đi ra ngoài, cóthể tự mình đi.

Ji Hyo mởcửa sổ, căn phòng cũng không lắp thanh chắn cửa sổ, tầm nhìn thoáng đãng.

" Chị, chị xem trong khu này thật náo nhiệt, em đẩy chị ra ngoài chơinhé"

" Không cần, chị tự đi được, em hôm nay rạng sáng mới về, mau đi ngủđi." Ngày hôm qua Ji Hyo nhậnđược cuộc điện thoại, phục vụ bốn tiếng đồng hồ tại một hội nghị thương mại,thẳng đến rạng sáng cô mới về đến nhà.

" Không sao đâu, ngủ nhiền khiến em có chút đau đầu." Ji Hyo phụgiúp Ji Eun đẩy xe lănđi ra khỏi phòng, mở cửa chính ra.

Hiện tại đang giữa mùa hè chói chang, trong sân của tiểu khu có không ít ngườiđang hóng mát, hai người mặc dù vừa đến, đã có không ít bác gái đã thu xếp bắtđầu ... làm mai mối cho hai chị em xinh đẹp.

" Ji Hyo, xemchừng cháu cũng đã lớn rồi, đã có bạn trai chưa?" Một bác gái đã có tuổivừa quạt tay vừa ân cần hỏi han.

Ji Hyo đẩy Ji Eun đến dưới mái hiêntránh nắng, bên trong còn có mấy người phụ nữ rảnh rỗi ngồi tán ngẫu," Bànha, có phải là lại đang tìm vợ cho cháu trai không?"

" Phải đấy, cháu họ tôi đường đường là sinh viên đại học, đều đã tốtnghiệp một năm rồi mà không thấy nó mang bạn gái về."

" Đó là nhà bà quá sốt ruột thôi, bây giờ có thanh niên nào vừa tốt nghiệpmột hai năm đã nghĩ đến kết hôn?"

" Thôi đi, các bà biết cái gì chứ" Bác gái vẫy vẫy cái quạt, dựa lầnnói với Ji Hyo,"Cháu tôi cũng thật ưu tú, người cao đến 1m8, tính tình cũng thành thật, quantrọng là có một công việc tốt, một năm tiền lương lên đến 80 ngàn won đó!"

Ji Hyo cóchút xấu hổ, mấy ánh mắt tò mò chợt chăm chú nhìn cô," Bác gái ạ, cháu còntrẻ mà."

" Còn trẻ gì nữa, hiện tại trước tiên cứ gặp gỡ, đến lúc đó cảm tình tốt,lại muốn lập gia đình ngay". "Cháu nhất định là muốn đợi chị gái lấy chồngtrước rồi mới đến lượt đi" – Người bên cạnh lại nói chen vào

Ánh mắt bác gái kia thoáng nhìn lên đùi Ji Eun, thần sắc bà có chút thất vọng lại hết lầnnày tới lần khác sảng khoái nói," Thế này thì biết chờ đến bao giờ, Ji Hyo, cháukết hôn chẳng lẽ cũng muốn mang chị gái đến ở cùng sao?"

Ji Eun giận tái mặt,trong mắt không giấu nổi một tia nhìn lạnh lẽo.

" Chỉ còn một ngày chị gái cháu còn chưa tìm được hạnh phúc của riêngmình, là thêm một ngày cháu muốn ở bên cạnh chị cháu "

Tay phải Ji Hyo đặttrên bở vai Ji Eun, côbiết rõ chị gái nghe xong sẽ thật khó chịu, hai chân Ji Eun bị tật như vậy đều là bởi vì cô, cô tựnhiên cũng muốn bảo vệ chị gái cả đời.

Bác gái dùng sức lắc bờ vai, tựa hồ cảm thấy quá ít gió thổi tới," Ai,trời thật là nóng quá, hay là về nhà bật điều hòa đi."

Mấy người bên cạnh che miệng cười trộm, bất quá đây cũng là chuyện thường tình,có ai nguyện ý lấy vợ, còn tặng kèm theo một bà chị vợ bị liệt nữa chứ.

Ji Eun vẫn giữ bộ mặtthâm trầm, chỉ cần cùng Ji Hyo cùng một chỗ, sẽ chẳng có ai chú ý đến cô ta,mà Ji Hyo giúpcô đi ra ngoài, trong lòng cô, không thể nghi ngờ càng là làm cho cô thêm rướcnhục vào thân.

Hai chị em ngồi hóng mát một lúc, Ji Hyo thế nào cũng không nghĩ tới ở nơi này còn cóthể gặp gỡ Nam Seo Joon.

Hắn đứng ở thềm đá đình nghỉ mát gọi cô," Ji Hyo."

Ji Hyo mắtđiếc tai ngơ, không thèm để ý.

Bác gái bên cạnh tỏ ra thích thú," Nguyên lai là có bạn trai rồi, tráchkhông được, làm sao có thể vừa ý cháu bà ấy chứ".

Ji Hyo phụgiúp Ji Eun chuẩn bịrời đi, Nam Seo Joonđi theo sau các cô, cô không muốn cho hắn biết rõ nơi ở của hai người,"Anh có chuyện gì sao?"

" Anh muốn cùng em nói chuyện."

" Giữa chúng ta đã sớm không còn chuyện gì để nói nữa." Ji Hyo tiếptục đi về trước, bất đắc dĩ là Nam Seo Joon cũng rất kiên trì, cơ hồ không có ý muốn rời đi, Ji Hyo thấy Ji Eun vì bị nóng mà hai gòmá đỏ bừng, đành phải đẩy cô trở về.

Mở cửa, Nam Seo Jooncũng không cùng vào, cho đến khi Ji Hyo đóng cửa, hắn lại một tay giữ lấy," Chúngta tìm một chỗ, anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút thôi được không?"

" Em cùng anh đã không có chuyện gì để nói nữa." Ji Hyo khôngthích loại cảm giác đã tách ra còn dây dưa cùng một chỗ, đã chia tay, vậy thìtốt nhất kể cả là bạn bè cũng không muốn làm, không thấy nữa sẽ dễ chịu hơn. Côkéo tay Nam Seo Joonra , cánh cửa nặng nề khép lại.

Trong phòng khách, Ji Eunđã mở điều hòa ," Ji Hyo, emđi ra ngoài đi, chị không sao đâu."

Ji Hyo lấyra hai chai nước uống trong tủ lạnh," Chị, em cùng anh ta ngay cả nóichuyện cũng không muốn nữa".

Nam Seo Joon ởbên ngoài không ngừng ấn chuông cửa, tiếng chuông trầm bổng không ngừng nhưnggiờ đây chỉ khiến người nghe cảm thấy chói tai, nắm tay hắn bắt đầu đập cửa, Ji Hyo uốnghai cốc nước đá, đứng dậy đi ra cửa.

" Anh đến tột cùng muốn làm cái gì?"

" Ji Hyo,trong lòng anh thật sự rất khó chịu, em đi ra ngoài với anh một chút, ngồi ngheanh nói chút chuyện được không?"

" Trong lòng anh khó chịu, hẳn là đi tìm Dahye mới phải chứ."

Nam Seo Joon đẩycửa chính, bàn tay hắn nắm lấy cổ tay mạch Ji Hyo," Ji Hyo, chẳng lẽ ngay cả em cũng nghĩ như vậy?"

Thấy cô không nói lời nào, NamSeo Joon liền tựa ở trên cửa," Nếu em không đáp ứng anh, anh sẽngồi luôn trước cửa này."

Ji Hyo cơ hồcó chút đau đầu, nếuv thật sự là như vậy, không cần chờ đến ngày mai, cả tiểukhu đều sẽ biết, huống chi, NamSeo Joon đã là người có vợ rồi.

" Ji Hyo, emđi ra ngoài đi, sớm một chút trở về là được." Ji Eun đẩy xe lăn đi đến bên cạnh cô.

Ji Hyo dặndò chị mình vài câu, liền bất đắc dĩ đi theo Nam Seo Joon đi ra ngoài.

Trên đường đi, ai cũng không có mở miệng, Nam Seo Joon hai mắt che kín mỏi mệt, tựa hồ mấyngày mấy đêm chưa từng chợp mắt. Ji Hyo không biết tình hình gần đây của hắn, nhưngcũng không tiện hỏi nhiều.

Cách bọn họ cách đó không xa, chính là một ánh nhìn chằm chằm từ trên xe taxi.

Goo Ara haimắt xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn về phía xe hơi của Nam Seo Joon, hôm nay,hắn đã được như nguyện ý, Ji Hyo sau khi rời khỏi Gary, nói không chừng có thể một lần nữa trở lại bêncạnh hắn.

Goo Ara haimắt chua xót, nước mắt nhịn không được chảy xuống , bọn họ đều có thể hạnhphúc, còn hạnh phúc của cô ở nơi đâu?

Cả đời này của cô xem như đều hủy ở trong tay Nam Seo Joon rồi.

Từ nhỏ cô đã có thiên phú vẽ tranh, vì muốn vào trường mỹ thuật, cô đã phải cốgắn gấp mấy vài lần so với người khác, bởi vì điều kiện gia đình không tốt, bamẹ lúc đầu đều hi vọng cô theo ngành kế toán, nói là con gái học nghệ thuật gìđó làm cái gì?

Nhưng đó chính là niềm đam mê của cô, chỉ cần cầm lấy bút vẽ cô đã cảm thấy từsâu trong tâm hồn yên tĩnh của cô trở lên hưng phấn vô cùng. Goo Ara giơtay lên lau nước mắt, cô hiện tại phản ứng rất mãnh liệt, dù là ăn gì cũng đềunôn hết ra.

Điện thoại trong túi chợt vang lên, Goo Ara nhìnđến, là Gary gọi.

" A lô, em ở đâu vậy?"

Goo Ara cốnén tiếng khóc, hiện tại đã lâm đường cùng, dù là Gary có thể một tay che trời, cũng vãn hồi khôngđược hết thảy hiện thực," Em đang ở bên ngoài."

" Tiền, anh đã chuẩn bị xong rồi, em chừng nào thì trở về?"

Goo Ara tayphải nắm chặt, nước mắt lã chã chảy qua khuôn mặt, sớm biết Gary sẽchịu như vậy vì mình, cần gì phải đem toàn bộ tâm tư đặt ở trên người Nam Seo Joon?

Chính là, tình yêu cuối cùng không thể miễn cưỡng, cũng không thể nói, ai đốitốt với cô thì cô nhất định phải yêu người đó.

" Cám ơn anh" Goo Ara cắnkhóe môi," Chính là, đã không cần thiết nữa rồi." Cô khép lại điệnthoại, hai tay ôm lấy người, nửa người trên gục xuống đầu gối đau đớn khóc lớnlên, lái xe phía trước theo phân phó của cô nhìn thẳng xe Nam Seo Joon, hắn mớivừa nhìn thấy Ji Hyo lênxe. Lái xe lắc đầu, hai mắt nhìn qua kính chiếu hậu rơi trên người Goo Ara, lạilà một người phụ nữ đáng thương bị vứt bỏ đây mà.

Gary đưađiện thoại di động rời khỏi tai, ngón cái đè nút tắt, ánh mặt trời theo máihiên chiếu nghiêng xuống, chỉ có thể nhìn ra y khẽ nhếch khoé miệng, cánh môi ymân thành một đạo thẳng tắp, hiện ra một đường cong, rồi lại không giống như làđang cười, một loại cảm giác khoan khoái vì thắng cuộc, hết lần này tới lầnkhác hiện ra vẻ mặt hung ác nham hiểm vô cùng.

Ji Eun trong phòngkhách xem TV, chợt nghe một hồi chuông điện thoại di động vang lên.

Cô nhìn quanh bốn phía, cuối cùng xác định thanh âm là từ trong phòng Ji Hyotruyền đến. Cô đẩy xe lăn đi vào, quả nhiên nhìn thấy điện thoại trên tủ đầugiường.

Cô cầm lên nhìn, cũng không biểu hiện gì.

" A lô?" Cô do dự một lúc mới nghe.

" Ji Hyo."Bên kia, truyền đến tiếng nói thuần hậu mà tràn ngập từ tính. Ji Eun thoáng cái chợt nghera là Gary, từkhi Ji Hyochuyển ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, bởi vì không nghĩ lại cùng Gary cóchỗ gút mắc, liền xoá bỏ số của y.

" Ji Hyo, em ởđâu?"

" Tôi không phải Ji Hyo."

" Song Ji Hyo."Gary khẳngđịnh nói," Cô ấy ở đâu?"

Ji Eun đem lời sắp nóira khỏi miệng kịp nuốt về," Tôi không biết."

Lông mày Gary vìkhông kiên nhẫn nhăn lại," Đưa cho Ji Hyo nghe đi."

Ji Eun khóe mắt chợtloé," Anh không cần tìm Ji Hyo, nó cùng Nam Seo Joon vừa ra khỏi"

Cô nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến một hồi chửi bới, Ji Eun không để lại dấu vếtcười," Anh.."

Ba!

Gary trựctiếp cắt đứt.

Ji Eun sắc mặt một hồikhó coi, giận dữ khép lại điện thoại, dùng sức ném nó lên trên giường Ji Hyo.

Nam Seo Joon mangJi Hyo đếnquán trà trước kia họ thường ngồi, chổ đó rất yên tĩnh, mỗi lần Ji Hyo đềungồi ở vị trí cạnh cửa sổ, luôn yêu yêu thích ngửi hương trà, nhìn đám ngườibận rộn ngoài cửa sổ.

Hôm nay, Nam Seo Joonchọn một phòng riêng, hắn đem bức rèm kéo ra, để cho Ji Hyo ngồi cạnh cửa sổ.

Chính hắn tự tay pha trà, hắn đem một cốc Thanh Trà đưa đến trước mặt Ji Hyo,"Ji Hyo, embiết không? Hai tay anh, chỉ vì em mà pha trà thôi."

Ji Hyo đemmặt hướng ngoài cửa sổ, cũng không nói lời nào.

" Anh cùng Dahye sau khi kết hôn, không có một ngày vui vẻqua." Nam Seo Joondựa vào ghế sau lưng," Anh sau khi biết hối hận đã không kịp nữa rồi, anhtrước đây quá mức hoang đường, đây cũng là trừng phạt đối với anh" Trongmắt của hắn lộ ra thật sâu mệt mỏi, loại mệt mỏi, không chỉ đơn giản là mấyngày mấy đêm không được ngủ ngon giấc mà là từ trong nội tâm, khiến toàn thânmệt mỏi," Anh đã nghĩ được nhìn thấy em thế này, dù là em một câu khôngnói, ngồi bên anh cả nửa ngày anh cũng thấy dễ chịu nhiều hơn."

Ông Nam tham gia quan trường vài thập niên, cũng là đem một cỗ áp lực vô hìnhđặt ở trên vai Nam SeoJoon.

Ji Hyo khóemiệng giật giật, lại cuối cùng cũng là thở dài trong đáy lòng, đem ánh mắthướng ngoài cửa sổ.

Cô một câu đều nói không được, không biết còn có thể cùng hắn nói cái gì đây.

Goo Ara runrẩy mở cửa phòng, nhìn qua khe cửa nhỏ hẹp, vừa vặn trông thấy Nam Seo Joon đang thâmtình nhìn Ji Hyo.

Điện thoại của hắn đặt lên bàn chợt vang lên, hắn vốn định không thèm nghe,nhưng mà dãy số của Dahye khôngngừng gọi tới hết lần này tới lần khác.

Hắn không chịu đựng nổi, cầm lấy điện thoại đứng lên.

" A lô, chuyện gì?"

" Cô trông nom nhiều như vậy làm cái gì? Tôi ở bên ngoài, dĩ nhiên là cóviệc.."

Ji Hyo nhìnđám người lui tới trên đường, trước kia, cô cũng rất hâm mộ những người ở trongnhững căn nhà lớn kia, thẳng đến chính mình ở trong đó cô mới biết được, có lẽ,những người kia chính cũng đang hâm mộ cuộc sống của những người nghèo khó nhưcác cô thôi. Nam SeoJoon đang nghe điện thoại, xoay người, lại phát hiện Goo Ara chẳngbiết lúc nào đã đứng ở hắn trước mặt," Sao cô lại tới đây?"

Ji Hyo ngheđược thanh âm, nghiêng đầu qua.

Cô thấy Goo Ara đưatay vào trong túi nhanh chóng lấy ra gì đó, tay trái cô ôm lấy bả vai Nam Seo Joon, trong tayhắn điện thoại còn hiện ra trạng thái đang trò chuyện, Nam Seo Joon đột nhiên khom lưng ôm eo, Ji Hyo lúcnày mới nhìn rõ ràng, GooAra trongtay lại nắm con dao gọt trái cây, mà bộ quần áo trắng của Nam Seo Joon bị nhuộmđỏ một mảng lớn, đã có máu tươi từ bụng hắn phun ra."