- Chuyen Ver Monday Couple Han Hoa Yeu Chuong 33

Tùy Chỉnh

Sáng ngày hôm sau, Ji Hyo vừa bước xuống cầu thang đã thấy Gary ngồi sẵn ở bàn ăn, hắn không dùng bữa sáng mà ngồi xem báo.

Ji Hyo cũng không để ý nhiều, cô đến bàn ăn ngồi đối diện, từ đầu đến cuối không nói một lời, im lặng dùng bữa. Gary thấy cô đã ăn trước hắn, cũng không giận, đặt báo sang một bên dùng điểm tâm. Dì Jin đứng kế bên thấy không khí quá âm u, nhịn không được lên tiếng.

" Cô Ji Hyo, món bít tết này, cô thấy thế nào ?"

Ji Hyo cười nhạt, ngẩn đầu nhìn dì Jin. – " Rất ngon ạ."

Dì Jin cười tươi như hoa, nhìn sang Gary. " Cậu chủ à, tay nghề của cậu chủ vẫn như xưa, chắc tôi phải học hỏi cậu nhiều rồi."

" Khụ, khụ, khụ ..." – Ji Hyo ho sặc sụa bởi lời nói của dì Jin.

Loại ngựa động dục như hắn chỉ biết tìm đàn bà phát tiết mà lại biết nấu ăn ? thà tin con heo biết leo cây còn hay hơn.

" Cô Ji Hyo không sao chứ ?" – Dì Jin đem ly nước cho cô, lại vỗ nhẹ sau lưng cho cô dễ thở.

Gary kế bên nhíu mày, nhưng nhớ lại cô đã khen món ăn của hắn, lòng cảm thấy man mát. Ji Hyo lại tiếp tục ăn, dù là ai nấu cũng mặc kệ, no bụng là được.

Dì Jin lại thấy không khí chẳng có gì thay đổi, nên lại nổi hứng, bà liếc người làm kế bên như ra hiệu. Người làm hiểu ý, mang đến một cái túi, dì Jin lấy trong túi ra cái khăn choàng cổ đưa cho Ji Hyo, giọng nói hiền lành.

" Cô Ji Hyo, cái khăn choàng này cô vẫn chưa đan xong, không biết cô ... "

Ji Hyo không liếc một cái, chỉ cúi đầu. – " Dì đem bỏ đi dùm tôi, tôi không phải kẻ ngốc mà đi làm chuyện vô bổ."

Mặt bà cứng đờ, Ji Hyo lần này thật sự đã giận đến hết thuốc chữa rồi, lại lén nhìn Gary thì thấy mặt hắn đen xì, bà nuốt nước bọt.

" Ha ... vậy khi nào cô rãnh thì đan tiếp vậy."

Không gian lại u ám như cũ, Gary tay siết chặt nhìn Ji Hyo, hôm nay không biết có phải hắn bị quỷ ám hay không mà lại thức sớm làm điểm tâm cho cô, lại chờ cô ăn sáng trong khi hắn phải đi họp hội nghị cuối tháng. Vậy mà cô từ lúc xuống cầu thang cũng không nói một lời, còn cái khăn kia không phải đan cho hắn sao ? giờ lại nói cái gì mà ngu ngốc ? cái gì vô bổ?

Suy nghĩ một chút, lại nhớ câu nói hôm qua của cô. – 'Tôi thật sự là kẻ ngốc' . Hắn cười giễu, thì ra cô nói câu đó là có ý nghĩa này nhưng hắn lại chẳng hiểu. Thở dài trong lòng, lại tiếp tục dùng bữa sáng.

Ji Hyo ăn xong, lấy giấy lau nhẹ khóemiệng, ngẩn đầu nhìn Gary. – " Hôm nay tôi có chút chuyện, tôi chỉ đi 3 tiếng rồivề ngay."

Cũng không đợi hắn đồng ý hay không, cô đứng dậymuốn đi thì hắn đã lên tiếng.

" Không được đi."

" Ba tiếng không phải lâu, tôi ..."

" Nếu muốn đi thì làm xong cái đó đi, nếu emkhông làm xong thì đừng mong rời khỏi nhà này nữa bước."

Hắn chỉ vào cái túi khăn choàng, giọng nóikhông mang sát khí nhưng là nộ khí, sau đó đứng dậy đi lên lầu. Ji Hyo thở hắc ra, tên này rốt cuộc bịgì thế ? Lại nhìn cái túi, thở dài đi đến nhận lấy, cô ngồi tại chỗ làm rấtnhanh, mới đầu tính còn một gang tay nữa là được nhưng giờ chẳng cần, cô nối mấycọng len với nhau thắt gút coi như xong, sau đó đưa cho dì Jin, nhanh bước đi ra cửa.

Dì Jin bất lực trước hai người này, bà muốnkéo hai người gần nhau hơn nhưng chẳng làm gì được, cậu chủ là kẻ kiêu ngạo cònJiHyo làkẻ bướng bỉnh cứng đầu, muốn họ hiểu về nhau, ở bên nhau mà không xả ra chuyệngì, trừ khi mặt trời mọc hướng Tây.
_______________________________

Trong nghĩa trang vắng lặng, Ji Hyo đặc bó hoa hồng trắng trước biamộ, vẻ mặt cứng rắn hàng ngày cũng bỏ xuống đổi lại là vẻ mặt bi thương, đau khổ.

" Ba, mẹ, Min Min, con đến thăm các ngườiđây."

Mấy tháng nay vì bị Gary giữ khá chặt nên côkhông có thời gian đến viếng họ, thật là đứa con bất hiếu mà.

" Cuộc sống của con vẫn ổn, mọi việc diễn ratrôi chảy, chỉ có điều xuất hiện một số người không đâu nhưng con sẽ cố gắng vượtqua, mọi người cứ yên tâm."

Nếu có thể trả thù vì sao cô lại không tận dụngnhững gì đang có, lúc trước cô có thể lợi dụng Hee Gun, thì tại sao không dùngthân thể làm mê hoặc Gary, dù bên cạnh hắn có bao nhiêu đàn bà thì sao ? ... làmhắn yêu cô thì rất khó nhưng làm hắn mê luyến thân thể của cô thì lại rất dễ.

Nhớ lần sinh nhật hắn, như Jang Maly nói, côkhông tiếc thủ đoạn để tiện dùng đến thủ thuật đó thì việc dùng mê hương cũngchỉ là chuyện nhỏ nhưng không nghĩ lại gặp nhiều khó khăn đến thế.

Rốt cuộc là làm hắn mê luyến cô, hay là tự đàyđọa bản thân, dù là gì thì cô cũng có chút lo sợ, bởi dùng cách này cô chỉ sợngay cả mình cũng không đảm bảo mũi tên này có dội ngược lại hay không ? ... cóyêu hắn hay không ?

Dù ra sao thì cô cũng sẽ cố gắng bảo vệ tráitim của mình, tim là của cô, nhưng đến một ngày nó không còn là của cô nữa thìcô sẽ tự tay hủy nó bởi giữa cô và Gary không thể tồn tại thứ gọi là " Yêu ".

" Bia mộ này là của ai ?"

Từ sau vang lên tiếng nói quen thuộc, vừa lạnhlùng vừa cao ngạo và chỉ có một người có thể nói thế với cô ... Kang Gary.

JiHyo siếtchặt bàn tay run rẩy, cả người cũng cứng ngắt xoay lại nhìn Gary, đôi mắt xanhlam dò xét nhìn bia mộ trắng.

Trong lòng hoảng sợ không thôi, vừa rồi cô đãnói gì liệu hắn có nghe thấy hay không ?

Gary nhìn Ji Hyo lại liếc nhìn bia mộ, mày nhíulại.

Lúc ở biệt thự, sau khi lên lầu một chút thì hắnlại muốn xem cô có ngồi đan khăn choàng cho hắn không nên đi xuống nhưng lại thấycô chỉ làm qua loa, rồi bỏ đi, không biết xảy ra chuyện gì nên hắn mới đi theovà đến được đây.

Từ xa nhìn thấy bia mộ, hắn giật mình, khôngbiết cô đang nói cái gì mà rất thành khẩn, còn có vẻ mặt đau khổ đó, nhịn khôngđược nên đến hỏi.

" Anh ... sao lại đến đây ?" – Cô ngập ngừng hỏi,cũng quan sát vẻ mặt của hắn nhưng vẫn chỉ là cái nhíu mày.

" Đây là mộ của ai ?" – Vẫn là câu nói cũnhưng giọng điệu cũng dịu đi hẳn.

JiHyo khôngbiết nên nói của ai, một phần không có tên tuổi, một phần không có hài cốt, vậynói gì đây ?

" Sao không có tên ? lại khắc cây sao chứ ?" –Hắn khó hiểu hỏi, lần đầu thấy bia mộ không có tên.

" Là mộ của STAR ... con chó tôi yêu nhất."

Nói thế vẫn được hơn, là con chó chắc hắnkhông truy hỏi nữa nhưng ...

" Vậy sao không khắc tên mà lại khắc hình câysao ?"

" Đó là nhà của nó." – Cô nhăn mặt trả lời,tên này từ lúc nào lại nói nhiều như thế.

" Em rất thích chó ?" – Hắn lại hỏi.

" Phải, tôi rất yêu nó, nó gần như là mạng sốngcủa tôi vậy ?"

Gary có thể nhìn ra câu nói của cô rất chânthành, không một tia giả dối, hắn im lặng nhìn bia mộ trắng. – " Về thôi."

" Anh về trước đi, tôi ... A, buông."

Chưa kịp nói hết câu, tay đã bị hắn kéo đi, côngạc nhiên cùng khó hiểu ... lần đầu tiên hắn nắm lấy tay cô. Ra tới xe, cô mớibiết hắn tự lái, ngồi vào vị trí ghế phụ, cô im lặng nhìn về phía trước, chiếcxe rời khỏi nghĩa trang đi vào thành phố.

Trong xe vẫn im lặng, cô không nói hắn cũngkhông hỏi cho đến khi xe ngừng trước một cửa hiệu, hắn mới lên tiếng. – " Xuốngxe."

JiHyo giờmới biết hắn đưa cô đi đâu, đứng trước bảng hiệu lớn BABY DOG, Ji Hyo trợn mắt. – ' Hắn muốn gì chứ ?'

Tay lại bị hắn kéo vào trong, vừa vào đã gặpông chủ tiệm, ông chủ là một người mập mạp, nụ cười rất ư dịu dàng nhìn hai ngườivới vẻ ngoài sang trọng.

" Không biết tôi giúp gì được cho hai vị."

" Thích con nào thì lấy con đó." – Gary khôngliếc nhìn xung quanh, chỉ quăng đại vài chữ cho cô.

Giờ Ji Hyo mới hiểu, hắn là muốn mua chócho cô sao ? Ông chủ thấy hai ngườiđứng yên như tượng đá, nhịn không được bèn lên tiếng rao hàng.

" Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều chó, đây làPapillon,Toy Poddle, Phốc xóc, Maltese..."

Ông chủ ôm hết con này đến con khác cho Ji Hyo xem còn nói tên của chúng làm Ji Hyo hoa cả mắt. Mới đầu cô còn do dựnhưng nghĩ lại, tuy chỉ là nói dối nhưng cô cũng muốn một con vì thế suy nghĩ mộtlúc.

" Ông chủ, chỗ ông có con Akita Inu không ạ ?"

Cô nhớ con ZERO của Min Ah là loại chó Nhật, gầngiống chó sói, nhưng nếu là chó con chắc cũng dễ nuôi, có thể huấn luyện phòngthân cũng được. Ông chủ đổ mồ hôi. – 'Nhà giàu có khác, mua là phải mua chó xịn không hà.'

" Xin lỗi cô nhưng chúng tôi không có ... hay côchọn con khác đi."

Ông chủ ôm một con Chi hua hua đưa cô nhưng Ji Hyo lắc đầu.

" Tôi chỉ thích nó thôi." – Nhìn sang Gary, vẻmặt thất vọng. – " Đi thôi."

Mặt ông chủ đen thui nhưng hết cách, coi nhưkhông gặp ma, nở nụ cười chuyên nghiệp.

" Vậy lần sao cô rãnh thì đến xem tiếp, cám ơnquý khách đã ghé thăm."

Ra tới cửa tiệm, hắn mới lên tiếng. – " Conchó lúc trước của em là loại Akita Inu ?"

Cô gật đầu đại, loại đó vừa dễ thương vừa dễhuấn luyện, phải chi được ôm nó thì hay biết mấy.

" Gâu, gâu , gâu ..." – Tiếng sủa nghe quen tai,JiHyonhìn tới thì thấy ZERO chạy như bay tới trước mặt, cô vui vẻ ôm nó lên.

" Bé con, sao em lại ở đây ?" – Cô hôn cái chụtlên má ZERO khiến Gary đen mặt.

Hắn tóm lấy chú chó quăng xuống, kéo Ji Hyo lại, vòng ngang eo ôm cô.

" Anh làm gì vậy ? nó chỉ là chó con thôi mà?" – JiHyo cáugắt giãy ra nhưng vô dụng.

ZERO lắc lắc cái đầu, sủa vài tiếng rồi chạy đếnchủ nhân đang đi tới.

" Ban ngày mà cậu vẫn nổi thú tính được sao ?"

Jong Kook ôm eo Min Ah đi tới, thấy màn trướcmắt không khỏi châm chọc, lại nhìn ZERO chạy tới chỗ Kha Nhi, không kiêng dè màđạp nó một cái nhưng chưa kịp đã bị Min Ah tóm lấy, đôi mắt màu hổ phách nhìn hắnnhưng không có vẻ gì là tức giận.

Jong Kook cười khẽ, ôm eo cô, lườm ZERO mộtcái, lại nhìn Gary.

" Hôm nay không đi họp sao ?"

"Jong Ki đi thay rồi, mấy cuộc họp vô bổ đónghe cũng chỉ lãng phí thời gian." – Hắn nhàn nhạt nói.

Nói thật hắn cũng không nhớ đến cuộc họp, bởilo chạy theo Ji Hyo nên đã đẩy Jong Ki đi thay nhưng dùcó họp cũng chẳng có gì thú vị.

Gary lại nhìn con chó trong tay Kha Nhi. –"Jong Kook, mình muốn mua nó."

Jong Kook ngạc nhiên, nhìn sang Ji Hyo, liếc qua cửa tiệm trước mặt,hiểu ý, hắn cười tà mị. – " Cậu ra giá đi."

" Khu đất C ở phía Bắc."

Hắn biết mấy đồng tiền lẻ chả là gì đối vớiJong Kook vì thế chỉ phải dùng đất đai mà bàn bạc, mà hắn ... đất bao la.

" I Don't Like." – Jong Kook dứt khoát.

" Thêm một thùng BRANDY." – Hắn lại ra giá.

" Không hứng thú." – Jong Kook n thờ ơ nói.

" Căn biệt thự ở JEJU." – Hắn lại ra giá tiếp.

" Căn biệt thự đó cậu chán rồi nên cho mìnhsao ?"

" Đợt hàng ở Thái ... đây là giá cuối."

Jong Kook cảm thấy tên này bị điên thật, đơnhàng đó ít nhất cũng mấy trăm triệu, chỉ vì một con chó mà hào phóng như thế ?... là vì chó hay vì người.

Chưa kịp lên tiếng, tay áo bị Min Ah kéo, hắnthở dài.

" Cậu cho mình một tỷ, mình cũng không bán."

JiHyo cũngkhông nghĩ sẽ tranh giành ZERO với Kha Nhi, cô muốn lên tiếng nhưng bị Gary nóitrước.

" Cậu thích chó từ khi nào vậy ?" – Lại nhìnKha Nhi, nụ cười quái dị nhìn Jong Kook.

" Nếu cậu thích đến thế ... không bằng nuôi chó,cậu cùng Min Ah sinh một đứa đi."

" Phì ..." – Ji Hyo nhịn không che miệng cười nhưngvẫn kinh động đến ba người trước mặt.

Jong Kook đen mặt, Min Ah vẫn điềm tĩnh nhưkhông, còn Gary cảm thấy trong lòng nhẹ hẳn bởi cô đã cười. Hắn nhíu mày, cô cườithì liên quan gì hắn ?

"Gary, vậy cậu đừng mua chó của mình, bảo Ji Hyo sinh một đứa là được chứ gì ?"– Jong Kook tráo trở nói lại.

JiHyo giậtmình, tay siết chặt ... Sinh con ? ... có phải ý hay không ?

" Cậu nghĩ ai cũng có thể sinh con cho mìnhsao ?"

Chỉ là một câu trả lời đơn giản nhưng có thểhiểu rõ người có thể mang thai con hắn ... không phải là cô.

Cảm giác thân thể nhỏ nhắn trong lòng cứng đờ,không hiểu sao hắn lại có chút khó chịu, nhưng hắn nói thế có gì sai ? ngườimang thai con hắn chỉ có thể là vợ hắn thôi . Jong Kook còn muốn trêu chọc thêmnhưng nữ nhân trong lòng lại kéo tay áo hắn, hắn đành thôi vậy ?

"Gary, mình và Min Ah muốn dùng bữa, cậu đichung không ?"

" Cũng được."

Gary đồng ý, cùng Ji Hyo lên xe với Jong Kook và KhaNhi.
_____________________________

Nhà Hàng Mộng Nguyệt

Trên tầng cao nhất, Ji Hyo ngồi cùng Gary và đối diện làJong Kook cùng Kha Nhi. Trên bàn toàn là thức ăn đầy màu sắc, hấp dẫn khẩu vịngười khác nhưng Ji Hyo lại do dự bởi đa phần toàn là tôm vớicua, mà người gọi Menu lại là Jong Kook nên cô không thể chen vào. Đang do dựthì trong chén đã có một con tôm đã lột vỏ sẵn, cô nhìn người gắp cho mình ...Min Ah không cười, không nói, chỉ chớp đôi mắt đáng yêu nhìn cô như bảo mời ăn.

Cô cười nhẹ. – " Xin lỗi Kha Nhi, chị ăn khôngđược."

Min Ah không tỏ vẻ gì, gắp lại con tôm bỏ vàochén mình, cúi đầu ăn. Trong chén lại có một miếng sườn, cô ngạc nhiên nhìnGary thì hắn vẫn bình thản uống rượu, cô cảm thấy hôm nay hắn rất lạ, không lẽmuốn xin lỗi sao ? ... ý nghĩ chợt bay đi mất, hắn mà biết hối lỗi sao ? tin rằngngày mai sao hỏa đâm địa cầu còn hay hơn.

"Min Ah, tôi cũng muốn ăn." – Jong Kook trầmgiọng, ngón tay thon dài chỉ con tôm to trước mặt.

Min Ah không nói một lời, gắp lấy con tôm lộtvỏ bỏ vào chén hắn, Jong Kook nhìn Gary nhướn mày khiêu khích.

Gary cong môi. – "Ji Hyo, tôi muốn ăn tôm."

" Tôi bị dị ứng." – Cô thản nhiên trả lời, ăntôm không được thì việc lột vỏ càng không bởi da cô là cấy ghép, nếu bị vỏ tômcắt trúng vẫn bị nổi đốm đỏ bình thường.

Gary mặt tối sầm, liếc cô một cái. – " Lột tômcũng bị sao ?"

" Phải." – Cô hờ hửng trả lời.

Gary mặt càng đen hơn, một phần vì câu trả lờicủa cô, một phần vì Jong Kook đang cười đắc ý nhưng sau đó ...

" Anh ăn cái này đi." – Ji Hyo gắp một miếng thịt cho hắn.

Gary nhếch môi nhìn Jong Kook mà tên này lạicười gian xảo.

" Kha Nhi, tôi muốn uống rượu." – Vừa nói hắnvừa chỉ vào môi như ý muốn Min Ah đút rượu bằng miệng cho hắn.

Min Ah như robot làm theo mệnh lệnh, uống ngụmrượu rót vào miệng hắn. Jong Kook nụ cười ngày càng đậm nhìn Gary. Gary thấy thếđương nhiên không muốn chịu thua, hắn vừa muốn nói nhưng Ji Hyo đã lên tiếng.

" Kim tiên sinh, đối với ngài Min Ah là gì ?"

Jong Kook ngạc nhiên nhìn Ji Hyo, không nghĩ cô sẽ hỏi thế.

" Song tiểu thư có ý gì đây ?"

" Tình nhân hay người yêu ?" – Cô không trả lờimà hỏi tiếp.

Jong Kook nhíu mày, Min Ah bên cạnh cũng ngừngmọi động tác, không ngẫn đầu nhưng là đang lắng nghe.

" Là tình nhân ? tôi không ý kiến, nếu là yêu... tôi thấy ngài nên mua một con robot về sẽ tốt hơn nhiều."

Giọng cô trầm ổn nhưng lời nói lại sắt bén vôcùng. Jong Kook mặt lạnh như tiền, uống ngụm rượu nhìn Ji Hyo.

" Nếu rãnh nên quản chuyện của mình thì hayhơn."

Chuyện của hắn từ trước đến giờ không thích aixen vào, Min Ah là gì của hắn thì có liên quan gì Ji Hyo nhưng ... hắn cũng không biết giữahắn và Min Ah là gì ?

" Người quan trọng ở trước mắt, nếu không biếttrân trọng, đến khi mất đi, hối hận cũng đã quá muộn."

JiHyo buôngra một câu, không biết là nói cho Jong Kook hay Gary nhưng nó rất có ý nghĩa đốivới Min Ah. Min Ah nhìn Ji Hyo, đôi mắt có chút rung động. Ji Hyo cười nhạt nhìn Min Ah, côkhông muốn Min Ah giống như robot, chỉ biết nghe theo lệnh của Jong Kook.

Thời đại bây giờ nam nữ bình đẳng, dù cô khôngcó tự do nhưng người khác thì có thể, mà Min Ah đáng yêu như vậy càng phải cóngười biết quý trọng. Gary nhíu mày, cô là đang nói cho hắn nghe sao ? Điện thoạivang lên, Ji Hyo bắt máy.

" Alo, Song Ji Hyo xin nghe."

" ... "

" Bà chủ ? "

" ... "

" Vâng, vâng, cháu sẽ đến ngay."

Cô cúp điện thoại Gary. – " Tiệm cháo có chútchuyện, tôi phải đến đó ngay."

" Không phải tôi bảo em nghĩ làm ở đó rồi sao?" – Hắn không vui nói.

" Tôi làm ở đó lâu rồi, bây giờ có chuyện, tôichỉ đến đó một chút thôi, xin anh đấy." – Cô mệt mỏi nói.

Mày hắn vẫn nhíu chặt nhưng thấy vẻ mặt cô lolắng đến thế hắn đành gật đầu.

" Tôi sẽ đi cùng em."

" Không được, tôi đi một mình là được rồi."

Nếu hắn đi cùng, Ji Mim thấy được thì nguy to.

" Vậy thì không được đi." – Hắn kiên định nói.

Do dự một lúc, lại quá gấp cô đành gật đầu.

" Bọn mình đi trước."

Gary nói với Jong Kook một câu cũng rời đi.Jong Kook chỉ gật đầu, đang muốn uống rượu thì tay áo lại bị Min Ah giật giật,nhìn thấy đôi mắt cô cũng đã biết cô muốn gì, hắn thở dài.

" Em muốn đi ?"

Min Ah gật đầu, hắn suy nghĩ một lát chỉ vàomôi, Min Ah hiểu ý hôn vào nhưng gáy bị hắn giữ chặt không buông. Hắn hôn rấtsâu, mút rất mạnh cái lưỡi thơm tho của cô, tay siết chặt gáy và eo cô khiếnMin Ah hơi khó thở nhưng vẻ mặt vẫn là không cảm xúc. Một lúc sau, hắn mớibuông ra, ngón tay lướt nhẹ dôi môi sưng đỏ của Min Ah.

"Min Ah, tôi nên làm gì với em đây ?"

Min Ah vẫn chỉ nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé áp lênmặt hắn vuốt ve. Jong Kook cười khổ, đối với cô bé này hắn bất lực, một năm đãqua đi nhưng cảm xúc của cô vẫn như thế ... không cười, không khóc, không giận dỗi,lại ít nói, lúc hoan ái cũng chỉ là vẻ mặt này. Hắn cũng muốn biết cảm giác đốivới cô là gì nhưng cô cứ vô cảm như thế, làm sao hắn hiểu được kia chứ ?

" Đi thôi." – Bất lực thở dài, hắn ôm eo MinAh đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.

Mọi chuyện cứ để thời gian trả lời. ,