- Chuyen Ver Mondaycoupe Anh Khoi Can Theo Duoi Chuong 17

Tùy Chỉnh

Tiếng bước chân tiến lại gần, sau đó là vạt áo đen quen thuộc, mùi thuốc lá phảng phất... Nhìn thấy anh, Song Ji Hyo bỗng trở nên bình tĩnh. Tâm tình hỗn loạn trong đầu nhanh chóng tan biến như sương mù dưới ánh mặt trời.

Cô vừa làm gì Jeon So Min? Không ngờ cô lại trút nỗi buồn phiền lên người khác.

Song Ji Hyo nhìn chằm chằm đôi giày da của Kang Gary: "Xin lỗi, em sẽ nhận lỗi với bạn ấy."

"Ừm, còn gì nữa?" Kang Gary hỏi.

Song Ji Hyo ngẩn người, đôi tay đặt trên đầu gối cuộn chặt thành nắm đấm. Cử chỉ này đương nhiên không lọt qua mắt Kang Gary, anh không nể tình, thẳng thắn vạch trần: "Tại sao lúc ở hiện trường, em không nói ra chi tiết Yang Soo Young có quan hệ bất chính."


Song Ji Hyo hơi chấn động, cô nói khẽ: "Em không phát hiện ra điều đó. Lẽ nào anh cho rằng em cố ý che giấu?"

Kang Gary quan sát cô từ trên cao: "Đúng là em không phát hiện. Bởi vì trong tiềm thức của em không tin Yang Soo Young có quan hệ bất chính với người đàn ông có gia đình, do đó em mới bỏ qua những chi tiết vốn rõ rành rành?"

Song Ji Hyo trầm mặc trong giây lát, sau đó cô trả lời: "Em xin lỗi, chuyện này sẽ không có lần sau."

Thật ra, lúc Kang Gary đưa ra kết luận 'quan hệ bất chính' ở hiện trường, Song Ji Hyo đã ý thức được sự sơ suất của bản thân, nhưng cô không đào sâu suy nghĩ. Bây giờ bị Kang Gary bóc trần, cô mới hiểu, chính tâm trạng đã ảnh hưởng đến sự phán đoán của cô.

Lúc nói câu này, Song Ji Hyo vẫn cúi thấp đầu. Từ góc độ của Kang Gary, đôi vai mảnh dẻ của cô hơi co lại, đầu cúi rất thấp, mái tóc ngắn mềm mại rủ xuống trán. Anh lờ mờ có thể nhìn thấy đường nét của gương mặt trắng ngần, cái cổ mảnh mai. Trông cô không giống một người phụ nữ trưởng thành, mà giống một cô thiếu nữ yếu ớt và cố chấp.

Hôm nay là lần đầu tiên Song Ji Hyo có mặt ở hiện trường án mạng, người chết còn là bạn của cô. Thật ra Kang Gary đã rất hài lòng về biểu hiện của Song Ji Hyo rồi.

Tuy nhiên, hài lòng là một chuyện, dạy bảo lại là chuyện khác.

Có điều... Kang Gary vốn định giáo huấn Song Ji Hyo thêm vài câu, nhưng thấy bộ dạng ủ rũ của cô, anh đột nhiên không có tâm trạng tiếp tục.

Anh không lên tiếng, Song Ji Hyo tưởng đã xong chuyện, cô đang định đứng dậy về văn phòng, Kang Gary bất chợt ngồi xổm xuống.

Đôi mắt đen của anh ngang bằng cô, anh nhìn cô với ánh mắt mang hàm ý nào đó.

Gương mặt hai người gần trong gang tấc, Song Ji Hyo sững sờ. Thân hình cao lớn của Kang Gary ngồi trước mặt cô, yên tĩnh như pho tượng, cảm giác này thật... khó diễn tả.

Sau vài giây mắt đối mắt, Kang Gary nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe của Song Ji Hyo, cuối cùng anh mở miệng: "Không có lần sau, em đừng khóc nữa."

Song Ji Hyo: "..."

Thật ra ban đầu nước mắt đã dâng tràn lên khóe mi, nhưng cô nhanh chóng kiềm chế. Có điều đôi mắt cô vẫn không tránh khỏi bị đỏ.

Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Song Ji Hyo chau mày ngoảnh đầu, né tránh ánh mắt Kang Gary: "Em không khóc từ lâu rồi."

Bắt gặp dáng vẻ quẫn bách của cô, Kang Gary cười cười. Vừa định đứng dậy, ánh mắt anh vô tình liếc xuống dưới.

Đến làn da trên cổ Song Ji Hyo cũng vừa trắng vừa mỏng manh, tựa hồ có thể nhìn rõ gân xanh. Cũng có lẽ do ngượng ngùng, gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, đỏ đến tận cổ và mang tai... Kang Gary chưa bao giờ gặp làn da của một người lại mỏng manh yếu ớt như vậy, phảng phất chạm vào là có thể rách toang.

Bởi vì Kang Gary vẫn ngồi xổm bất động, Song Ji Hyo lập tức phát giác, cô quay đầu hỏi: "Tại sao anh nhìn em như vậy?"

Kang Gary liếc cô một cái, thản nhiên như không: "Em thử nói xem nào?" Vừa dứt lời, anh liền đứng dậy bỏ đi.

Song Ji Hyo ngẫm nghĩ, có lẽ anh muốn xem xét cô. Thế là cô cũng đứng dậy, đi theo Kang Gary về văn phòng.

Vừa vào văn phòng, Kang Gary liền có cảm giác không khí bất bình thường. Kwon Joo đưa mắt ra hiệu với anh, mấy người cảnh sát nhíu mày. Anh quay đầu, liền bắt gặp Jeon So Min đang ngồi trước máy vi tính ở vị trí của mình, cô chăm chú gõ chữ, nhưng đôi mắt đỏ hoe.

Kang Gary chẳng bận tâm, đi vào phòng làm việc của mình. Một lúc sau, anh nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Song Ji Hyo truyền tới: "So Min, bạn có rảnh không, chúng ta..."

***

Yang Se Chan được xe cảnh sát đưa về nhà. Ban ngày, ngôi nhà lớn của Yang gia tràn ngập ánh nắng chói chang, xung quanh rất tĩnh mịch. Anh ta vừa về phòng nằm một lúc, cửa liền bị đẩy ra.

Người đi vào là Yang Se Wook, bố Yang Se Chan. Nhìn thấy con trai út mặt mày ủ rũ, ông ta ngồi xuống cạnh giường, cười nói: "Ban ngày anh không đi công ty, trốn ở đây làm gì vậy?"

Yang Se Chan ngồi dậy: "Bố... Soo Young chết rồi."

Vẻ mặt Yang Se Wook cứng đờ trong giây lát.

Yang Se Chan hít một hơi sâu: "Chị ấy bị giết hại. Có lẽ thủ phạm là đồng bọn của vụ lưỡi dao lần trước..." Nói đến đây, thanh âm của anh ta hơi nghẹn ngào.

Yang Se Wook năm nay sáu mươi lăm tuổi, do chăm sóc tốt nên trông ông ta chỉ tầm năm mươi. Lúc này, có lẽ do quá dùng sức khống chế biểu cảm, mỗi nếp nhăn trên gương mặt ông ta tựa hồ run rẩy.

Yang Se Wook không nói chuyện với Yang Se Chan, cũng không hỏi han tình hình. Ông ta đứng dậy, đi từng bước chậm chạp ra khỏi phòng. Từ góc độ của Yang Se Chan, bóng lưng của bố anh ta run run, lờ đờ và già nua hơn bất cứ lúc nào.

Cảnh sát nhanh chóng gọi điện đến Yang gia, thông báo về cái chết của Yang Soo Young, hơn nữa còn yêu cầu nói chuyện với người thân. Yang Se Wook trực tiếp nghe điện thoại.

Buổi tối, Yang Se Wook không xuống nhà ăn cơm.

Khi Yang Se Chan đi xuống phòng ăn, những người khác đã tụ tập đầy đủ.

Mặc dù đã tắm rửa thay quần áo, sắc mặt anh ta vẫn rất khó coi. Chị ba Yang Soo Ni liếc anh ta một cái: "Soo Young đâu rồi? Sao không về cùng cậu?"

Yang Se Chan không trả lời, anh ta đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Mọi người đều quen tính của anh ta nên không bận tâm. Vừa chuẩn bị động đũa, mọi người đột nhiên nghe Yang Se Chan lên tiếng: "Soo Young chết rồi."

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều dừng đũa, ngoảnh đầu nhìn Yang Se Chan.

Phòng ăn yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ có Yang Se Chan cầm đũa, bắt đầu và cơm vào miệng.

Người lên tiếng đầu tiên là anh cả Yang Dong Hoon: "Chú tư, chú đùa cợt kiểu gì vậy?"

Yang Se Chan đập bốp đũa xuống bàn: "Tôi nói đùa? Bây giờ anh vui rồi phải không? Anh suốt ngày nghi ngờ Soo Young quay về cướp gia sản. Cứt chó, chị ấy chết rồi, anh đã có thể yên lòng."

Yang Dong Hoon đỏ bừng mặt trong tích tắc: "Chú... chú..."

"Se Chan!" Người quát anh ta là Yang Soo Ni: "Cậu đang nói gì thế? Soo Young xảy ra chuyện gì rồi?"

Yang Se Chan lạnh lùng nhìn chị ta: "Chị ba, mấy năm nay chị ngáng chân Soo Young bao nhiêu lần trong công việc? Chẳng phải chị cũng nghĩ như anh cả hay sao? Bây giờ chị ấy chết rồi, chị có hổ thẹn với lương tâm?"

Yang Soo Ni biến sắc mặt, ngậm miệng.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, bầu không khí càng căng thẳng hơn ban nãy.

Yang Se Chan hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Sau đó, anh ta mở miệng: "Đêm qua Soo Young bị giết chết."

Yang Se Chan không muốn nhắc đến vụ tin nhắn, càng không muốn nhắc đến cái chết thê thảm của Yang Soo Young. Anh ta chỉ nói: "Tôi bị cảnh sát gọi đi hỏi chuyện, hung thủ chắc có liên quan đến vụ án lưỡi dao lần trước. Cảnh sát đang tiến hành điều tra."

Mọi người đều trầm tư, không một ai lên tiếng.

Một lúc sau, chồng chị ba Trương Sĩ Ung hỏi: "Đã bắt được hung thủ chưa?" Ngữ khí của anh ta lạnh đi mấy phần: "Cảnh sát làm ăn kiểu gì thế không biết?"

Yang Se Chan rất kính trọng người anh rể này, anh ta lắc đầu: "Vẫn chưa. Không phải là tên lần trước, vụ đó đã bắt được hung thủ. Vụ này có lẽ là đồng bọn của hắn, đúng là loài cầm thú."

Mọi người đều im lặng, không khí bữa cơm vô cùng nặng nề. Một lúc sau, chị hai Yang Soo Lin nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên buông đũa: "Tôi ăn no rồi." Chồng chị ta là Woo Tang thấy chị ta không hề đụng đũa, liền ôm vai chị ta: "Em ăn ít quá." Yang Soo Lin lắc đầu, đứng dậy đi đến bên Yang Se Chan. Chị ta đặt tay lên vai Yang Se Chan, viền mắt ngân ngấn nước.

Chị hai là người phụ nữ có tính cách dịu dàng hướng nội. Ngoài Yang Soo Young, Yang Se Chan có quan hệ tốt nhất với Yang Soo Lin. Anh ta nắm tay Yang Soo Lin: "Chị hai..."

***

Trong lúc Yang gia chìm trong bầu không khí u ám, tin tức Yang Soo Young qua đời dần dần lan truyền. Toàn thể đội cảnh sát hình sự hủy bỏ hết ngày phép, lao vào điều tra bất kể ngày đêm. Song Ji Hyo nhắn tin cho Song Jin, thông báo gần đây cô rất bận, không có chuyện quan trọng khỏi cần liên lạc. Song Jin đã quen với tình trạng của em gái, chỉ nhắn lại một từ 'được', cũng không quấy rầy em gái nữa.

Sau một ngày điều tra, vào buổi chiều hôm nay, đội cảnh sát hình sự triệu tập cuộc họp báo cáo kết quả.

Người báo cáo đầu tiên là Woo Tang. Ông cùng Jeon So Min và một cảnh sát phụ trách điều tra quan hệ thường ngày của Yang Soo Young.

"Chúng tôi đã đi hỏi người thân, bạn bè và đồng nghiệp của nạn nhân ở thành phố Lâm. Nạn nhân có nhân duyên rất tốt, chẳng xích mích với ai. Hơn nữa, mọi người đều nói nạn nhân còn độc thân. Không ai nghe nói nạn nhân có bạn trai trong thời gian gần đây."

Kết quả này ít nhiều khiến mọi người thất vọng.

Jeon So Min bổ sung thêm: "Chúng tôi đã xin phép được đi sâu điều tra hồ sơ cá nhân của nạn nhân, bao gồm nội dung email, ghi chép cuộc gọi, ghi chép chi tiêu... Nếu người tình bí mật của Yang Soo Young thật sự tồn tại, chắc sẽ để lại dấu vết."

Kang Gary gật đầu, Song Ji Hyo nhanh chóng ghi chép biên bản cuộc họp.

Bởi vì Yang Soo Young là doanh nhân, Tae Hwang cùng Kwon Joo điều tra về phương diện kinh tế.

Tae Hwang trịnh trọng báo cáo: "Lúc còn sống, nạn nhân phụ trách công việc đầu tư ra nước ngoài của tập đoàn. Tất nhiên cũng có vụ đầu tư thành công và thất bại nhưng về tổng thể không có gì bất thường..."

Kang Gary ngắt lời anh ta: "Thế nào gọi là đầu tư thất bại?"

Tae Hwang trả lời: "Có vụ đầu tư bất động sản, cũng có vụ xuất khẩu mậu dịch bị thua lỗ. Vụ đầu tư thất bại lớn nhất của năm ngoái, Yang thị đã bị lỗ một trăm triệu đô la Mỹ. Đối tác là người quốc tịch Bắc u gốc Hoa. Tên này ôm tiền bỏ trốn nên bị truy nã... Có điều, sự việc đó đối với tập đoàn Long Tây chỉ là hạt cát trong sa mạc."

Song Ji Hyo chăm chú lắng nghe. Đến giờ, các chi tiết tạm thời không xuất hiện điều bất thường.

Lúc này, Kwon Joo đứng dậy: "Tôi tìm được một tài liệu sớm nhất của tập đoàn Long Tây." Anh phát bản photo cho tất cả mọi người. Song Ji Hyo lướt rất nhanh, cô lập tức phát hiện ra manh mối.

Đại diện pháp nhân đầu tiên của tập đoàn Long Tây không phải là chủ tịch đương nhiệm Yang Se Wook, mà là một người tên Yang Se Suk. Song Ji Hyo vừa định phát biểu, Kang Gary đã mở miệng: "Yang Se Suk là bố của Yang Soo Young?"

Kwon Joo gật đầu, giải thích: "Năm Yang Soo Young lên ba tuổi, bố chị ta bệnh nặng qua đời, người chú Yang Se Wook trở thành đại diện pháp nhân. Lúc đó, công ty vẫn chưa có chế độ cổ phần. Sau này tập đoàn lên sàn chứng khoán, Yang Soo Young khi trưởng thành được sở hữu 3% cổ phần."

Nghe đến đây, mọi người đều phỏng đoán, cái chết của Yang Soo Young liệu có liên quan đến cuộc tranh giành lợi ích kinh tế trong gia tộc?

Kang Gary trầm ngâm vài giây, quay sang Woo Tang: "Trong thời gian xảy ra án mạng, người của Yang gia có bằng chứng ngoại phạm không?"

Woo Tang giở quyển sổ ghi chép trên tay, trả lời: "Pháp y phán đoán thời gian tắt thở từ 21 giờ tối ngày hôm trước đến 5 giờ sáng ngày hôm sau. Khoảng thời gian tương đối rộng, mọi người đều nói ngủ ở nhà. Muốn xác định bằng chứng ngoại phạm, chúng ta cần tiến hành điều tra thêm một bước."

Tae Hwang nói: "Tin nhắn gửi lúc 22 giờ 17 phút. Căn cứ vào báo cáo của pháp y, sau khi vùng ngực bị thương nặng, nạn nhân không thể sống quá một tiếng đồng hồ. Liệu chúng ta có thể suy đoán, thời gian nạn nhân tắt thở từ 22 giờ cho đến 23 giờ 30 phút. Chúng ta nên đặt trọng tâm điều tra bằng chứng ngoại phạm vào khoảng thời gian này?"

Kwon Joo lập tức phản bác: "Có khi nào chính hung thủ gửi tin nhắn, để làm lẫn lộn thời gian."

"Khả năng không lớn."

"Có khả năng."

Hai thanh âm đồng thời vang lên, là Song Ji Hyo và Kang Gary.

Mọi người đều ngây ra. Ai cũng biết Kang Gary là quyền uy của đội hình cảnh, mọi người đồng thời cũng quá rõ năng lực của Song Ji Hyo, có xu thế 'Trường Giang sóng sau dồn sóng trước' (*). Không ngờ ngày hôm nay, hai thầy trò lại đưa ra ý kiến trái ngược tại cuộc họp công khai.

(*) Chỉ người mới giỏi hơn người cũ, có khả năng thay thế người cũ.

Kang Gary liếc Song Ji Hyo, ánh mắt anh lộ vẻ thú vị. Song Ji Hyo không nhìn anh mà nghiêm túc suy nghĩ vấn đề.

Lúc này, Jeon So Min giơ tay: "Tôi cũng cho rằng 'khả năng không lớn', tin nhắn do nạn nhân gửi." Sau đó, cô hướng ánh mắt khích lệ về phía Song Ji Hyo. Song Ji Hyo hiểu ý Jeon So Min, gật đầu hồi ứng.

Hai cô gái học chuyên ngành tâm lý cùng phản đối ý kiến của đội phó, khiến mọi người đều rất hứng thú. Kang Gary thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, điểm danh: "Song Ji Hyo, em nói trước."

Song Ji Hyo đáp: "Tin nhắn tiết lộ mối quan hệ giữa hung thủ và nạn nhân. Hung thủ là tội phạm có IQ cao, làm việc tỉ mỉ, hắn cố ý bố trí hiện trường thành vụ lưỡi dao, nên chắc hắn không để lại sơ hở rõ ràng như vậy."

Jeon So Min tiếp lời: "Quan điểm của tôi cũng tương tự. Dù hung thủ là người gửi tin nhắn, hắn hoàn toàn có thể gửi tin nhắn có nội dung mơ hồ, chỉ cần đạt mục đích làm lẫn lộn thời gian là được."

Hai cô gái vừa dứt lời, không ít người gật đầu phụ họa. Sau đó toàn đội quay sang Kang Gary.

Kang Gary cười cười, cặp lông mày dài đen nhánh của anh hơi nhướng lên, ánh mắt dừng lại ở Song Ji Hyo: "Lập luận hai em là tình hình lý tưởng, nhưng quá trình gây án xảy ra như thế nào, chúng ta còn chưa rõ. Không loại trừ khả năng xuất hiện nhân tố ngẫu nhiên nào đó, khiến hung thủ gửi tin nhắn như vậy. Hơn nữa, các vị đừng quên hiện trường có thể tồn tại hung thủ thứ hai."

Mọi người gật đầu, Kang Gary chuyển sang đề tài khác: "Tôi đồng ý với ý kiến nên tập trung điều tra bằng chứng ngoại phạm của người nhà họ Yang trong khoảng thời gian từ 22 giờ đến 23 giờ 30. Các vị hãy xem ghi chép cuộc gọi từ điện thoại di động của Yang Soo Young."

Song Ji Hyo giở tài liệu trong tay, tin nhắn lúc 22 giờ 17 phút nằm trong danh sách, còn hiện cả địa chỉ IP, không có gì bất thường.

Kang Gary nói tiếp: "IP này thuộc khu vực núi Lâm An, chứng thực tin nhắn đúng là được gửi từ vị trí ngôi biệt thự. Căn cứ theo ghi chép, máy di động mất tín hiệu vào khoảng 23 giờ, chúng ta không tìm thấy điện thoại ở hiện trường."

Song Ji Hyo đột nhiên có cảm giác thông suốt. Như vậy, trong khoảng thời gian này,ít nhất một hung thủ vẫn ở ngôi biệt thự, nếu không tại sao điện thoại di độngkhông cánh mà bay?

Có điều... KangGary vừa nhìn qua đã biết IP thuộc khu vực nào, lẽ nàoanh ghi nhớ toàn bộ số IP của thành phố Lâm?

Xem ra nỗ lực của cô vẫn chưa đủ.

Phương hướng điều tra trọng tâm tiếp theo coinhư được xác định: Một là tiếp tục tìm kiếm người tình bí mật của Yang Soo Young, hai là tìm bằng chứng ngoại phạm của người nhà họYang. Kang Gary vừa tuyên bố giải tán cuộc họp, điện thoại di độngcủa anh đổ chuông. Anh nói ngắn gọn vài câu, cúp điện thoại rồi quay sang mọingười: "Là YangSe Chan, cậu ta cho biết cậu ta vừa nhớ ra một người."

***

Yang Se Chan không phải kẻ ngốc nghếch. Sau hai ngày, tâm trạngcủa anh ta dần dần hồi phục, anh ta bắt đầu suy nghĩ một số vấn đề: Tại sao Yang Soo Young lại sống một mình ở ngôi biệt thự trong vùng núisâu? Tại sao khi Kang Gary thẩm vấn anh ta, lại hỏi tới quan hệ nam nữ của Yang Soo Young?

Lẽ nào Yang Soo Young thật sự có người tình?

Yang Se Chan đột nhiên nhớ ra một chuyện. Khoảng hai năm trước,anh ta và một người bạn gái chia tay. Nguyên nhân giống Song Ji Hyo từng phân tích, đối phương cũng là 'con ông trời', không chịu nổi tínhcách gia trưởng của anh ta. Lúc đó anh hơi sa sút tinh thần nên tìm Yang Soo Young uống rượu.

Dù nửa say nửa tỉnh, anh ta vẫn nhớ Yang Soo Young mặc bộ váy dài tựa người vào lan can. Chị ngẩng đầungắm sao trên trời, đáy mắt đầy ý cười tự giễu.

Yang Soo Young còn nói: "Se Chan à, cậu vẫn chưa gặp được đối tượng, nỗi buồn của cậu bây giờ chẳng làgì cả. Đau buồn thật sự là hận đến mức không thể chết đi."

***

Yang Se Chan nhanh chóng đến Cục Cảnh sát. Kang Gary và Song Ji Hyo trò chuyện cùng anh ta. Lúc lặp lại câu nói của Yang Soo Young, anh ta vô thức nhìn Song Ji Hyo. Song Ji Hyo vốn chăm chú quan sát Yang Se Chan, đột nhiên chạm mắt anh ta, cô hơi hiểu ra vấn đềnên bình thản cúi đầu.

Bên tai hai người vang lên giọng nói trầm ổn củaKang Gary: "Yang tiên sinh, cậu còn manh mối khác không? Điều cậu vừatiết lộ chẳng khác nào mò kim dưới đáy bể."

Yang Se Chan nói, anh ta không rõ người đó là ai. Nhưng anh tađoán, chắc là người đàn ông Yang Soo Youngquen biết trong thời gian học nghiên cứu sinh ở Bắc Kinh. Bởi vì kể từ lúc vềthành phố Lâm, chị không có người bạn trai nào.

Sau khi Yang Se Chan ra về, Kang Gary vào phòng làm việc, gọi Kwon Joo thông báo: "Tôi sẽ đi Bắc Kinh một chuyến, chúgiúp tôi đặt vé máy bay ngày hôm nay, ngày mai quay về." Anh đã có ý định, vậndụng các mối quan hệ để điều tra, nếu thật sự tồn tại người đàn ông này, chắc sẽtìm ra manh mối.

Kwon Joo gật đầu: "Anh định đi cùng ai?" Trước đây mỗi lầnđi công tác, Kang Gary đều dẫn theo một cảnh sát trẻ tuổi trong đội.

Kang Gary đưa mắt ra ngoài văn phòng, Song Ji Hyo đang ngồi ở vị trí của cô. Cô đang di chuyển con chuột, chăm chú lướtqua tài liệu liên quan đến tập đoàn Yang thị. Trông cô giống một động cơ nhỏ đã được lên dây cót.

***

Buổi chiều ra sân bay, Kang Gary ngồi ở phòng chờ một lúc liền nhìn thấy Song Ji Hyo một tay xách túi hành lý, cánh tay nhỏ nhắn còn lại xách túi đựnglaptop nặng nề, cô vừa đi vừa gọi điện thoại: "Không cần bảo bạn anh đi đón em.Em đến rồi... SongJin, em rất bận, tạm biệt."

Song Ji Hyo cúp điện thoại rồi đi nhanh đến bên KangGary. Lúc này, loa phát thanh thông báo đã có thể làmthủ tục lên máy bay, Kang Gary cầm hai túi xách trong tay cô: "Đi thôi."

Song Ji Hyo bỗng trở thành đi tay không, trong khi KangGary xách ba túi hành lý của hai người. Mặc dù vậy,trông anh vẫn rất thoải mái, thân hình cao lớn nổi bật giữa đám đông.

Ở cơ quan vô cùng nghiêm khắc, ra ngoài lại rấtcó phong độ, người thầy này quả thực không tồi.